Biệt danh riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời tối nhanh chóng, mọi người cùng ngồi lại ăn uống với nhau, trong khi mình cô vẫn phải ở trong lều. Cũng tại lúc chiều mới ăn cháo xong nên giờ vẫn chưa đói. Cô vẫn cầm điện thoại của JungKook mà không thèm trả, chơi game trên điện thoại của anh mặc dù đầu óc vẫn trong trạng thái quay cuồng. Anh cũng không đòi lại điện thoại, cũng không để ý cô có nghịch linh tinh gì điện thoại anh không. Có lẽ vì anh có chút gì đó gọi là tin tưởng. Nghịch chán rồi cô nằm ngủ quên luôn, tay vẫn giữ chặt chiếc điện thoại. Đêm nay, cô ngủ cùng chị Jiwoo.

Màn đêm buông xuống cũng là không gian yên lặng và bóng tối tràn ngập khắp nơi. Tiếng dế kêu và vài tiếng động của động vật hoang dã cũng đủ để người ta nghe mà sởn da gà.
Điều kỳ lạ là hôm nay JungKook không tài nào ngủ được, cứ trằn trọc mãi không thôi.

RM-Mầy không ngủ đi. Cứ trở mình suốt thế?

JK-Em chẳng hiểu sao khó ngủ thật đấy.

RM-Ra ngoài hít thở khí rừng hoặc dạo 1 vòng quanh trại rồi ngủ được thôi. Mầy cứ nằm đây giãy dụa anh không ngủ được.

JK-Em ra ngoài đây.

RM-Này đủn thằng Tae nằm lại gần đây đi. Cái thằng này ngủ đánh quanh sắp nằm ra đất rồi.
...

Rồi anh bước ra ngoài, ngồi cạnh bếp lửa vẫn còn hồng than (au: mùa hè ngồi sưởi có "mát" không Jeikei?)
Nhìn sang bên cạnh, lều ngủ của chị Jiwoo và cô đang ngủ bên đó. Chị Jiwoo ngủ say lắm,ngủ gác cả lên cô cơ. Anh ngó đầu vào và.....cô gái anh đã cứu kia toàn thân đổ mồ hôi, ướt hết cả tóc. Anh tiến đến cạnh chỗ nằm của cô.

"Sao uống thuốc rồi vẫn sốt thế này" (anh sờ trán cô)

Nghĩ rồi người con trai ấy đi lấy khăn và nước lau mồ hôi, đắp khăn lạnh giúp cô hạ sốt. Anh ngồi quan sát cô một lúc lâu rồi tự dưng mỉm cười nhẹ.

3h sáng, chàng thỏ siêu nhân đã ngủ gật, gục đầu bên cạnh cô. Tại con muỗi, nó đốt anh nên anh tỉnh, rồi nhận ra mình đã bắt đầu buồn ngủ, còn cô thì đã bớt sốt nên quay về lều bên ngủ cùng mấy ông anh.

Bình minh muộn lúc 8h hơn của cả đội, tất cả mọi người đã dậy. Cô cũng muốn dậy nhưng không thể đứng nổi.

-Đau chân quá.

-T/b làm sao vậy? (Chị Jiwoo hỏi)

-Em không đi được. Đau chân quá, chắc bị bong gân từ lúc trượt ở cầu. Mà bây giờ mới dùng đến chân nên mới biết.

-Haiz, vậy mà không để ý. Chỗ gót chân còn bị xầy kìa.

Yoongi cũng vừa lúc ghé sang, nghe thấy đau chân là liền chạy tới tấp ra xe rồi lấy chai thuốc xoa bóp và quay lại chỗ cô, đỡ cô ngồi xuống. Chị Jiwoo ra ngoài nghe điện thoại.

-Em bong gân hả?

-Em không biết, nếu bong gân thì đau luôn từ hôm qua rồi. Với lại em đau ở bắp chân cơ.

-Vậy thì chắc là đau cơ bắp chân rồi. Anh thỉnh thoảng cũng bị.

-Ôi ( tiếng "ôi" của cô là xót cho anh). Là do hôm qua em ngã.

Thấy kỳ diệu không, hôm nay cô không còn run rẩy nữa, mà hoàn toàn rất tự nhiên. Cô lùi lại định đứng dậy thì anh liền kéo lại:

-Nào. Ngồi yên đấy, anh xoa thuốc cho Mà em không còn run như hôm qua nhỉ?

-Em không biết, chắc quen rồi ạ.

Cô ngồi lại, im lặng nhìn anh. Dáng vẻ lúc này của anh vẫn giống như cô luôn thấy trên màn hình. Cũng vẫn là vẻ trầm tư nhưng chiếm 80% trong anh lúc này là sự quan tâm, lo lắng cho 1 fan hâm mộ. Cố nhìn thật kỹ anh, vì cô còn chẳng biết bao giờ mới được gặp lại anh mà nhìn trực tiếp ở khoảng cách gần như vậy.

-Em cứ nhìn anh thế?

-Dạ..à..

-Xong rồi. Yahh! Có muốn chụp ảnh anh để về ngắm không. Một bức ảnh độc quyền?

-Nhưng điện thoại em bị nước hỏng rồi. Chắc JungKook lúc kéo em lên vứt đi rồi.

-Vậy à, buồn thế.

-Tài khoản Facebook của em có quá trời ảnh anh luôn rồi.

-Facebook há?

-Vâng. Ở Việt Nam Facebook được sử dụng nhiều lắm. ARMY Việt Nam tương tác với nhau chủ yếu là qua Facebook.

-Anh chỉ dùng mỗi Twitter chung thôi.

Đang nói chuyện, thì TaeHyung chạy vào, mọi người cũng theo sau đi vào . TaeHyung ngồi cạnh cô, đã thế ckfn tựa lưng vào lưng cô.

TH-woa! Êm quá. Ami à tối qua em ngủ ngon không?

T/b-Vâng.

SG-Thằng này! Tên ẻm là T/b mà sao cứ gọi là Ami thế?

TH-Em ấy là ARMY còn gì.

JH-T/b này! Em có thích biệt danh không?

T/b-Sao cũng được ạ.

JH-Vậy tụi mình đặt cho em ý một biệt danh đi.

JM-So Eun?

RM-Dara?

JK-Thôi đi ông. Giống Dara trong 2NE1.

Jin-Thế thì Da Eun đi.

RM-Ok chốt lại là Da Eun.

JW-Em thích tên này không T/b?

T/b-Vâng. Cái tên đáng yêu lắm ạ.

JM-Em đáng yêu nên để tên đáng yêu. Nếu có gặp nữa thì bọn anh sẽ gọi em là Da Eun nha.

TH-Ố mà chiều nay chúng ta về rồi. Còn T/b thì làm thế nào? Em ấy đau chân không đi đoạn đường xa được.

Jin-Đứa nào lấy xe đạp trên nóc xe kia đưa em ấy về đi.

SG-Em không quen đường.

JM-Em đưa về cho.

TH-Thôi đi. Chúng ta còn dọn dẹp lại cái chỗ này nữa.

Rồi tất cả chỉ vào JungKook.

-JungKook đi 1 lần rồi nên biết đường. Mầy đưa ẻm đến đây thì hãy đưa ẻm về nhá.

-......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro