Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất mãn, là vô cùng bất mãn.

Tôi nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên máy bay nhưng không đem gì ngoài một quyển sổ, dù anh ấy có cố gắng thế nào cũng không thể tỏ ra là đang vui vẻ được.

Anh ấy chắc chắn đang trả thù tôi.

Tuy thắng bại là chuyện thường tình trong chiến sự, nhưng phải cố gắng thắng một trận hoặc chỉ có thể chờ đợi cơ hội tiếp theo.

Anh ấy nhường cho tôi ngồi cạnh cửa sổ vì tôi từng nói thích ngắm biển mây, anh ấy vậy mà vẫn nhớ.

Hoặc có lẽ là do tôi quên mất, anh đã từng là thám tử.

Khả năng ghi nhớ tốt, những việc đã nhìn thấy sẽ không bao giờ quên. Vì thế mà những tội lỗi của tôi sẽ ngày càng chồng chất, trở nên không thể tha thứ và anh ấy sẽ không chịu được nữa.

Tôi mỉm cười, cố giữ cho mình bình tĩnh.

Cuối cùng cũng thoát khỏi mớ công việc bận rộn, việc tôi muốn thư giãn cũng bình thường thôi mà. Còn chuyện mua đồ cho cái tên đi du lịch chỉ xách theo cái đít này, về sau cứ trừ vào tài khoản của anh ta là được, dù sao thì việc giữ nguyên mật khẩu cho đến suốt đời, cũng không phải là chuyện tốt. 

Hành trình từ Geneva đến Athens không quá dài, ánh sáng mặt trời ở độ cao này vô cùng rực rỡ, và chuyến bay diễn ra suôn sẻ. Thời gian vì vậy cũng trôi qua rất nhanh.

Đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, tôi ngắm nhìn biển mây bạt ngàn bên kia cửa sổ, những tia sáng rực rỡ như rót mật lên chúng, khiến cảnh tượng trước mắt lộng lẫy vô cùng.

Nhưng qua một thời gian, mắt tôi trở nên khó chịu và mỏi nhừ.

Có lẽ sẽ tìm thấy rất nhiều thói quen xấu ở tôi. Làm việc đến khuya trong nhiều năm, thường hay uống rất nhiều cà phê, ngay cả khi đói, cũng chưa bao giờ tự nấu ăn cho mình. Kudo nói “Sao một người tự làm khổ mình như cậu vẫn chưa chết trẻ nhỉ?”, tôi ném lại cho anh ta một câu “Đúng nhỉ, ông trời thật bất công, lại cho tớ mười năm uổng phí, cậu nói xem có phải không?” Nếu cậu ấy tức giận vì câu nói đó, tôi sẽ chỉ cười cho qua chuyện.

Nhưng câu trả lời lại kỳ lạ đến không thể hiểu được.

Kẻ vô tâm vô tình nào đó đang tranh thủ chợp mắt, tôi không nhịn được quay đầu sang nhìn anh. Vẻ lạnh lùng, sắc sảo thường ngày đã hoàn toàn biến mất, ngay lúc này chỉ còn lại nét mặt thanh thản tựa như thiên thần. Tim tôi có chút rung động, nhất thời đưa tay chạm vào má anh ấy.

Có vẻ một chạm này đã làm xáo trộn giấc mơ ngọt ngào của ai đó. Kudo mở mắt, nhìn thấy kẻ phá hỏng giấc mộng của mình, anh ấy có vẻ như là sắp tức giận.

“Thật xin lỗi, nếu biết sẽ làm cậu thức giấc, thì tớ đã nhẹ nhàng hơn rồi.”

Người bên cạnh không ngờ tôi là người ra đòn trước và tự biện minh một cách hợp lý như vậy.

"Cậu, cái con nhỏ này..."

Tôi có hơi hối hận vì hành động thiếu suy nghĩ của mình, chỉ vì chiếm được một chút lợi thế nhỏ mà không cố gắng để đạt được mục đích lớn hơn.

Cả hai chúng tôi chẳng nói gì nữa cho đến khi máy bay hạ cánh.

* * *

Rời khỏi sân bay chưa đầy nửa tiếng, trước mắt tôi đã hiện ra một bức tranh lịch sử với nền văn minh hàng ngàn năm.

Đó là một ngày hè rực lửa, ánh nắng chói chang của Địa Trung Hải nhuộm vàng thành phố trắng xóa. Nhìn phía xa, mặt biển trong xanh lấp lánh đến mức chói mắt. Gió biển mang theo hơi ấm ùa vào nhẹ nhàng mà lay động lòng người. Tôi vuốt lại mái tóc rối tung vì gió, quay sang nhìn Kudo vẫn im lặng bên cạnh.

“Nhăn nhó như vậy chỉ khiến cậu già đi.”

Người con trai nọ vừa xuống máy bay đã đeo kính râm vào, bày ra vẻ mặt chán nản, không chút hứng thú với phong cảnh rực rỡ trước mắt, thực chẳng biết chuyện gì khiến anh ấy cau có đến vậy.

"Ờ." Anh ấy còn chẳng thèm nhìn tôi mà trả lời, quay người bỏ đi và từ chối hoàn toàn việc giao tiếp bằng mắt. 

Tôi cũng chẳng để tâm mà một mình tận hưởng phong cảnh trước mắt. Ánh nắng, gió biển, những giỏ hoa nhỏ treo trên những ngôi nhà ven đường, cùng dòng người dạo bước trên phố tạo nên một bức tranh cuộc sống hài hòa đẹp đẽ.

Khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, trong dòng người vội vã lướt qua, có một người đàn ông ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, không chút xa lạ mà nở nụ cười nhẹ.

Nụ cười ẩn chứa sự quen thuộc quá mức, vừa phóng khoáng vừa che đậy, khiến tôi không khỏi run rẩy. Thật nực cười, lại có thể nhìn thấy người lạ thân quen nơi đất khách quê người.

Người bên cạnh nhận thấy sự bất an của tôi, quay đầu lại, “Cậu sao thế, Haibara?”, anh hỏi, vẻ mặt vô cảm trong phút chốc trở nên lo lắng, hoặc có lẽ đó chỉ là ảo giác của tôi.

“Không sao, chỉ là tớ nhìn thấy người trông giống một người bạn cũ.” Tôi thờ ơ trả lời.

"?"

“Chắc là tớ bị hoa mắt.” Tôi dụi mắt, “Nắng gắt quá.”

"Đồ ngốc, có ai bắt cậu nhìn chằm chằm vào mặt trời đâu.”

Tôi không nói gì, đeo lên cặp kính mà người nọ ném cho mình.

Vẫn còn xa khách sạn đã đặt, có lẽ thư giãn tâm trí lúc này sẽ giúp tạm thời quên đi những chuyện không vui.

Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy những chuyện đấy không thể nào dễ dàng bị lãng quên và chôn vùi như vậy được, việc cố gắng quên đi nó chỉ có thể là mơ mà thôi.

***

*Geneva/Genève (Thụy Sĩ).

*Athens (thủ đô của Hy Lạp).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro