Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị một đứa bằng tuổi con mình chỉ trích, mẹ Chae Gwang tức nổ mắt, chỉ tay vào mặt Da Eun:

-Đúng là loại mất dạy, bố mẹ mày ở Việt Nam ngu dốt quá nên không dạy được mày rồi.

-Này! Nói cho bà biết, tôi cực kỳ ghét ai chỉ tay vào mặt tôi. Càng cực ghét ai nói về bố mẹ tôi.

-Tao nói thì sao? Mày làm gì được tao à?

-Tôi sẽ không ngại mà đánh nhau với mấy bà thím như bà đâu.

-A...a giờ còn gạ đánh nhau à? Động vào mày tao thấy tởm quá.

-Bà có muốn trên đầu bà không còn dấu hiệu của tóc không? À mà động vào bà chắc tôi cũng phải tốn 1 đống xà phòng để rửa tay mất. Động vào mấy kẻ giàu có như bà thật là không bằng tắm cho mấy con lợn.

-Hai người thôi đi! Mẹ về với con.

-Con trai à! Mẹ đang lấy lại công lý cho con đó.

-Công lý? Người như bà mà cũng có công lý à? Công lý thuộc về tôi mới phải.

-Con ranh.....

-Thôi mẹ, đi về giúp con.

-Ngày mai mày đừng đến trường, tao sẽ đuổi học mày.( vẫn cố gắng nói với cô trước khi bị con trai xách đi về)

Đuổi học cô ư? Cô chẳng sợ, trường này vốn dĩ rất nghiêm minh và công bằng. Việc đút lót để đuổi học là không thể xảy ra.

Rất nhiều ngày sau đó....thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

Mẹ của tên Chae Gwang cũng không có động tĩnh gì cả. Bà ta sẽ làm gì chứ? Mà cũng từ hôm nhà cô bị cháy do Nari làm, cô ta luôn lẩn trốn, tránh việc đụng mặt với cô, trừ trong giờ học.

Da Eun nằm dài trên ghế sofa, vì vừa dọn dẹp nhà xong, dọn dẹp phòng của mấy anh cho đỡ bụi bặm. 1 tháng xa các anh, sao nó dài đằng đẵng vậy? Thử hỏi sau này khi không thể ở cùng các anh nữa thì cô sẽ ra sao?

Làm hết việc nhà, cô lại ngồi ở phòng khách cắt hoa, làm hoa giấy, hoa giả. Cô đang cật lực làm thêm kiếm tiền, để có thể nhanh chóng sửa lại nhà mà trả cho người ta, cô không muốn mắc nợ ai điều gì. Kể cả việc cô sử dụng tiền của các anh, cô cũng cố gắng giúp đỡ các anh mọi việc nhà cửa bếp núc để trả ơn, coi như là món nợ mà sau này cô nhất định sẽ trả.

Mấy ngày này các anh không gọi điện về, cũng gần hết một tháng rồi, Da Eun liên tục ngủ ở phòng khách, là đợi các anh về.
Hôm nay cũng vậy, cô mệt quá, quên ăn tối mà ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay. Ngủ say tới nỗi bên ngoài có tiếng động, tiếng mở cửa cũng không biết gì.

Các oppa đã về với em rồi đây, có quà cho em nữa đó. Nhưng em đang ngủ say lắm rồi, mà ai vừa xuống máy bay về cũng rất mệt, muốn nghỉ ngơi. Ngày mai được nghỉ, sẽ khoe quà sau.

JK-Các anh về phòng nghỉ ngơi đi, em sẽ bế cô ấy về phòng cho. Ai cũng mệt rồi.

Jin-Nhóc cũng mệt lắm đó.

JK-Ít nhất thì em cũng là người dư sức nhất ở đây mà.

Jin-Được rồi, xong ngủ đi ha.

Mọi người lên phòng, JungKook cũng bế Da Eun về phòng. Đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, kéo chiếc chăn mỏng đắp ngang người cô cho dễ ngủ. Bất giác cầm lấy tay cô đưa lên miệng, hôn vào mu bàn tay rồi để ngay sát mũi, cố gắng nhận lấy mùi hương từ cơ thể cô để bù đắp cho những ngày tháng xa cô. Chỉ hít hà bàn tay thì chưa đủ, nhiều khi anh muốn vục đầu vào hõm cổ cô, cảm nhận hương thơm, rồi ngủ thiếp đi. Nhưng khoảng cách giữa anh và cô là thứ gì đó ngăn cản rất lớn. Cảm giác của anh là gì đây? Tại sao anh nghĩ vậy? Anh biết giới hạn của sự gần gũi giữa anh và cô mà? Từ khi có cô về, cả gia đình Bangtan này như có thêm một cô em gái bé bỏng, để các anh có thể yêu thương, bảo vệ, quan tâm, mua quà cho mỗi khi đi công tác xa về. Với các anh là vậy, nhưng với riêng anh thì sao? Anh chẳng biết nữa.

Sáng hôm sau cô dậy từ sớm, mặc dù hôm nay là cô học ca chiều nhưng dưới bếp đã toả ra mùi thơm của thức ăn, quyến rũ cái bao tử không có gì đệm lót từ tối qua tới giờ.
Giật mình nhớ lại ngày hôm qua, cô đã ngủ quên ở sofa, tại sao giờ lại thức dậy từ phòng ngủ,tại sao lại có mùi thức ăn thơm phức ở bếp.
Cái đống giấy bày bừa ở phòng khách đang được một chàng trai da trắng tóc đen dọn dẹp, bên ngoài sân là chàng trai có nụ cười hình vuông đang tưới mấy cây hoa, bên cạnh là một chàng trai khác có cái mũi dọc dừa xinh đẹp cũng đang cắt tỉa mấy cây cảnh. Trong bếp là chàng trai có bờ vai rộng đang xào nấu, một chàng trai khác thái hành tây bên cạnh. Một chàng trai có đôi mắt biết cười và chàng trai nụ cười răng thỏ đang dùng bơm tay để bơm cái gì đó.

Cô hét lên vì sung sướng, chạy tung tăng như một đứa trẻ con khắp nhà, dừng lại ở chỗ JiMin, ôm anh một cái:

DE-Oppa! Các anh về rồi.A.....hết tháng ngày cô đơn rồi.

JM-Ôi Da Eun à! Em là em gái nhưng đang lợi dụng ôm anh à nhá.

Chưa để cô nhận ra vấn đề, JungKook nhấc cô lên rồi quăng mạnh xuống cái mà anh và JiMin vừa bơm. Cảm giác mềm mịn như nằm trong nhung lụa, êm êm như nhảy nhà hơi ở công viên giải trí. Cái gì đây? Cô bò dậy nhìn cái thứ mình vừa nằm lên. Là một cái nệm hình Totoro

(Minh hoạ)

Lại một bất ngờ nữa. Cô lại hét lên, nhún nhảy trên cái nệm. Hai người con trai đứng khoanh tay xem vẻ thích thú của cô. 1' trôi qua, 7 chàng đứng im thành một hàng nhìn cô. Ngay sau đó JiMin lên tiếng:

JM-Da Eun à! Nãy em ôm anh rồi, để cho công bằng thì em sẽ thế nào đây?

DE-Đương nhiên là em sẽ ôm mỗi người một cái.

Cô bước xuống, chạy ra ôm. Ôm TaeHyung một cái, cảm thấy có chút ẩm ướt bởi anh vừa tưới hoa xong. Ôm HoSeok một cái, có vài cái lá vẫn còn vướng trên áo. Ôm Yoongi một cái, may quá anh chỉ dọn cái đống rác của cô thôi. Ôm NamJoon một cái, úp mặt vào tạp dề anh đang đeo đầy mùi hành tây. Ôm Jin một cái, tạp dề xốc lên mũi cô toàn mùi thức ăn thơm phức. Đến lượt JungKook cuối cùng, cô đứng im. Trong lúc cô đứng im, mấy ông anh bá vai nhau, trố mắt chờ thái độ của JungKook và cô. 5 giây ngắn ngủi đứng nhìn anh như chờ đợi sự cho phép, cô ôm anh. Cái ôm có vẻ chặt hơn so với 6 người kia, cô nghĩ vậy.
Khi cô ôm các anh, họ đều dang tay ôm lại một cái. Bây giờ cô ôm JungKook, cô chỉ cần được ôm anh thôi, không cần anh ôm lại. Nhưng anh đã ôm lại, cùng cô tạo cái ôm lâu hơn mấy người kia.

TH-E hèm. Như thế là không công bằng đâu. Ôm gì mà lâu thế, quá 11 giây rồi đó nha?

RM-Cơm canh sắp nguội mất rồi.

Buông đôi tay nhau ra, lại về với tư thế ngượng ngùng. Cô chỉ tấm nệm, hỏi các anh:

DE-Các anh mua này ạ?

JH-Ừ, tụi anh mua cho em đó.

Jin-Tại tụi anh hay không có nhà, mà em cứ ngủ sofa thế không tốt đâu. Mua cái này thì về sau em lười quá ngủ luôn đây cũng được.

JM-Đây là món quà đầu tiên tụi anh tặng em đó.

DE-Em cảm ơn.Ôi! Oppa của em chu đáo quá!

SG-Đây là kem dưỡng da tay của Mỹ, để dành cho em, sắp tới mùa đông mà em phải làm việc nhà nên tay sẽ bị khô đó. (Anh đưa cho cô hũ kem)

DE-Em cảm ơn.

JH-À...đây là dầu dưỡng tóc cho em, tóc em rất hay rụng lung tung đó nhá.

DE-Em cảm ơn.

JK-Êy cảm ơn nhiều quá. Đi ăn thôi, quàng thượng đói rồi đây....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro