cha 13 part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để tóm tắt lại cái buổi đêm lửa trại mém nữa cháy nhà của cái đám… à uhm… túm quần lại là cái đám…thôi mệt quá, già không ra già, loli không ra loli , nó hỗn tạp quá.

- Cho em đi.

- Không, cho em!!!

Sayaka: Từ từ ai cũng có phần hết. Có ai thấy Sae đâu không? *ngó qua ngó lại*

Sashi *nhồm nhoàm*: Toilet thẳng tiến chị.

Kumi: Hai chị đang làm gì vậy? *nhìn nhìn*

Churi: Tụi chị đang thử nướng kẹo. Chờ chút lát chị chia cho. ^^

Airin *nhăn nhó* : Sai rồi sai rồi… 

Kanon: Em không nghĩ mình muốn ăn món này. *ái ngại nhìn Kumi*

Yui : Sao chị ngồi đây một mình vậy? 

Chin *bẻ cành cây thẩy ào đống lửa*: Không ngồi đây vậy chị ngồi đâu?

Yui : Tomomi-san đâu ạ? 

Chin: Thì chị đang ở trước mặt em nè.

Yui *ngớ người*: ???

Chin: A, không vui à, Haizzzz có lẽ chị không nên đi nhiều với Takamina. 

Yui: Aaaaa~ em hiểu rồi.

Mii: Uống rượu nào mọi người.

Mayu: Em không uống đâu.

Yuki: Ai cho mà uống? *bỗng dưng nhớ lại sự cố lần trước -> mặt đỏ bừng*

Mayu: Chị sao vậy? Bệnh à? *sờ sờ mặt Yuki*

Ju *xung phong* : Em muốn thử.

Rena *nhéo tai Ju, miệng cười tươi*: Bao nhiêu tuổi mà đòi uống? 

Ju: D..dạ.. em không uống, tuyệt đối không uống… TT^TT

Mii: Yuko-san, uống với em.

Yuu: No, Nyan sẽ đạp chị ra khỏi phòng mất, trời rất lạnh và chị không muốn ngủ ngoài hành lang. 

Chin: Qua đây Miichan, hai chị em mình uống.

Mii: Đó, chỉ có Chin là không sợ ai hết. Dzooô!!!

Nyan: Tự dưng muốn đốt pháo bông quá.

Taka: À hình như trong kho có đó, hôm qua em có thấy.

Sashi: Được đó, mình đi lấy đi.

Kanako: Hỏi bác quản lý trước đã.

Acchan: Đốt một ít thôi, không sao đâu.

Yuko: Trời thế này đốt pháo hoa chắc đẹp lắm.

Vâng!!! Đấy chính là lý do ….

Aaaaaaa…cháy..cháy… cái nhà kho….

Vô tình, không may mà đêm lửa trại lại thành ra cả đám phải đi dập lửa trừ những người say xỉn, liễu yếu đào tơ và mấy bé loli không phận sự.

Mà thật ra thì chỉ có Sayaka, Sae (ráng lê thân xác đi phụ), Yuko và Taka là đi chữa cháy, còn lại dắt nhau đi ngủ.

**********

Nhân lúc mọi người bối rối, tình cảnh rối ren, có một người rón rén, len lén bước đến.

- Aishhhh, con bé này, đã không biết uống mà còn nốc cho cố vô. Thấy Chin uống cũng bắt chước uống theo. Mà cái con bé Xá Xị xá xì gì đó sao không can lại không biết, mai ta cho một trận mới được. 

Cằn nhằn thì cằn nhằn vậy đó nhưng vẫn è cổ nai lưng ra mà vác cô nàng say bí tỉ kia về phòng. Thấy vậy chứ Sama nhà ta cũng ga lăng lắm chứ bộ. Chỉ tội là lúc đầu tính bế Miichan cho nó đúng bài đúng bản nhưng mà cái mùi rượu cứ xộc vào mũi bả mỗi khi cô nàng kia…. ợ, làm bả choáng váng chới với mấy lần, đầu Miichan cũng có thêm vài cục u là cũng vì thế (choáng quá nên bế người ta đụng tường rầm rầm mà.) =.=’’’ 

Soạt!!!

- Cuối cùng cũng về tới phòng *Liệng Miichan xuống đệm* lần sau mà đòi uống là quánh cho méo mỏ luôn. 

Đứng nhìn.

Xoa xoa cằm.

Suy nghĩ 

Lại chăm chú nhìn

- Để con bé ngủ với tư thế này có ổn không?

==’’’ con gái nhà người ta dù thiếu thước thiếu tất thiệt nhưng cũng thuộc hàng loli chúa mà bả nghĩ sao để người ta vầy mà ngủ cho được không biết? (nằm úp, chổng mông lên trời, mắt thì he hé chỉ thấy được tròng trắng, miệng mở to, ke chảy tùm lum)

Cuối cùng cũng lăn xăn chỉnh lại tư thế ngủ cho Micchan mà chỉnh thôi cũng không được ổn.

- Eeeee… *nhăn mặt* uống kiểu gì vậy nè? Bộ tắm rượu hả? *bịt mũi*

Tiếp tục sự nghiệp, đi lấy áo thay cho cô nàng.

- Lần đầu cũng như lần cuối nha con nhóc kia. Thử có lần sau đi, ta sẽ ‘ăn thịt’ nhóc sạch sẽ. *lại cằn nhằn*

Sama à! Người ta ngủ mất đất rồi, cằn nhằn thì chỉ có bà nghe thôi, giữ hơi lại cho ấm bụng đi. Mà…’ăn thịt’ là ý gì đây? ~@@~

- Marikoooooo *lè nhè*

- Gì? *gằng giọng bực mình*

- Tại sao vậyyyyyyy?

- Chuyện gì? *bực mình khi cởi yukata của Miichan*

- Sao cứ hễ.. hức.. hễ em muốn …hức…là y như rằng…hức…chị chạy là sao??? *nắm cổ áo Sama*

- Chị chạy hồi nào? *nhăn nhó, cố gắng thay áo cho Miichan*

- Chứ lần trước sinh nhật chị đó… hức… người ta đã…hức… chuẩn bị đủ thứ hết…hức … dâng lên tận miệng vậy mà….chạy vô toilet ngồi cả tiếng đồng hồ trong đó. *đẩy mạnh Sama ra* Bộ trong đó thơm lắm hả??? *xụ mặt xuống, trề môi ra*

- Tại em cho chị ăn bánh mỳ xúc xích trét bơ đậu phộng còn chan thêm tương đen, tráng miệng bằng món dưa hấu với cari ấn độ. Chưa vô viện truyền nước biển là may rồi. 

- Vậy còn hồi Halloween *gân cổ lên* qua nhà chị chơi mà chị bỏ em coi phim ma một mình còn chị ngủ thẳng cẳng. *phụng phịu*

- Ai nghĩ ra cái trò hóa trang làm tiệm đông nghẹt khách, chị phải ra phụ mấy đứa mệt muốn bở hơi tai, về đến nhà là hai mắt muốn nhắm lại rồi, hơi sức đâu nữa mà coi phim với em. *hai tay chống hông*

- Thì là em nhưng…

Sama không cho Miichan nói hết câu, cô đã ôm lấy cô bé kia, đặt lên môi cô bé một nụ hôn nhẹ.

- Chị biết em sợ Halloween tiệm vắng khách, chị sẽ bị Boss la nên đã cố gắng nghĩ cách kéo khách đến bằng cách hóa trang. Chị biết chứ.

- Vậy…

- Suỵtttt!!! *đặt ngón tay lên miệng Miichan* Ngủ đi nào, hôm nay Miichan cũng mệt lắm đúng không? Thay áo xong rồi ngủ một giấc thật ngon, có gì mai nói.

- Đừng xem em là con nít nữa được không *bùng nổ* Em cũng đã 20 rồi, em biết mình muốn gì. 

Miichan chồm lên người Mariko, đè cô gái lớn hơn xuống đệm, ánh mắt mê người, chiếc áo xộc xệch, để lộ một bên vai cộng thêm ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo. Cô bé con hay lẽo đẽo theo sau cô nay đã lớn thật rồi, quyến rũ đến thế này đây, vậy mà bấy lâu nay cô nào hay biết, chỉ xem cô bé như đứa em gái lúc nào cũng muốn cô bé ở bên cạnh mình.

- Em không cần biết chị có lý do gì, hôm nay chị đừng hòng chạy.

Nói xong Miichan hất tóc mình qua một bên, cô cúi xuống hôn Mariko – một nụ hôn dài và sâu. Cô chủ động tuyệt đối, giành thế thượng phong ngay lúc đầu, cô không còn như cô bé con nhút nhát nữa, giờ đây cô là một thiếu nữ xinh đẹp, có thể làm mê đắm bao chàng trai với thân thể mỹ miều, căng đầy sức sống. cô muốn Mariko nhìn mình với ánh mắt khác, là nhìn cô như một người yêu, người tình lý tưởng.

Như một dòng thác cô dồn dập không để người kia phản kháng, qua từng hành động có thể thấy được cô đã kiềm nén biết bao nhiêu. Và Mariko … vẫn nằm im, không phải cô không thể mà là dường như cô không có ý định phản kháng, cô để cô bé ở trên mặc tình xoa sở. Đôi bàn tay cô bao trọn thấy thân người Miichan, đó là hành động duy nhất mà cô thể hiện.

Thấy người kia chẳng có phản ứng gì, Miichan càng tức hơn, không lẽ cô không đủ cuốn hút người này, không lẽ Mariko không yêu cô, tất cả những hành động âu yếm trước đây chẳng lẽ…

Khi Miichan có biểu hiện buông xuôi, không còn ý định khuất phục người kia nữa, cô buông tha cho đôi môi của Mariko sau một hồi vờn vã không mục đích lẫn cảm xúc nếu có thì chỉ từ một phía, thì vòng tay người kia không thả lỏng mà vẫn giữ nguyên như vậy, đôi mắt nhắm hờ tự bao giờ cũng từ từ mở ra nhìn cô trìu mến.

Đưa tay vén mái tóc đen dài của Miichan ra phía sau, bàn tay lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má ai kia. Mariko mỉm cười, một nụ cười hiền dịu. Cô kéo cô bé khóc nhè kia vào lòng mình.

Mariko hôn lên trán rồi lên môi Miichan, từ từ xoay người đặt cô bé dưới thân mình, một đầu gối cô đặt vào giữa hai chân người kia, bàn tay cũng không còn đặt nơi chiếc gối nữa, thay vào đó nó lại đặt ở eo Miichan. 

Chiếc hôn nơi cổ và xương quai xanh của Mariko đã làm chiếc áo truyền thống trên người Miichan phải nhún nhường. Miichan đê mê hưởng thụ cảm giác hưng phấn do người yêu mang lại, cô khẽ run lên mỗi lần đôi môi kia chạm vào mình và cô cũng không dám cất tiếng mà nuốt trọn nó vào trong, cô sợ khoảnh khắc này như giấc mơ mà tan đi không còn dấu vết.

Đối với Mariko, thực ra cái người trước mặt chẳng ý tứ gì cả, phải thật kiềm chế lắm cô bé đó mới còn nguyên vẹn đến bây giờ. Không phải cô không thích, không yêu Miichan chỉ là cô muốn bảo vệ cô bé khỏi sự tham lam của bản thân. 

Lúc nãy nhìn thấy cô bé vì mình mà rơi nước mắt, Mariko mới chợt nhận ra, trước đây hành động trân trọng, bảo vệ quá mức của mình đã vô tình làm tổn thương Miichan. Và cô đã quyết định sẽ làm những gì con tim mách bảo dù có là ích kỷ.

Nhịp thở dồn dập làm khuôn ngực cũng phập phồng, theo đó cảm xúc cũng thay đổi, từ bình lặng đón nhận Mariko chuyển sang muốn chiếm hữu. Bàn tay cô trượt dài theo thân thể trắng mịn kia, lả lướt như người nhạc công tạo ra một bản nhạc làm say đắm lòng người.

- Khooooooooooò 

Cái âm thanh phá tanh banh bầu không khí màu hường cực kỳ hường.

Khuôn mặt tối sầm lại, quai hàm bạnh ra, hai hàm răng nghiến lại ken két

- Miiiiiichannnn ơi Miiiiiichannnnn, để xemmmm ngày mai coooô có dám bướcccccc ra khỏi cửaaaa để hóng nắng không heeee??? 

Cái vụ ra được hay không thì …tui ko biết à ==’’’

----------------

Sashi: Oi! Có chỗ lý tưởng nè. *chỉ vào con thuyền nhỏ ở sau vườn*

Yui *e ngại*: Cậu thật sự nghĩ nó lý tưởng? 

Kumi: Em với Kanon về phòng ngủ đây, mấy chị ở đó mà hóng gió với tuyết đi.

Kanon: Chị mệt hả? *sờ trán*

Kumi nháy mắt rồi nắm tay cô bé kéo đi.

Sashi: Đó đó, lại bỏ đi, hai đứa này toàn đánh lẻ đi chơi riêng. Mọi người nói xem…*quay lưng lại* Đi đâu hết rồi.

Yui: Về phòng cả rồi *nhún vai* mình cũng đi ngủ đây, cứ tưởng sẽ có khách đông lắm, ai ngờ chỉ có hai cô bé.

Sashi: Yuihan!!!

Yui *mệt mỏi*: Sao?

Rầm!

Sashi/Yui: Cái gì vậy?

Sashi*núp sau lưng Yui*: Có ma hả?

Yui: Mình không nghĩ là ma đâu. *bình thản*

Sashi: Eh???

Yui: Về ngủ thôi nào, cậu đừng có lèm bèm nữa, nhức đầu quá. *nắm cổ lôi Sashi đi*

Sashi: Nhưng mình muốn biết ai ở trong đoooó.

Yui: Chuyện nhà người ta thì để người ta tự giải quyết, láng xáng chết oan mạng bây giờ.

Thật ra Yui biết ai ở trong đó và cô cũng tự biết mà rút lui vì lúc nãy trong lúc ăn, khuôn mặt người đó không được tốt cho lắm nên tránh đi thì hơn.

**************** 

Dọng mạnh nắm đấm vào thành tàu. 

- Cậu biết là mình không được kiên nhẫn cho lắm đối với những việc liên quan đến tình cảm đúng không? 

- Chin…Chin à, c…cậu bị gì vậy? Cậu làm mình sợ đó, cậu không sao chứ?

- Đặc biệt là lại dính đến cậu. *càng lúc càng áp sát vào Chiyuu*

- Cậu..cậu…

- Mình đang cảm thấy rất bực. *khuôn mặt vô cùng nghiêm túc với tông giọng khá là trầm* 

Chin giằng mạnh lấy tay Chiyuu, khoảng cách hai người đã gần nay càng gần hơn, một sợi chỉ, đúng vậy, đó là khoảng cách môi hai người. Hơi thở nóng ấm thoang thoảng mùi nồng của men rượu phả vào mặt Chiyuu, cô nhắm nghiền mắt mình lại, mỗi lần Chin như vậy, cô thấy sợ.

Cảm giác có cái gì đó chạm vào má mình, Chiyuu mở mắt.

Chin gục đầu lên vai cô, có lẽ cô ấy uống hơi nhiều.

- Cậu không sao chứ? *hốt hoảng*

“Uhmmm”

Chỉ tiếng ậm ừ cất lên. Chiyuu dìu Chin về giường nghỉ ngơi

MÀ… không biết cái giường ở đâu ra vậy nhỉ? Au nhớ là lần trước đâu có đâu? ==’’’

Cót két ….cót két….

- Chiyuuuuuu

- Hửm? *mê ngủ*

- Chiyuuuuuu *vòng tay qua ôm eo người kia*

- Uhmm *vẫn không biết gì*

- Chiyuuuuuu, mình đói~

- Uhmm.. nhột Chin *né né cái thứ đang ở tai mình* để mình đi nấu gì đó cho cậu… *lồm cồm bò dậy*

- Cứ nằm ngủ đi.

- Uhmmm. *nằm ngủ tiếp* 

Dưới tấm chăn bông, bàn tay đen tối không chịu yên, các ngón tay cứ ngọ nguậy bên eo ai kia. Chiyuu nghiêng người lại, cô cũng ôm lấy Chin, bàn tay nhịp nhịp ru ngủ cho cô ấy. Nhưng…

Nụ hôn ở cổ cứ không ngừng, từ nhẹ sang mạnh như cố ý muốn để lại dấu vết, Chiyuu mơ màng cảm nhận hơi ấm nơi cổ mình từ từ đang lan ra. Tay trái của Chin cũng đã xâm nhập vào bên trong áo của cô, vuốt ve tấm lưng mịn màng kia.

Chin vẫn vậy, không hiểu cảm xúc này từ đâu ra nhưng cô không ngăn được bản thân, bên trong cô cứ khao khát chiếm trọn người kia. 

Chiyuu cũng bắt đầu hòa nhịp cảm xúc với Chin, cô nghiêng đầu để nụ hôn của Chin thỏa sức tung hoàng nơi cổ và sau tai. Những sợi lông tơ cũng cũng vì thế mà dựng đứng lên. Đôi môi cô ấy trượt dài trên thân thể của cô. 

Cô hóp bụng lại, nín thở và mười đầu ngón tay bấm mạnh vào vai Chin khi nụ hôn ấy đang ngự trị ở bụng mình. 

Bàn tay Chin đan vào tay Chiyuu như muốn xoa dịu, cuối cùng cũng không kém phần quan trọng nụ hôn ở môi cũng được cô trao đi. 

Chin thì thầm vào tai Chiyuu “Mình đói.” Làm mặt cô đỏ lựng lên, cô trốn vào trong chăn.

- Sao vậy?

Chiyuu lắc đầu nguầy nguậy trong đó. Chin mỉm cười trước hành động của cô, cô ấy thật dễ thương, kéo tấm chăn ra thì Chiyuu lại xoay người sang hướng khác. 

- Ghét mình sao?

- Không…

Cô quay phắt người lại phủ định và…hai tay Chin áp vào má cô không cho cô xoay mặt đi, cô ấy hôn cô rồi nhìn cô rồi lại hôn rồi lại nhìn.

- Cậu… 

Chiyuu lắp bắp không biết nói gì cho hợp với khung cảnh này.

Không cần nói gì nữa vì lời nói đã phải nhường bước cho những nụ hôn chẳng bao giờ dứt của Chin. Mân mê đôi môi căng mọng của người kia, chiếc lưỡi cũng đã nhập cuộc, khuấy đảo bên trong, quyến rũ và lôi kéo, chúng quấn vào nhau, hòa quyện vào nhau như chính chủ nhân của chúng.

Ý thức được cảm xúc dẫn lối vào con đường mòn trải đầy hoa và ngập tràn hương khát vọng. Khát vọng yêu và được yêu. 

Đôi môi cả hai mân mê từng chút một, không bỏ xót bất kể nơi nào trên tấm thân người kia, như một viên kẹo ngọt ngào mà họ trao cho nhau. Từ nơi sâu thẳm bên trong, có cái gì đó bị phá vỡ, dòng cảm xúc tuôn trào cuốn cả hai đi. Giọng nói khàn đặc vang lên đầy mị hoặc.

Cả hai cuộn tròn vào nhau, trong tấm chăn bông, vì có hơi ấm của người kia nên giấc ngủ thật bình yên, vì tình yêu hiện diện nên họ mỉm cười hạnh phúc. 

Giấc ngủ bình yên. 

Ngoài lề chút @_@

Sama: TẠI SAO CÁI ĐÁM NÀY LẠI Ở ĐÂY??? 

Mii: Chị nhỏ giọng một chút được không? Điếc tai quá.

Yuko: Mariko, chị để dành hơi đi.

Nyan no comment vì bận chơi game.

Jurina ra dấu im lặng rồi lại nhìn người đang tựa đầu lên vai mình.

Taka: Acchan bị say xe, chị cho cậu ấy ngủ chút được ko?

Mayu: Em đang tập trung coi truyện, khúc này cần rất nhiều calo.

Chin: Nè *gắn tai nghe của mình cho Chiyuu*

Chiyuu: Còn cậu? 

Chin: Mình còn nè *lôi tai nghe trong balo ra*

Sama: Mấy đứa bây…

Yuki: Họ không có xe còn mình lại có xe, cho họ đi nhờ có sao đâu chị. *nháy mắt với những vị khách không mời*

Các vị khách không mời : Arigatou gozaimasu Shinoda-sama.

Có tập trước hay sao mà đồng thanh dzữ dzậy O.O

Khỏi phải nói, chân mày bả giật giật nhưng…

Macchan: Chị tốt bụng quá. *mắt ngưỡng mộ*

Erena: Sau này em sẽ giống như chị.

Có hai cô bé nắm nắm níu níu, ngưỡng mộ thế này thì làm sao mà tức giận cho được, đành cười trừ chứ biết làm sao 

chẹp chẹp chẹp

đây là part cuối của chap cuối mọi người đọc vui vẻ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro