Thai 14/9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góc nhìn nhân vật là P'Faye kể với ngôi thứ nhất - xưng tôi.

Đứng dưới ánh đèn sân khấu, ánh sáng chói lóa không thể nào che giấu được nhịp đập rối loạn trong lồng ngực tôi.  Tôi đứng lặng dưới ánh đèn, trái tim đập rộn ràng như những tiếng hò reo, tiếng vỗ tay của hàng ngàn fan vang vọng xung quanh đang vang vọng từ khắp các phía khán đài. Nhưng thực ra, tôi chẳng nghe rõ bất kỳ âm thanh nào. Thứ duy nhất tôi cảm nhận được lúc này là Yoko đang ở ngay bên cạnh. Mọi buổi diễn của chúng tôi đều như thế – Yoko luôn gần gũi, luôn tỏa ra một nguồn năng lượng mà chẳng ai có thể cưỡng lại, đặc biệt là tôi.

Từ góc độ này, em trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, như thể mỗi bước đi của em là một điệu nhảy chỉ dành riêng cho tôi.

Tôi vẫn nhớ rõ cái ngày định mệnh đó. Từ khoảnh khắc đầu tiên chúng tôi gặp nhau trong buổi casting, tôi đã biết trái tim mình không còn thuộc về mình nữa. Yoko xuất hiện như một tia sáng – hồn nhiên, trong trẻo, mạnh mẽ – cuốn hút mọi ánh mắt trong căn phòng ấy, và tôi không là ngoại lệ. Tôi nhớ từng chi tiết nhỏ của ngày hôm đó: cách cô ấy mỉm cười với tôi khi được chọn, cái nhìn lấp lánh như không hề e ngại điều gì. Ngay từ giây phút ấy, tôi biết rằng mối quan hệ này sẽ không chỉ là công việc, không chỉ là đối tác màn ảnh – mà còn là cảm xúc, là khao khát mà tôi chưa từng trải qua.

Nhưng Yoko... cô ấy chỉ xem tôi là một người chị, một partner, một người đồng hành trên sân khấu. Dù chúng tôi có thân thiết đến đâu, dù những lần ôm nhau thân mật trước fan hay trên sân khấu, với cô ấy, tất cả chỉ là màn diễn. Còn với tôi, nó luôn thật hơn bất cứ điều gì khác.

Đêm nay, ngay tại concert lớn ở Thái Lan, đứng dưới hàng ngàn ánh mắt dõi theo, tôi quyết định sẽ để trái tim mình nói lên tất cả.

Tôi vẫn thường tự hỏi, liệu có lúc nào em cảm nhận được ánh mắt của tôi khi em quay lưng lại? Khi em đứng trước sân khấu, rạng ngời và tỏa sáng như một ngôi sao mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ, tôi lại chỉ có thể ngắm nhìn em từ phía xa, từ phía sau.

Nhưng ngay cả từ góc khuất ấy, tôi vẫn thấy em rõ ràng hơn bao giờ hết. Em không chỉ là một đồng nghiệp, một bạn diễn. Với tôi, em là tất cả, là nguồn cảm hứng cho mỗi lần tôi đứng trên sân khấu, là lý do trái tim tôi rung động mỗi khi chúng ta cùng hát.

Những khoảnh khắc đó, tôi ước gì có thể nói với em những điều mình chưa từng dám thổ lộ. Em luôn hồn nhiên, vui tươi, và không hề nhận ra tôi đã yêu em từ lúc nào. Nhìn em từ phía sau, tôi biết rằng, dù bao nhiêu lần được đứng cạnh em, tôi vẫn sẽ mãi là người đứng lùi lại, dõi theo em với tình yêu thầm lặng. Nhưng dù chỉ là một ánh nhìn, một nụ cười vô tình em dành cho tôi, tôi cũng sẽ trân trọng và giữ mãi trong tim.

Có lẽ vì thế nên tôi quyết định Bài hát "True Love" mà chúng tôi sắp hát cùng nhau không chỉ là một màn trình diễn mà tôi đã chọn nó với hy vọng rằng, dù chỉ trong vài phút, Yoko sẽ cảm nhận được những điều mà tôi chưa từng dám nói thành lời.

Khi tiếng nhạc cất lên, tôi thấy mình như chìm sâu vào thế giới riêng. Yoko đứng đó, tươi cười rạng rỡ, giọng hát của cô ấy vang lên ngọt ngào, nhưng tôi lại như bị lạc lối trong những cảm xúc hỗn loạn. Tôi hát theo cô ấy, từng câu, từng từ đều mang trong đó tất cả nỗi lòng mà tôi đã giấu kín bấy lâu. Yoko có lẽ không hề hay biết. Tôi vẫn luôn tự hỏi, làm sao cô ấy có thể ngây thơ đến vậy? Làm sao cô ấy có thể không nhận ra tôi đã yêu cô ấy từ lúc nào?

Ánh sáng sân khấu chiếu rọi, chiếu vào đôi mắt trong trẻo của Yoko khi cô ấy quay sang nhìn tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi quên đi tất cả, quên đi sự nổi tiếng, quên đi vai trò của mình, và chỉ còn thấy một điều duy nhất: tôi yêu cô ấy. Cảm giác này không thể nào diễn tả hết chỉ bằng vài câu hát, nhưng tôi vẫn hy vọng rằng cô ấy có thể cảm nhận được một chút gì đó qua ánh mắt tôi trao đi.

Chúng tôi hát đến những câu cuối cùng của bài "True Love", giọng hát của Yoko vang lên như những nốt nhạc tinh khiết nhất. Mỗi lần cô ấy nhìn tôi, tôi lại như chìm sâu hơn vào tình cảm không thể thoát ra được. Bài hát ấy, với những lời ca chân thành, dường như là cách duy nhất tôi có thể bày tỏ tất cả. Lời bài hát vang lên mang cả lời bày toả của tôi gửi vào từng câu chữ:

"𝑴𝒊𝒆̂̃𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒆𝒎 𝒚𝒆̂𝒖 𝒄𝒉𝒊̣, 𝒕𝒉𝒊̀ 𝒍𝒐̀𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒊̣ 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒊̉ 𝒄𝒐́ 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒆𝒎

𝒕𝒊𝒆̂́𝒏𝒈 𝒚𝒆̂𝒖 𝒏𝒂̀𝒚 𝒔𝒆̃ 𝒄𝒉𝒊̉ 𝒅𝒂̀𝒏𝒉 𝒓𝒊𝒆̂𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒐 𝒆𝒎

𝒅𝒊̣𝒏𝒉 𝒎𝒆̣̂𝒏𝒉 𝒅𝒂̃ 𝒅𝒂̂̃𝒏 𝒍𝒐̂́𝒊 𝒄𝒉𝒐 𝒅𝒐̂𝒊 𝒕𝒂 𝒈𝒂̣̆𝒑 𝒈𝒐̛̃

𝒏𝒆̂𝒏 𝒄𝒉𝒊̣ 𝒔𝒆̃ 𝒈𝒊𝒖̛̃ 𝒆𝒎 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒗𝒐̀𝒏𝒈 𝒕𝒂𝒚 𝒍𝒂̂𝒖 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒍𝒂̂𝒖"

Và đó là những gì tôi muốn cô ấy biết rằng tình yêu của tôi, dù không bao giờ được đáp lại, sẽ mãi mãi ở đó, âm thầm nhưng vững chắc.

Khi bài hát kết thúc, chúng tôi ôm nhau trước ánh đèn rực rỡ và những tiếng hò reo cuồng nhiệt từ fan.

Nhưng trong lòng tôi, mọi thứ trở nên tĩnh lặng lạ thường. Fan dưới khán đài bắt đầu hô vang "kiss kiss", và tôi có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của họ.

Nhưng tất cả mờ nhạt trước ánh mắt của Yoko khi cô ấy quay sang nhìn tôi. Ánh mắt ấy, như thể chứa đựng cả bầu trời, như thể chỉ dành riêng cho tôi trong khoảnh khắc này.

Tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa. Tất cả những gì tôi cảm thấy là sự đắm chìm trong đôi mắt ấy, sự gần gũi đến nghẹt thở. Trong khoảnh khắc đó, mọi lo lắng tan biến. Tôi chẳng còn quan tâm fan đang hò hét điều gì, chẳng còn bận tâm đến ánh nhìn của bất kỳ ai.

Tất cả những gì tôi muốn là thể hiện tình cảm đã kìm nén từ lâu.

Tôi cúi xuống, chậm rãi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Yoko. Đó không phải là nụ hôn dành cho sự phô diễn, cũng không phải để chiều lòng fan. Đó là một nụ hôn đầy sự nâng niu và trân trọng – một nụ hôn dành cho chính con người mà tôi yêu thương.

Khi tôi rời khỏi, trái tim tôi vẫn như đang lơ lửng đâu đó. Yoko mỉm cười, đôi mắt long lanh đầy vẻ hồn nhiên như mọi khi. Tôi tự hỏi, liệu cô ấy có hiểu được ý nghĩa của nụ hôn đó không? Liệu cô ấy có nhận ra tình cảm của tôi, hay tất cả chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua đối với cô ấy?

Nhưng trước khi tôi có thể suy nghĩ thêm, tôi cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn của Yoko khẽ chạm vào tay tôi. Cô ấy cười rạng rỡ, kéo tôi lại gần và đan chặt tay tôi vào tay cô ấy. Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Cả hai chúng tôi cùng cúi chào khán giả, tay vẫn đan vào nhau. Khoảnh khắc đó, tôi biết rằng, dù Yoko có hiểu hay không, tôi vẫn luôn có một vị trí đặc biệt trong cuộc đời cô ấy.

Tôi nắm chặt tay cô ấy, tận hưởng từng giây phút quý giá này, và rồi cả hai cùng chào tạm biệt fan dưới ánh đèn sân khấu, lòng tôi vẫn chưa nguôi cảm giác hy vọng rằng một ngày nào đó, Yoko sẽ nhận ra tình yêu chân thành của tôi dành cho cô ấy mãi mãi không bao giờ phai.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro