Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khách sạn bình dân ở Kolonaki, tòa nhà với màu trắng tinh khôi, sảnh chính được mô phỏng theo sảnh nhà thờ tạo cảm giác thoải mái thoáng đãng, vườn cỏ xung quanh được cắt tỉa gọn gàng, điểm xuyết một vài khóm hoa trắng nhỏ li ti. Mùi hương dịu nhẹ của thiên nhiên cây cỏ hòa vào không khí. Nhân viên lễ tân mỉm cười gật đầu chào hỏi chúng tôi.

Yên tĩnh nhưng không lạnh lẽo. Đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.

Nhân viên dẫn chúng tôi đến phòng đã được đặt. Nơi đẹp nhất để ngắm cảnh là tầng trên cùng. Khá ngạc nhiên khi một khách sạn thế này còn có một hành lang được trải thảm sọc dày, trên tường được dán giấy màu tối điểm xuyết những sợi tơ bạc. Dọc theo hành lang, cách nhau nửa mét là những trụ nhô cao bằng nửa người, trên đó đặt những chiếc bình hoa pha lê nứt nẻ xuất xứ từ Áo. Mười bước lại có một cảnh đẹp, trong bình cắm những loại hoa tươi khác nhau hoặc thậm chí là cành ô liu bình thường mà ta có thể dễ dàng bắt gặp ở bất cứ đâu. Cần quan sát kỹ mới có thể phát hiện ra những chiếc bình hoa được cố định vào tường bằng lưới kim loại cực kỳ tinh tế, khiến người ta không khỏi thán phục trước sự tài hoa của người vẽ nên bản thiết kế này. Cũng vì vậy mà người phục vụ là người bản địa Athens mới đầy tự hào giới thiệu với chúng tôi như vậy. Đoạn hành lang ngắn ngủi này mang đến cho du khách cảm giác tối giản nhưng tinh tế, cộng thêm ánh sáng nhân tạo mô phỏng ánh sáng tự nhiên tràn ngập khắp không gian, khiến sức sống của những cành hoa càng thêm rực rỡ.

Tôi quay sang nhìn Kudo, rõ ràng là anh ấy cũng ngạc nhiên trước kiến trúc đặc sắc này và quên mất sự bất mãn trước đó của mình.

Sau khi nhận được phòng, tôi liền đi tắm. Khi trở ra, tôi nói Kudo vào tắm thì anh ấy chỉ nằm dài trên giường và nói không đem đủ đồ.

Tôi quên mất là anh chàng này đi nghỉ mà chẳng mang gì cả.

Vì vậy mà sau khi dùng xong trà chiều, tôi dẫn anh đến phố đi bộ nổi tiếng ở đây để mua một vài bộ quần áo.

Tôi sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chọc ghẹo anh ấy, khi đến một cửa hàng đồ lót, tôi nói rằng cỡ anh thì cỡ bảy tuổi là đủ. Kết quả là anh ấy giận tím mặt đến mức giả điếc trong nửa giờ tiếp theo.

Những chuyện xảy ra lúc trước vẫn để lại cho tôi những ảnh hưởng nhất định và sâu sắc. 14 năm chỉ như hôm nay và hôm qua, những tiếc nuối khi xưa vẫn âm ỉ đến ngày nay. Chỉ đơn giản là tôi đang lơ nó đi thôi.

Tôi lang thang đến một cửa hàng gần đó, tùy ý chọn một cặp kính Versace, xem như một món quà để bù đắp vậy.

Dạo quanh đường phố cho đến khi trời chập choạng tối, chúng tôi dừng lại ăn sandwich ở một quán cà phê ven đường. Sau đó tôi lại kéo tên ngốc đi cả buổi chẳng mua được gì tìm kiếm một cửa hàng khác.

“Chỗ này, Kudo.” Tôi đe dọa anh ấy khi dừng trước một cửa hàng quần áo khác. “Nếu cậu không mua gì thì ngày mai phải mặc đồ ngủ ra đường đấy.”

Quần áo ở đây đều có tông đen, trắng hoặc xám, logo cũng rất đơn giản. Tôi nghĩ anh ấy sẽ thích.

Một trong những nhân viên ở đây nói tiếng Anh khá trôi chảy, khi Kudo mang theo một núi quần áo vào phòng thử đồ, tôi đã trò chuyện vui vẻ với cô ấy.

Thử hết bộ này đến bộ khác. Cô nhân viên nhìn Kudo, người đang vô cùng xấu hổ đứng trước mặt tôi, rất thẳng thắn nói: “Bạn trai của cô dễ thương thật đấy.” Trong mắt cô ấy hiện lên sự u mê không thể che giấu.

Tôi lịch sự cảm ơn và cố nhịn cười. Bất kể ở đâu cũng có những người phụ nữ toát lên vẻ đẹp dịu dàng của người mẹ, khiến cho những tính hư tật xấu, ngang bướng của anh chàng kia trở thành những điểm nhấn đáng yêu thu hút người khác.

“Tớ ra ngoài một lát." Tôi nói, sau đó cầm điếu thuốc trên tay bước ra ngoài.

Gió đêm mát mẻ. Tôi ngồi trước cửa tiệm, châm một điếu thuốc, lơ đãng nhìn dòng người qua lại. Đôi khi một vài người đàn ông đi ngang sẽ mỉm cười với tôi một cách mơ hồ, tôi sẽ vui vẻ đáp lại, thậm chí nụ cười của tôi còn mơ hồ hơn cả họ. Nhưng không hiểu sao lại chẳng có ai lại tán tỉnh tôi nhỉ.

Tôi rất nhanh đã hút xong, đứng dậy bước vào cửa hàng. Khi quay lại, tôi thấy Kudo đang khó chịu nhìn mình đằng sau lớp cửa kính.

* * *

Trên đường trở về, những biểu hiện bất mãn liên tục của anh ấy khiến tôi mất kiên nhẫn.

“Cậu lại làm sao, Thám tử?” Kudo rõ ràng đã bị sốc khi nghe tôi gọi như vậy. Danh phận đã bị lãng quên 7 năm này có sức nặng rất lớn, nó sẽ khiến anh ấy không ngừng nhớ về quá khứ, đặc biệt là những điều khó quên nhất mà anh ấy vẫn luôn muốn quên đi. Kudo chỉ không biết rằng, tôi cũng cảm thấy như vậy.

Phải mất một lúc anh mới bình tĩnh, nhìn thẳng tôi.

“Haibara, cậu biết hút thuốc từ khi nào vậy?” Vẻ mặt của anh ấy rõ ràng là muốn dạy dỗ, như kiểu hút thuốc là thói xấu của gái hư, sao có thể tùy tiện như vậy các thứ.

Tôi giả vờ thờ ơ nói: “Lâu rồi, thành thói quen rồi.” Anh không nhận ra là chuyện của anh, ý của tôi rất rõ ràng.

“Bỏ có được không?” Anh cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí, cẩn thận hỏi tôi.

“Không được.” Tôi trả lời “Khi không vui nó là nơi để tớ trút đi nỗi buồn.”

Tôi không nói đùa. Khi không vui, khi chán nản, khi không có sự an ủi, nhưng không tìm được cách nào để trút bỏ cảm xúc thì hiển nhiên sẽ hình thành những thói quen xấu.

Tuy không hoàn toàn do vậy, nhưng cũng có thể nói là vậy.

"Haibara, cậu…” Anh trầm mặc.

Tôi lấy ra chiếc kính đã mua cho anh trước đó, “Này, đây là quà xin lỗi cậu.” Tôi không nói mình đã đắc tội anh ấy bao nhiêu lần, vì tôi không nhớ là bao nhiêu. Và tôi có thể tiếp tục làm điều đó hết lần này đến lần khác, cũng tốt mà.

Anh ấy ngạc nhiên nhận lấy, vội vàng cảm ơn tôi.

Tâm trạng của tôi sau ngần ấy năm, rốt cuộc đã tốt hơn một chút, đây là chuyến đi tôi hòa hợp nhất với anh ấy.

Có lẽ, có những điều theo thời gian sẽ dần chìm xuống đáy, không khuấy động thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Vậy nên những sai lầm không thể tha thứ chỉ được nhớ đến một cách ngẫu nhiên, thời gian tuy vô dụng nhưng rốt cuộc vẫn có thể che đậy được một phần nào đó.

Tôi cố gắng mỉm cười, nói: "Đeo vào xem. Nếu không vừa, ngày mai cậu có thể đi đổi.”

"Sao cậu lại mua cái này cho tớ?" Anh tò mò.

“Trông cậu sẽ trưởng thành và chín chắn hơn.” Làm sao tôi có thể nói là vì tôi thích chàng trai mà “tháo kính ra thì cậu thành superman chắc” chứ? Nói ra nhẹ thì bị anh ấy coi thường, nặng thì sẽ khơi dậy sự bất mãn ngày càng tăng của anh ấy dành cho tôi. Gây ra thảm họa khó thu dọn tàn cuộc không phải là công việc mà một luật sư nổi tiếng được đào tạo bài bản thích làm. Thôi thì cứ nói bừa cho xong.

Khi về đến khách sạn, tôi bắt anh đi tắm. Tôi nằm trên giường và mở TV. Tôi cảm thấy chán và không còn cách nào khác là chọn kênh tiếng Nhật. Trong chương trình, nam nữ trong trang phục thời trang khoe dáng, những khung cảnh sặc sỡ càng khiến tôi buồn ngủ. Thời gian trôi qua, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc tắt TV và sắp xếp lại hành lý của mình.

Kudo vừa bước ra, tôi liền cầm quần áo bước vào phòng tắm, tốc độ bàn giao đủ nhanh, đây chỉ là nỗi ám ảnh bướng bỉnh của phụ nữ về sự sạch sẽ mà thôi.

Mùi thơm của sữa tắm làm tôi nhớ đến loại Shiseido tôi từng dùng ở Nhật. Hương thơm nhẹ, không ngọt cũng không nồng, sẽ khiến người khác cảm thấy dễ chịu và an toàn.

Tâm trí tôi lang thang xa xăm, thời gian tắm đáng lẽ một giờ lại bị kéo thêm hơn nửa. Hóa ra việc nhớ nhà có thể gây rắc rối. Tôi lắc đầu gượng cười.

Có lẽ tôi nên dành thời gian quay về thăm ba đứa trẻ đó.

Khi ra khỏi phòng tắm, tôi thấy Kudo đang lơ đãng nhìn TV, vẻ mặt hoàn toàn trống rỗng.

Giai điệu được phát trên TV chính xác là những gì tôi vẫn thường nghe thấy trên đường đi làm về. Anh ấy không phải là một tên mù âm nhạc và không chút hứng thú gì với nó sao?

Tôi bước tới, nhìn xem trên TV đang phát gì.

Chỉ cần nhìn lướt thì tôi đã hiểu. Các ký tự nhỏ được sắp xếp gọn gàng ở góc phải bên dưới màn hình.

Bài hát: Fall

Viết lời: Ritsu Ishida

Viết nhạc: Mori Ran

Biểu diễn: Ritsu Ishida

Khi bài hát kết thúc. Anh tắt TV.

“Cậu có nhớ cô ấy không?” Một câu hỏi vô nghĩa.

“Tớ bình thường.”

“Cậu có muốn gặp lại cô ấy không?” Tôi gợi ý “Tớ cũng muốn quay lại Tokyo.”

“Không.” Anh cúi đầu “Cậu nghĩ tớ sẽ đối mặt với cô ấy thế nào?”

“Nói thật hoặc bịa ra một sự thật. Cho cô ấy biết không có thuốc giải hoặc Kudo Shinichi đã chết, cô ấy không cần phải đợi nữa, tùy ý cậu.” Tôi nói, không dám nhìn thẳng anh ấy, vì tôi đang cảm thấy không chịu nổi với những tội lỗi của chính mình.

Tất cả đều là giả tưởng, là dối trá. Cuối cùng thì giấc mơ tan vỡ, tương lai bế tắc, cuộc sống phiêu bạt, mọi thứ đều phải trả giá.

“Cô ấy đã không đợi tớ nữa. Cô ấy nói cô ấy mệt. Đó là lý do tại sao 7 năm trước tớ chọn rời khỏi Tokyo. 2 năm trước tớ đã gặp cô ấy ở Center d'Art Contemporain, nhưng cô ấy đã không thể chấp nhận. Vậy nên lời nói dối đó, từ lâu đã bị vạch trần rồi.”

Tôi im lặng. Càng biết được bản chất sự việc sẽ càng thêm đau khổ. Chi bằng sống cả đời ngu ngơ, như tôi vậy, tin rằng vẫn còn giấc mộng để theo đuổi, vẫn còn người để chờ đợi. Giả dối dù sao cũng là giả dối, nhưng chỉ cần vẫn còn có người tin tưởng, nó sẽ vẫn là hy vọng.

“Haibara, cho tớ điếu thuốc.” Kudo ngẩng đầu cười buồn “Cậu nói nó sẽ giúp trút đi nỗi buồn.”

“Ừm.” Tôi ném hộp thuốc lá cùng chiếc Zippo mình thường dùng cho anh.

Cách người trước mặt tôi châm điếu thuốc và hút hoàn toàn không giống như anh ấy hút thuốc lần đầu.

Tôi không khỏi thắc mắc “Cậu không phải cũng có thói quen hút thuốc đấy chứ?”

“Không hề.” Anh cắn đầu điếu thuốc, đưa lại chiếc bật lửa cho tôi.

Cảm giác có một luồng điện xẹt qua người, tôi có chút thảng thốt nhìn người trước mặt, biểu cảm của tôi chắc hẳn như một người nhìn thấy ma vậy.

“Cậu sao vậy, Haibara?”

Những hình ảnh chồng chất lên nhau.

Nói cho tớ biết tại sao dáng vẻ của cậu lại giống hệt anh ấy, nói cho tớ biết, Kudo..

Tôi làm lơ câu hỏi của anh, đưa tay cầm lấy điếu thuốc cháy dở ném vào cốc nước.

Kudo bối rối trước hành động của tôi, anh nhìn chằm chằm vào tôi.

“Có chuyện gì vậy Haibara?” Như đổi lại người nhìn thấy ma là anh ấy vậy, vẻ mặt người trước mặt hoang mang tột đột.

Tôi cúi xuống, áp môi mình vào môi anh ấy, chậm rãi tìm kiếm một hơi ấm xa lạ.

Tớ chỉ muốn xác nhận, tớ chỉ là muốn biết, môi của cậu liệu có ấm hơn môi anh ấy không, Kudo..

* * *

Đêm đó, không ai có thể ngủ được.

Tôi mở mắt nhìn trần nhà trong bóng tối, cảm giác như đây là một giấc mơ không ai muốn tỉnh giấc, nhưng cũng không ai muốn thừa nhận. Giữa hai người cô đơn quá lâu, ai quyến rũ ai trước? Ai là người đầu tiên vượt qua ranh giới cấm kỵ? Điều đó không quan trọng, chỉ là tại sao không ai có thể kịp thời tỉnh táo?

Hay coi như đây chỉ là một giấc mơ. Là giấc mơ đẹp của tôi hay cơn ác mộng của anh ấy, chẳng sao cả.

Nghĩ đến đây, tôi vô thức ôm chặt người bên cạnh. Dù có buông tay, xin hãy đợi giây sau hãy nói.

***

*Centre d'Art Contemporain: Trung tâm nghệ thuật ở Geneva, Thụy Sĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro