Gặp anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô vẫn còn nghĩ mình đang hôn mê nên mơ hồ như vậy. Dù giọng nói đó có giống thần tượng của cô đến đâu thì cũng không thể chắc chắn sẽ có cơ hội có thể gặp anh ở nơi núi rừng như thế này. Nhưng sự thật không cho phép cô nói dối lòng mình. Người con trai đang nằm kia chính là người mà cô vẫn ngày đêm ao ước được gặp suốt mấy năm qua.

-Anh....anh...n...anh (lắp bắp không nói được thành câu)

-Sao? Giờ nhìn thấy khuôn mặt kẻ tưới nước nơi công cộng mà cô rượt đuổi lại là Jeon JungKook của BTS đúng không?

Cô dồn lại sự tức giận chưa nguôi lú ấy để lấy lại bình tĩnh:

-Sao đời thực anh khác quá vậy? Tôi không nghĩ tính cách của anh lại khác đến thế.

-Tôi vẫn luôn thế, tôi chưa bao giờ giả tạo, đóng kịch trước mặt ai hay cả lúc trước ống kính.

-Nhưng thái độ anh đối với tôi đâu có thế.

-Tôi..( anh đặt tay vào phía ngực trái mình) chỉ trân trọng, làm những điều ngọt ngào cho người tôi yêu thương. Và cả các ARMY- fan của chúng tôi. Tất cả đều là tình cảm chân thật xuất phát từ trái tim này. Tôi trước ống kính thế nào thì tôi đời thực cũng thế. Kể cả với người xa lạ tôi vẫn luôn kính trọng.

-Vậy sao anh không kính trọng tôi? Ăn nói suồng sã (au: ở đây là kiểu không kính ngữ)

-Tôi không thể điềm đạm, thân thiết với một người thô lỗ xa lạ, vô duyên hết sức như  cô.

-Nhưng tôi là......ừmmm.....

Cô đã định nói mình là ARMY, là stan của anh. Nhưng những con chữ đó tắc lại trong cổ họng khiến cô chẳng thể nói được. Cô muốn anh dành tình cảm quý mến cho cô, nhưng thái độ của cô lúc ấy với anh khiến cô cảm thấy mình xấu hổ. Và cả thái độ, hành động của anh khiến cô có phần hơi bực bội.

-Là cái gì? Cô thừa biết tôi hơn tuổi cô, và tôi cũng biết cô là học sinh đúng không? Vì thế tôi không dùng kính ngữ khi nói chuyện với cô là đúng rồi. Tôi cũng chẳng quen biết cô để nói chuyện một cách gần gũi, thân thiết. Đó là điều tự nhiên rồi.

Kiểu cách anh nói chuyện với cô hoàn toàn không như cô đã từng tưởng tượng. Trong một khoảnh khắc, cô thấy có chút xa lạ, có chút ghét bỏ anh.

-Nghe giọng của cô cũng đủ hiểu cô không phải người Hàn Quốc, chắc cô chưa học thuộc cách giao tiếp với người Hàn trong nhiều tình huống.

Câu nói của anh khiến cô phát rồ. Ừ! Từ giờ cô chính thức ghét anh rồi. Rõ ràng là không phải là Jeon JungKook cô thần tượng trên mang ảnh nhỏ.
Anh nhìn đôi vai run rẩy của cô, đôi môi nhợt nhạt cũng đang run, ánh mắt đảo liên tục, da thịt thâm tím lại. Anh vùng dậy đỡ khi cô sắp nằm ra đất vì cơ thể đột nhiên yếu. Đầu đau như búa bổ vẫn cố nhìn liếc anh 1 lần để ghi nhớ khuôn mặt điển trai đó rồi lịm đi.....
———————
Thức dậy trong một cái lều ngủ picnic, toàn thân cô nóng ran, đau đầu và chóng mặt kinh khủng. Bộ quần áo đang mặc không phải là của cô mà là chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, hình như của con trai, và cái quần short vải màu đen của con gái. Vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhìn mọi thứ mờ ảo mà không quên tự vấn rằng mình ở đang ở đâu? Ai đã làm gì mình?......v.v.

-Ho Seok à! Cô bé đó tỉnh lại rồi( giọng của một cô gái cất lên).

Một cô gái đứng ở cửa lều ngó đầu vào, mới chỉ gọi Ho Seok thôi nhé. Mà chưa đầy 30 giây đã có mặt đầy đủ 7 ông tướng "quái bựa" bên cạnh cô. Cô lại nghĩ mình đang mơ rồi, những hình ảnh chàng trai BTS cứ mờ ảo trong đầu cô cho đến khi nghe những giọng nói hỏi han ồn lên. Chớp mắt để nhìn rõ, từng khuôn mặt hiện lên trong con ngươi, bất giác nhìn thấy khuôn mặt họ luôn hớn hở, nở nụ cười không rõ với cô. Cô đỏ mặt.

RM-Em tỉnh rồi hả? Bớt đau đầu chưa?

Jin-Em ấy đang mệt mà mấy đứa cứ bâu vào đấy hít hết oxi của ẻm bây giờ.

SG-Thôi đê hyung mang bát cháo lên đây cho tụi em nhờ.

Anh già "bất hạnh" xị mặt đi ra bếp lửa ngoài kia.

V-Em biết anh không nè? Anh là V của BTS.

JM-Anh nữa...thiên thần JiMin của ARMY đây.

JH-Hobie đây nè. Hí hí

JK-Thôi đi mấy ông anh, người ta đang mệt mà cứ hỏi tới tấp. Cái mặt của tụi mình cứ chình ình đầy trên SNS lại sợ người ta không biết ý (anh ngồi xa ra, ở 1 góc lều).
Mà cứ ngồi quây bên cạnh người ta trông giống như con cái quây lại bên người già sắp chết ý.

RM-Cái thằng này ăn với nói. Anh xử mày bây giờ.

JK-Nào nhào dzô.

JM-Ế ế mình mầy có ăn được 6 đứa bọn anh không, đừng có cậy mầy khoẻ nhất, bọn anh vẫn có cách hạ gục mầy nhá.

Mấy ông ý lại lao vào đùa nhau nữa rồi. Kookie xin thua đi, vì anh đang bị giữ chân tay lại và bị cù cho uốn éo.

JW (Jiwoo)-Mấy đứa này, lều bé mà cứ đùa suốt, tính làm sập nó luôn đấy là tối chị không có chỗ ngủ đâu nhá.

Quay trở lại khuôn mặt tắc ngơ lúc này của cô khi nhận ra cả thế giới của cô đang nô đùa trước mặt mình. Tim cô vẫn đập, phải, vẫn đập, nhưng đập nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro