Lately 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ cái ngày chị rời đi, không một lời từ biệt, em rơi vào một vực thẳm vô hình, nơi chỉ có bóng tối của sự tuyệt vọng vây kín lấy. Ngày kỷ niệm của chúng ta, vốn dĩ là ngày em háo hức mong chờ, giờ đã hóa thành nỗi đau chẳng thể nào xóa nhòa. Chị không thể nhẹ nhàng hơn sao? Tại sao chị lại chọn kết thúc ngay tại nơi mà em cứ ngỡ là khởi đầu vĩnh cửu của chúng ta?

Chị mang đi tất cả, mang theo cả trái tim của em, để lại một xác thân trống rỗng, mòn mỏi trong những ký ức cũ kỹ. Tiếng cười của chị, hơi ấm của chị, tất cả đều tan biến trong phút chốc, như cơn gió thoảng qua mà em không thể nào níu giữ được. Trái tim em như tan thành cát bụi, mỗi hạt cát là một mảnh vỡ của nỗi đau không thể lành.

Đã ba tháng trôi qua, nhưng thời gian chẳng làm vơi đi chút nào nỗi cô đơn bao trùm. Em thu mình trong căn phòng từng đong đầy kỷ niệm, nơi những góc tối đang dần mục rữa cùng với tâm hồn em. Những bức tường này từng chứng kiến những lời yêu thương, nay trở thành nhân chứng câm lặng cho nỗi đau không thể gọi tên. Tấm ảnh của chị vẫn nằm trong tay em, như một chiếc neo duy nhất giữ em khỏi trôi đi giữa dòng sông của đau đớn. Em thì thầm, những câu hỏi không ngừng lặp lại trong đầu: "Tại sao chị bỏ em? Sao chị không yêu em nữa? Đừng bỏ em mà, em không thể sống được..."

Nước mắt cứ tuôn rơi, em không biết bao lần mình đã khóc cạn cả sức lực, như thể chúng là những giọt máu cuối cùng trong cuộc đời em, nhưng nỗi đau lại không bao giờ cạn. Em thiếp đi trong cơn mê mệt, để rồi tỉnh dậy chỉ để khóc tiếp. Em không còn nhận ra mình nữa, tâm trí héo úa như những chiếc lá cuối cùng của mùa thu, rơi rụng dần trong cơn gió lạnh lùng. Và rồi, câu hỏi cuối cùng cứ vang vọng mãi trong tâm trí em, dằn vặt từng giấc ngủ chập chờn: Phải chăng vì chúng ta là nữ, nên chị đã chọn rời xa em, cắt đứt mọi sợi dây nối chúng ta lại với nhau?

Faye của em, chị biết không? Khi chị rời đi, em đã như kẻ bị bỏ rơi giữa ngọn lửa đang thiêu rụi mọi thứ. Chị đã giết chết trái tim em, giết chết những hy vọng cuối cùng của em. Chị biến em thành cái bóng, chỉ còn lại lớp vỏ trống rỗng đang lang thang trong cuộc đời, không biết bấu víu vào đâu để sống sót qua từng ngày.

Em cầm lấy điện thoại, tay run run mở lại những dòng tin nhắn xưa cũ, từng lời yêu thương chị dành cho em vẫn còn đó, nhưng giờ chúng chỉ là những câu chữ vô hồn. Em bật cười, một tiếng cười cay đắng, trống rỗng. Tiếng cười rồi đột nhiên biến thành tiếng khóc nghẹn ngào, em khóc như chưa từng được khóc, như thể mọi nỗi đau đang trào ra từ tận sâu trong trái tim tan nát.

Em giống như một kẻ điên, lạc lối giữa đêm tối của chính mình. Tiếng cười hòa vào tiếng khóc, vang lên trong căn phòng trống trải, lạnh lẽo. Em chẳng còn biết mình là ai nữa, chỉ biết rằng chị đã lấy đi tất cả những gì em có, và để lại cho em một thế giới ngập tràn tuyệt vọng và đớn đau không thể thoát ra.

Em ngồi đó, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nơi dòng tin nhắn từ ba tháng trước vẫn nằm đó, chưa bao giờ được mở. Ngón tay em lướt qua từng ký tự, tìm kiếm chút hy vọng mong manh, nhưng hiện thực tàn nhẫn hơn cả. Chị đã chặn em rồi, cắt đứt mọi kết nối, như thể muốn xóa sạch mọi dấu vết của em khỏi cuộc đời chị. Và em, chỉ còn lại sự trống rỗng, như một kẻ lạc lõng giữa dòng chảy ký ức đã hóa tro tàn.

Em thấy mình thảm hại đến mức muốn cười, nhưng tiếng cười của em lại hòa vào những tiếng nấc nghẹn ngào. Mỗi khoảnh khắc từng quý giá ấy, giờ chỉ còn là những mảnh vỡ rơi rớt lại trong trí nhớ. Em từng nghĩ nếu mình giữ chị đủ chặt, nếu mình yêu chị đủ nhiều, thì chị sẽ không rời đi. Nhưng hoá ra, mọi thứ chỉ cần một khoảnh khắc để biến thành quá khứ, và chị đã lạnh lùng xóa bỏ tất cả chỉ với một cái chặn tin nhắn.

Thời gian không biết nói dối, nhưng nó đã tàn nhẫn phơi bày tất cả những lời hứa của chị. Faye từng nói sẽ không bao giờ bỏ em, sẽ mãi ở bên nhau, vậy mà giờ đây, lời hứa đó chỉ là một vết cắt sâu hoắm trong tim em, không ngừng rỉ máu.
Em biết rằng, dù có đợi chờ bao lâu, dù có khóc cạn bao nhiêu nước mắt, chị cũng sẽ không quay lại. Nhưng giờ đây, mỗi lời hứa ấy chỉ là những vết dao cứa sâu vào trái tim em, càng nhớ lại, nỗi đau càng trở nên không thể chịu đựng nổi.

Faye của em, chị đã giết chết tình yêu của em rồi, nhưng còn tàn nhẫn hơn, chị để em sống trong đau đớn. Trái tim em vỡ vụn, tâm trí em kiệt quệ, em chìm sâu vào sự trống rỗng, nơi chỉ còn lại bóng tối của tuyệt vọng.
__________

Thời gian trôi nhanh đến không thể tin nổi, mới đây đã hơn một năm kể từ ngày chị rời xa.

Mùa đông năm nay, tuyết rơi dày đặc và nặng nề, phủ lên tất cả một lớp trắng xóa như tấm màn vô hình che phủ sự sống. Những bông tuyết rơi chầm chậm, lặng lẽ, như những giọt nước mắt lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cảnh vật xung quanh trở nên tĩnh lặng và lạnh lẽo hơn bao giờ hết, càng làm nổi bật sự vắng lặng của mùa đông. Đáng tiếc, mùa đông này không còn vòng tay ấm áp để ôm lấy em, không còn ai để chia sẻ hơi ấm trong những đêm dài cô đơn.

Dù em vẫn cố gắng giữ lại hình bóng của chị trong lòng, trí nhớ của em ngày càng phai nhạt, như những dấu vết mờ dần trên tuyết. Em sợ rằng mình sẽ quên dần hình dáng của chị, từng đường nét, từng nụ cười. Faye, liệu chị có cảm thấy đau lòng khi biết rằng em đang dần quên đi những ký ức về chị?

Em đã quyết định thử cảm giác không có chị bên cạnh, không có ai cầm ô che cho em trong cơn mưa tuyết. Một mình, em bước đi trên con đường quen thuộc mà chúng ta từng nắm tay dạo chơi, mỗi bước đi như thêm nặng trĩu. Sự cô đơn bao trùm lấy em, làm trái tim em cảm thấy trống rỗng và lạnh lẽo như những bông tuyết đang rơi. Mùa đông này, khi chỉ còn mình em giữa lớp tuyết dày, nhìn những cặp tình nhân hạnh phúc, nỗi đau và khao khát của em trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cảm giác đơn độc này, giữa màu trắng lạnh lẽo của tuyết và những hồi tưởng về chị, khiến em càng thêm nhói đau và trống rỗng.

Không rõ vì sao, từng bước chân em đi ngày càng trở nên vô hồn, như thể em đang lạc lối trong một giấc mơ mờ ảo. Cuối cùng, em dừng lại trước căn hộ của chị, đứng như một bóng ma giữa đêm khuya. Căn hộ vẫn sáng đèn, ánh sáng vàng vọt từ cửa sổ chỉ càng làm nổi bật sự vắng lặng và cô đơn trong lòng em. Môi em cố gắng mỉm cười, nhưng đôi mắt lại không thể che giấu sự buồn bã sâu thẳm.

"Tệ quá, sao lại đứng ở đây? Yoko, mày nhớ họ đến mức mất cả nhận thức rồi sao?" Đôi môi em lẩm bẩm, lời tự trách và tự an ủi chỉ có mình em nghe thấy.

Bất ngờ, từ phía sau lưng, một giọng nói quen thuộc vang lên. "Sao em lại ở đây?" Faye xuất hiện, nhìn thấy em đơn độc đứng trước cửa nhà.

Em đứng sững lại, cảm giác choáng váng và sự hoang mang dâng lên khi nhận ra giọng nói ấy. Khi xoay người, em thấy Faye đứng ngay trước mặt, cầm một túi giấy nhỏ trên tay. Chính là chị, với ánh mắt đó, ánh mắt mà em đã khao khát được nhìn thấy trong suốt thời gian dài.

Khoảnh khắc đó, cảm xúc của em trở nên rối loạn không thể diễn tả. Lòng em trào dâng sự vui sướng và nỗi nhớ, như thể mọi thứ xung quanh nhòa đi và chỉ còn lại chị trong tầm mắt. Chị đứng đó, bằng da bằng thịt, hiện hữu một cách chân thật đến mức em không thể tin vào sự hiện diện của mình. Nỗi đau và sự hạnh phúc hòa quyện trong một khoảnh khắc không thể diễn tả bằng lời.

"Bọn mình có thể dành cho nhau lần cuối thôi có được không, Faye?" Em nhìn thẳng vào chị, giọng nói chứa đựng nỗi khao khát và sự tổn thương.

Faye hơi ngập ngừng, ánh mắt chị rơi xuống túi giấy trong tay, rồi lại ngước lên nhìn em. "Chỉ là bạn tình sao?"

"Phải, bạn tình, bạn giường hay bất kỳ điều gì chị muốn," em trả lời, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh. "Chị có thể chấp nhận không?"

Faye nhìn em với vẻ nghi ngờ, rồi hỏi, "Có thể sao, Yoko?"

Em hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay lại để kiềm chế sự run rẩy. "Không có gì là không thể nếu chị không muốn."

Faye im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc từng từ trong lời em. Cuối cùng, chị thở dài, ánh mắt trĩu nặng. "Bây giờ chị không còn tình cảm với em nữa, nhưng chúng ta có thể quấn lấy nhau nếu sợ cô đơn."

Những lời đó từ miệng chị khiến em cảm thấy như bị đánh bại, nhưng cũng là một sự giải thoát kỳ lạ. "Có thể quấn lấy nhau nếu sợ cô đơn," chị nói, và những từ ấy như lặp lại trong tâm trí em. Em không còn lựa chọn nào khác, và nếu có thể ở bên cạnh chị một chút nữa, dù chỉ để thoả nỗi nhớ, em nguyện ý chấp nhận.

Faye chậm rãi bước về phía em, ánh mắt của chị lấp lánh một nỗi buồn sâu thẳm. Em cảm nhận được từng bước chân của chị gần hơn, gần đến mức em có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể chị, từng bước chân của chị nhẹ nhàng như sợ làm vỡ vạc không khí xung quanh.. "Được," chị đáp, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết đoán.

Chị đặt tay lên tay em, cảm giác ấm áp và mềm mại truyền qua từng ngón tay. Em cảm nhận được sự căng thẳng trong từng cử động của chị, những cử động như muốn nối lại những khoảng trống đã lâu không được lấp đầy.

Chị từ từ tiến lại gần, và em mở rộng vòng tay, chờ đợi cái ôm mà em đã khao khát bấy lâu. Khi Faye chạm vào cơ thể em, một cảm giác quen thuộc và đau đớn trào dâng. Chị ôm em chặt, hơi ấm từ cơ thể chị dần xua tan phần nào sự lạnh lẽo trong em, khiến trái tim em đập mạnh hơn.

Hai người đứng đó, trong vòng tay của nhau, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều biến mất. Sự im lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng thở và cảm giác hòa quyện của hai cơ thể. Em cảm nhận được từng nhịp thở của chị, từng nhịp đập của trái tim chị, như một giai điệu buồn mà ngọt ngào. Trong vòng tay của nhau, sự gần gũi và nỗi đau hòa quyện, làm cho từng giây phút trở nên quý giá và đầy cảm xúc.
___________


Đêm hôm đó, tuyết bên ngoài rơi dày đặc, như những dải lụa trắng tinh khiết phủ lên thế giới, tạo nên một khung cảnh diễm lệ và lặng lẽ. Trong căn phòng ấm áp, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau trong sự hòa quyện cuồng nhiệt của tình yêu, một đêm đông ngọt ngào, như thời gian đã ngừng trôi để nhường chỗ cho sự đắm chìm trong cảm xúc.

Khi màn đêm buông xuống, tuyết bên ngoài rơi dày đặc, như những dải lụa trắng tinh khiết nhẹ nhàng bao phủ thế giới, tạo nên một không gian tĩnh lặng và huyền bí. Cái lạnh ngoài kia xâm nhập vào không khí, như những ngón tay vô hình vươn ra từ sự im lặng của đêm đông. Ánh đèn ngủ mờ nhạt chiếu qua rèm cửa, tạo ra những hình bóng mờ ảo trên tường, như những tác phẩm nghệ thuật mộng mơ chìm trong ánh sáng huyền bí.

Trong căn phòng ấm áp, hai cơ thể khỏa thân quấn quýt lấy nhau trong sự hòa quyện hoàn hảo, như những mảnh ghép của một bức tranh tình yêu được hoàn thiện. Chị ôm em vào lòng, sự tiếp xúc giữa chúng ta không chỉ là cảm giác thể xác mà còn là sự giao thoa sâu sắc của hai linh hồn. Chúng ta hòa quyện trong từng cử động, như những đứa trẻ vừa mới chào đời từ bụng mẹ, trần trụi và nguyên sơ.

Cái ôm của chị siết chặt, như vòng tay của một người bảo vệ, bao bọc em khỏi cái lạnh tê tái ngoài kia. Sự ấm áp từ chị không chỉ làm ấm cơ thể em mà còn truyền đến em một sự an ủi sâu lắng, như ánh mặt trời vươn lên giữa cơn bão tuyết. Trong vòng tay chị, em tìm thấy một sự ấm áp tuyệt đối, như dòng suối trong xanh chảy qua những mảnh vỡ của mùa đông.

Mỗi chuyển động của chúng ta hòa quyện thành một bản giao hưởng đam mê, như những đợt sóng vỗ về bờ biển trong cơn mưa tuyết. Những cú chạm nhẹ nhàng của chị trên làn da em giống như một bản hòa tấu ngọt ngào, làm tan biến mọi nỗi đau và cô đơn. Em ước thời gian có thể dừng lại ngay lúc này, không trôi vội vã, để em có thể lưu giữ từng khoảnh khắc quý giá này, hít thở hương thơm của chị, một mùi hương đã trở thành ký ức quý báu trong tâm trí em.

Dù em biết khoảnh khắc này chỉ là một ánh sáng mong manh trong đêm dài, em vẫn không thể từ chối sự ấm áp này. Em chỉ muốn đắm chìm trong sự hòa quyện của cơ thể và tâm hồn, để cảm nhận từng hơi thở và từng nhịp đập trái tim của chị. Trong những khoảnh khắc hoàn hảo này, em tìm thấy niềm an ủi sâu sắc và sự kết nối tuyệt vời, như một bản nhạc trầm bổng, vỗ về mọi nỗi đau và khao khát.

Thứ lỗi cho em vì sự tham lam này, em chỉ ước thời gian có thể dừng lại ngay lúc này, không chạy quá nhanh, để em có thể thưởng thức từng khoảnh khắc đã lâu không còn cảm nhận được. Dù em biết rằng chỉ có cơ thể gần gũi với chị, em chấp nhận sự đổi lấy này. Mặc cho đêm nay có thể chỉ là tình một đêm, và ngày mai chúng ta lại trở thành những người xa lạ, em vẫn chấp nhận, vì sự gần gũi này mang đến cho em sự bình yên mà trái tim em đã khao khát.

Trong khoảnh khắc này, dù em đã biết rõ kết quả cuối cùng sẽ ra sao, em vẫn cố chấp một cách ngu ngốc, như những bông tuyết lao vào ánh sáng của đèn đường, không thể từ bỏ sự mê hoặc.

Hy vọng rằng một ngày nào đó, khi nỗi đau trong trái tim em đã nguôi ngoai, khi đôi mắt em không còn đỏ hoe vì nước mắt đã cạn, em sẽ có thể quên đi rằng Faye từng là một phần của em. Khi đó, em sẽ tiếp tục bước trên con đường của mình, không còn bóng dáng chị bên cạnh, nhưng với một sự bình yên sâu thẳm trong tâm hồn.

Em sẽ học cách tiếp tục sống và yêu, dù biết rằng dù tình yêu mang đến những khoảnh khắc tuyệt vời, nó cũng không thể giữ chúng ta mãi mãi. Trong hành trình không có chị, em sẽ tìm thấy sức mạnh để tiến về phía trước, với những ký ức đẹp đẽ đã qua như những vệt sáng mờ trong đêm tối. Dù trái tim em sẽ mãi khắc ghi những khoảnh khắc hạnh phúc bên chị, em sẽ cần học cách chấp nhận sự vắng mặt của chị như một phần của cuộc đời, với một lòng dũng cảm để đối mặt với tương lai. Trong những khoảnh khắc của tiếc nuối, em sẽ tìm thấy sự trưởng thành và sự an ủi trong chính những ký ức đó, để tiếp tục sống với sự mạnh mẽ và hy vọng trong từng bước đi.





𝘗𝘭𝘦𝘢𝘴𝘦 𝘥𝘰𝘯'𝘵 𝘩𝘢𝘷𝘦 𝘴𝘰𝘮𝘦𝘣𝘰𝘥𝘺 𝘸𝘢𝘪𝘵𝘪𝘯𝘨 𝘰𝘯 𝘺𝘰𝘶
Làm ơn đừng để một ai đó chờ đợi chị

𝘗𝘭𝘦𝘢𝘴𝘦 𝘥𝘰𝘯'𝘵 𝘣𝘦 𝘪𝘯 𝘭𝘰𝘷𝘦 𝘸𝘪𝘵𝘩 𝘴𝘰𝘮𝘦𝘰𝘯𝘦 𝘦𝘭𝘴𝘦
Xin chị đừng mang yêu thương trao ai khác ngoài em nhé

𝘗𝘭𝘦𝘢𝘴𝘦 𝘥𝘰𝘯'𝘵 𝘩𝘢𝘷𝘦 𝘴𝘰𝘮𝘦𝘣𝘰𝘥𝘺 𝘸𝘢𝘪𝘵𝘪𝘯𝘨 𝘰𝘯 𝘺𝘰𝘶
Cũng xin chị đừng để ai vấn vương bóng hình chị ngoài em


End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro