Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Lại đè Yoko xuống thêm vài lần, khi Yoko gọi tên cô và ngất đi vì khoái cảm Faye mới buông tha nàng.

Căn phòng trở nên hỗn độn, không thể ngủ trên giường được nữa. Faye mặc áo choàng tắm cho Yoko rồi bế nàng ra ghế sofa.

Faye không cảm thấy buồn ngủ chút nào, đúng là khi không có rượu, cô khó mà ngủ được. Cô châm một điếu thuốc, đây là lần đầu tiên cô tỉnh táo đưa ai đó về qua đêm. Nhìn những dấu hôn cô để lại trên cổ trắng nõn của Yoko, Faye biết hôm nay mình đã hơi quá đà.

Sáng sớm

Faye mới chợp mắt được một chút thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

"Thưa cha." Faye ngồi dậy khi thấy tên hiện trên màn hình rồi nhận cuộc gọi.

"Anh trai con hôm qua báo lại rằng có một giao dịch gặp trục trặc, mấy người dưới quyền anh ấy đã ôm tiền bỏ trốn. Con hãy dẫn người đi xử lý chúng ở ngoại ô." Giọng Ban vang lên từ đầu dây bên kia.

"Con sẽ đi ngay ạ." Faye rất muốn hỏi xử lý Chatchai thế nào nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Cúp máy, Faye rửa mặt thay đồ, để lại một tờ giấy và một xấp tiền cho Yoko: "Nếu em thiếu tiền, có thể làm bạn giường lâu dài của tôi, đây là số điện thoại của tôi: XXXXXXXXX."

Ra khỏi thang máy, người của cô đã chờ ở sảnh. "Các cậu lên xe trước đi," Faye bảo rồi đi đến quầy lễ tân.

"Đợi người trong phòng tôi đi rồi hãy dọn dẹp, đừng làm phiền cô ấy."

"Vâng, thưa cô Faye." Mấy nhân viên lễ tân nhìn nhau, Faye ở đây mấy năm nay chưa bao giờ đặc biệt dặn dò chuyện này.

Đợi Faye đi xa, mấy người lễ tân mới dám bàn tán nhỏ: "Người đó có phải bạn gái không nhỉ?" "Chưa biết, lần sau cô ấy dẫn ai về thì sẽ rõ." "Hôm qua lúc đến tôi thấy họ nắm tay nhau."

Yoko tỉnh dậy đã là buổi chiều, tắm rửa xong nàng lại chà thêm một lần sữa tắm. Nhìn mình trong gương, thấy những dấu đỏ khắp người, nàng bật khóc.

Lúc trước bố mẹ bị hại, nàng mang theo lòng căm phẫn mà báo danh vào trường cảnh sát. Nghe nói cần có người vào làm nội gián trong băng đảng, nàng cũng không do dự tự đề cử bản thân. Nàng biết giữa băng đảng và mafia có nhiều lợi ích liên quan, tiêu diệt thế lực đen tối, đồng thời tìm ra kẻ giết bố mẹ, một công đôi việc.

Khi tuyển chọn nội gián, tổ chức đã cảnh báo về mọi việc có thể xảy ra, nhưng nghe người khác nói và tự mình trải qua là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Thu dọn xong tâm tình của mình, Yoko cất tiền và tờ giấy trên bàn để mang về điểm liên lạc giao nộp.

Ra khỏi cửa chính, Yoko cảm thấy bị theo dõi, nàng liền gọi một chiếc taxi: "Đến quán bar Liz."

Lấy điện thoại ra, Yoko lắp thẻ sim giấu trong đế giày, gửi tin nhắn tới số chỉ định: "Có thể hoãn trả tiền không, phiền thông cảm." Đây là mật hiệu báo có tình huống bất ngờ, hủy cuộc gặp.

Cẩn thận hơn, Yoko rút sim ra và bẻ gãy, lúc xuống xe nàng lén thả vào cống thoát nước bên đường.

Vừa bước vào quán bar Liz, một nhóm người liền theo vào, bao vây nàng: "Cô gái, mời đi cùng chúng tôi một chuyến."

"Các anh là ai?" Yoko giả vờ sợ hãi.

Nghe tiếng ồn ào dưới lầu, Kim từ trên đi xuống: "Ai cho mấy người láo xược ở chỗ của tôi?"

Nghe vậy, bọn họ liền tản ra, người dẫn đầu bước tới: "Cô Kim, tôi là người của ông Ban, muốn mời cô gái này về hỏi vài câu."

"Người của ông Ban? Ông ấy muốn chơi thì lúc nào cũng được, cần gì làm rầm rộ thế này, làm cô gái người ta sợ rồi. Ai không biết lại tưởng các anh giết người diệt khẩu."

"Xin lỗi cô, thật sự xin lỗi, mong cô thông cảm. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh." Người dẫn đầu cúi đầu.

Kim khoát tay: "Tôi không muốn làm khó các anh, về nói với ông Ban, lần sau muốn gặp ai tôi sẽ đích thân đưa qua, các anh kéo cả đám đến quán bar của tôi làm khách hàng hoảng sợ."

"Đừng sợ, đi cùng họ đi, lần này chắc được trả nhiều lắm." Kim quay sang Yoko nói.

Nghe nói là người của Ban, Yoko hồi hộp. Không lẽ bị lộ thân phận nhanh vậy sao?

Yoko gật đầu, đi theo mấy người lên xe.

Vừa ngồi xuống, Yoko bị bịt mắt: "Các anh làm gì thế?!" trong thoáng chốc nàng cứ ngỡ mình sắp tiêu rồi.

"Xin lỗi cô, đây là quy định, mong cô thông cảm." Người ngồi bên cạnh nói.

Nghe vậy, nàng mới nhẹ thở ra.

Xe chạy rất nhanh, Yoko cố gắng vẽ ra được đoạn đường trong đầu. Được huấn luyện, Yoko có thể cảm nhận lực ly tâm để xác định hướng xe rẽ, những lần dừng đèn đỏ cũng được nàng nắm rõ.

Hơn nửa giờ sau, xe dừng lại, họ đưa Yoko xuống, nàng ngửi thấy mùi ẩm ướt, đoán đang ở trên núi. Đường đi lại có chút xóc nảy càng khẳng định phỏng đoán này.

Vào trong nhà, khăn bịt mắt được tháo ra, nàng chậm rãi mở mắt, thấy một người đàn ông tóc bạc ngồi trước mặt, không có biểu cảm nhưng toát lên vẻ uy quyền, không thể nhìn thấu được suy nghĩ ông ta, khiến Yoko lạnh sống lưng.

Khi thuộc hạ xung quanh đã rời đi, Ban mở lời: "Cô là bạn giường của Faye?"

Yoko sững sờ, thành thật đáp: "Không, tôi làm việc ở quán bar Liz, hôm qua gặp Faye lần đầu tiên."

"Faye định phát triển quan hệ lâu dài với cô sao?" Ban hỏi tiếp.

"Vâng, Faye có ý đó." Yoko cảm nhận được ánh mắt Ban nhìn chằm chằm mình.

"Faye cho cô bao nhiêu tiền?"

Yoko lấy tiền trong túi ra, đưa tay: "Chừng này, nếu ngài thấy quá nhiều, tôi có thể trả lại một phần, chỉ lấy phần mình đáng nhận được."

Ban nắm lấy cổ tay của Yoko: "Cô từng tập bắn súng à?" Ông nhìn thấy ở gốc ngón tay cái của Yoko có một vết chai không quá rõ ràng.

"Vâng, tôi học bắn súng ở đại học thể thao."

Đáp án ngoài dự kiến, Ban thầm nghĩ nếu Yoko trả lời vết chai do làm việc mà có thì đã có thể bảo thuộc hạ xử lý cô ta ngay.

Cùng lúc đó, kết quả điều tra của thuộc hạ cũng được gửi đến điện thoại của Ban: Yoko, 23 tuổi, cha mẹ bị sát hại, theo thông tin có được, hung thủ là nhân vật số hai hiện tại của mafia, năm đó hắn từng là sát thủ tinh nhuệ.

Thú vị đây, Ban nghĩ. "Sau này theo ta đi."

Yoko hoảng hốt, điều này hoàn toàn ngoài kế hoạch, nàng giả vờ lộ vẻ khó xử: "Việc này, tôi không quyết định được, ngài hỏi sếp tôi xem."

"Kim? Cô ấy sẽ không có ý kiến đâu, ta cho người báo với cô ấy một tiếng là được."

Yoko nghĩ một lát, gật đầu: "Vâng." Nếu có thể tiếp cận Ban nhanh hơn, thì càng tốt.

Ở một nơi khác, sau khi Yoko rời đi, Kim đã gọi rất nhiều cuộc cho Faye nhưng luôn tắt máy. Sau khi Faye xử lý xong công việc vốn định ở lại ngoại ô một đêm, nhưng vừa mở điện thoại đã thấy tin nhắn Kim gửi tới, liền ra lệnh cho thuộc hạ lái xe quay về ngay trong đêm.

Kim: Faye, lão già nhà cậu có sở thích gì kỳ quặc vậy, ông ta cho người đến quán bar của mình bắt cô gái cậu để ý hôm trước.

__________

Coi mấy má bên đó nôn xem Yoko thành mẹ kế quá nên năn nỉ tác giả up thêm chương nè =)))))

Bà tác giả rep cả đống icon🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro