Giấm P.2: Ghen với đứa trẻ con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Da Eun và YuGyeom vừa chơi vừa mải nói chuyện mà quên mất một người khác. Tới máy gắp thú bông rồi mới để ý.

-Da Eun có biết gắp thú bông không?

-Không ạ.

-Chắc JungKook gắp được đó....ơ...cậu ấy đi đâu rồi?

-Chắc quanh quẩn đâu đây đi mua đồ ăn thôi.

-Anh thử gắp nhé.

-Em thích con thỏ trắng hồng kia.

-Anh sẽ thử xem.

JungKook lấp ló đằng sau quầy bán kem, nhìn YuGyeom và cô vui vẻ gắp thú bông thì cái mặt lại xị ra. Đã thế thì tắt điện thoại, chui vào phòng bắn súng điện chơi một mình.

Da Eun ôm con thỏ hồng đứng cạnh xe kẹo bông của ông chú nào đó, đứng một mình, lạc lõng như  đứa trẻ. Chả là 2 anh em mải gắp thú bông, tốn bao nhiêu tiền, phải đến hơn 30' mới gắp được một con. Rồi vẫn không thấy JungKook đâu cả, YuGyeom đã đi tìm, cô đã nhắn tin cho anh, nhưng anh không trả lời.

-Da Eun! JungKook vẫn chưa quay lại sao?

-Chưa. Anh không tìm thấy sao?

-Anh đi hết rồi mà vẫn không thấy đâu. Em có gọi được không?

-Vẫn không gọi được.

-Cái tên này, đi đâu nữa không biết. Gần chiều tối người đến đây chơi sẽ tăng lên, rất dễ bị nhận ra mà cậu ấy đi đâu cơ chứ.

-Vậy phải làm sao bây giờ? Nhỡ ai đó nhận ra em đi chơi với 2 người thì làm sao?

-Rối quá, cái tên này lại dỗi đây mà.

-Dỗi ạ?

Người đi ngang qua:
-Ở chỗ vòng đu quay vữa nãy có người bị thương đó.
-Ừm, cao to đẹp trai mà lại gây gổ với cái tên nát rượu, bị đập chai rượu vào đầu, máu me chảy ra ghê thật đấy. Cũng may có cái mũ, không mảnh vỡ cắm vào đầu nữa thì khổ
-An ninh chiều nay nới lỏng nên mới để xảy ra chuyện này. Sao có thể để tên say rượu vào đây cơ chứ.

Nghe họ nói, cộng thêm cái cảm giác bất an vừa nãy của cô khiến cô bây giờ như kẻ mất hồn.

-Yu....YuGyeom oppa! JungKook...cũng đội mũ.

-Da Eun em bình tĩnh lại, chắc chắn không phải JungKook đâu.

Cô chạy đi, tim đập thình thịch đến chỗ đám đông đằng xa kia. Cố gắng chen lấn đi lên phía trước, chàng trai bị thương và gã nát rượu đã được đưa đi, chỉ còn lại chiếc mũ lưỡi trai rơi trên nền đất, máu làm màu đen của chiếc mũ càng sẫm hơn. Nước mắt đột nhiên rơi trong vô thức, cảm giác bất an này là thật sao?
Một bàn tay nắm lấy tay cô kéo ra khỏi đám đông, đứng lại giữa một khoảng trống ít người qua lại.

-Làm sao mà khóc, tưởng đó là tôi sao?

Lau hết nước mắt để nhìn rõ hơn, anh vẫn lành lặn đứng trước mặt cô, khẩu trang kéo nửa mặt không thể nhìn rõ biểu cảm anh lúc này là gì. Có lẽ là cô bất chấp, bất chấp mọi thứ mà ôm chầm lấy anh, áp mặt vào khuôn ngực săn chắc ấy, một lần nữa nước mắt không tự chủ được mà rơi.

-Em còn tưởng người đó là anh nữa, em biết ăn nói thế nào với mọi người.

-Đâu phải em trông tôi như đứa trẻ đâu, tôi có làm sao em cũng không phải dằn vặt vậy chứ?

-Anh đi đâu hả? Có biết em và YuGyeom lo thế nào không? Tự nhiên mất hút, gọi không được, nhắn tin không trả lời.

-A....tại 2 người. Cứ dính lấy nhau làm gì?

-Anh ghen sao?

-Em cướp YuGyeom của tôi.

-Xì.

-Bỏ ra đi, ở đây không thích hợp để ôm như vậy đâu.

-Xin lỗi. Mau về thôi, muộn hơn sẽ rất đông người.

-Ừm.

YuGyeom xuất hiện lúc nào không hay, khuôn mặt anh cười gian nhìn JungKook, làm JungKook đột nhiên có chút ngượng mà quay đi trước.

-Về thôi, còn phải nấu cơm cho mấy ông anh già nữa.

Trong đầu cô tự hỏi, có khi nào anh giận dỗi thật như YuGyeom nói, có khi nào anh ghen không?....Ghen vì cô?

...

Thời tiết ngày một lạnh hơn, các chàng trai vẫn bận rộn đi quay quảng cáo. Cô đang quét dọn nhà cửa bỗng thấy Yoongi về, đôi môi anh nhợt nhạt, dáng vẻ mệt mỏi khó chịu vô cùng. Bước vào trong nhà là ngả người ngay xuống cái nệm totoro. Cô nghĩ anh mệt nên không muốn làm phiền anh, để anh ngủ rồi khi nào mọi người về thì gọi anh dậy. Rất lâu sau đó, TaeHyung gọi điện về:

-Em nghe đây ạ.

-Anh Yoongi về nhà chưa?

-Về lâu rồi ạ.

-Anh ấy đâu rồi?

-Vừa về là anh ấy ngủ luôn.

-Em xem Yoongi thế nào, hôm nay anh thấy anh ấy lạ lắm, trông rất mệt,vừa quay quảng cáo xong nói về luôn.

-Em sẽ xem thử.

-Ừm, tụi anh ăn ở ngoài, em nấu cơm mình em với Yoongi thôi nhé.

-Vâng.

-Bye nhóc.

TaeHyung tắt máy, cô mang chăn xuống đắp cho Yoongi, anh mở mắt nhìn rồi gật đầu cảm ơn.

-Anh mệt ạ?

-Không sao. Anh nghỉ một lúc là ổn thôi.

-Anh sẽ ốm đó. Em nghĩ anh nên lên phòng ngủ đi.

-Ừm, anh không muốn ăn, em nấu cơm mọi người ăn đi.

Anh quấn chăn lên người rồi bước về phía cầu thang, ngay lập tức ngã gục xuống. Tay anh đang ôm bụng, mặt nhăn nhó như đang chịu đau, toàn thân vã mồ hôi khiến cô hoảng sợ.

Bệnh viện 8h tối.

Yoongi lúc này đã nằm ngủ ngon trên giường bệnh, bác sĩ nói anh bị đau dạ dày, chiều nay lại ăn chuối tiêu khiến cơn đau càng dữ dội hơn. Thế mà vẫn còn cố chịu đựng quay hết quảng cáo mới về nhà, rồi cũng chẳng nói mình bị đau. Bác sĩ riêng của BTS lại mới đi Nhật ngày hôm qua nên bắt buộc cô phải đưa anh tới bệnh viện. Nửa tiếng sau anh em trong BangTan cũng đã đến. Hỏi thăm cô tình hình của Yoongi, rồi nói cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng mà lo cho Yoongi, lo mọi người mệt nên nhất quyết không chịu về.

Jin-Nếu thế thì ở đây cùng tụi anh cũng được.

RM-Em ăn gì chưa? Lúc đó anh gọi còn chưa nấu cơm, chắc chưa kịp ăn quá?

DE-Em chưa.

RM-Anh sẽ mua đồ ăn về cho, ngồi đó nghỉ ngơi đi.

JH-JungKook nó đi mua rồi.

Jin-Thằng này.....hehe.

JM-TaeHyung! Cậu có nghĩ giống tớ không?

TH-Có đấy. Haha.

DE-Gì vậy?

JH-Hôm nọ YuGyeom gửi cho anh một bức ảnh. Haha.

DE-Ảnh ạ?

JH-Em ôm JungKook ở khu giải trí.

DE-Làm...làm gì có chứ?

JM-Chứng cớ rõ ràng đừng có cãi nha.

DE-Em...em đi lấy nước.

Cô mà còn ở đấy nữa chắc bị tra khảo ra hết mất. Xuống ghế đá dưới sân đợi, tiện thể chờ JungKook luôn. Từ đâu một cô bé 12, 13 tuổi gì đó tiến đến, ngồi cạnh cô.

-Chào chị.

-Ừm..chào............a......em là Ha Eun?

-Chị cũng biết em ạ?

-Biết chứ, tuổi nhỏ tài cao.

-Có phải vừa nãy chị nói chuyện với mấy oppa BTS không?

-Sao....sao em biết?

-Em nhìn thấy, nhưng không dám lại gần. Em sợ gây sự chú ý của mọi người trong viện.

-Ừm.

-Em rất thích JungKook oppa, nhưng không thấy anh ấy đâu.

-Anh ấy đi mua đồ ăn.

JK-Lạnh thế này ra đây làm gì?

Giọng nói quen thuộc cất lên từ phía cổng viện, tay JungKook xách một túi đồ đi đến. Có lẽ vì lạnh mà mũi anh đỏ ửng lên, nhìn thấy rõ hơi thở màu khói trắng dưới ánh đèn vàng ở sân bệnh viện. Lại quyến rũ cô nữa rồi. Nhưng không chỉ riêng cô, mà cô nhóc kia cũng ngơ ngác vì vẻ đẹp ấy.

-Oppa!

Cô nhóc nhảy xuống ghế, chạy đến gần anh, nhìn anh một lúc rồi trầm trồ:

HE-Anh đẹp quá!

JK-Em là?

HE-Em là Ha Eun, lần trước chúng ta từng gặp nhau mà.

JK-A...em là cô bé đó hả? Nhỏ tuổi mà giỏi lắm nha.

Anh ngồi xuống cho bằng chiều cao với Ha Eun, một tay xoa đầu cô bé khen ngợi. Anh ôn nhu nhìn cô bé, cười nói với cô bé cứ như rất rất thân quen. Cô bỗng dưng thấy chạnh lòng, anh còn chưa bao giờ đối với cô như vậy. Cô đang nhìn Ha Eun thì bắt gặp cô bé cũng nhìn lại cô, hình như cô bé đó biết điều gì đó từ cô. Cô đã để lộ ánh mắt ghen tị rồi sao?

RM-Da Eun!

-Nae.

Cả hai cùng thưa, bởi cái tên Ha Eun và Da Eun nếu không nghe rõ sẽ nhầm.

DE-Họ gọi chị, không phải em.

Cô đứng dậy vẫy NamJoon , đằng sau cũng có cả Ho Seok, JiMin, Tae Hyung.

JH-Cô bé này là ai vậy?

TH-Anh không nhớ sao? Cô bé đã nhảy phụ hoạ cho hạng mục "Vũ đạo xuất sắc nhất" ở lễ trao giải MMA năm 2017 ấy.

JH-A....nhớ rồi nhớ rồi.

HE-Em rất hâm mộ các anh đó ạ.

JM-Ừm. Anh cũng thích Ha Eun nữa. Lớn nhanh anh chờ nè. Haha.

HE-Không không. Em thích JungKook oppa rồi.

JM-Anh cũng đẹp trai mà.

HE-Nhưng JungKook cao hơn anh.

RM-Haha. JiMin à! Khổ thân chiều cao của mày quá.

JM-Hứ.....1m73 là vừa rồi mà.

DE-Anh Jin đâu ạ?

....( không ai trả lời)

JK-Ha Eun ăn gì chưa?

HE-Chị quản lý đi mua cho em rồi.

JH-Vậy sao em lại vào đây?

HE-Em bị ốm nên mẹ và chị quản lý đưa em vào. Thế sao mọi người cũng ở đây ạ?

TH-Yoongi cũng bị ốm.

HE-À....vâng ạ.

JK-Hay Ha Eun ăn cùng Da Eun đi. Anh mua bánh gạo này.

HE-Có mỗi một hộp thôi sao ạ?

JK-Ừm. Thì anh mua cho cô ấy mà.

HE-Em không thích ăn chung đâu.

DE-Em nghĩ chị thích ăn chung với em chắc.

Ok. Nãy giờ Da Eun bị mọi người bơ nên bây giờ cáu với cô bé này đây. Mấy ông anh lại nhìn nhau cười gian.

JM-YuGyeom nói quả không sai,JungKook và Da Eun muối củ cải chua rất ngon.

DE-Em không có ghen tị với đứa nhỏ này đâu.

TH-Ha Eun à! Nếu em thích JungKook thì chị này là đối thủ của em đó.

HE-Em tuyên bố, em sẽ theo đuổi JungKook oppa. Oppa! Anh đợi em nhé, em sẽ lớn nhanh thôi.

JK-Ừm. Lớn nhanh nhé.

DE-Chẳng liên quan đến em. Hộp bánh gạo này là của em. Em về đây.

JH-Nài!

RM-Giận thật rồi.

JK-Có gì mà giận đâu.

JM-Ha Eun lên thăm anh Yoongi không? Ở ngoài này lạnh lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro