Super house

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1h đêm, cô vẫn trằn trọc không ngủ được, chắc là lạ giường, thỉnh thoảng lại ho sặc lên. Nghĩ lại, tự nhiên nhà cháy, mà Nari lại từ phòng cô chạy ra, cô không biết chính Nari là người gây ra. Dù là không cố ý, nhưng làm cháy như thế lại không có trách nhiệm, thậm chí còn bỏ đi, mặc kệ cô sống chết trong đấy.

....cạch....

-Lại là anh nữa. Vẫn chưa ngủ, ngày mai mệt mỏi lắm đấy.

JungKook đẩy lưỡi trong miệng, mím chặt môi lại lộ ra một lúm đồng tiền đáng yêu:

-Tôi lấy ít đồ trong phòng.....à...đây là điện thoại mới của cô.

Anh ném lên giường một chiếc iphone 8s plus đen giống cái mà anh đang dùng, Da Eun cười toe toét:

-Cho tôi?

-Không, đấy sẽ là lương làm osin của cô.

-Xì.... (Bĩu môi)

-Xì cái gì? Tôi còn chưa tính cái điện thoại lần trước cô làm hỏng đâu.

-Thế sợi dây chuyền của tôi đâu?

-Mất rồi.

-Cái gì? Sao lại mất? Điên à?

-Lúc nhảy xuống hồ cứu cô đó, chắc nó rơi xuống hồ rồi.

-Vậy à! ......haiz...Mất rồi cũng đành thôi.

Giọng hơi buồn, hơi thở thật nặng nề. Cuối cùng thì chẳng còn kỷ vật nào để nhớ nữa.

-Trong đó cũng có sim mới rồi, có số điện thoại của tôi, các hyung, anh quản lý, và cả số của bố Bang nữa. Còn số của ai nữa thì tự lưu vào.

-Điện thoại kia của tôi đâu?

-Có lẽ bị nổ rồi.

-Tôi nhớ là lúc đó nó ở trong túi quần mà.

-Chắc lúc ngã nó văng ra mất rồi. Tôi không thấy.

-Vậy...cái hộp...cái...cái hộp gỗ anh có thấy không?

-Không thấy, chắc cháy hết rồi.

-Thế là giờ tôi chẳng có gì hết. Tôi không cần sim này đâu, tôi sẽ làm lại sim.

-Chứng minh, giấy tờ của cô cháy hết rồi sao mà làm lại được? Chờ rút ra từ nhà trường thì đến bao giờ mới có sim mà liên lạc. Cứ dùng lấy đi.

-Vậy anh lại bỏ tiền ra mua điện thoại cho tôi. Xin lỗi, lại phiền anh.

-Tất cả cũng vì mọi người nữa, không riêng gì tôi. Đó là điện thoại fan tặng, nên cho cô dùng.

-Vậy càng không được. Tôi không dùng được, đó là đồ fan tặng đấy. Anh không thèm dùng nữa hả?

-Bực thật đấy! Bảo dùng thì cứ dùng đi. Cái đó tôi cũng có dùng vài lần rồi, có 2 cái nên mỗi cái dùng một ít. Làm sao mà dùng cả 2 cùng lúc được nên cứ cầm lấy đi, còn liên lạc với mọi người. Ngủ đi! Tôi đi ngủ đây. Ngủ ngon.

Anh lấy một chiếc túi đen trên tủ rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

"Ngủ ngon? Vừa chúc mình hả?"

Vừa ra đến cửa thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn cái túi đen rồi mang nó giấu vào nơi bí mật.

(Trong túi có gì?)

...

Buổi sáng cô thức dậy cũng là lúc BTS đã rời đi, thời gian này họ rất bận rộn. Ngày hôm nay cô cũng chưa đi học vì vẫn cần được nghỉ ngơi. Trên tủ đựng quần áo của anh có treo một bộ đồ của bà già. Cùng lúc đó, điện thoại hiện lên tin nhắn:
*Mặc tạm, trưa sẽ có quần áo mới gửi về nhà. Đây là đồ của bà hàng xóm, tôi nghĩ chắc mặc vừa. Vì vợ anh quản lý cao, quần áo chị ấy cô không mặc vừa nên mượn đồ của bà đối diện.*

Cô cười mỉm nhìn bộ đồ, dù sao thì hồi còn ở Việt Nam cô cũng hãy lấy đồ bà nội mặc đi ngủ cho thoải mái nên cũng không khó chịu gì khi mặc nó lên người.

*-Cảm ơn, vừa in.
"-Tự nấu ăn rồi uống thuốc, trong tủ thuốc tôi có đánh dấu rõ rồi đó."-ngay lập tức nhận được tin nhắn trả lời của anh.
"Lát nữa sẽ có người mang đồ dùng mới đến, chỉ họ sắp vào phòng bên cạnh. Rồi lo mà dọn dẹp nhà cửa đi nhé."
-Biết rồi.*

Trước khi làm gì đó ăn thì cô nên đi tham quan cả ngôi nhà một vòng đã. Vừa bước ra khỏi cửa phòng, đây là lần đầu tiên cô thấy toàn bộ bên trong nhà. Đứng ở hành lang trên này có thể nhìn thấy bên dưới là phòng khách rồi. Ngay tầng 1, bên dưới các phòng ngủ có một căn phòng to bằng mấy phòng ngủ gộp lại. Từ phòng khách có cánh cửa dẫm vào, mở cửa căn phòng to đùng này ra, đập ngay vào mắt là một bể bơi trong nhà, con tim Da Eun đau nhói vì sung sướng.

Ngay bên cạnh bể bơi là phòng tập gym.

Tóm lại là, sao nó lại tiện nghi đến thế cơ chứ? Có khác gì biệt thự không?
Đúng là super star. Nhưng tiếc là cô không biết bơi, chỉ có thể ngồi trên bờ thả chân xuống khua nước.

Giờ quay lại phòng khách ngắm, mới thấy nó rộng rãi và đẹp như thế nào. Nếu mà được "dọn dẹp ngăn nắp" thì có lẽ nó còn đẹp hơn nữa.  Căn nhà lộn xộn này đúng là cần có bàn tay của người con gái dọn dẹp. Để ý chiếc tủ kính đặt trên bàn gỗ ở góc nhà kia, tủ kính dài về chiều ngang, bên trong đựng nhiều ơi là nhiều lens. Mỗi ngăn là lens của mỗi người, màu sắc khác nhau. Riêng cái tủ này là được bày biện cẩn thận và ngăn nắp nhất, ít bám bụi nhất.
Phòng bếp thông luôn với phòng khách, một bàn ăn dành dành cho 6 người thôi, nhưng nếu ngồi cả hai đầu bàn nữa thì đủ 8 người ăn. Cô đang thắc mắc không biết ai sẽ là người ngồi đầu bàn, chắc phải "quyền lực" lắm.

...

Mọi thứ đã được cô hoàn thành, cơm đã ăn, thuốc đã uống, nhà cửa đã dọn dẹp,
quần áo mới đã được nhận, đồ dùng mới đã được xếp gọn ở phòng mới. Một ngày mệt mỏi, ở nhà một mình, dọn dẹp cái "trại chăn nuôi" này của mấy oppa cũng đủ "nhập viện" vì mệt. Da Eun nằm ngủ thiếp ở sofa lúc nào không hay, tay vẫn cầm khư khư cái điện thoại.

[22h22']
Các chàng trai lết xác về nhà với dáng vẻ mệt mỏi, chẳng ai buồn nói câu nào, đi về phòng tắm rửa. Có TaeHyung và JungKook vẫn còn dư thừa sức mà rủ nhau ra sofa ngồi chơi game.

TH-Da Eun ngủ ở đây hả?

Nói to là thế nhưng thị Eun vẫn nằm bất động không cựa quậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro