Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Da Eun xấu hổ muốn độn thổ, mắt đảo liên tục, hai má đỏ ửng:

-Tôi...tôi...tại...tại đang cầm phơi lên thấy lạ nên nhìn xem....

-Trả đây!

-Hả?

-Cái quần đó là của tôi.

-Cái gì? (Trợn mắt).

-Aiss....mau đưa nó đây, lần sau tôi sẽ giặt riêng. Tại quên mất có cô ở cùng.

Tay cô chắp ra đằng sau, lấy chân đẩy cái giỏ đựng quần áo đến gần chỗ anh rồi quay mặt đi:

-Từ lần sau nhớ bỏ riêng ra, may quá tôi không giặt tay.

-Cô nghĩ tôi ở dơ như cô chắc, cái quần này hơi bị sạch sẽ thơm tho.

Anh vừa nói vừa cầm cái quần treo lên kẹp phơi đồ lót. Cô còn đứng đó nhìn anh với vẻ khó hiểu:

-Này! Anh giờ này ở công ty mới phải chứ?

-Tôi thích về. Không được sao?

-Có idol nào như anh không? Đang thời gian bận mà...

-Hôm nay quay Run xong sớm nên mọi người ở lại studio, tôi theo anh quản lý về.

-Anh nên nghỉ ngơi đi, mấy người có ít thời gian thì lo cho sức khoẻ đi.

-Sao quan tâm tôi vậy ta?

-Thì...tôi là người mang trên vai trọng trách nặng nề, là đảm bảo sức khoẻ và dinh dưỡng cho các anh còn gì nữa.

-Vậy hả? Tưởng là thích tôi nên mới vậy chứ?

-Ừm. Tôi thích anh.

-....

-Nhưng đó là chuyện của 3 tháng trước, còn bây giờ thì...

-Thì sao?

-Vẫn thích. Nhưng không có nghĩa là không ghét.

-Tóm lại là cô vẫn thích tôi ?

-Vì anh là thần tượng của tôi. Tôi cũng nói là không có nghĩa là không ghét. Hỏi nhiều làm cái gì? Quan trọng là bây giờ, tôi và các anh giống như những người bạn. Ok, vậy nên sẽ không có chuyện tôi bị bối rối, hồi hộp như lúc mới gặp các anh đâu nha.

-Sao tự nhiên lại phải giải thích thế?

-Tôi....

-Á! Buồn ngủ ghê, có lẽ tôi nên đi ngủ. Giờ là mấy giờ nhỉ? (Ngó đồng hồ đeo tay) À...4 giờ. Cô làm bữa tối muộn một tí, tầm 7 rưỡi tụi tôi có lịch trình nên sẽ về nhà lúc 10 rưỡi. Thế nên 10 rưỡi phải có đồ ăn nóng cho tụi tôi đấy nhá.

-Êy....không phải nhắc, anh quản lý đã gửi lịch trình cho tôi đây rồi. (Lè lưỡi trêu ngươi)

-Phơi nốt quần áo đi kìa!

Trong khi cô bĩu môi lè lưỡi thì anh đã xỏ tay túi quần đi xuống dưới phòng ngủ từ bao giờ.

Thật ra thì bình thường vào những lúc có thời gian rảnh anh sẽ ở lại studio sáng tác, ngủ, chơi game, hoặc trò chuyện với fan trên v-live hay fancafe. Nhưng tự nhiên hôm nay anh lại muốn về nhà mà không về cùng các anh. Điều khiến chính anh cảm thấy mình thật lạ là khi vừa về nhà, đã ngó ngang ngó dọc xem con bé vô duyên kia đang ở đâu.

...

JungKook vừa chợp mắt chưa được 15' thì có tiếng gõ cửa:

-Hey! Kookie!

-Vào đi.

"À khoan...nhóc đó...vừa gọi mình là Kookie?" -JungKook bối rối

-Hey JungKook, anh có bằng lái xe đúng không? (Cô tiến lại gần giường anh)

-Ừ, cô phá giấc ngủ vàng của tôi rồi đó.

-Có xe ở nhà không?

-Không. Anh Jin lái xe mà, tôi về cùng anh quản lí còn gì.

-Vậy thôi...

Da Eun mặt ỉu xìu định đi ra ngoài, anh với tay cô mà giữ lại:

-Sao lại hỏi thế?

-Định nhờ anh đưa đến hiệu sách.

-À...mua sách để học?

-Ừ. Mai bắt đầu đi học trở lại rồi.

-Tôi có thể mượn xe anh quản lý.

-Thật á? Cảm ơn nha.

Hai tay cô chuyển thế, nắm lấy cánh tay anh lắc lắc. JungKook cau mày nhìn cô, cái môi bĩu ra, nhìn lên trần nhà:

-Nhưng chưa có đồng ý đưa cô đi mà.

-À....(lại xị mặt, buông tay ra)

-Trừ khi... cô trả lời câu hỏi này của tôi.

Câu hỏi? Hỏi cái gì? Có gì để hỏi chứ?

-Hỏi...hỏi...gì? Lại hỏi là cô có thích tôi không chứ gì?

-Ây....tôi đâu có hỏi vậy? Tôi biết cô thích tôi mà, "thích thôi chứ không có nghĩa là không ghét", cô nhai đi nhai lại câu đó nhiều rồi.

-Vậy rốt cuộc anh hỏi gì? Đi, tôi muốn đi mua sách.

-Vừa nãy...cô gọi tôi là Kookie sao?

Cô đứng như pho tượng khi anh hỏi vậy, điều đó khiến anh phải ngập ngừng hỏi vậy sao? Anh không thích, hay là như thế nào? Bản thân cô cũng tự rõ rằng mình không quá thân thiết với anh như các oppa kia, cô cũng cảm thấy, gọi Kookie thì có làm sao mà anh lại quan trọng hoá vấn đề như vậy.

Anh hơn cô 3 tuổi, cô không thân thiết với anh, vậy mà hà cớ gì cô lại dám gọi anh là Kookie như vậy?

-Cô nghĩ cái gì vậy?

-Há?

-Sao không trả lời đi?

-À...không...tôi gọi là JungKook mà.

-Gọi tôi là Kookie thì cứ thừa nhận đi lại còn.

-Vậy gọi thế thì sao? Có liên quan đến việc anh đưa tôi đến thư viện đâu?

-Đừng có gọi tôi như thế nữa. Không thích.

-Tại...tại sao?

-Bảo đừng gọi như thế nữa thì đừng gọi như thế nữa. Tôi không thích.

Da Eun biết mình đã hỏi thừa, cô che giấu cảm xúc khá tốt nên vẫn chưng cái bộ mặt hồn nhiên, năn nỉ anh:

-Xong rồi nha, đưa tôi mua sách được không? Đi mà...

-Ừm. Chờ tôi thay đồ. Đi ra ngoài đi!

Cô chờ anh dưới cổng, tay chắp đằng sau, chân nhảy nhảy theo từng ô gạch, có chút ngốc nghếch, có chút đáng yêu của trẻ con. Nhìn lại style quần áo cô đang mặc, phải thừa nhận rằng chị stylist rất giỏi, thay đổi "bà già" thành một cô gái trẻ cá tính.

------------------------

[Ở một hiệu sách lớn và khá nổi tiếng ở chốn Seoul]

Rõ ràng cô là người đi mua nhưng lại phải lẽo đẽo theo sau anh. Còn anh, bước chân rõ ràng, tay xỏ túi quần đi trước. Cả hai đi về phía hiệu sách, xe được gửi ở một gara gần đó và chỉ có thể đi bộ đến hiệu sách vì chỗ đó không có chỗ để xe. JungKook ngoảnh đầu lại ,thấy cô chân ngắn kia hãng còn cách mình một đoạn dài, đứng đợi cô đi đến gần hơn rồi nhăn mặt càu nhàu:

-Lúc nào cũng chậm như rùa ý.

-Vâng, anh là thỏ, tôi là rùa. Cơ mà trong truyện thì con thỏ thua con rùa đó nhá.

Anh lại sải bước đi tiếp, cái con người chân ngắn kia chậm rãi đi đằng sau cố tình trêu ngươi bước chân của anh, quay lại thì lại thấy 1 khoảng cách xa rồi. Anh bặm môi, hùng hổ chạy lại chỗ cô, nắm lấy cổ áo sau gáy cô dúi về phía trước để cô bước nhanh hơn đi. Có vẻ như kiểu này đi không được thuận lợi, anh đứng đằng sau đẩy cô nhanh về phía trước. Thế nhưng, cuối cùng thì vẫn phải cầm cổ tay lôi đi cho nhanh.

-Cố tình đi chậm đúng không?

-Anh lúc nào cũng vội vã vậy nhỉ?

-Thời gian là vàng là bạc đó. Tôi sắp có lịch trình.

-Vậy sao vẫn đưa tôi đi?

-Cô là người trong nhà, tôi chỉ giúp thôi. Biết là tôi không có nhiều thời gian thì nhanh cái chân lên.

Bước vào hiệu sách là một không gian im lặng và rộng rãi. Ở đây có cả thư viện để mượn và đọc sách, không hổ danh là hiệu sách nổi tiếng. Cô nhanh chóng đi tới khu bán bộ sách giáo dục, tìm kiếm những quyển sách mà mình cần phải học. Thu thập gần đủ bộ sách giáo khoa, vì chúng được đặt ở vị trí dễ lấy. Còn vài quyển cuối cùng ở khá cao, cô nhìn quanh tìm JungKook nhờ anh lấy hộ nhưng thấy anh đang mân mê mấy quyển viết nhạc, không muốn nhờ vả anh, cô đành bắc ghế lên để lấy. Khi tay vừa chạm vào quyển địa lý thì cũng có một bàn tay khác chạm vào, dĩ nhiên là 2 tay chạm vào nhau. Giật mình, cả 2 nhanh chóng rút tay về và nhìn nhau.

-Xin lỗi!

Da Eun-Chạm tay thôi, không cần phải xin lỗi đâu.

-Cậu...muốn lấy nó sao?

Da Eun-Vâng, chỉ còn một quyển, cậu cũng định mua nó?

-À vâng, có một số kiến thức mà tôi rất cần. Vậy....cậu có thể nhường cho tôi không?

Da Eun-Ở các hiệu sách khác cũng chưa nhập sách này về, và hiện tại tôi đang rất cần nó.

-Cả cái hiệu sách lớn như vậy chắc chắn là còn mà, làm gì đã hết được.

JK-E...hèm. (Ho khan)

JungKook đi tới, kéo cô về phía sau lưng mình, giữ tay cô đặt sát lưng như sợ người khác lấy mất.

JK-Ở đây là hiệu sách đó. Đừng có dê xồm con gái nhà người ta thế chứ?

-Tôi chỉ mới nói với cô gái này được mấy câu thôi đó. Nhìn lại cậu đi, cậu mới là loại dê xồm đó. Không biết gì thì đừng đổ oan cho người khác.

JK-Rõ ràng tôi thấy anh cố tình chạm tay cô ấy....định làm cái trò tình cờ gặp em rồi định mệnh khiến ta trở thành của nhau chứ gì? Rồi quen cô ấy vài ba bữa lợi dụng chán, rồi bỏ rơi cô ấy. Đừng thấy cô ấy không phải người Hàn thì lừa người nha.

Da Eun-Jung.....này anh! Anh là thánh phán à? Người ta chỉ vừa nói với tôi vài câu.

Cô im lặng nãy giờ cũng phải ló đầu ra lên tiếng, tay vẫn để anh nắm.

JK-Cô đừng có ngây thơ vậy chứ, chưa từng bị mắc lừa đúng không?

-Cô gái à, tôi nghĩ cậu nên chia tay cậu nhóc này đi. Cái tính không chịu tìm hiểu kỹ, sau này lấy nhau về rồi chằng hạnh phúc đâu. Tôi đi đây.

Da Eun-Cậu gì ơi! Thành thật xin lỗi, chỉ là hiểu lầm. Thành thật xin lỗi.

JK-Này! Cô nói thế chẳng phải nói xin lỗi thay tôi sao? Thế hoá ra tôi có lỗi à?

Da Eun-Ừ. Anh thì biết cái gì, làm ơn đừng có vô tâm vô tình rồi vô ý thức như vậy. Anh đổ oan cho người khác như thế.....

Cuốii cùng cũng chịu giật tay khỏi anh, đôi mắt cô nhìn anh lúc này thật khác.

JK-Tôi vô tâm vô tình? Này, tôi chỉ giúp cô không sa vào tay kẻ xấu thôi.

Da Eun-Tại sao lại giúp tôi? Tôi cần anh giúp à? Việc của tôi tự tôi lo, anh lo việc của anh đi, anh không hết việc mà.

JK-Ok, nếu thích thì cứ tiếp tục ngu ngốc mà giao tiếp làm quen đi. Tôi thật điên rồ khi đã giúp mà còn không nhận được lời cảm ơn.

Qua chiếc khẩu trang, tên kia có thể cảm nhận khuôn mặt đằng đằng sát khí của anh. Hắn ta bực bội đặt mạnh quyển địa lí lên tay cô rồi quay đi không nói một lời nào. Anh cũng mặc cô, đi thật nhanh ra khỏi hiệu sách.

-Không sao. Anh nghĩ tôi không còn tiền trả tiền sách rồi bỏ tôi ở đây để trả thù chắc. Ok, tôi trả được nè, xì.. có thẻ anh quản lý đưa cho đây này, đồ xấu tính.

Cô nhìn theo anh, lè lưỡi mỉa mai. Nói vậy thôi, chứ trong lòng cô chẳng hề thoải mái tí nào cả.

------------------------
Da Eun khó nhọc bê thùng sách, bước từng bước nặng nề đi tới 1 trạm xe bus gần đó. Đang đứng đợi xe bỗng một bàn tay giật mạnh hộp đựng sách khỏi tay cô. Cô sợ hãi ngước ngước mắt lên nhìn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro