[Fic] Cafe & Cake (T) [chap 13 part 2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: idol48vn

Tiếng la thất thanh của Sama làm thấu động cả trời xanh, làm chim chóc bay lên phành phạch, cảnh tượng thật… làm con người ta phải cảm thán.

Sama đang úp mặt vào tường tự kỷ: Giờ phút này mới nói không đủ nhân viên, đào đâu ra người chứ?

Mii: Chị không sao chứ?

Yuu: Sama~ *vẩy vẩy tay trước mặt bả*

Acchan: Có cần tụi em giúp gì không?

Sama *lẩm bẩm*: Đã nhường phòng cho khách rồi, giờ nhờ mấy em ấy làm nhân viên ở đây chắc mình bị chém làm 8 khúc thả trôi sông mất.

Nyan: Có gì chị cứ nói đi, “Ba chàng thợ da hơn một Gia Cát Lượng” mà, trong khi có tới 11 người ở đây.

Cả đám trố mắt nhìn Nyan, lâu lâu cũng xài nho nữa kìa

QL: Thành thật xin lỗi tiểu thư. *cúi đầu*

Sama: Bác không cần xin lỗi đâu. Tôi quyết định rồi.

Cả đám nhìn nhau.

QL *mừng rỡ*: Tiểu thư quyết định ra sao?

Sama: Đóng cửa, không tiếp ai hết.

QL *ngớ người*

Sama: Bác và những người khác cũng nên nghỉ ngơi, ở lại đây vui chơi khỏi phải phục vụ ai hết. Còn mấy đứa này có tay có chân để tụi nó tự phục vụ.

Mii: Chị chắc chứ??? *ái ngại*

Sama *gân máu nổi lên*: Đợi lão già kia về đi rồi biết. Bây giờ thì cứ vui chơi đi. Còn mọi người bên MAids thì cứ tự nhiên, xem như đây là nhà mình nhé.

Mii: Mọi người hội nghị bàn tròn gấp nào. *đá bả ra ngoài, Miichan cùng mọi người vào lại phòng ăn cùng những người bạn bên MAids*

Sama: ??? “Đám này tính làm gì vậy?”

Bên trong.

Mii: Mọi người cũng nghe rồi ha, chắc về vấn đề thiếu nhân lực.

Yuki: Em nghĩ ra được cách gì thì nói đi.

Rena: Nếu giúp được tụi chị sẽ giúp chị Mariko một tay.

Sae *hào hứng*: Tụi này cũng muốn giúp. 

Sayaka: Uhm dù sao cũng được ăn miễn phí nên có việc gì tụi chị giúp được thì cứ nói.

Mii: Còn chị Yuko?

Yuu: À Uhm…HẢ? *một tay thì ôm Nyan, chân thì gác lên chân Sae* (sung sướng nhể) Chị thì sao cũng được, vận động cho tiêu mỡ, dạo này ăn chơi rồi ngủ, mỡ đóng một cục nè. *ôm bụng nhăn nhó*

Mii: Vậy … *nhìn xung quanh tất cả mọi người* mọi người đều muốn giúp?

Cả đám gật đầu.

Mii: Mọi người đã đồng ý thì thật tốt, tụi mình sẽ giúp chị ấy bằng cách làm nhân viên ở đây.

Acchan: Biết ngay mà.

Taka: Nhưng chúng ta chưa có kinh ngiệm trong việc này.

Chin: Đúng vậy, về pha chế hay làm bánh thì còn có cửa.

Chiyuu: Mình thấy cái này không ổn đâu.

Mayu: Hỏi bác quản lý và những người khác là xong.

Ju: Chỉ cần có thành ý thì mọi chuyện sẽ tốt thôi.

Sae: Bé Ju nói đúng nè. *xoa xoa đầu*

Kỳ lạ là Jurina có biểu hiện như con cún con khi được chủ gãi gãi ngay đúng chỗ ngứa (từ khi nào mà Jurina lại như vậy???)

Vậy là mọi người nhất trí góp chút sức giúp Sama qua nạn này. 

Chính xác là còn 2 ngày 10 tiếng nữa là đoàn khách sẽ có mặt ở đây.


Và…

Có sự hục hặc nhẹ giữa hai nhóm

Sashi: Cái này quay ra mới đúng.

Mii: Không, quay vô mà.

Sashi: Chẳng phải dép để quay ra thì khi khách mang vào sẽ tiện hơn sao?

Mii: Đã nói không phải mà, phải là…..

***************

Chiyuu: Đẹp quá * mắt sáng trưng*

Yui: Không ổn

Chiyuu: Chị thấy đẹp mà.

Yui : Bị méo rồi * loay hoay bên cái bánh.
Chiyuu: Thật sao?

----------------- 

Kumi: Sao Kanon chưa tới nữa? *cầm con dao gõ gõ lên thớt*

Acchan: Em thích cô bé đó sao? *chăm chú tỉa cà chua*

Kumi: Òmmmm.... 

Acchan: Nhớ cô bé đó thế sao?

Kumi: Ờmmmm....

Acchan: Vậy đi tìm cô bé đi. *ngẩng đầu lên nhìn*

Kumi: Em ấy mà biết là giận em cho coi. TT^TT

Acchan: Tại sao???

Kumi: Đang làm việc không được bỏ bê mà làm việc riêng.

Acchan: Oh!!! *ngạc nhiên*

Có lẽ chỗ này là yên bình nhất khu nhà nghỉ

*********

Kanon: Minegishi – san

Mii *chớp chớp* : Sao em? Kiếm chị có chuyện gì à?

Kanon *đỏ mặt* : Cái này…..

Mii *mỉm cười* : Oh, cảm ơn em Kanon – chan.

Sashi chạy đến: Của chị đâu?

Kanon: Ah, em quên mất?

Sashi: Vậy chị lấy ly này.

Kanon: Không được, cái này của Kumi – chan.

Sashi: Em thật quá đáng mà.

Kanon: Thôi được rồi, chị lấy cái này đi, em đi pha ly khác cho Kumi – chan.

Sashi: Chị hết khát rồi.

Kanon: Giận rồi sao?

- Kanon, em đến đây một chút được không?

Kanon: Dạ, em đến ngay. Có người gọi, em đi đây.
Em để ly nước ở đây nha, chào hai chị em đi.

Mii *vỗ vai cái bốp, cười chọc quê* : Bởi vậy cái người không có sức hút với cái người có sức hút nó khác nhau thấy rõ mà. Hố hố hố.

Sashi *hầm hầm*: Nín đi!!!

Mii *khoái trá*: Quê kìa, bị em út cho vào miền quên lãng nên quê kìa.

Sashi: Con nhỏ kia lại đây.

Mii *chạy đi không quên ôm theo ly nước*: Đâu có ngu, hé hé hé.


À… thì… thật sự nó bắt đầu “nặng” lên rồi.

Taka: Chăn phải xếp như thế này chứ.

Churi: Nó phải ra hình vuông mới đúng.

Chin: Xếp thế nào chẳng được.

Airin: Theo như Sayaka – san nói thì một khu du lịch như thế này, đẳng cấp của nó ngang ngửa 3 sao nếu chúng ta làm qua loa, nơi này sẽ mất khách.

Taka: Thật à??? Ừ ừ vậy để em sửa lại.

Chin thở dài đành làm theo.

Churi: Để em qua phòng kế bên dọn dẹp.

Taka: Cẩn thận !!!

Arin: Churi! Coi chừng!

Á 

Bịch!

Tình hình là có một người té vì vấp phải cái chăn.

Ngó qua ngó lại, rõ ràng bản thân té sao nó êm quá vậy? Nhìn xuống, Churi hết hồn.

Arin: Takahashi – san, em không sao chứ?

Taka: Không…không sao. *đau vẫn ráng cười*

Vâng! Câu trả lời chính xác là Churi đã êm ái ngồi trên lưng của Taka.

Churi: Xin lỗi, xin lỗi.

Taka: Mình khỏe lắm, không nhằm nhò gì đâu.

Thình thịch thình thịch, mặt đỏ như gấc khi thấy Taka nở nụ cười đầy nắng.

Churi: Cậu…cậu không sao là tốt rồi *quay mặt đi*

Arin: Em sẽ là tượng thần của chị bắt đầu từ bây giờ.

Taka: Eh???

Chin: Haizzzzz……lại sắp có chiến tranh rồi đây. 

Chin nhìn cái chốn thị phi này mà ngán ngẩm. Sáng giờ cũng không có gì trong bụng cô nên cô lê bước đến nhà bếp tìm bóng dáng ai kia mà chẳng thấy tâm hơi đâu.

Chin *khịt khịt* :Mùi gì thơm vậy?

Một đĩa cơm cà ri thơm lừng trên bàn bếp, sẵn đang đói nên Chin xử luôn.

Yui từ ngoài đi vào: Á!!! *bất ngờ*

Chin *nhóp nhép*: Ah chào *giơ cái muỗng lên*

Yui đi nhanh đến: Chị đói sao không nói để em nấu cái khác cho chị ăn. Món này…

Chin: Món này sao??? Ngon mà * vô tư ăn tiếp*

Yui: C…chị không thấy nó ngọt quá sao? *nhíu mày*

Chin: Không, vừa miệng.

Yui rót ly nước cho Chin: Vì lúc nãy em lộn hủ muối với hủ đường nên cho hơi nhiều.

Chin đón lấy ly nước từ tay Yui: Không sao, đầu bếp đã bỏ công ra nấu thì ngon hay dở thì không nên bỏ phí ngoại trừ mấy cái món trong thực đơn của Sama. Vị giác của chị cũng không tốt lắm nên….*nhún vai tiếp tục tập trung chuyên môn*.

Yui cảm động xém rơi nước mắt. Tuy là đầu bếp nhưng cô chỉ chuyên món ngọt còn mấy món mặn thì ngoài tầm với của cô.



****** 

Sau 2 ngày cả đám hùng hục dọn dẹp phòng ốc, giặt giũ quần áo chăn đệm để dón đoàn khách sắp đến.

Thì có một sự kiện xảy ra.

Thực ra thì Sama nhà ta đã ra lệnh không được tiếp bất kỳ ai, bả suốt ngày ôm gối ở trong phòng ngủ (không biết Miichan có bỏ thuốc bả không???) nên tất cả mọi việc trong 2 ngày qua bả không hề hay biết, vẫn an nhiên làm người đẹp ngủ trong mùng chờ hoàng tử Miichan đem cơm nước đến, ăn uống xong lại lăn ra ngủ tiếp.

Có lẽ mọi người thắc mắc 3 nhà Kojiyuu, Mayuki và Wmatsui ở đâu? 

Do sự phân công (???) thực ra là do sự cố ý của Gia cát Miichan (đã ngoắc nghéo với anh Sae) mà 3 nhà này đi 3 hướng, 1 lên núi, 1 xuống biển và 1 xuống đất 

Và cũng xin đừng hiểu lầm cái ‘xuống đất’ nha. Cái này… *gãi gãi đầu* không biết giải thích sao, thôi mọi người coi tiếp vậy.

Đầu tiên là nhà lên núi…hái nấm.

- Coi chừng đó.

- Biết rồi mà. 

- Từ từ thôi.

- Ừ.

- Chầm chậm… chầm…

- Hahahaha. 

- Sao lại cười? *mặt nghệch ra*

- Lần đầu tiên chị thấy em khẩn trương như vậy.

- Em đã nói loại nấm này hay mọc ở mấy cái hang rắn nên…

- Rồi rồi. Chị biết rồi. *xoa xoa đầu trấn an cô bé kia*

- Hay để em….

- Đã nhất trí rồi đúng không?

- Nhưng…. *lo lắng*

- Aaaaaaaa.

- Chị sao rồi, bị nó cắn hả? *luống cuống*

- Nó…nó… *mếu máo*

- Sao rồi? Đưa tay cho em à không… em cõng chị đi kiếm bác sĩ. *lăn xăn*



Xong một nhà, mình qua nhà xuống biển nào.>>>>>

- Cái này nha.

- Không!

- Còn cái này?

- Không!

- Uhmmmm…vậy…cái này??? *nhe răng cười*

- Tạm được.

- Cô ơi cho con cái này, 10kg.

- Có vẻ ổn rồi đó. *nhìn mớ đồ hải sản trên xe* Mình về đi.

- Đã ra ngoài thì mình đi ăn hải sản chút rồi về, trễ chút không chết đâu *kéo kéo tay người kia đi*

- Nhưng… 

Có hai người trốn đi chơi rồi, còn nhà xuống đất thôi. Thật ra là nhà này không đi đâu cả, hai người ở phía sau khu nhà trọ trông coi… đám rau cải và hoa trong nhà kính thôi.

- Được ngủ thật là sướng. *Lăn qua lăn lại trong lều*

- Em không thấy có lỗi với mọi người à? 

- Thì do Miichan phân công mà. *nhún vai*

- Chị đi phụ mọi người đây. Em ở đó mà ngủ đi.

- Thôi mà *nắm tay kéo lại* chị đi thì em ở đây với nó à? *hất đầu về phía con becgie đang nằm phè phởn gần đó sau khi được gãi bụng*

- Nó cũng giống em đó, hai đứa ôm nhau ngủ đi. *khoác áo đi ra ngoài*

- E..em giống nó??? *chỉ vào mặt mình rồi lại nhìn con vật đang nằm kia* chỗ nào? *méo miệng*

-------------

- Ne!

- Gì vậy?

- Có ổn không vậy?

- Ổn mà, đừng lo.

- Nhưng… *ái ngại*

- Chẳng phải em đã hứa là sẽ nghe lời sao?

- Thì em nghe nhưng…cái này…*nhìn xuống đất* lỡ không có ai ra thì tụi mình chết cóng mất. T^T

- Chắc chắn sẽ ra mà, nên…*ưỡn ngực ra* em ngồi vào trong đi *với giọng của boss*

- Uhm. *ngồi vào trong*

- Xích xích qua chừa chỗ cho chị với. *leo vô luôn* Chuẩn bị xong chưa?

Cô bé em gật đầu, bịt chặt hai tai mình lại. 

Cô chị ra dấu: 3. 2. 1.

BÙM!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro