Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

Faye khoác lên mình bộ áo da màu đen, dáng vẻ cương nghị nhưng lại toát lên khí chất lạnh lùng. Gương mặt tinh tế của cô lúc này bị sự lạnh lẽo chiếm giữ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Yoko. Trầm giọng nói "Em nói chỉ cần chị tha thứ, làm gì em cũng nguyện ý, bây giờ vẫn còn giữ lời đúng không?"

Yoko không chút do dự trả lời, "Tất nhiên, Faye muốn em làm gì?"

Yoko mặc một chiếc váy trắng đơn giản, trong không gian hỗn độn của quán bar, trông nàng thật lạc lõng. Mái tóc hơi rối bù, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự kiên cường.

Faye khẽ nở một nụ cười, chỉ vào những người đang quỳ dưới đất, từ từ tiến đến trước mặt Yoko, đưa cho nàng khẩu súng lạnh lẽo. "Tốt, những người này đều là nội gián trong băng nhóm của chị, đồng nghiệp của em. Giết họ đi, để chị xem em có thể vì chị làm đến đâu?"

Lời nói của Faye như một lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim Yoko. Nàng cầm lấy khẩu súng, tay run lên không ngừng. Ánh mắt nàng quét qua những người dưới đất, họ cúi đầu, không nhìn rõ mặt, nhưng có thể cảm nhận được sự run rẩy và sợ hãi của họ. Yoko nhìn lại Faye, "Tại sao... em làm chưa đủ sao? Tại sao lại như thế này? Ở trong tù em đã ngoan ngoãn như vậy rồi." Giọng nàng mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt rưng rưng.

"Như thế vẫn chưa đủ, muốn chị giải tỏa được nỗi đau này, chứng minh em sẽ không bao giờ phản bội chị nữa, thì hãy ra tay." Faye cố giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại đầy bất an. Cô sợ rằng Yoko thật sự sẽ rời đi, nhưng cô phải đánh cược một lần.

Đây là một cuộc thử thách tàn khốc về lòng tin và lòng trung thành, cô biết bước này không thể quay đầu lại. Trái tim cô đập như trống, mỗi nhịp đều nặng nề và gấp gáp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn từng cử động của Yoko, không bỏ sót bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt nàng.

"Chị hỏi em lần cuối, em có sẵn sàng vì chị mà từ bỏ danh phận của mình, rơi vào bóng tối cùng chị không?" Faye cố gắng kiểm soát để giọng nói không run rẩy.

Hôm đó, Kim đề nghị lập kế hoạch, cô không do dự mà đồng ý, nhưng trong lòng không khỏi lo sợ. Cô không biết liệu Yoko có thực sự dám làm mọi thứ vì cô không.

Cô liên hệ với giám đốc trại giam, cho người bí mật chuyển vài tử tù ra ngoài, đánh ngất và hóa trang họ rồi trói tại đây. Faye cũng không muốn Yoko giết người vô tội và sống trong sự áy náy suốt đời.

Yoko nhìn khẩu súng trong tay, tay không tự chủ run rẩy. Mặc dù đã mất hết niềm tin vào công lý và cảnh sát, nhưng nàng không ngờ cái giá để được Faye tha thứ là phải giết chết đồng nghiệp nội gián. Nước mắt tuôn trào, nàng cắn chặt môi, đôi môi kia cắn đến tái nhợt như mất hết sức sống, cố gắng nạp đạn vào súng và từ từ nâng tay lên. Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại, trái tim Faye cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mắt cô chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Yoko, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng không cảm thấy đau đớn chút nào.

"Pằng! Pằng! Pằng!" Theo tiếng súng chát chúa vang lên, những người dưới đất ngã xuống, máu bắn tung tóe, trong ánh sáng lờ mờ trông thật ghê rợn.

Mặt Yoko vấy đầy máu, ánh mắt nàng trở nên trống rỗng và tuyệt vọng, như thể thời khắc này linh hồn nàng cũng rời đi.

Đột nhiên, Yoko đưa súng chĩa vào cằm mình, hành động này lập tức khiến Faye hoảng loạn.

"Yo, em làm gì vậy?" Faye hét lớn, mồ hôi trán chảy ròng ròng. Ánh mắt cô đầy kinh hoàng và hoảng sợ, chưa từng nghĩ Yoko sẽ hành động cực đoan như vậy. "Em đã giết họ, chị có thể tha thứ cho em không, Faye?" Yoko khàn giọng hét lên, nước mắt và máu hòa lẫn trên khuôn mặt nàng, trông nàng thật dữ tợn. Trái tim Yoko như vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh, cơ thể không ngừng run rẩy.

"Tất nhiên rồi, chị đã nói rồi mà, chị tha thứ cho em, em mau đặt súng xuống." Faye cố gắng an ủi Yoko, ánh mắt lo lắng tìm cách đoạt lấy khẩu súng trong tay nàng. Giọng Faye cũng run rẩy, sợ rằng chỉ cần một sai sót nhỏ, Yoko sẽ làm chuyện không thể cứu vãn.

Cô bước từng bước chậm rãi tiến tới Yoko, cố gắng tiếp cận nàng mà không gây kích động.

"Chị nói đúng, có lẽ em không nên kiên trì như vậy. Từ ngày em phản bội chị, chúng ta đã không thể quay lại. Những người này chết vì em, em có lý do gì để tiếp tục sống?" Giọng Yoko đầy tuyệt vọng và tự trách.

"Họ không phải cảnh sát!" Kim đứng bên cạnh cũng không kìm được mà hét lên, khuôn mặt cô tái nhợt. Ánh mắt Kim lo lắng và căng thẳng, trán cũng đầy mồ hôi. Không ai ngờ sự việc lại trở nên mất kiểm soát như vậy.

"Gì cơ?" Yoko trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Kim. Đầu óc trống rỗng, không hiểu nổi những gì đang xảy ra.

Ngay khoảnh khắc đó, Faye nắm bắt thời cơ, lao nhanh tới trước, ôm chặt lấy Yoko, giật mạnh khẩu súng từ tay em ấy. Sau đó, cô ném khẩu súng cho Kim, ra hiệu bằng mắt.

Kim nhận lấy khẩu súng, thở phào nhẹ nhõm.

Faye kéo Yoko đi nhanh vào căn phòng phía sau, Yoko vừa đi vừa vùng vẫy, "Các người lừa tôi!"

"Họ là những phạm nhân tử hình, không phải nội gián." Faye vừa đi vừa nói. Nhịp tim của cô vẫn chưa bình ổn, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống.

Yoko tức giận đưa tay đấm vào vai Faye, "Chị lừa em!" Nước mắt nàng tuôn rơi như dòng sông vỡ bờ, vừa vì bị Faye lừa, vừa vì nhẹ nhõm khi không phải giết người vô tội.

"Chính em ngốc, đã có bài học trước, trong băng nhóm của chị làm sao có nội gián được chứ? Còn nữa, những lãnh đạo của em đã nhận từ chị rất nhiều tiền, làm sao có thể cài nội gián vào chỗ chị chứ?" Faye thuận thế nắm lấy tay Yoko, dùng sức ôm em ấy vào lòng.

Lúc này, trong lòng Faye vừa cảm thấy tội lỗi, vừa có một chút may mắn, may mắn vì cuối cùng Yoko vẫn chọn mình.

Faye đau lòng ngắm nhìn Yoko, ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng, dịu dàng nói: "Em yêu, đừng giận nữa, chị biết để em trải qua những chuyện này rất tàn nhẫn, nhưng chị cũng không còn cách nào khác."

Yoko quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng: "Vậy mà chị lại dùng cách này sao? Chị có biết trái tim em đã tan nát rồi không!"

Faye ôm chặt Yoko vào lòng, "Xin lỗi, em yêu, chị sợ mất em, chị rất sợ em sẽ lại phản bội chị một lần nữa."

Yoko vùng vẫy vài cái, nhưng cuối cùng vẫn dựa vào lòng Faye, nức nở nói: "Vì chị, em từ bỏ luôn cả danh phận cảnh sát, vậy mà chị vẫn không tin em."

Faye nhẹ nhàng lau nước mắt cho Yoko, nhìn sâu vào mắt nàng, "Là lỗi của chị, sau này chị sẽ không để em chịu ấm ức như vậy nữa. Chị sẽ bù đắp cho em."

Yoko cắn môi, "Vậy chị sẽ bù đắp cho em thế nào?"

Faye mỉm cười, "Em muốn làm gì cũng được."

Yoko rút tay ra, đẩy mạnh Faye, cô không kịp phản ứng ngã xuống ghế sofa. Yoko thuận thế leo lên người cô, đưa hai tay vuốt ve khuôn mặt Faye, "Faye, em nhớ chị lắm, từ hôm nay trở đi, chị là của em, em cũng không còn là cảnh sát, em chỉ là Yoko, Yoko của một mình chị."

Ánh mắt Yoko tràn đầy mê luyến. Hơi thở nàng gấp gáp, dường như muốn bộc lộ tất cả tình cảm trong khoảnh khắc này.

Faye ôm lấy eo nàng, hôn lên đôi môi mềm mại của Yoko. Từ từ kéo dây kéo chiếc váy của nàng, hơi thở cả hai dần trở nên dồn dập, không khí trong phòng bắt đầu mờ ảo và mê ly. Đôi tay Faye di chuyển trên lưng Yoko, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và sự run rẩy của em.

"Được, vậy chúng tay hãy cùng nhau chìm đắm đi."


END

__________


HE gòi, hú hồn chim én, em bé cảnh sát quyết định làm zợ trùm xã hội đen ăn sung mặc sướng, có chồng đẹp trai, chồng nựng chồng cưng  ╰(*°▽°*)╯

Hình như au nói sẽ có H ngoại truyện. Chờ hen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro