Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày giáng sinh cứ vậy ập đến, quả quyết và lạnh giá.

Đôi vợ chồng trẻ dựng một cây thông giả Muggle trong phòng khách, nhưng bên dưới nó không có nổi một món quà khi họ lê bước xuống cầu thang vào giữa buổi sáng. Cả hai đều không có đủ tiền để mua quà, thế nên Draco đã tặng Hermione bảy lần cực khoái suốt từ đêm đến sáng. Cô cho phép anh tháo bím tóc của cô ra, để những ngón tay anh qua chải qua từng sợi tóc mềm mại trước khi nắm lấy chúng trong cơn sung sướng.

Hiện tại, những lọn tóc của cô được bới lên, vài sợi tóc xoăn vương quanh mặt. Những vết bầm anh để lại trong cuộc yêu hiện ra rõ ràng khắp những vùng da đang lộ ra bên ngoài chiếc áo.

Họ dừng lại một lát trước cây thông nhỏ buồn bã của mình rồi tiếp tục vào bếp. Cả hai vừa nấu ăn vừa cười đùa cùng nhau, nhảy múa theo điệu nhạc và cố gắng không làm cháy món xúc xích đang bắn dầu lên tung toé trên chảo.

Sau bữa sáng, họ cho bát đĩa vào bồn rửa rồi gục xuống chiếc ghế sofa trước lò sưởi trong phòng khách. Sau nửa giờ ngập tràn những nụ hôn nhẹ và thì thầm yêu thương, những ngón tay của Draco lần theo xoa bóp vai cô, Hermione thở dài.

"Draco, anh xem giúp em mấy giờ rồi?"

Anh nhíu mày. "Đồng hồ ở ngay đó kìa, tình yêu, nhưng thôi được." Khẽ dịch khỏi Hermione, Draco rút chiếc đồng hồ bỏ túi anh luôn đeo bên người ra, mười một giờ mười lăm, giống hệt với chiếc đồng hồ đang treo trên lò sưởi của họ.

"Em có nói với đồng nghiệp hôm nay em sẽ vào văn phòng một chút để kiểm tra vài ghi chú, vì chúng ta hôm nay cũng không có kế hoạch lớn nào," Hermione nói, đứng dậy khỏi ghế sofa mặc cho Draco ôm siết lấy cô.

Rên rỉ một cách khoa trương, Draco lầm bẩm, "Ôi! Được thôi! Nếu em sống chết muốn đi."

Hermione bật cười khúc khích và áp lên môi anh một nụ hôn thuần khiết, anh không lãng phí chút thời gian nào để đuổi theo quấn lấy môi lưỡi vợ mình. Năm phút sau, Hermione ngọ nguậy lùi khỏi tay anh lao vào phòng tắm, để lại Draco mệt mỏi và hờn dỗi.

Nhét mái tóc dài xuống bên dưới mũ len và quấn một chiếc khăn quàng quanh cổ, Hermione chào tạm biệt Draco tại lò sưởi mạng Floo. "Em sẽ quay lại sau vài giờ thôi, anh hãy theo dõi trên đồng hồ của mình nhé!"

Nhìn xuống chiếc đồng hồ bằng vàng trên tay, Draco nảy ra một ý tưởng. Ngay sau khi ngọn lửa màu xanh lá cây tắt dần thành màu vàng cam, anh cài lại chiếc áo choàng mùa đông, nhét chân vào giày và lao xuống đường đến điểm độn thổ.

Hiện ra lần nữa trong Hẻm Xéo vắng tanh dịp lễ, Draco chạy đến cửa hàng đồ cổ quen thuộc.

Đi thẳng đến chỗ những hộp nữ trang chứa lược chải tóc, ánh mắt Draco đáp xuống một chiếc lược ngà voi có chạm khắc hoa hồng và những đường vân chạm nổi bằng vàng.

Anh đưa nó đến chỗ người bán hàng đang giật mình và nhẹ nhàng đặt nó xuống. Rút chiếc đồng hồ bỏ túi đã truyền tay qua sáu thế hệ gia tộc Malfoy khỏi áo khoác, anh đẩy nó đến trước mặt gã chủ tiệm mà không cần phải suy nghĩ.

"Tôi muốn trao đổi."

Gã ta nheo mắt lại, nhưng cẩn thận đưa tay với lấy chiếc đồng hồ bỏ túi. Mở nắp ra, gã kiểm tra thời gian, lắng nghe kim giây tích tắc và so sánh từng phút trôi qua với chiếc đồng hồ đeo tay của mình. "Lần trước cậu nói cái này đáng giá hơn năm galleon cơ mà."

"Hãy bán nó với giá bao nhiêu tùy thích," Draco nói, cắt ngang bất cứ điều gì mà gã chủ cửa hàng định nói. "Chiếc lược có giá bốn galleon, đó là tất cả những gì tôi yêu cầu. À, và tôi muốn gói nó làm quà giáng sinh."

Gã pháp sư già xem xét Draco một lúc trước khi có vẻ đi đến quyết định nào đó. Gã gật đầu một cái rồi đặt chiếc đồng hồ bỏ túi sau quầy, lôi ra một chiếc túi giấy nhỏ màu nâu chứa giấy gói, rồi bắt đầu gói chiếc lược lại thành món quà đẹp đẽ.

"Giáng sinh vui vẻ," Draco nói khi rời đi, tự nhủ bản thân phải hòa đồng cho đến khi rời cửa hàng.

"Tôi là người ngoại giáo. Tôi không ăn mừng Giáng sinh."

Hít vào một hơi mất kiên nhẫn, Draco đếm từ một đến năm. Sau đó anh cứng nhắc trả lời, "Chúc mừng một ngày mùa đông vô nghĩa." Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh.

Đi bộ đến điểm độn thổ giúp Draco dần bình tĩnh lại. Không khí se lạnh cắn vào má anh và buộc anh phải thở chậm lại, vô hiệu ngọn lửa đang đốt cháy huyết quản mình.

Khi Draco về đến nhà, anh đặt món quà đơn độc ấy dưới gốc cây và kéo chăn ga gối đệm ra để giặt cho đến khi Hermione đi làm về. Tấm ga trải giường màu xanh nhạt bị lấm tấm những vệt sẫm màu sau cuộc yêu của họ đêm qua. Mấy vết bẩn tầm thường gói trọn ký ức hiện lên trong tâm trí anh, và nếu không nghĩ đến họ sẽ phải ngủ trên một tấm ga trải giường bẩn, anh hẳn sẽ hối hận vô cùng khi giặt sạch những dấu vết này.

Hermione không để anh đợi lâu, khi anh chuyển bộ ga trải giường từ máy giặt ma thuật sang máy sấy, anh nghe thấy tiếng mạng Floo bùng lên, thông báo sự có mặt của cô.

Anh gặp cô ở lối vào nhà bếp trong khi cô trút bỏ áo khoác, khăn quàng cổ và giày nhưng dường như quên mất chiếc mũ len. Trước khi anh có thể bình luận về nó, cô chạy vào phòng khách, lôi một món quà khỏi chiếc túi nhỏ của mình.

"Em biết chúng ta đã nói sẽ không mua quà vì chi tiêu eo hẹp, nhưng em có thể kiếm thêm một chút tiền hôm nay nên em đã ghé mua quà cho anh trên đường về nhà. Em hy vọng anh không giận. Năm nay anh đã trải qua rất nhiều thứ và anh luôn mạnh mẽ để em có chỗ dựa vào, anh xứng đáng nhận được điều gì đó tốt đẹp vào Giáng sinh." Cô nói lan man trong khi đứng trước cây thông nhỏ của họ, nghịch cái hộp và khiến thứ gì đó bên trong kêu lên lạo xạo.

"Hermione," Draco nói, đặt tay lên vai an ủi cô. Cổ của cô trống một cách kỳ lạ, và anh dùng ngón tay của mình vuốt ve một dấu hôn. "Anh không giận, tình yêu. Anh cũng có mua quà cho em, trong khi em ra ngoài." Anh accio chiếc túi sau bàn chân trái cô, và nó bay vào tay anh.

Hai má Hermione đỏ ửng lên, và trước khi cô có thể phản đối, anh đã dẫn cô đến ghế sô pha.

"Ta cùng mở quà nhé," Hermione quyết định, nhanh chóng trao đổi hai món quà.

Thở ra một tiếng cười khúc khích, Draco đồng ý, để lại một nụ hôn trên vành mũ len của cô.

Draco xé cái bọc trong khi tiếng giấy gói sột soạt bay vào tai anh. Một tiếng thở kinh ngạc vang lên khi anh nhấc nắp hộp. Trái tim anh ngừng đập trong lồng ngực, và anh không dám rời mắt để nhìn phản ứng của cô với món quà của chính mình.

Nằm cuộn trong trong chiếc hộp lót nhung là một sợi dây bằng vàng. Những đốm sáng lấp lánh tạo thành một chòm sao bên trong lớp đá mã não. Ở chính giữa là một thanh chữ T mỏng manh được dùng để cài vào bên trong cúc áo.

Một sợi dây đeo đồng hồ bỏ túi. Nó có màu vàng cổ giống hệt chiếc đồng hồ bỏ túi gia truyền nhà Malfoy. Hermione biết rõ, nó là thứ cuối cùng kết nối anh với gia đình mình, với di sản truyền đời hàng thế kỷ qua. Thứ đáng giá cuối cùng anh đã dùng để mua quà Giáng sinh cho Hermione.

Tự giật mình vì sững sờ, anh quay lại để xem phản ứng của cô với chiếc lược mới. Cô ngồi đối mặt với anh trên ghế sofa, mắt mở to và miệng khẽ há, chiếc mũ len của cô bị kéo ra, vò nát trong một nắm tay.

Tóc của cô đã biến mất.

Nó bị cắt ngắn đến nỗi chỉ còn một đoạn vừa đủ để mọi người đoán rằng cô từng có một mái tóc xoăn.

Draco hít vào một hơi kinh ngạc, bàn tay giơ lên ​​muốn chạm vào cô, để cảm nhận, để biết đây là sự thật hay đôi mắt anh đang giở trò đồi bại với tâm trí. Tay anh dừng lại giữa hai người, những ngón tay run rẩy nhắc nhở bản thân không được chạm vào nỗi đau của cô.

Nước mắt của Hermione trào ra, và sự căm ghét bản thân dâng lên trong lòng Draco. Anh đã gây ra nỗi đau này cho cô. Anh đã mua một chiếc lược chải tóc bốn galleon. Và bây giờ anh phải nói với cô rằng món quà cô tặng anh đã trở nên vô dụng, anh đã bán chiếc đồng hồ bỏ túi đó với một cái giá quá rẻ mặt và không đời nào họ có thể chi ra được tiền mua lại nó. Anh mở miệng, toang thốt ra một lời giải thích, một câu trả lời, hay bất cứ thứ gì có thể xoa dịu người vợ yêu dấu.

Nhưng Hermione đánh gãy lời anh, bình tĩnh và vững vàng mặc cho giọt nước mắt lăn dài trên gò má. "Em đã bán tóc của mình cho một nhà sản xuất tóc giả để mua chiếc dây đeo đồng hồ đó cho anh."

Định thần trở lại, Draco nhanh chóng ôm cô vào lòng, mũi vùi vào mái tóc từng khiến anh nghẹn ngào vì hương thơm tuyệt diu.

"Anh đã bán chiếc đồng hồ bỏ túi của mình để đủ tiền mua chiếc lược chải tóc cho em," anh thì thầm vào tai cô.

Sau một khoảng thời gian dài ôm hôn không thể đo đếm được, Hermione cười khúc khích và sụt sịt cùng một lúc.

"Chúng ta hợp nhau quá mà đúng không?"

Một nụ cười chợt nở trên khóe môi Draco. "Đúng vậy."

"Em yêu anh. Chúng ta sẽ tìm ra cách để giải quyết chuyện này thôi."

"Anh cũng yêu em. Sẽ ổn thôi, chúng ta có một bộ não thiên tài ở đây cơ mà."

Cô xô nhẹ vào ngực anh. "Chúng ta là một đội, chúng ta sẽ cùng nhau làm được." Hermione nhấn mạnh.

"Ừ, anh biết," Draco thì thầm, lùi lại đủ xa để tựa trán mình vào trán cô, mũi họ áp vào nhau và hơi thở hòa quyện. Anh nghiêng người áp lên môi cô một nụ hôn.

-}>}>}>

Draco và Hermione quyết định không làm gì cả vào ngày lễ kế tiếp. Cả hai vùi mình trong tấm khăn trải giường được giặt sạch sẽ, không lo lắng về những ghi chú công việc hay một tin tức tuyển dụng nào nữa.

Lò sưởi mạng Floo bùng lên thu hút sự chú ý của họ khi cả hai đang tự thưởng cho mình một bữa trưa muộn.

Hermione mở to mắt, tay cô di chuyển để che đi cơ thể trần trụi của mình mặc cho lò sưởi mạng Floo của họ không thể nào nhìn được vào bếp. Draco, người đang mặc một chiếc quần cạp trễ che được những thứ quan trọng ra hiệu Hermione về phòng ngủ thay quần áo rồi tiến đến trả lời cuộc gọi qua mạng Floo, giọng nói của Potter vang lên.

"Xin lỗi đã làm phiền mày trong kỳ nghỉ," Potter lên tiếng khi Draco nhìn vào lò sưởi. "Tao đã thử tìm Hermione tại văn phòng nhưng không gặp bồ ấy. Tao nghĩ mày sẽ muốn biết chuyện này, tao qua được chứ?"

Draco thở dài, anh ước gì mình có thể sống mái với thằng đần Potter phiền phức này nhưng anh biết rằng mình phải lịch sự với bạn thân của vợ. "Không phải hôm nay, Potter, tao sẽ rất vui lòng tham gia một vụ án nếu mày có thể bắt đầu từ ngày mai, Hermione và tao không định làm gì hôm nay cả."

"Tao thực sự nghĩ là-"

"Harry!" Potter bị cắt đứt bởi giọng nói tuyệt vời của Hermione. Cô bước vào phòng khách, trang phục đã chỉn chu.

Potter nheo mắt trong ánh lửa. "Hermione, trông bồ-" Cậu ta xoa một lớp tro khỏi cặp kính tròn. "Ồ, minh có thể đi qua được không; chúng ta cần nói chuyện."

"Tất nhiên rồi!" Hermione đồng ý trước khi Draco kịp phản đối.

"Mày mặc thêm đồ được không, Malfoy?" đó là những lời đầu tiên thốt ra từ miệng Harry ngay khi anh chàng bước ra khỏi lò sưởi, mắt lướt qua vùng bụng trần của Draco.

"Nè, hôm nay vẫn là lễ giáng sinh và tao đang ở nhà mình. Tao sẽ mặc bất cứ cái mẹ gì tao thích nghe." Draco chế nhạo.

"Thôi ngay hai người!" Hermione nhắc nhở trước khi Potter có thể phản bác và khiến hoà bình thế giới rẽ sang ngang. Cô đặt một tay lên vai mỗi người. "Draco, sao anh không mặc áo vào trong khi em nói chuyện với Harry nhỉ? Giáng sinh vui vẻ, Harry!"

Draco càu nhàu trong khi lui về phòng, nghe thấy Potter kêu lên vì kiểu tóc mới của Hermione.

Tóc cô đã dài thêm một inch chỉ sau một đêm, những lọn tóc tạo nên một vầng hào quang quanh khuôn mặt cô. Ít nhất thì món quà anh mua cho cô sẽ sớm phát huy được công dụng. Liếc mắt nhìn chiếc dây đeo đồng hồ tuyệt đẹp nằm trên ngăn tủ phòng ngủ. Draco chạm vào nó, vuốt ve hồi lâu trước khi kéo một chiếc áo sơ mi ra, mặc vào rồi cùng Hermione và Potter vào bếp.

"Tao không đến kiếm mày để tư vấn vụ án mới đâu. Hôm nay sở thần sáng tiếp nhận một yêu cầu phá nguyền, một người đàn ông đến văn phòng tuyên bố rằng mày đã bán cho gã ta cái này ''- Harry móc ra chiếc đồng hồ bỏ túi của Draco - "và yêu cầu một thần sáng kiểm tra nó. Thường thì đó không phải là thẩm quyền của tao, nhưng gã ta nói tên mày, và tao nhận ra chiếc đồng hồ. Vì vậy, tao đã tịch thu nó và nói với gã ta rằng thứ này nằm trong danh sách những thứ thuộc về Lucius đã bị tịch thu sau Chiến tranh." Đôi mắt màu xanh lục của Potter mở to sau gọng kính. "Tao nghĩ mày sẽ không muốn mất nó, nên tao mang lại cho mày. Rốt cuộc đã có chuyện gì thế?" Potter dường như rất bối rối khi kết thúc đoạn độc thoại của mình, và Draco không nói nổi một lời bình luận khó nghe nào với cậu ta.

Anh cẩn thận cầm lấy chiếc đồng hồ bỏ túi, xoa ngón tay cái lên những đường vân điêu khắc quen thuộc.

Hermione hắng giọng và vỗ vào người Draco dưới gầm bàn. ''Anh sẽ nói gì nào, tình yêu.''

Hơi nóng xộc lên cổ, Draco ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt xanh lục của Potter. ''Cảm ơn mày, Potter, mày không biết hành động này có ý nghĩa thế nào đâu.''

Potter rõ ràng hết cmn hồn, cậu ta vươn một tay lên sờ soạng cổ áo. Rất may, cả hai không phải đối mặt thêm với một lời tốt đẹp nào nữa bởi vì họ bị một tiếng gõ lớn trên cửa sổ cắt ngang.

Nhanh nhẹn như một tầm thủ Quidditch, Hermione mở cửa sổ để một con cú từ ngoài trời đầy tuyết bay vào nhà.

"Đó là Errol mà!" Potter kêu lên, nhận ra rõ ràng con chim quen thuộc. Nó ngay lập tức lao vào vòng tay của Hermione, lăn một vòng giơ hai chân lên.

Hơi kinh ngạc, Draco với tay lấy tấm giấy da khỏi móng vuốt của con chim xa lạ.

*

Gửi Hermione và Draco Malfoy,

Tôi hy vọng lá thư này có thể tìm thấy hai người, chúc cả hai một Giáng sinh vui vẻ. Fleur và Victoire gửi lời hỏi thăm.

Draco, lá thư này chủ yếu dành cho cậu. Cuộc trò chuyện của chúng ta tuần trước liên tục quấn lấy tâm trí tôi. Tôi đã phỏng vấn một số ứng viên nhưng không ai làm tôi ấn tượng bằng nửa giờ thảo luận với cậu. Tôi hy vọng cậu không cảm thấy khó chịu, nhưng tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của cậu với tên Gambol. Tôi biết chúng ta chưa bàn chi tiết cụ thể, nhưng tôi muốn đề bạt cậu tham gia một vị trí trong nhóm phá nguyền của mình.

Bọn tôi chủ yếu đóng quân ở Ai Cập, tuy nhiên, với tư cách là một nhà điều chế, cậu sẽ được tự do chọn địa điểm làm việc. Chúng tôi có thể sắp xếp thiết lập khóa cảng quốc tế mỗi tháng nếu cậu quyết định sống ở Anh. Công việc chính của cậu là điều chế thuốc giải và phân tích những công thức độc dược mới, bên cạnh đó, chúng tôi sẽ cần tham khảo ý kiến ​​của cậu về độc dược trong nhiều dự án khác nhau. Nếu cậu quan tâm đến công việc này, tôi rất hy vọng được gặp trực tiếp cậu trước năm mới để có thể bàn chi tiết cụ thể.

Khi phân tích được công thức độc dược mới nằm ngoài những nghiên cứu và dự án hàng tháng cậu sẽ có thưởng riêng, số tiền có thể thay đổi dựa trên loại thuốc. Nếu cậu muốn, tôi sẵn sàng ký một hợp đồng độc quyền với cậu.

Vui lòng gửi kèm câu trả lời với Errol; con cú già ấy cần phải nghỉ ngơi một lát trước khi sẵn sàng quay trở lại nên hãy dành thời gian quyết định với Hermione nhé.

Một lần nữa, chúc hai người Giáng sinh an lành và Năm mới nhiều niềm vui!

Bill và Fleur Weasley

*

Không nói nên lời và quên mất rằng mình có một khán giả tên Potter, Draco chuyển bức thư cho Hermione.

Khi đọc xong, cô hét lên quá lớn khiến Draco chắc chắn mình sắp thủng màng nhĩ đến nơi, cô bật dậy khỏi chỗ ngồi, suýt thì thả rơi con cú xám rách rưới trong tay. Cô trao con chim già cho Potter như một đứa trẻ vào giây phút cuối cùng và lao vào vòng tay Draco bật khóc.

"Ồ, thật tuyệt quá, Draco! Một phép màu Giáng sinh! Anh sẽ nhận công việc này, đúng không? Nó sẽ vô cùng hợp với anh, anh chắc chắn có thể làm công việc này thật xuất sắc.''

Niềm vui không không chút che giấu của Hermione dường như có thể lây lan, và sau ba giây tích tắc, anh ôm nàng phù thủy của mình trong vòng tay, bật cười và đảm bảo với cô anh sẽ chấp nhận vị trí này.

"Ừm, đây rõ ràng là một khoảnh khắc riêng tư." Giọng điệu khó chịu trong giọng nói của Potter đột ngột chấm dứt sự phấn khích đang dâng trào trong lồng ngực Draco. Hermione lùi lại phía sau, làn da căng mọng ửng hồng. "Không, không sao đâu, Harry. Xin lỗi bồ. Bill vừa mời Draco tham gia nhóm phá nguyền của ảnh!''

''Ơ chà...uhm trùng hợp nhỉ...''

Draco khịt mũi khó hiểu.

"Sao vậy Harry?''- Hermione hỏi, quay lại với người bạn đầu bù tóc rối của mình.

"Không có gì, không có gì!'' Potter nói, hai tay giơ lên ​​như tự bảo vệ bản thân. ''Chỉ là mình cũng định mời bồ tham gia nhóm của mình.''

Nhìn Draco và Hermione trố mắt với mình, Potter cười khẩy. ''Robbards đã tuyên bố nghỉ hưu ngày hôm qua. Mình đã được bổ nhiệm là Sở trưởng sở thần sáng, rõ ràng, mình cần một bộ óc tuyệt vời trong nhóm nghiên cứu mới. Bồ thật sự đang lãng phí nó ở Sở lập pháp và họ sẽ không bao giờ đề bạt bồ bất cứ một sự thăng tiến nào.''

Hermione nhìn câu bạn thân chăm chú.

Draco chọc vào vai cô, khóe miệng nhếch lên. "Ồ, một cơ hội tuyệt vời, Granger. Một phép màu Giáng sinh đấy. Em sẽ chấp nhận công việc này, đúng không? Nó sẽ vô cùng hợp với em, em chắc chắn có thể làm công việc này thật xuất sắc.'' Anh trêu chọc lặp lại lời cô, nhưng anh biết rõ mình chân thành đến thế nào.

-}>}>}>

Sau khi Hermione chính thức chấp nhận lời đề nghị của Potter và tiễn người bạn thân qua lò sưởi mạng Floo, Draco quay sang người vợ yêu quý của mình. ''Anh có thể sẽ phải đi công tác nước ngoài thường xuyên đấy.''

''Chúng ta sẽ xoay sở được thôi mà anh.''

"Chúng ta luôn xoay sở được." Draco mỉm cười, cúi xuống hôn vợ, tình yêu của anh, lý trí của anh.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro