Chương 1 - Nơi nắm giữ quyền lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hermione, anh cần nói chuyện với bạn anh," Draco nói, ánh mắt anh thậm chí không nhìn cô.

 Anh đã cắt ngang lời giải thích của cô về bản chất thực sự của Nhân Ngư và cách các bài hát của họ hoạt động trong sóng âm dưới mặt nước, cô hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở bản thân không được bật lại anh vì điều đó trước khi ngước nhìn lên.

 "Được thôi, anh cứ nói đi, em có thể nghe-"

 "Anh muốn nói chuyện riêng với bạn mình."

 Cho đến thời điểm đó, Hermione vẫn không hề hay biết anh đã trở lại lâu đài. Cô cứ nghĩ anh sẽ đi cả cuối tuần, vì bất cứ công việc gì mà cha anh chỉ định. Cô cố gắng không đặt câu hỏi, cố gắng thấu hiểu tất cả những điều phức tạp đi kèm trách nhiệm thừa kế  một gia tộc thuần chủng, thế nhưng có điều gì đó không ổn với chồng cô và cha anh.

Buộc cô rời đi trong khi cô đang ăn tối với Theo và Blaise ư? Chắc chắn là có vấn đề.

 "Tất nhiên rồi," cô nói với một nụ cười giả tạo, và từ ánh mắt của Theo, cô tin rằng anh đã biết điều gì đó. "Em cũng có một số bài tập phải làm, vậy nên em sẽ đi trước, khi nào nói chuyện xong anh nhất định phải ăn một chút nhé."

 Bàn tay cô vươn ra chạm vào cánh tay anh, một trong số ít những hành động ân cần hiếm hoi giữa họ, và cô có thể cảm thấy anh đang căng thẳng đến thế nào, anh nghiến chặt răng, cơ bắp siết lại, một dấu hiệu chắc chắn rằng có gì đó không ổn.

 Cô rời khỏi căn phòng khách nho nhỏ của họ, nơi phục vụ rất nhiều mục đích từ ăn uống đến đón khách và học tập. Cô quay người đi về phía căn phòng vốn phải là phòng học của họ, thế nhưng thay vào đó, nó trở thành phòng của anh - họ không ngủ chung giường cho dù đã thực hiện lời thề gắn kết cuộc đời với nhau, và Hermione không chắc khi nào điều đó sẽ thay đổi. Tuy nhiên, thay vì đi quá xa, cô chỉ ngồi yên trong bóng tối, quan sát và chờ đợi. Phải mất một lúc sau cô mới nghe thấy Draco cất tiếng.

 "Chúng ta đã thề với gia tộc sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để giữ gìn di sản thuần chủng tồn tại, tiếp nối truyền thống hàng đời. Thế nhưng đã đến lúc, chúng ta buộc phải phá bỏ lời thề chết tiệt đó."

 "Ông ta muốn gì? Tại sao chúng ta phải phá bỏ lời thề? Nó có liên quan gì đến Hermione không?"

 "Blaise, cô ấy không thể biết chuyện này-"

 "Draco, mày phải nói với cô ấy-"

 Bất cứ điều gì Theodore đang nói đều bị cắt ngang, như thể anh đã sử dụng phép thuật. Một bùa yên lặng. Anh đang chặn cô lại, giữ cho cuộc trò chuyện của họ riêng tư. Điều đó thật đáng lo ngại, cả hai người bọn họ đều có bí mật của mình, có cuộc sống riêng, anh là Hoàng tử Slytherin, cô là một Gryffindor nhỏ bé hiếu học, nhưng chẳng có lúc nào trong cuộc hôn nhân kéo dài bốn tháng này Hermione cảm thấy thực sự lo lắng đến vậy. . .

Khi cô đến Hogwarts sáu năm về trước, mọi thứ huyền diệu tựa như một giấc mơ. Có rất nhiều điều thần kỳ ngoài sức tưởng tượng, vô vàn thứ để nghiên cứu và khám phá. Cảm giác như không có gì có thể ngăn cản cô, không gì có thể giữ cô lại, cho dẫu cô không được sinh ra ở thế giới này. Cô có thể là một kẻ ngoại đạo, nhưng Hermione biết cô sẽ tìm thấy vị trí của mình ở nơi đây.

 Cho đến khi năm học thứ tư bắt đầu, khi những cô bạn gái  lo lắng thì thầm về những chàng trai, cô mới nhận ra rằng mình nhất định phải có một vị trí ở đâu đó trong thế giới này trước khi quá muộn.

Hôn nhân thuần chủng bị buộc chấm dứt sau cuộc chiến Phù thủy, một nỗ lực Bộ đưa ra để giữ cho những phân biệt huyết thống ngừng phát sinh. Thế nhưng đổi lại, các phù thủy Muggle không còn được đưa ra sự lựa chọn của mình nữa - nếu muốn ở lại Thế giới Phù thủy, tên của họ buộc phải có mặt trong một gia đình Phù thủy.

 Đột nhiên, kỳ thi không còn là mối quan tâm hàng đầu của cô nữa. Cô vốn luôn biết mình thông minh, một số người gọi cô bằng cái tên Nữ phù thủy sáng giá nhất thế hệ, thế nhưng học tập, không phải là cách để cô bước vào một gia đình Phù thủy. Cô nhìn xung quanh, xem xét lại mọi thứ, và khi những chiếc vòng tay hứa hôn bắt đầu buộc vào cổ tay của rất nhiều cô gái xung quanh cô...

 Cô phát hiện mình đã bị lãng quên. Cô đã bị phớt lờ.

 Vào cuối năm thứ Năm, cô tìm ra lý do tại sao - Gia tộc Malfoy là gia tộc danh giá nhất, và nếu theo luật, con trai của họ không thể kết hôn với một cô gái thuần chủng, họ sẽ chọn người tốt nhất trong số những người còn lại. Ví như, một Muggleborn mang danh phù thủy sáng giá nhất thế hệ...

 Hợp đồng hôn nhân đã được ký kết trước khi cô biết đến nó, thông báo đến tay cô và Giáo sư Mcgonagall cùng lúc, một đại diện từ Bộ chúc mừng cô về cuộc hôn nhân đầy hứa hẹn. Tất nhiên rồi, tại sao Người giám hộ pháp thuật của cô, một người mà cô thậm chí chưa từng gặp, lại phải hỏi ý kiến ​​của cô cơ chứ? Tại sao Hermione lại không muốn được gả vào gia tộc giàu có nhất Thế giới Phù thủy đúng không nào?

 Một cái nhìn từ vị Giáo sư yêu thích của cô đã nói cho cô biết mình buộc phải lựa chọn - chấp nhận chiếc vòng tay này, hoặc bị xóa sạch mọi ký ức pháp thuật.

 Kể từ đó, cô đeo một chiếc vòng tay bằng đá quý màu xanh có ký tự M trên cổ tay thanh mảnh. Hermione Granger giờ là một cô gái đã hứa hôn.

 Cô không trở về nhà của cha mẹ vào kỳ nghỉ nữa. Thay vào đó, cô được một nữ phù thủy đón tại Nhà Ga Ngã Tư Vua, bà mặc một bộ áo chùng rất truyền thống, sau đó, cô bắt đầu quá trình "giáo dưỡng" của mình. Cô gặp Narcissa Malfoy, người nhìn cô chăm chú đánh giá và gật đầu xác nhận như thể cô đạt tiêu chuẩn. Những gì sau đó Hermione biết, chỉ có thể gọi là địa ngục.

 Cô được dạy mọi thứ từ cách cắm hoa, lên kế hoạch cho một bữa ăn, cách thực hiện các bùa chú làm đẹp, và đến cả cách tính toán chu kỳ sao để cho ra đời một đứa bé hoàn hảo. Pháp thuật gia tộc trộn lẫn khắp nơi, một trong những gia sư của cô từng nói rằng, đó là pháp thuật của cả hai gia đình Black và Malfoy. Vào cuối mùa hè, cô dự một buổi tiệc trà với Bà Malfoy, hiển nhiên, cô đã vượt qua bài kiểm tra.

 Đó là hành trình học tập nghiêm ngặt nhất mà cô từng thực hiện, và cô ghê tởm một sự thật rằng, cô cảm thấy nó ngập tràn tính thử thách. Dẫu Hermione chưa bao giờ cảm thấy những bài học đó thực sự có ích, thế nhưng khi cô ngồi yên điềm tĩnh, nhấm nháp tách trà một cách cẩn thận, mắt cá chân chéo qua nhau dễ dàng, cô cảm thấy tự hào lạ thường.

 Cũng ở nơi đó, Hermione được kể nhiều hơn về những gì sắp xảy ra với cuộc đời mình.

 Draco muốn điều tốt nhất - người tốt nhất. Người con trai đã khinh thường cô, trêu chọc cô, hành hạ cô trong suốt ba năm đầu tiên đi học, phớt lờ cô trong suốt hai năm sau đó - anh muốn cô. Ông Malfoy đã tự mình hoàn thành hợp đồng. Bà Malfoy dạy cô những điều cần thiết. Rốt cuộc thì, nếu Hermione thực sự kết hôn với Pháp sư giàu có nhất từ ​​gia đình Phù thủy danh giá nhất, cô buộc phải trở nên phù hợp với anh.

 Cô đã vượt qua bài kiểm tra, vào cuối mùa hè, cô quay trở lại Hogwarts, với một căn phòng mới phù hợp với tình trạng hôn nhân hiện tại của mình. Cô cũng đã được thông báo về đám cưới sắp tới vào tháng Bảy năm sau, một tháng sau khi Draco thành niên. Cô sẽ tiếp tục năm học thứ bảy sau đó với tư cách là một người phụ nữ có gia đình.

 Những lời thì thầm đã trở thành một tấm áo choàng vây xung quanh cô, tin đồn lan truyền khi cô bước vào hành lang Hogwarts năm thứ sáu. Cô chưa bao giờ có một người bạn thật sự, thế nhưng bây giờ, không một ai muốn nói chuyện với cô. Cô hoàn toàn đơn độc.

 Vào tháng Bảy, họ kết hôn, gắn kết linh hồn thành một, cho đến khi cái chết chia lìa họ. Cô cảm nhận dòng chảy ma thuật của mình, đổ từ bên trong cô tràn vào trái tim anh, và ma thuật của anh vào trái tim cô.

 Anh không thể rời mắt khỏi cô suốt buổi lễ, thế nhưng khi nó kết thúc, khi họ ở trong cùng một căn phòng, môi anh chỉ chạm vào tay cô, chính bàn tay đeo chiếc vòng hứa hôn với ký tự tên anh khắc trên viên đá, thứ thông báo cho cả thế giới biết rằng cô là của anh. Chỉ một nụ hôn lạnh nhạt, và anh đứng dậy rời đi.

Họ có những cuộc trò chuyện yên tĩnh trong vài tuần sau đó, dăm ba lời hỏi thăm sáo rỗng. Anh thông báo cho cô biết họ đang ở tại một khu nhà bên trong Thái Ấp, việc chuẩn bị thức ăn và dọn dẹp đều do các gia tinh trong nhà thực hiện, chúng đã được dặn dò chỉ xuất hiện khi cô không có ở đó. Cô không còn gặp bất kỳ ai khác, không nói chuyện với ai, cho đến khi tròn một tháng trôi qua, mẹ anh xuất hiện.

Bà nhìn cô một lượt, rồi thở dài trước khi kéo Hermione ra khỏi nơi ẩn dật mà cô sinh sống một tháng qua, bà đưa Hermione ra khu vườn để thưởng thức trà. Sau tách trà đó, họ đã có một cuộc trò chuyện thẳng thắn, về những gì họ mong đợi ở cô, về những gì sẽ đến.

 Draco bị áp lực của gia tộc thuần chủng đè lên vai, còn Hermione từng là ước mơ anh khao khát - giờ đây khi thực tại ập đến, Draco không biết phải mang theo gánh nặng đó đi cùng cô như thế nào, anh không thể tiến về phía trước, cũng không cách nào bỏ cô lại. Tất nhiên đó không phải là lỗi của cô, thế nhưng Narcissa sẽ không cho phép con trai mình "phá hỏng mọi thứ bà dày công xây dựng".

 Khi cô trở về phòng buổi tối hôm đó, Hermione quyết định lên kế hoạch cho mình. Một khi họ trở lại trường học, cô sẽ không cho phép anh tách khỏi cô. Mọi thứ sẽ bắt đầu từ bây giờ - cô sẽ mời anh học cùng mình, cô sẽ làm bạn anh trước. Cô có thể làm bạn với bạn của anh, và rồi một ngày nào đó, họ có thể...

 Họ đã thề nguyền gắn kết với nhau trọn đời, và cho dù họ chưa nói chuyện một lời nào trong suốt một tháng hôn nhân, Hermione chưa bao giờ thất bại trước bất cứ điều gì trong đời. Và cô sẽ không để mình có một cuộc hôn nhân thất bại.

Ở lại Thế giới Phù thủy đồng nghĩa với việc kết hôn với một người chồng thuần chủng. Nếu cô muốn tạo ra sự thay đổi trong thế giới này, cô phải kết hôn với một người có tài lực, có địa vị và có uy tín. Cô đang có tất cả những điều đó mà không cần phải làm gì cả.

Giờ đây, để tiến về phía trước, cô có một nhiệm vụ trước mắt phải thực hiện. Cô phải trở thành một người vợ, một người bạn, một người mà chồng cô có thể dựa vào. Cô phải làm theo những gì đã được chỉ dạy để trở thành một người vợ mẫu mực xứng đáng ở bên anh, cô phải học cách chỉ huy và lãnh đạo cho dẫu chẳng làm được gì nhiều. Nếu cô muốn tiếng nói của mình được lắng nghe, cô phải bắt đầu tập cất tiếng. Cô đã gả vào một gia đình Slytherin, sống trong một thế giới mà những con rắn luôn cẩn trọng di chuyển, tính toán từng đường đi nước bước, nếu cô muốn thành công, cô phải trở thành một trong số họ. 

 Mỗi buổi sáng sau đó ở Thái ấp Malfoy, Hermione ăn sáng và đi dạo với Narcissa. Quyết định đó đã gây bất ngờ cho anh, thế nhưng anh không hề ngăn cản. Ban đầu hai người phụ nữ không nói gì ngoài những khu vườn, về những loại thú cưng, về các loại trà và các bữa tiệc...rồi thật chậm rãi, họ bắt đầu nói về mảnh đất mà Thái ấp được xây dựng, về những Pháp thuật củng cố bùa bảo vệ toàn bộ khuôn viên. Và cuối cùng, bà nói với cô về ý nghĩa của việc trở thành một Phu nhân của gia tộc Malfoy, điều khiển những lời thầm thì xung quanh, nắm giữ quyền lực thực sự một cách riêng tư.

Và rồi mỗi một ngày sau đó khi họ nói lời tạm biệt, Hermione luôn nhận được một nụ cười ấm áp, một nụ cười chân thật - cô đã trải qua mùa hè học tập mọi thứ thật hoàn hảo, và giờ đây, Hermione biết mình nên bắt đầu theo bước người phụ nữ đáng kính đó.

 Vào những buổi chiều sau khi họ quay lại trường, Hermione tìm Draco, cô mang theo tất cả sách vở và dụng cụ học tập. Cô tham gia cùng anh bất kể anh đang ở thư viện hay phòng đọc. Ngay cả khi anh đang bay trên không trung, cô cũng tìm một chỗ để ngồi xuống, ngắm và đợi anh. Cuối cùng, những buổi chiều của anh dần khớp với buổi chiều của cô, họ đọc sách cùng nhau, giải đáp những câu hỏi. Cô biết anh thông minh, nhưng thật đặc biệt làm sao khi họ luôn có thể dễ dàng dành hàng giờ đồng hồ để thảo luận về những ký tự Rune. 

Quãng thời gian bên anh, cô bắt đầu học thêm nhiều điều về văn hoá của giới phù thủy thuần chủng, cô học về chính thứ Pháp thuật bên trong những hành lang thái ấp, cô biết được bí mật của gia đình, về việc các Pháp thuật máu không thực sự là điều cấm kỵ mà vốn là một thứ gì đó tự nhiên hơn - cô biết được những bí mật của thế giới pháp thuật mà đến tận giờ phút này mới được khai sáng.

 Tuy nhiên, từng ấy thời gian, anh chưa bao giờ chạm vào cô. Cô luôn là người chủ động, một cái chạm nhẹ vào cánh tay anh, mu bàn tay, thậm chí là vai anh. Anh không bao giờ đi xa hơn, nhưng điều đó khiến cô hoang mang. Mỗi một lần như vậy, cô đều tự hỏi tại sao ngay từ đầu, anh chọn cô làm vợ.

 Cô không bao giờ đủ can đảm hỏi anh câu hỏi ấy. 

 Và rồi giây phút ngày đây, khi trơ trọi đứng dựa lưng vào tường, bị anh ngăn chặn mọi thông tin sau một cánh cửa, cô biết đêm nay là đêm cô phải hỏi.

Theo thời gian, họ đã trở thành bạn bè, họ bắt đầu ăn cơm cùng nhau, học tập cùng nhau, thậm chí đôi khi ngủ gục trên ghế cùng nhau... anh vẫn chưa bao giờ chạm vào cô, nhưng cô là vợ anh, và đã đến lúc cô bắt đầu khẳng định một số quyền, mà với tư cách là một phu nhân Malfoy, cô lẽ ra phải có.

 Tất cả sẽ bắt đầu với việc tìm ra bí mật mà anh đang giữ với cô. Anh đã thề gì với bạn bè của mình... và nó có liên quan gì đến cô?

 Cô đợi thật lâu sau đó mới bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

 Blaise và Theo đã rời đi gần hai tiếng, sau khi nghe chồng mình tắm xong, Hermione đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, và cả thể chất. Cô mặc chiếc váy ngủ mềm mại nhất, món quà cưới từ mẹ chồng cô, khoác bên ngoài chiếc áo choàng trang nhã nhất. Cô đã dành thời gian chải đầu, thì thầm vào đó những bùa chú cô từng được hướng dẫn ngày này qua ngày khác. Từng lọn tóc nằm hoàn hảo trên vai cô, và khi cô nhìn vào gương, Hermione hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ mà cô nghĩ rằng bà Malfoy có thể đã nhìn thấy ở cô.

 Cô trông như một nàng phù thủy trưởng thành thực thụ. Đúng vậy, một nàng phù thủy trong chiếc váy ngủ, nhưng đầy quyền năng. Một nàng phù thủy mạnh mẽ, người đứng sau một gia tộc thuần chủng có sức ảnh hưởng và có khả năng chỉ huy. Cô thấy như chiếc vòng đang quấn quanh cổ tay mình, thực sự thuộc về cô.

 Trước đây Hermione chưa bao giờ vào phòng anh - tất nhiên cô đã gõ cửa nhiều lần, nhưng anh chưa bao giờ mời cô vào phòng, và cô cũng chưa bao giờ chủ động. Tuy nhiên, hôm nay, cô đẩy mở cánh cửa ra, tự nhiên đi vào và đóng cửa lại sau lưng. Khi cô quay lại phía anh, anh đã đứng dậy từ chiếc ghế trước lò sưởi, tiến về phía cô, và đưa ra lời xin lỗi.

 "Anh xin lỗi vì đã thô lỗ trước đó, nhưng anh-"

 "Em biết anh không cần lời khuyên của em."  Cô sẽ không cho phép anh nói, sẽ không nghe bất cứ một lời ve vuốt lấp liếm nào mà anh dành cho cô. Cô không cần chúng. Không, trong giây phút này, cô chỉ cần sự thật. 

Anh đã giữ bí mật của mình đủ lâu. Và để có được sự thật từ anh, để có được sự tin tưởng của anh... cô biết mình phải cho anh những thứ đó trước.

"Em biết, em hiểu rất ít về thế giới của anh. Tuy nhiên, em đã dành rất nhiều thời gian để đọc sách, học hỏi, và có thể đưa ra những ý kiến ​​khác biệt... "

 Cô hít một hơi thật sâu, dừng lại một chút. Cô không biết Draco đã nói về chuyện gì, không biết chắc chuyện gì đã xảy ra đằng sau những cánh cửa đóng kín...nhưng khi sống ở Thái Ấp Malfoy, có rất nhiều cánh cửa đóng kín, rất nhiều bí mật...Narcissa Malfoy đã chào đón cô, đã huấn luyện cô. Draco Malfoy rõ ràng đã chọn cô làm vợ trong vô vàn những sự lựa chọn khác, ngay cả khi chính anh không nói ra.

 Nhưng Lucius... Lucius Malfoy nhìn cô như thể ông ta không biết phải làm gì với cô, không chỉ đơn giản là không thích cô con dâu này. Hermione nhận thức rõ hơn rằng, bất cứ điều gì đang xảy ra đằng sau những cánh cửa đóng kín ấy, có khả năng là điều mà cô sẽ không chấp nhận nổi. Thứ gì đó đen tối. Một cái gì đó tương tự như quãng thời gian của ông ta với Chúa tể Hắc Ám.

 Và, có vẻ như chồng cô không đồng ý với cha mình. Có vẻ như chồng cô sẽ không ủng hộ bất cứ điều gì cha anh đang lên kế hoạch. Thật dễ dàng để cô lựa chọn chỗ đứng cho mình, cô muốn cho anh biết rằng lòng trung thành của cô đặt ở đâu.

 "...tự bản thân em có thể rút ra kết luận của riêng mình về bản chất quyền lực."

 Bằng cách nào đó, Hermione tiến đến gần anh, chồng cô, cho đến khi cô chỉ còn cách anh một hơi thở.  

Anh đang nhìn thẳng vào cô, nhìn thẳng vào mắt cô lần đầu tiên, không phải như thể anh đang kích thích cô, cũng không phải như thể anh đang ngắm nhìn cô. Không, anh đang nhìn chăm chú vào sâu thẳm bên trong tâm hồn cô, như thể đây là lần đầu tiên họ gặp nhau... 

Như thể anh đã chờ đợi chính xác giây phút này, chờ đợi cô sẽ đến với anh, chờ đợi cô cất lên tiếng nói của riêng mình. 

 Mùa hè năm thứ năm đã dạy cô biết cách cẩn thận trong lời nói, vì sợ rằng nếu không kiềm chế bản thân, cô sẽ mất chỗ đứng trên thế giới này. 

 Anh không nói gì trong một lúc lâu, rồi anh khẽ gật đầu. "Được rồi."

 "Quyền lực, chính là được đưa ra quyết định." Cô biết rõ điều đó - Lucius là trưởng gia tộc, và lẽ ra phải nắm giữ mọi quyền lực - nhưng Draco đã chọn cô, Narcissa chấp thuận điều đó, và dù Lucius có đóng vai trò gì đi chăng nữa thì cũng không thành vấn đề - quyết định đã được đưa ra. Cô đã là một Malfoy. 

Đó là cách mọi thứ diễn ra tại Bộ, cách mọi thứ thay đổi bên trong hội đồng phù thuỷ Wizengamot.

 "Quyền lực, chính là không cho phép bản thân anh bị nhấn chìm trong dòng chảy lịch sử. Thay vào đó, chúng ta chọn một chiếc thuyền cho mình, lên tàu và giương buồm ra khơi.'' Cô có thể cho phép người giám hộ đưa ra quyết định cho mình - và chúng đã xảy ra trong một thời gian, thế nhưng hiện tại, cô sẽ không cho phép mình bị gạt sang một bên nữa. Nếu Draco đang muốn phá vỡ một lời thề... 

 Thật ra, Hermione không biết Draco có hiểu ý cô hay không, nhưng vẻ mặt anh nói với cô rằng anh hiểu được niềm tin của cô. Quai hàm của anh buông xuống, đủ để cho thấy rằng cô đã khiến anh mất cảnh giác, nhưng ánh mắt anh vẫn còn đó - anh đang nhìn xuyên qua cô, nhìn thẳng vào linh hồn của Hermione Granger, nữ phù thủy gốc Muggle mà anh - Hoàng tử Slytherin đã chọn làm vợ. Cô chỉ có thể hy vọng rằng, anh chấp nhận những gì anh thấy.

 Sau tất cả, anh là người chọn cô. Và bây giờ, cô cũng có quyền đưa ra sự lựa chọn của mình.

 "Em chọn anh. Và bất cứ một con tàu nào anh đang muốn lèo lái. Em chọn anh. Chồng của em."

 Cô chưa bao giờ nói những lời đó trước đây, ít nhất là với anh, và chưa bao giờ thực sự nói điều đó với chính mình...thế nhưng Draco Malfoy thực sự chính là chồng của cô. Cô có thể cảm nhận được Pháp thuật của anh, cảm nhận được Pháp thuật của họ vây xung quanh cả hai, và cô có thể cảm thấy mình đang run rẩy, vì mong đợi, vì lo lắng, vì căng thẳng...

 Nhưng cô đang phải lựa chọn, ngay tại đây, ngay lúc này. Anh đã chọn cô, trong số tất cả các cô gái khác tại Hogwarts. Anh vốn không cần sợ hãi bản thân sẽ bị ném ra khỏi thế giới phù thủy - anh có thể đợi một vài năm, khi thời thế thay đổi, có lẽ anh có thể đợi được đến lúc bản thân kết hôn với một nữ phù thuỷ Thuần chủng. Nhưng không, anh đã chọn cô. Và cô cũng quyết định sẽ chọn anh.

 Không còn bí mật. Không còn những sự thật nửa vời. Cô đã ra tất cả mọi quân bài của mình. Cô không yêu anh ấy, nhưng Hermione có thể dễ dàng thêm từ "chưa" vào câu.

chưa yêu anh, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cô không muốn yêu và được anh yêu. Anh rất điển trai, anh đối xử tốt với những người anh coi trọng, anh tài giỏi, và anh đã chọn cô trong tất cả mọi người. Rõ ràng, anh đã nhìn thấy điều gì đó ở cô khiến anh muốn giúp cô ở lại Thế giới Phù thủy. Và vì vậy, đây là cách cô đáp lại anh.

Anh. Chồng của cô.

 Dường như phải mất một khoảng thời gian dài như vĩnh viễn, nhưng rồi cuối cùng Draco bước ba bước đến bên cô, tay anh không bao giờ chạm vào cô, không bao giờ vươn về phía cô, nhưng rồi anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. 

Cô biết anh rất cao, cô biết điều đó từ buổi lễ kết hôn của họ, khi anh phải cúi xuống để đặt một nụ hôn lên khóe miệng cô, nụ hôn duy nhất mà cô chưa từng thực sự cảm nhận được trước đây, cô cảm thấy an toàn khi nhìn lên anh.

 Anh không cử động, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, cảm thấy nó lướt qua hàng mi, bờ môi cô. Cô có thể ngửi thấy mùi rượu đế lửa mà anh vừa uống, cô có thể ngửi thấy mùi hương riêng biệt của anh, và cô biết mùi hương đó. Cô nhớ rất rõ mùi hương Tình Dược của mình.

Draco... Draco của cô...

Đó là hương bạc hà, như thể anh dùng kem đánh răng, mặc dù cô khá chắc chắn rằng anh luôn sử dụng bùa chú vệ sinh răng miệng. Anh còn có mùi giấy da, đó có thể là mùi của tất cả những quyển sách mà họ đã dành hàng giờ đọc cùng nhau. Mùi rượu đế lửa, nhưng mùi này có vẻ phù hợp với bất kỳ chàng trai nào. Và sau cùng... thứ gì đó khác... một thứ anh dùng với mái tóc của mình để nó trông mềm mại đến vậy. Mùi hương cay nồng, có lẽ là quế hoặc đinh hương, nó luôn toả hương mạnh mẽ sau khi anh tắm.

 Cô đã chọn anh, và khi cô nhìn chăm chú vào mắt anh, cô có thể biết rằng anh chỉ mới bắt đầu nhận ra điều đó.

 Ngón tay cô lướt qua cánh tay anh, cùng nơi cô đã chạm vào ban nãy, và cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng từ anh lần nữa, thế nhưng đâu đó, nó còn len lỏi một cảm giác khác lạ. Một bàn tay anh lướt đi trên da cô, chiếc áo choàng ngủ gợn lên khi những ngón tay anh lướt qua vòng eo, như thể anh muốn kéo cô về phía mình, nhưng bản thân không cho phép.

 Cô là một người phụ nữ đã có gia đình, và chưa bao giờ được hôn. Cô muốn thay đổi điều đó ngay bây giờ. Hermione Granger là một người phụ nữ luôn nói ra những gì cô ấy muốn và không ngại ngần biến ý tưởng thành hiện thực. Cô đã nói cô sẽ chọn anh. Đây là lúc cô nên thể hiện điều cô muốn.

Cô áp môi mình lên môi anh, vũng vàng và chắc chắn. Sẽ không có câu hỏi nào cho hành động này - cô đang hôn anh, hôn chồng mình, và bàn tay cô lướt đến cánh tay anh, ôm chặt anh hơn. Một bàn tay cô đặt lên ngực anh, cô ở đó, chờ đợi từng nhịp thở trôi qua cho đến khi cuối cùng cô có thể cảm nhận được nó, bàn tay anh vòng qua eo cô, ngón tay vuốt ve thắt lưng cô.

 Họ giữ yên khoảnh khắc môi chạm môi ý nghĩa ấy, không hề di chuyển. Cho đến khi cuối cùng cô phải dứt khỏi nụ hôn để hít thở. Anh cũng lùi lại, vừa đủ để cô không thể chạm tới anh nữa, ngay lập tức một tiếng rên nhẹ thoát ra khỏi môi cô. Đó là nụ hôn đầu tiên, nụ hôn thực sự đầu tiên của cô, và bây giờ môi cô đang ngứa ran, như thể phép thuật diệu kỳ nào đó đã rải ánh nắng lên bờ môi cô. 

 Lùi lại một bước, cô khẽ cười một mình, mắt đảo tròn. Cô đã làm điều đó, đã hôn anh....  Đôi mắt cô lại nhìn về phía anh, chồng cô, anh vẫn đang yên lặng nhìn cô chăm chú. Như thể cả thế gian chỉ còn mỗi mình cô. 

 "Chúc anh ngủ ngon," cô thì thầm, nhiệm vụ hoàn thành. Có thể anh sẽ phải suy nghĩ rất nhiều - Hermione biết, cô cũng sẽ làm vậy nếu ở vị trí của anh, ít nhất cô sẽ cần một đêm nghỉ ngơi thật tốt để tìm ra cách ứng phó tình huống. Tuy nhiên, cô đã chọn anh. Dù chuyện gì xảy ra chăng nữa, cô cũng muốn biết, cô muốn cùng anh đối mặt. Anh là chồng cô, cuộc đời họ sẽ gắn kết cùng nhau. Trên tất cả, cô đã chọn anh.

 "Chúc em ngủ ngon," anh thì thầm đáp lại, vẫn còn sững sờ. 

 Quay về phía cửa, cô bước vài bước, cố gắng hít thở, mở cửa sẵn sàng rời đi quay về phòng, cô sẽ cho anh thời gian. 

 Một nụ cười nở trên môi, cô cố chống lại ý muốn quay lại nhìn anh. Cánh cửa đóng lại sau lưng, cô đưa tay trở lại môi mình, khẽ chạm. Vậy đó, cô đã lựa chọn một cách khôn ngoan.  Động thái tiếp theo sẽ phải đến từ phía anh. 

 Và rồi, họ sẽ bắt đầu mọi thứ ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro