Chương 10: Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sinh nhật vui vẻ."

Gil nói nhẹ nhàng, lấy ra sợi dây chuyền từ trong túi áo, cô ta cực kỳ chăm chú, đã phí rất nhiều tâm tư cho món quà này.

"Là tôi làm, tặng cho em."

Chi Pu nói cảm ơn với cô ta, sau đó đợi được đeo lên, thế nhưng Gil lại không phản ứng, chỉ ngồi ở đó đung đưa theo âm nhạc, trò chuyện với bạn bè. Đây là lần đầu tiên mơ thấy cô ta sau nhiều năm như vậy, trong giấc mơ, nàng không biết mình muốn làm gì.

"Em đang làm gì thế?"

Trong mơ, giọng của Lưu Nhã Sắt ở phía xa. Nghe được giọng của cô, lòng Chi Pu bình tĩnh lại. Chị ấy đứng đối diện mình, chỉ vào Gil ở đằng sau:

"Đây là ai?"

Miệng Chi Pu như bị phong kín, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

"Chi Pu, Gil rất nhớ em."

Ngay trước mặt Lưu Nhã Sắt, Gil hôn má Chi Pu, nhỏ giọng nói:

"Gil nhớ em vô cùng. Gil rời đi là vì..."

- Chi Pu?

Chi Pu tỉnh dậy, đầu của nàng rất nhức, cổ họng rất đau, nàng muốn hỏi mấy giờ, nhưng lại khàn không thành tiếng.

- Chỗ nào khó chịu phải không?

Lưu Nhã Sắt ngồi bên giường, trên bàn là bữa sáng do cô bưng lên.

Cô đã đến được một lúc, thấy còn sớm nên ở trước gương nghịch điện thoại, cho đến khi Chi Pu đột nhiên la một tiếng.

- Đau đầu?

Lưu Nhã Sắt chỉ chỉ đầu, sợ nàng phát sốt, vươn tay sờ trán Chi Pu:

- Kỳ lạ, cũng không...

Lưu Nhã Sắt vừa định đưa tay sờ trán mình thì cổ tay đã bị Chi Pu nắm lại.

- Em sao vậy?

Chi Pu nhíu mày ngẩng đầu nhìn cô một lúc, sau đó thả tay ra:

- Không sao, chúng ta đi thôi.

Ba người sóng vai đi diễn tập, quá trình kéo dài bốn tiếng, vượt quá một tiếng rưỡi so với dự tính ban đầu. Hai người tranh thủ quay Vlog riêng, sau đó lên xe cùng về ký túc xá. Cô không biết chuyện gì xảy ra, luôn cảm giác Chi Pu là lạ.

Thay bộ đồ ngủ đi tới phòng khách, khóe mắt Chi Pu nhìn thấy Lưu Nhã Sắt ở trong góc, nhưng Lưu Nhã Sắt chỉ nhìn mình chằm chằm. Cả ngày hôm nay chị ấy đều như vậy, vừa nhàn rỗi là nhìn mình chằm chằm, giống như lần nhìn thấy chị ấy ở cửa sổ phòng tập "Ting ting tang tang", tựa như mình là một câu đố, có điều lần này chị ấy đang cố gắng giải đề.

Có lẽ nàng đã quá nhạy cảm. Có lẽ bởi vì mình quá ích kỷ, cho nên nàng cảm thấy áy náy. Bởi rằng nàng đang dần dần hiểu sự thay đổi của bản thân, nhưng vẫn nghĩ về giấc mơ buổi sáng, dù cho hiện giờ cũng là như vậy.

Lưu Nhã Sắt lấy điện thoại từ tay Chi Pu, nói:

- Sao vậy?

Chi Pu đang định lừa gạt cho qua, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng la lớn, tiếp theo lại là một tiếng hét, sau đó là tiếng kêu la mơ hồ không rõ.

Hai người quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cùng lúc. Không biết chị gái nào đã quyết định tiệc nướng và rượu bia, bên ngoài lại reo hò một trận, còn loáng thoáng nghe được ai đó la câu "Ngày mai sẽ phải lên sân khấu, đừng uống mấy cái này."

Ella cầm một ly rượu bên tay phải, thấy Chi Pu và Lưu Nhã Sắt sóng đôi đi ra, chị nâng ly, uống hết rượu trong ly.

- Các em biết uống rượu không? - Dáng vẻ Thái Thiếu Phân nhìn qua như đã say rồi:

- Uống một chút không có sao.

Chị giơ ly rỗng lên, đưa cho hai người.

*** Editor: Tui gọi "chị" hết nha mọi người, trừ Lão Cung là "cô ấy". Chứ tìm đủ ngôi thứ 3 cho mỗi chị này chắc tui xỉu.

- Em không biết uống lắm.

Chi Pu ngoảnh lại nhìn cô, tay đang duỗi qua chợt khựng lại, bản năng muốn đưa ly cho cô, dù nghe không hiểu nhưng thấy Lưu Nhã Sắt liên tục xua tay, nàng liền rút tay về.

Tuy nhiên Lưu Nhã Sắt vẫn tiếp nhận ly rỗng, nhìn Thái Thiếu Phân rót bia vào trong. Bầu không khí hiện tại quá vui, rõ ràng cô không thể không uống ly rượu này.

- Đây là hãng rượu gì?

Lưu Nhã Sắt gõ nhẹ vào thành ly, nhìn Thái Thiếu Phân rót phần còn lại vào ly Chi Pu.

Em ấy biết uống rượu à, liệu có "không được một ly" giống mình không.

Chi Pu đối diện với ánh mắt của Lưu Nhã Sắt, trong con ngươi của cô mang theo lo lắng rõ ràng, Chi Pu làm dấu tay "OK". Thấy Lưu Nhã Sắt ngớ ra, tưởng cô không hiểu, nàng mặc kệ những người khác bên cạnh, hơi nghiêng người tiến sát tai của cô:

- Cùng uống đi, em có thể uống.

Lưu Nhã Sắt đỏ tai, vô thức lùi lại, uống một ngụm "ực" hết cạn rượu trong ly. Khi lại một hơi uống cạn ly thứ hai ly thứ ba liên tiếp, cô bị sặc phải ho khan liên tục.

Nào có ai uống rượu như vậy chứ?

Chi Pu đặt ly rượu xuống, ngồi xổm bên cạnh cô, dùng tay vỗ vỗ lưng cô. Lưu Nhã Sắt tỏ ý nàng không cần quan tâm mình, nhưng nàng không thèm để ý đến điều đó.

Em ấy dựa gần hơn rồi.

Lưu Nhã Sắt nhớ đến tên của bạn gái cũ mà mình nghe được từ miệng Chi Pu vào buổi sáng nay, cô đứng thẳng dậy nắm cổ tay nàng, khuôn mặt đỏ bừng.

Lại một lần nữa Ella đi tới giữa hai người, nhưng lần này chị cảm giác khu vực này có chút cổ quái huyền bí. Động tác của Lưu Nhã Sắt rất nhanh, đầu tiên là buông Chi Pu ra, sau đó cầm ly rượu mở cửa, không đến một phút liền biến mất khỏi tầm nhìn ngay lập tức.

- Hai đứa sao vậy? - Ella ngỡ ngàng ngoảnh đầu lại:

- Cãi nhau?

Chi Pu lắc đầu, mím môi dưới, đấu tranh nhiều lần, cuối cùng đặt ly rượu xuống, đi qua phòng khách, không bao lâu thì ở cửa phòng của Lưu Nhã Sắt.

- Hey.

Ella gọi Tạ Na và Giả Tịnh Văn đứng bên cạnh cũng chứng kiến toàn bộ:

- Nhã Sắt và Chi Pu hơi lạ phải không?

Hai người đều sững sờ giây lát, nhìn nhau, kể lại đơn giản những gì mình nghe thấy, vẻ mặt kinh ngạc.

- Lưu Nhã Sắt! - Chi Pu gõ cửa:

- Mở cửa.

Bên trong không phản ứng, Chi Pu lại gõ mạnh hơn:

- Nhã Sắt!

Cửa chợt mở ra, nàng vốn tưởng hôm nay phải canh cửa.

- Chị vẫn ổn chứ?

Tửu lượng Lưu Nhã Sắt không tốt, vịn bàn muốn nhoài người về trước nôn mửa.

Chi Pu vội vào phòng, tiện tay kéo Lưu Nhã Sắt vào nhà vệ sinh. Nàng tựa vào vách tường ngoài cửa, nghe tiếng nôn mửa bên trong, có chút hối hận âm ỉ, nàng đâu nào biết Lưu Nhã Sắt không thể uống rượu như thế, còn kêu cô uống chung.

Đang suy nghĩ, bên trong truyền ra tiếng xả nước, Lưu Nhã Sắt ôm bụng đi ra. Cô nghiêng đầu thấy Chi Pu, tò mò trên mặt biến thành ngạc nhiên, sau đó chuyển thành không vui.

- Tôi không sao rồi.

Lưu Nhã Sắt ợ rượu, loạng choạng đi về phía giường.

Chi Pu bẻ mặt cô qua, buộc hai người đối mặt nhau:

- Rốt cuộc chị làm sao vậy?

Lưu Nhã Sắt mơ hồ cảm nhận được Chi Pu lo cho cô, tinh thần của em ấy mạnh mẽ hơn mình tưởng rất nhiều.

- Đau.

Chi Pu buông tay, lấy điện thoại mở phần mềm phiên dịch đặt một bên:

- Có thể nói cho em biết hôm nay chị làm sao được không?

Lưu Nhã Sắt từ từ ngồi thẳng dậy, có lẽ do uống rượu, cô mở hộp thoại, ý thức hỗn loạn:

- Chi... Chi Pu...

- Ừ.

Chi Pu ngồi xếp bằng, chuẩn bị nhận được đáp án mà mình đã tò mò suốt một ngày.

- Tôi... tôi cảm thấy quan hệ hiện giờ của chúng ta rất kỳ lạ.

Lưu Nhã Sắt không ý thức được lời mở đầu này như một phát súng bắn ra.

- Có ý gì?

Giọng Chi Pu rất hoang mang, đây không phải đáp án mà nàng dự đoán.

- Tôi nói... tôi vẫn luôn là một người... Tôi... tôi tôi... Tôi trưởng thành như vậy, đều là tự mình quyết định. Hơn nữa kết quả của mỗi quyết định đó vẫn rất tốt...

Lưu Nhã Sắt dừng một chút, nói tiếp:

- Nhưng liên quan... quyết định liên quan đến em... tôi sẽ rất rối rắm rất rối rắm... Tôi không thích như vậy... Tôi cũng không quen như vậy..

Chi Pu dùng tay vuốt nhẹ cánh tay của mình. Nàng chưa từng thấy Lưu Nhã Sắt như vậy, nàng càng chưa từng gặp qua người mà dù say thành như thế nhưng vẫn ném tấm chăn tới chỉ vì động tác nho nhỏ của mình.

- Nhã Sắt.

Chi Pu muốn nói tiếp, nhưng không biết vì sao cổ họng lại nuốt thứ gì đó xuống. Nàng không biết nàng đã nuốt gì, trừ phi đó là một cảm xúc nhỏ mà nàng cố gắng đè nén, bởi rằng nàng đã không được để nó trên mặt nữa.

- Chị thích em phải không?

- Không có.

Lưu Nhã Sắt trả lời rất nhanh.

Cô nói với Chi Pu "Không có", một lần rồi lại một lần.

- Chị có đối xử với người khác giống vậy không?

Lưu Nhã Sắt cúi đầu lắc đầu.

- Trước đây đã từng gặp phải loại vấn đề này ở những cô gái khác chưa?

Cách vài giây, phiên dịch kết thúc, Lưu Nhã Sắt tiếp tục lắc đầu.

- Chị ghét em không?

Vì câu hỏi này, động tác lắc đầu của Lưu Nhã Sắt chợt ngừng lại.

- Không ghét.

- Không ghét, vậy chính là...

- Không phải.

Lưu Nhã Sắt cắt ngang lời Chi Pu, bên ngoài lại truyền đến tiếng reo hò.

- Em không đi à?

- Em đi rồi chị làm sao giờ? - Chi Pu lấy chút nước nóng đặt bên cạnh cho cô:

- Uống một chút rồi đi ngủ, mai tỉnh rượu hãy nói tiếp.

Cô ngoan ngoãn nhận lấy, thổi vài hơi liền uống vào. Hai người đều không nói gì, rất nhanh chỉ còn lại tiếng hít thở của cô.

Chi Pu nhẹ nhàng lấy ly, đóng cửa phòng đi ra ngoài tìm Lão Cung, nhưng nàng không thấy được người. Có lẽ đang chơi với người khác. Nàng quay đầu đi tìm Ella.

Khi Lưu Nhã Sắt suýt ngủ, cửa phòng đột nhiên mở ra. Bên ngoài rất yên tĩnh, hẳn là đã kết thúc. Có người đứng trong hành lang. Lưu Nhã Sắt nhắm mắt lại, giả vờ đang ngủ.

Nhưng Chi Pu vẫn tiến vào, ngồi bên giường cô. Thật lâu, nàng không hề cử động. Tiếp đến, nàng tiến lại gần. Lưu Nhã Sắt rất khẳng định nàng sắp hôn trán hoặc tai của mình.

Mặt cô từ từ đỏ từ mặt xuống ngực, nhưng cô vẫn trở mình, tiếp tục giả vờ ngủ. Lưu Nhã Sắt không biết vì sao mình muốn làm như vậy, cô vô cớ chọn cách tránh né sự chủ động của Chi Pu. Lại qua một lát, Chi Pu đứng dậy, Lưu Nhã Sắt nghe tiếng đóng cửa thì mới mở mắt ra.

Cô đã biết, Chi Pu cũng có tình cảm khác với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro