chap 13 part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng 

Sama: uhmm… trời sập hả? *dụi dụi mắt*

Phòng ăn.

Nyan *gối đầu lên đùi Yuko ngủ*: Ummm gì vậy Yuuchan? *cựa quậy*

Yuko: Không có gì đâu, cậu ngủ tiếp đi ha. *vỗ về* 

Miichan: Khủng bố à? 

Sashi nheo mắt: Hay là mấy cô nàng người yêu của Sae-chan?

Sayaka liếc: SAE!!! 

Sae: Không…không có mà. *méo mặt* 

Hồ tắm

Acchan: Tiếng gì vậy?

Taka *túm lấy cái áo*: Để mình đi coi.

Acchan: MINAMI CẬU KHÔNG CẦN ĐI ĐÂU!!!

Chưa nói hết câu thì Taka đã mất dạng rồi ==’’’

Acchan: Con gái cả mà, tại sao lại sợ tắm chung như thế chứ??? *nhìn xuống thân mình* hay là…. *cười gian* cậu ‘chết’ với mình Minami.

Phía sau khu nhà nghỉ có một cái sân lớn, một nhóm đang phơi đồ, nhóm khác lại ngồi bà tám. Cả đám bị cái âm thanh kia làm cho giật mình, chạy ù ra xem có chuyện gì.

Sama nhà ta chẳng hề để tâm đến hình tượng nữa, trong dáng vẻ mệt mỏi, đầu tóc rối bời, áo quần lượt thượt bước ra. Vừa gãi gãi đầu vừa ngáp: Cái gì vừa nổ vậy?

Miichan: Mariko chị ăn mặc lại cho đàng hoàng đi.

Sama: Aishhh toàn con gái không, ngại gì?

Yuko: Tạo dáng cái nào Sama. *cầm máy ảnh chụp liền tay*

“Khoảnh khắc ‘xuất thần’ của bả mà, phải chộp lại liền để sau này còn có cái uy hiếp chớ.” 

Cốp!

Tủm!

Mệt thì mệt nhưng thân thủ vẫn linh hoạt như thường, một cước một, chiếc máy ảnh Yuko vừa tậu bay thẳng vô hồ cá.

Yuko: Bà có tin bà xuống dưới ngủ với cá không hả mụ kia?

Sama *ngáp*: Khoooong….

Rầm!!!

Nói là làm, Yuko cũng cho bả một đá… nhưng thật tiếc, thay vì bà già kia dính dzách thì cô 
sóc nhà ta làm thằng lằng đo tường vì bả không kiềm được cơn buồn ngủ nên nằm sải lai giữa hành lang luôn.

Mayu: Chị cho bao nhiêu thuốc ngủ vô đồ ăn vậy Miichan?

Yuki: Cái gì? 

Miichan *nhún vai*: Em đưa bao nhiêu thì chị cho vô hết.

Jurina: Em nghi đâu có đó mà.

Rena: Em biết sao không cản?

Taka ướt nhẹp đi tới: Dìu chị ấy vào phòng đi, để ngoài đây chị ấy bệnh mất.

Acchan quấn tạm cái khăn đi tới (không lạnh à??? ==’’’), dù không tham gia vào câu chuyện nhưng mọi người ai cũng nhìn. Hết nhìn cô rồi lại nhìn Taka. 

Sayaka: Có ai biết tiếng nổ kia từ đâu ra không?

Sae: Hình như ở ngoài chứ không phải trong đây đâu?

Quản lý: Có một cái thùng giấy ở cổng, tôi không biết có nên đem vào không?

Sayaka: Sae, đi nào, ra phụ khiêng vào.

Sae: Why? Why me? TT^TT

Sayaka: Không nói nhiều, ra nhanh.

Ì ạch cả buổi cũng lê lết được cái thùng tổ bố vào sảnh chính.

Sae: Cái quỷ gì trong đây mà nặng dữ vậy nè? *tặng thêm cú đá*

Hắt xì!!!

Cả đám: Ai? *cảnh giác cao độ*

Miichan: Có ra không hay muốn tụi này thả vô hồ cá.

Sashi: Sao ác quá vậy? Lấy nước tạt vô là được rồi, mắc công chi khiêng tới hồ cá, làm ô nhiễm cái hồ.

Jurina: Chị có khác gì chị ấy mà la. ==’’’ Ra đây đi, tụi này không ăn thịt đâu mà lo.

Cái thùng vẫn chẳng động tĩnh gì. Thấy vậy nên Sae ‘xung phong’ nhăn nhó mặt đi mở nắp thùng ra. 

“Tại sao lúc nào cũng là mình vậy nè?” 

Sae *mở to mắt, á khẩu*: Ớ!!!

Kanako: Sao vậy Sae-chan?

Sashi: Có quái vật trong đó à?

Miichan: Cô coi phim nhiều quá rồi đấy, Làm gì mà… Hửm!!! *trố mắt nhìn*

Cả đám chẳng biết nói gì khi thấy hai cô bé nằm cuộn mình trong đó.

- Tránh ra, tránh ra!!!

O.o

Đâu ra vậy bà? 

Mà cái gì đây? 

Tóc tai chải gel bóng lưỡn, con ruồi đậu còn té rụng cánh luôn.

Cái kính của ai vậy?

Còn bộ kimono này của bác Quản lý phải không? 

Nhìn thật là… đợp trai quá 

Cả đám: Sama!!!???

Miichan: Mariko???

Bả quay qua nháy mắt rồi nở nụ cười nhếch mép. 

 

Sama: Ở đây chỉ có Sae và Sayaka là người khỏe nhất, thật xin lỗi khi phải mở lời nhờ vả 
nhưng hai người có thể bế hai cô bé này vào phòng không? 

Sae/Sayaka: Đ..được. *bị choáng bởi dáng vẻ của Sama*

Sama: Còn mấy đứa, ai làm việc nấy tiếp đi nào. 

Cả đám: Hai…

Yuki: “Cậu có thấy lạ không?”

Rena chỉ nhún vai

Jurina: “Sama đẹp trai quá!!!”

Mayu: Chỉ cần thấy loli là khác liền.

Chin: “Nói nhỏ thôi, em muốn bị bỏ đói à?”

Nyan: “Tại sao chúng ta lại nói nhỏ vậy?”

Yuko: “Vì bả đang ở sau lưng và nhìn chúng ta chằm chằm kìa.”

Chiyuu: Đâu có đâu, chỉ vào trong phòng của hai bé kia rồi.

Miichan: CÁI GÌ????????? *đùng đùng đi vào trong*

Yuko: Á, Miichan, nhỏ nhỏ thôi, thủng tai chị rồi. *ngoáy ngoáy tai*

Sashi *khều khều Rena*: Anou… Con nhỏ đó thích Mariko-san à?

Jurina *Suỵt*: “Họ là một cặp.”

Kanon: Hai chị ấy đẹp đôi ghê.

Kumin *đồng tình*: Một người thật menly còn một người lại nữ tính. 

Airin: Chị có ý tưởng cho bộ truyện sắp tới rồi. *hí hửng*

Churi *liếc*: Chị mà làm bẩn phòng với cái đống màu vẽ của chị thì chết với em. 

Aki: Mình thấy hôm nay chắc có bão.

Kanako ngây thơ: Sao cậu lại nghĩ vậy? Trời đẹp thế này mà.

Sashi: Thì vì trong kia kìa. Bão cấp 10 luôn đó.

Yuko: Thôi mình kiếm gì chơi đi.

Rena: Chúng ta không giúp họ sao?

Jurina: Đúng đó, Miichan có vẻ rất giận.

Chin : Không cần phải lo cho họ.

Nyan: Kiếm gì ăn trước đi Yuuchan. *ngáp*

Yuko: Ok.

Mayu: Chị nghĩ Sama và Miichan sẽ thế nào?

Yuki: Hai người họ lúc nào chẳng thế.

Mayu: Uhm.

Rena: Em hiểu chuyện gì không Jurina?

Jurina: Biết chết liền, nhưng nếu các chị ấy đã nói không sao thì chắc không sao đâu. ^^

Đừng thấy Sama nhà ta vậy mà lúc nào cũng nghĩ bả vậy, bả chỉ là đi ngoại giao với hai cô bé kia thôi. Và nhờ vậy mà mọi người thở phào nhẹ nhõm 

Erena: Đi mà chị, đừng báo cảnh sát nha chị. *làm nũng*

Maachan: Tụi em đâu cố ý nói dối đâu, tụi em sợ mọi người hết phòng nên mới gọi điện báo là có đoàn khách cần ở lại. *lay lay tay áo Sama* 

Sama cứng rắn: Không được, hai đứa bỏ nhà đi, ít nhất phải báo cho cha mẹ biết chứ, lại ngay ngày tết nữa.

Erena: Chứ không phải vì vụ tụi em gạt mọi người à?

Sama: Gạt? Có sao? Tụi chị vẫn mở cửa đón khách bình thường mà *cười cười*

Maachan: Chị…*mắt long lanh ngưỡng mộ* 

Vâng sự tình là thế, mọi người thay vì nháo nhào lo lắng thì bây giờ đã thảnh thơi mà ngồi tám trên từng cây số. Duy …chỉ có một người…

Miichan: Mayuuuuu-chan~

Mayu e ngại ngoái đầu lại nhìn cái người vừa gọi mình một cách trìu mến: D..dạ, chị gọi em có gì không?

Miichan tươi hết cỡ, nụ cười lên tới mang tai: Em có mang ‘nó’ phải không?

Mayu: Dạ???

Yuki: ‘Nó’ là gì vậy?

Jurina nhún vai lắc đầu. Yuko khều khều Nyan dậy xem trò vui.

Rena *nói nhỏ*: Chắc… không phải cái tốt lành đâu. 
Miichan miệng vẫn cười nhưng đôi mắt lại mở to trừng trừng làm mọi người lạnh sống lưng: 

Em có ‘nó’ đúng không? 

Mayu hiểu ra vấn đề, méo miệng: Chị cần để làm gì ạ? Em thấy…hình như chị không cần đến ‘nó’.

Miichan chìa tay ra: Chị-đang-rất-cần-nó. *gằng từng tiếng một*

Mayu: Chị cần bao nhiêu?

Miichan: Tất cả.

Mayu: Eh???

Jurina: Em bắt đầu thấy không ổn với cái thứ mà hai người đó đang nói. *ôm thân mình*

Mayu: Chị cần màu nào? Vàng, xanh hay đỏ? 

Miichan *nụ cười vẫn ở trên môi, mắt chớp chớp*: Đỏ.

Yuki: Mayu, em không sao chứ? *lau mồ hôi cho Mayu*

Lấy trong túi ra đưa cho Miichan cái gói nhỏ.

Miichan: Chỉ nhiêu đây thôi à?

Mayu: Nhiêu đó có thể hạ gục cả một con voi khỏe mạnh đó chị.

Miichan: Ờ ~ Cám ơn Mayu cưng nhiều nha~ *hôn vào má Mayu*

Jurina: Nó là gì vậy?

Yuki: Có phải….

Rena: Đừng nói là… *nhìn sang xóm nhà lá cách đó không xa*

Nyan: Mọi người nói chuyện gì vậy?

Thông cảm, người đẹp này mê ngủ chỉ loáng thoáng nghe được câu chuyện và ngửi thấy mùi ‘thú vị’ nên ráng banh hai con mắt ếch ra và dỏng tai lên nghe ngóng.

Sae: Cho tham gia với.

Sae thấy hai cặp đôi Mayuki và Wmatsui lúc nào cũng đi cùng nhau, ngồi cùng một bàn vả lại có hai cô nàng xinh đẹp nên mon men lại bắt chuyện. Mà cũng thật lạ là Acchan nè, Miichan nè, Yuko nè, Chiyuu nè, nói chung là phe xinh đẹp, dịu dàng (trừ Yuko) ở cái tiệm này ai cũng thích cô nhưng tại sao hai người này Yuki và Rena lại chẳng có chút biểu hiện gì cả vậy, ngay cả lúc cô tặng hoa cho họ. 

Yuko: Bởi vậy người ta thường nói ‘Đừng bao giờ chọc giận phụ nữ’.

Nyan: Nếu không muốn lãnh hậu quả đớn đau cho cái bao tử.

Sae: Mọi người nói cái gì vậy?

Mayu: Nó là…

Miichan *bưng dĩa bánh đi ngang*: Cám ơn Mayu cưng nha *nháy mắt*

Sae: Cho mình một cái bánh nhen. *tay nhanh hơn cả lời nói*

Miichan/Mayu: SAE-chan!!!

Sae: Hửm? *ngơ ngơ* Muốn ăn hả? Miichan cho thêm mấy cái nha.

Mayu: 10…

Miichan: 9…

Yuki: 8…

Jurina: 7…

Rena: 6…

Nyan: 5…???

Sae: 4…??? Ano… sao chúng ta lại chơi trò đếm ngược vậy?

Mayu: Chị còn 3 giây để đến được WC.

Sae *bắt đầu nhíu mày*: Hửm… T…tại sao?

Mayu: 2…

Ọttttt!!!!! Sae ôm bụng chạy.

Jurina: Vì chị ăn nhầm bánh của Miichan.

Miichan tơn tơn mang đĩa bánh đi đến chỗ của người-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

Miichan: Mời mọi người ăn. *cười híp cả mắt*

Sama: Ummmm *vẫy vẫy* Miichan lại đây ngồi luôn đi, tụi chị đang nói đến em đó. *đón lấy đĩa bánh*

Có lẽ là mọi người đều biết kết cục của Sama rồi ha nên không cần dài dòng kể lại. ^^’’’

NHƯNG…

Trong phòng Marimii 

Miichan ngồi ở ban công nhìn ra ngoài. 

Phịch!!!

Tấm chăn rơi ngay trên đầu cô.

Sama: Muốn bệnh hả?

Mii: Không vui chút nào.

Sama: Sao không vui? *ngồi xuống bên cạnh*

Mii: Không biết.

Sama: Không vui vì ta..chị bị tào tháo rượt hay không vui vì chị giả bộ dính bẫy của em?

Mii: Đã nói không biết mà. *gắt gỏng*

Sama: Vậy chị ăn bánh của Miichan ha?

Thấy Miichan im lặng nên Mariko cũng im lặng.

Cặp này hơi rắc rối chút, mà thây kệ đi, 1 già 1 trẻ, hai thế hệ nên có những cái không đồng điệu được.

Để coi nhà nào bị bỏ bê nãy giờ.

Mình qua nhà Atsumina đi.

Tiếp tục chuyện lúc chiều, hai bạn trẻ lại tung tăng …. đi tắm. E hèm! Thật ra chỉ có một người là tung tăng thôi, còn người kia thì thất thêu thất thểu lẹt đẹt lê từng bước thầm theo sau.

Acchan: Tươi lên coi.

Taka: Ừ *thều thào*

Acchan: Bộ mình chuẩn bị ăn thịt cậu hay sao mà cậu làm cái mặt đó. *chống nạnh*

Taka: Mình không muốn đi đâu Acchan.

Acchan: Này nhá. 1. Mình là con gái, cậu cũng là con gái, ngại cái gì?
2. Hồi chiều chưa tắm xong nên giờ tắm, cậu không tắm thì ra hành lang mà ngủ.

Taka *mừng thầm*: Để mình qua phòng khác ngủ. *ôm khăn chuẩn bị đi*

Acchan: Đứng lại ~ Ai cho mà đi lẹ vậy hả?

Cái này là bắt ép nè, ‘nếu cậu không tắm với mình thì…’ RẸT!!! Ngón tay cái kéo một đường ngay cổ, ý Acchan là vậy đó.

*chấm chấm nước mắt* Thật là tội cho Taka nhà ta hic hic.

------------

Rầm!

Động đất hả? 

- Ặc ặc *sùi bọt mép*

Phủi phủi tay cùng nụ cười thoải mãn sau khi cho Sae đo sàn, Sayaka vào phòng đắp chăn ngủ.

Được bác Tào ‘thân ái đãi ngộ đặc biệt’ mà còn bị Sayaka vật ra sàn, số Sae cũng ‘may mắn’ ghê 

Sashi *chọt chọt*: Người ơi ~ người còn sống hay đã về miền cực nhọc. Hay mình rinh Sae về phòng ngủ chung đi. *hỏi ý Yuihan*

Yui: Cậu muốn phiêu diêu miền đất hứa hả? *nắm đầu lôi đi*

Sashi: Để chỉ vậy tội nghiệp lắm.

Kanon: Em có mang cái chăn nè. 

Kumi: Đắp cho chị ấy đi.

Maachan: Còn phòng dư không?

Erena: Chị nghĩ là không nên đụng vào chị ấy.

Kanon: Sao vậy?

Kumi: Chị cũng nghĩ vậy. Nếu không có tội thì cớ gì chị ấy bị vầy. *đưa ánh mắt vào phòng Sayaka*

Erena : Đây là ‘quả bom’ nổ chậm, đụng vào là chầu ông bà gấp. 

Maachan: Chị ấy ikemen vậy mà, sao lại là bom được? *ngây thơ*

Erena: Maachan ngoan đi ngủ nào. *nắm tay dắt đi*

Maachan: Dạ, nhưng…*ngoái đầu nhìn thân xác kia*

Một cánh tay đưa lên bái bai cô bé cùng cái nháy mắt tinh nghịch. (nghe con bé khen ikemen là y như rằng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ==’’’)


- Airin đứng lại đó.

- Xin lỗi, nhưng chị không thể… *túm yukata chạy*

- Không thể cái gì? Cái khăn hôi rình mà suốt ngày ôm với ấp, muốn bệnh hả?

- Nhưng… của Ren-sama chị không đưa cho em đâu.

Màn rượt đuổi chỉ mới bắt đầu….

Ạch! (Té rầu, biết sao té không? Sae choáng đường, nằm ngay giữa hành lang mà.)

…mà chưa gì đã kết thúc.

Churi: Của ai cũng được, đem đi giặt rồi muốn làm gì làm.

Airin: Đừng maaaaaà. 

Churi cầm 1 đầu cái khăn trong khi Airin cầm đầu còn lại, nàng chim đành kéo lê con ếch kia khắp hành lang về phòng vì cô ếch tính nằm ăn vạ.


*****************

- Nyan à, sao từ lúc đến đây cậu ngủ nhiều quá vậy?

- Mình buồn ngủ mà. *giọng ngáy ngủ*

- Mọi người đều đang vui chơi, mình ra đó đi.

- Không có hứng, cậu đi mà chơi với Sae của cậu đi.

- Cậu…ghen à?

- Mình chỉ buồn ngủ thôi.

==’’’ đành ôm gối ngủ ở góc phòng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro