Cháy nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn một cô gái đơn giản và mộc mạc, hôm nay cô đi học về luôn có cảm giác có ai đó đi theo. Nhưng vẫn mặc kệ, bởi vì đến khu dân cư cao cấp sẽ dễ dàng nhận ai đang đi theo mình. Đến lúc về tận nhà rồi mới không thấy người đó đi theo nữa.

Buổi chiều ở nhà dọn dẹp phòng thật ngăn nắp, định bụng tắm xong sẽ đi cửa hàng tiện lợi. Đang lấy quần áo thì có tiếng thét dưới chân đồi.

-Á....á....á.

Cô ngó đầu ra cửa, nhìn qua hàng rào hoa hồng, dưới kia có người tay đầy máu đang ngồi đó, nhìn rất quen.

"Nari?"

Vội chạy xuống đỡ cô ta dậy:

-Cậu làm gì ở đây? Sao bị thế này?

-T/b ở đây sao? Tôi đến nhà chú, thấy có người mặc đồ đen đứng đây nghĩ không phải người tốt đẹp nên ra hỏi. Hắn cầm dao ra doạ rồi định bỏ chạy, quệt vào tay tôi.

-Mau lên, đi lên nhà tôi băng vết thương lại cho.

-Cảm ơn.

Cô nắm lấy bàn tay chảy máu của Nari dắt lên từng bước cầu thang. Bị ở tay mà phải dắt, rõ là Da Eun tốt bụng quá rồi, dắt sói vào nhà. Vết thương vốn dĩ chỉ bị cứa nhẹ thôi, nhưng để tránh sẹo nên phải băng lại. Da Eun xử lý xong, không muốn để Nari ở lại lâu liền có ý đuổi về.

-Xong rồi, giờ cậu có thể về.

-Cảm ơn, mà không mời tôi nước gì sao?

-Tôi giúp cậu như vậy là tốt lắm rồi đấy. Không phải khách,không cần mời. Nếu muốn nán lại ngắm nhà thì cứ việc, chúng ta đâu có thân thiết gì. Tôi đi tắm.

Nói rồi cô cầm lấy quần áo mà vào nhà tắm, Nari cũng nhìn quanh ngôi nhà:

"Cũng không đến nỗi nào".

Nari bước vào phòng cô, nhìn xung quanh rồi động chạm linh tinh vào đồ đạc của cô. Một chiếc hộp gỗ đơn giản nhưng rất bắt mắt nằm riêng một góc bàn học, cô ta tò mò đến gần mở nó ra.

"Khăn? Sổ?"

Mở sổ ra thì rõ ràng là toàn chữ Việt Nam, biết cái quái gì đâu mà đọc. Nhưng mà Nari dịu dàng của ban nãy biến mất rồi, lại quay về với một Nari thô lỗ khi nhìn xung quang tường dán đầy ảnh của BTS. Những thứ đồ liên quan đến BTS lại chính là mục đích mà Nari đến đây. Cô ta đến đây chỉ để đốt sạch những thứ liên quan đến BTS.

Vốn dĩ giả vờ dựng chuyện để vào nhà cô là chỉ muốn phá phách nhà cửa 1 tí và đốt những thứ kia thôi. Ai ngờ đâu đang đốt dở thì Da Eun tắm xong, giật mình vứt cuốn photobook xuống, định chạy trốn ra ngoài. Gặp cô ở ngay cửa phòng tắm, đôi mắt Nari đảo liên hồi rồi nhìn vào trong. Thôi không xong rồi, nãy vứt cuốn photobook vào phải cái xập giấy vụn cạnh giường ngủ, lửa bắt đầu bùng lên và làm cháy chăn.

-Na....Nari, cô làm gì vậy?

-À...à....T/b à! Phòng của cô bị cháy rồi, mau ...mau lấy nước dập đi, để tôi gọi cứu hộ.

-Sao lại cháy, cô điên rồi, cô làm cái gì vậy?

-Không, tôi vào thì nó cháy rồi, tôi...đi gọi cứu hộ.

Nari vội vã chạy đi, còn cô hoảng hốt chạy vào nhà tắm lấy nước để dập tắt. Nhưng muộn rồi, nó cháy lan sang chiếc tủ gỗ mỏng cạnh đó, cháy đống sách vở trên bàn khiến mọi thứ ngày càng khó xoay sở. Vừa hất bên này bên kia lại bùng cháy. Sao cứu hộ lâu đến vậy? Đã một lúc kể từ khi Nari chạy ra khỏi nhà.

Trong khi đó, Nari vừa ra khỏi cổng thì nhìn lại, chỗ căn phòng đang bốc khói ấy. Lưỡng lự một lúc lâu, rồi sự ích kỷ trong con người cô ta trỗi dậy.

"Coi như tôi trả thù cô. Woo T/b! À không, Da Eun mới đúng chứ nhỉ? Đây là hình phạt cho cô khi tranh chỗ của tôi, và cũng là hình phạt cho sự ngổ ngáo chống lại tôi của cô. Nếu cô thông minh thì chạy ra, còn ngu thì ở đó chết cũng không phải tại tôi."

Trong nhà, cô bất lực mà khóc, không thể dập tắt nổi. Do nước dội tắt rồi lại bùng cháy, khói nghi ngút khắp nhà, bắt đầu cháy lan ra ngoài cửa phòng. Cô chợt nhớ tới cái hộp gỗ, nhìn cửa phòng cháy còn băn khoăn điều gì đó nhưng cũng mặc kệ mà xông vào. Hộp gỗ đang bị cháy xém, chạy ra đến cửa phòng, cảm giác như không thở nổi. Trong giây lát chưa kịp ra đến ngoài thì ngã xuống sàn nhà. Căn nhà gỗ nên cháy lan ra rất nhanh, phía bên dưới đồi xôn xao tụm lại nhìn căn nhà đang cháy dần, Nari đứng đó nhìn

"Cậu ta ngu thật hay sao mà chưa ra ngoài, điên rồi, cậu ta chết thì làm sao? Không phải mình, là cậu ta tự nguyện ở trong đó. Mình phải nhanh chóng rời khỏi đây"

Nari đi được vài bước thì có một chiếc xe ô tô lao thẳng đến...

Chiếc xe kịp lúc dừng lại chỉ cách Nari có 1 bước chân nữa thôi. Nari như kẻ mất hồn, trợn mắt và đứng yên tại chỗ. Người trong xe vội mở cửa ra chạy qua mà không thèm quan tâm Nari có sao hay không. Chàng trai tóc màu nâu sẫm mặc bộ đồ màu đen, tháo mũ và khẩu trang vứt xuống rồi chạy lên trên ngôi nhà đó. Người dân náo loạn khi thấy anh chàng chạy đến ngôi nhà cháy.

-Cậu gì ơi nguy hiểm lắm!

-Đám cháy chưa to quá nhưng thế là rất nguy hiểm đấy.

-Hình như người quen cậu ấy hãng còn trong đó.

-Có tiếng xe cứu hoả kìa.

Đúng là phía xa đang có một đội cứu hoả tới, căn nhà đang bị cháy 1 góc.

[Mười lăm phút trước đó]
Tập luyện mệt mỏi, đang là giờ nghỉ giải lao. JungKook lôi chiếc máy tính xách tay ra nghịch, đánh bạo mở ra xem Da Eun đang làm gì. Có một người con gái tay băng bó cầm bật lửa đi vào phía khuất của camera, tức là vào phòng. Đang tò mò không hiểu gì thì một lúc sau thấy cô gái đó chạy ra với vẻ hốt hoảng, nói gì đó với Da Eun và chạy ra ngoài, còn Da Eun cầm xô nước chạy vào. Một lúc như thế, thấy có khói, thấy cô ôm cái gì đó chạy ra rồi ngã xuống. Khói mờ quá không thấy gì nữa rồi tắt phụp. Camera đã bị cái gì đó làm hỏng.

Anh lao vào phòng thay đồ, lục túi áo khoác của anh Jin lấy chìa khoá xe, không nói một lời chạy thẳng xuống hầm để xe. Trong khi mọi người đang ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra.

-"Alo, đội cứu hoả khu A xin nghe."

-Làm ơn cho một đội cứu hoả đến ngọn đồi hoa hồng gần khu dân cư X, có một ngôi nhà gỗ trên đồi đang bị cháy.

-"Chúng tôi cần danh tính anh để xác minh sự thật."

-Tôi là JungKook của BTS. Tôi ở gần đó.

-"Chúng tôi tới ngay lập tức."

Anh lao xe nhanh đến nỗi suýt nữa đâm vào Nari. Tới nơi, mặc kệ vẫn lửa đang cháy mà lao thẳng vào nhà.

Quay trờ lại hiện trường lúc này.

Trong nhà, căn phòng vẫn đang cháy to, khói nghi ngút không nhìn thấy gì, anh vấp phải một ai đó. Đúng rồi, là cô. Quỳ gối xuống cố lay người cô nhưng vẫn bất động, anh bế cô đứng dậy, ôm chặt tay cố gắng chạy ra ngoài. Vừa bước ra khỏi nhà thì đội cứu hoả bắt đầu di chuyển lên, JungKook bế cô chạy nhanh về phía ít người. Khuôn mặt cô nhọ lem nhem, cũng chỉ vừa mới ngất đi nhưng dường như không cảm nhận thấy nhịp thở. Không chờ đợi mang đi bệnh viện mà hô hấp nhân tạo ngay tại chỗ. Đặt tay lên lồng ngực ấn mạnh xuống, rồi dùng miệng cố hút khí khói trong phổi cô ra. Mọi người đứng xem cũng hiểu ý mà đứng ra xa vì sợ áp hết oxi của người bị nạn. Họ cũng gọi cho bệnh viện gần nhất yêu cầu xe cấp cứu nhưng bệnh viện nói phải 15' sau mới tới được. Anh bất lực, cứ thế cố gắng cứu cô. Suốt 15' chờ đợi xe cấp cứu đến như một cực hình, anh lấy hết tất cả những hiểu biết của mình mà cố gắng.
Một cái ho nhẹ từ cô khiến những sợ hãi ấy tắt dần. Cuối cùng cô cũng chịu thở rồi, đôi mắt mở hờ ra rồi nhắm lại. 2 lần anh cứu cô khỏi thần chết. Đôi môi anh đỏ lên vì vừa hút vừa thổi mũi và miệng cô. Khắp người đổ mồ hôi như tắm, mặt cũng ướt như vừa tạt nước vào, cả cơ thể mệt mỏi giống y như lúc vừa biểu diễn xong. Ngồi phịch người bên cạnh cô, lúc này mới có người lại gần:

-Cô ấy ổn rồi chứ?

-Nae (anh nói trong tiếng thở hổn hển)

-Có phải gọi xe cấp cứu nữa không?

-Tôi nghĩ không cần đâu ạ. Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tôi đã giúp cô ấy thở lại rồi.

-Tôi nghĩ vẫn nên để cô ấy tới bệnh viện kiểm tra.

-Mọi người không cần quá lo đâu. Tôi sẽ đưa cô ấy đi.

-Vậy chúng tôi cũng không phiền nữa, chúng tôi giải tán đây.

Khi mọi người giải tán hết cũng là lúc đám cháy được đội cứu hộ dập tắt. Đội trưởng đội cứu hộ nhanh chóng chạy xuống đưa cho anh một tấm card và nói:

-Hãy gọi vào số này để giải quyết nhưng chi phí ạ. Chúng tôi biết anh rất bận rộn nên anh có thể thanh toán bất cứ lúc nào. Giờ đội chúng tôi lại có nhiệm vụ khác. Hẹn gặp lại anh.

-Cảm ơn mọi người ạ. Chào anh.

Anh đưa cô về KTX, bấy giờ mới mở điện thoại, thấy mấy cuộc gọi nhỡ của mấy ông anh. Bấm gọi lại bừa cho anh Joon, vừa mới bắt đầu cuộc đối thoại đã bị nghe ăn chửi:

-"Cái thằng này mầy đi đâu vậy hả? Tự nhiên lấy xe lao như điên ra công ty chẳng nói chẳng rằng với tụi anh. Có biết tụi anh lo lắm không?"

Anh đưa điện thoại ra xa tai để tránh bị ù:

-Ai da....em biết rồi, lát nữa đến công ty em sẽ kể lại cho mọi người. Giờ anh nói với anh quản lý gọi cho bác sĩ riêng của chúng ta về nhà đi.

-"Sao lại phải gọi bác sĩ về nhà?"

-Có người vừa mới thoát chết đây. Em không thế đưa cô ấy đến bệnh viện được. Anh bảo đi nhanh lên. Em sẽ giải thích sau mà.

-"Biết rồi, nhanh lên nhá, 6h chúng ta phải chạy show rồi đấy."

-Em biết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro