4A/ Hồi kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái ch.ết của Keria, Guma nộp đơn xin nghỉ,
từ bỏ cuộc sống của một s.át thủ.

Anh quyết định sống lặng lẽ như một người bình thường,
xa rời những cuộc tr.u.y đuổi và nhi.ệm vụ ng.u.y hi.ểm.

Ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Se.oul trở thành nơi ở của anh,
nơi anh sống với nỗi đa.u không bao giờ phai.

Mỗi ngày trôi qua, anh đều nhớ về Keria,
nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào và những nỗi đa.u đ.ớ.n..

Guma không bao giờ quên được ánh mắt cuối cùng của Keria,
lúc anh ấy nằm trong vòng tay mình.

Đêm nào anh cũng mơ thấy Keria,
và tỉnh dậy với trái tim nặng tr.ĩu.

-----------------------------------------------

Một buổi chiều, khi Guma đang tưới cây trong vườn, anh nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra, anh thấy một cô bé khoảng mười hai tuổi, mắt sáng ngời nhưng cũng đầy lo lắng.

"-Chú là Guma phải không?" - Cô bé hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm.

Guma ngạc nhiên, nhưng gật đầu. "-Phải, chú là Guma. Còn cháu là...?"

Cô bé hít một hơi thật sâu, rồi nói. "-Cháu là con của Keria."

Anh không tin vào tai mình,
nhưng khi nhìn vào mắt cô bé,
anh thấy một điều gì đó quen thuộc.

Đôi mắt của Keria.

"-Con của Keria?" - Guma hỏi lại, giọng run run.

Cô bé gật đầu.
"-Cháu biết chú không tin, nhưng đó là sự thật. Keria đã để lại cho cháu rất nhiều tài liệu, và cháu đã được chính phủ liên lạc."
"-Họ nói rằng chỉ có giọng nói của chú cùng tất cả những kỉ niệm giữa chú và ba mới mở được những tài liệu đó."

Guma cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Anh đưa cô bé vào nhà, cố gắng bình tĩnh lại.

Sau khi ngồi xuống, cô bé bắt đầu kể rõ hơn.

"-Ba Keria đã nhận nuôi cháu từ khi cháu còn nhỏ. Cháu không biết ba mẹ ruột của mình là ai, nhưng ba Keria đã luôn chăm sóc và yêu thương cháu. Trước khi ba đi, ba đã nói với cháu rằng nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, hãy tìm đến chú."

Guma nhìn cô bé, lòng dấy lên hàng vạn câu hỏi.
"-Keria đã nhận nuôi cháu? Sao anh ấy chưa bao giờ nói với chú..?"

Cô bé cúi đầu, giọng ngày càng nhỏ.
"-Ba nói rằng ba rất muốn nói với chú, nhưng do tính chất phức tạp của công việc nên ba không muốn nói để chú lo lắng thêm."
"-Nhưng ba cũng biết rõ rằng chú là người duy nhất có thể giúp cháu mở được những tài liệu quan trọng mà ba để lại."

Guma hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Anh biết rằng cuộc chi.ế.n của mình vẫn chưa kết thúc, và anh còn một nhi.ệm v.ụ cuối cùng phải hoàn thành.

"-Cháu có mang theo những tài liệu đó không?" - Guma hỏi.

Cô bé gật đầu, lấy từ trong balo ra một chiếc hộp nhỏ.

Guma mở hộp ra, bên trong là một loạt ổ cứng và tài liệu được m.ã hóa.

"-Chính phủ đã cho cháu biết cách để m.ở kh.ó.a chúng, nhưng họ nói rằng cần phải có giọng nói, và tất cả những kỉ niệm giữa chú và ba để có thể xâm nh.ập vào từng lớp b.ả.o m.ậ.t của tài liệu." - Cô bé giải thích.

Guma hiểu rằng đây không chỉ là một nhi.ệm v.ụ đơn giản.

Những tài liệu này có thể chứa đựng những b.í m.ậ.t quan trọng, những thông tin mà Keria đã li.ề.u m.ạn.g để bảo vệ.

Anh quyết định sẽ cùng cô bé thực hiện nhi.ệm v.ụ này, để hoàn thành những gì Keria còn dang dở.

Guma biết rằng đây là cách duy nhất để anh có thể trả ơn Keria, và cũng là cách để anh tìm lại ý nghĩa của cuộc sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro