Chương 2 - Lời Thề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, khi Draco đến gặp cô, nói với cô rằng anh cần cô giúp đỡ, cô không biết mình phải chờ đợi điều gì. Trên thực tế, Hermione đã cho rằng trong vòng hai mươi bốn giờ kể từ cuộc nói chuyện trước đó của họ, anh sẽ đến với cô, đập cửa phòng cô và sẵn sàng thú nhận sự thật về cha mình hoặc thậm chí là hôn cô lần nữa. Cô đã mơ thấy nụ hôn của anh đêm đó, mơ thấy bàn tay anh chạm vào cô lần nữa, trượt dần xuống dưới.

Nhưng sáng hôm sau, anh không nói gì, khuôn mặt trầm tư. Mọi thứ diễn ra tương tự vào ngày hôm sau, và tiếp tục kéo dài cho đến bây giờ.

Cô đứng dậy ngay lập tức khỏi mớ sách vở, đi về phía anh, sẵn sàng đưa tay ra, nhưng anh lắc đầu và vòng ra sau, bước về phía chiếc tủ quần áo lớn mà mẹ anh đã chất đầy sau đám cưới của họ. “Chúng ta cần gặp những người khác. Đây là một cuộc gặp quan trọng. "

Phải mất một lúc để Hermione nhìn qua anh trong bộ trang phục hiện tại. Draco lúc nào cũng ăn mặc bảnh bao và chỉnh tề, tất nhiên là trừ khi anh vừa mới tập luyện Quidditch về, nhưng bộ quần áo anh đang mặc vốn đã đủ trang trọng cho bữa tối tại Thái Ấp, chắc chắn là hơi quá mức để dạo quanh Hogwarts vào một ngày thứ Tư. Cô thậm chí còn chưa thay đồng phục, chỉ cởi giày. Có điều gì đó quan trọng… cô theo gót anh, lướt qua một vài chiếc áo, cố gắng nghĩ đến cho Narcissa Malfoy. Có lẽ cô nên chọn màu tối, và ấm áp. Lâu đài buổi đêm chắc chắn rất lạnh.

Cô đột nhiên cảm nhận bàn tay anh đang đặt trên eo cô, ngực anh áp vào lưng cô. Hermione sững người, cảm nhận sự vững chãi của anh, một thứ gì đó rất thật sau nụ hôn của họ vài ngày trước đó, và cô phải mất một lúc mới nhận ra rằng anh đang đưa tay ôm lấy cô, với tay vào tủ, chọn một trong những chiếc váy cô ít khi mặc. Một chiếc váy được đặt may. Trong trường hợp họ cần đến một nơi nào đó trang trọng. Anh thậm chí còn kéo theo một chiếc áo choàng dày của cô ra.

“Thay quần áo đi em, và hãy mang ủng. Chúng ta phải đi bộ khá xa ”.

Hermione không lãng phí thời gian, kéo chiếc váy dài tay lên người, nhanh chóng dùng bùa thắt dây ở phía sau thắt nó vừa vặn. Giữ nguyên chiếc quần tất dài và mang ủng, cô sử dụng một bùa chú khác để búi tóc lại thành búi thấp. Không chắc chắn anh sẽ cần cô giúp gì, nhưng cô không muốn tóc tai loà xoà. Bên cạnh đó, với những lời trêu chọc trong những năm còn nhỏ của họ, cô nghĩ anh ghét mái tóc của cô khi nó lộn xộn và hoang dã.

Bước ra khỏi phòng, cô thấy chồng mình đứng trước lò sưởi, vai anh căng thẳng còn hơn cả đêm hôm trước. Dù chuyện gì đang xảy ra, bất cứ gánh nặng nào đang đặt lên người anh, thì giờ đây nó đang mạnh mẽ hơn, như thể anh đang trên bờ vực suy sụp. Tuy nhiên, hàm anh nghiến chặt và đôi mắt anh tinh anh, một dấu hiệu cho thấy anh đã đưa ra quyết định, bất kể đó là gì. Hermione chỉ cần hy vọng rằng cô có thể cùng anh đối mặt với quyết định đó. Rốt cuộc thì, họ đã thề gắn kết cuộc đời với nhau. Và anh là cách duy nhất để cô ở lại thế giới phép thuật. Dù chuyện gì đang xảy ra… cô sẽ giải quyết nó, từng bước một.

Cô đã cùng anh leo lên con thuyền này, giương buồm sẵn sàng. Có vẻ như đêm nay, họ sẽ ra khơi. Cô phải biết ơn rằng sau bài phát biểu nhỏ của mình vào đêm hôm trước, anh đã không bỏ rơi cô lại.

Đến gần anh, Hermione hắng giọng một chút, thu hút sự chú ý của anh. Anh quay lại nhìn cô, có gì đó dịu đi trong anh khi cô dừng lại trước mặt, chờ đợi sự chấp thuận. Đôi mắt ấy mang theo chút buồn bã, và rồi anh gật đầu, quay lại  đưa cánh tay của mình về phía cô. Cô nắm tay anh, để anh dẫn cô ra ngoài.

Hành lang vẫn tối và yên tĩnh, bởi vì họ là cặp vợ chồng duy nhất bắt đầu sống chung trong năm học này. Hầu hết mọi người chờ đến lễ Giáng sinh hoặc lễ Phục sinh, hoặc thậm chí kết hôn vào Ngày tốt nghiệp. Vậy nên dãy phòng dành cho các cặp đôi sắp cưới trống rỗng.

Những bước chân của họ yên lặng, và anh không hề buông tay cô ngay cả khi họ đến gần làng Hogsmeade. Họ chưa từng đến thăm làng với tư cách là một cặp vợ chồng, và cô tự hỏi tại sao đêm nay anh lại đưa cô đến đây? Anh đã nói rằng anh cần sự giúp đỡ của cô, nhưng hầu hết các tiệm trong làng đều đóng cửa, ánh sáng duy nhất thuộc về quán Ba cây chổi. Tuy nhiên, đã quá muộn rồi mà nhỉ?

Khi họ đến gần, cô có thể nghe thấy tiếng ồn từ bên trong, như thể một bữa tiệc đang diễn ra.

“Đến đây nào, chúng ta có thể là những người đến cuối cùng rồi,” anh nói, đẩy mở cửa.

Cô không có cơ hội hỏi xem họ đang gặp ai - rõ ràng mọi thứ chỉ còn cách cô một cánh cửa.

Căn phòng đầy ắp người, nam sinh năm bảy đứng xung quanh, thuần chủng, phù thủy lai và cả Muggle. Tất cả các bàn và ghế đã được kéo ra khỏi lối đi, tựa vào tường, quán Ba Cây Chổi giờ đây trông giống như một diễn đàn mở. Nam sinh các nhà đứng lẫn vào nhau - Vài Gryffindor khoanh tay ở giữa phòng, Các Hufflepuff cố gắng nói đùa nhưng vẫn có vẻ cảnh giác, một vài Ravenclaw nán lại ở phía sau gần như im lặng, và những Slytherin đứng tại quầy bar, uống rượu và trông vô cùng căng thẳng.

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, mọi người đều quay lại nhìn họ. Một vài người hất cằm lên, nhưng sau đó tất cả đều nhìn cô chăm chú, có chút bối rối rõ ràng. Phải mất một lúc Hermione mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, và rồi nó ập đến với cô. Có một cuộc họp, một cuộc họp đó Draco tổ chức, và có thể là cả những Slytherin khác. Về bất cứ điều gì đang xảy ra với cha anh…

“Có rất nhiều điều anh phải nói với em,” Draco nói nhẹ nhàng, và Hermione quay lại nhìn chồng mình khi anh hạ mũ trùm đầu áo choàng của mình xuống, rồi đến mũ của cô. “Em nói em đã chọn anh, em sẽ ở bên anh. Đây là nơi mọi thứ bắt đầu. Đây là nơi chúng ta lấy lại quyền lực.”

Cô gật đầu, nuốt xuống cả ngàn từ ngữ, rồi Draco bước lại gần cô. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô sợ rằng anh có thể hôn cô lần nữa, và trong khi cô khao khát được chạm môi anh lần nữa, cô không muốn chia sẻ điều đó với những người khác trong căn phòng này. Tuy nhiên, thay vào đó, môi anh chạm vào trán cô, và cô tan chảy, sự an toàn ấm áp tràn ngập trong cô khiến cô thư thái vô cùng.

Anh lùi lại, nắm tay cô và dẫn cô về phía quầy bar, dìu cô vào chiếc ghế đơn ở đó. Anh chộp lấy một trong những chiếc ly bên cạnh chai Rượu Đế Lửa, tự rót cho mình một ly, nhấp một ngụm trước khi đưa nó cho cô. Cô lắc đầu, rồi nhìn khắp phòng. Một cuộc họp, và cô là cô gái duy nhất. Vậy thì cô ở đây, là để làm chứng. Để quan sát và học hỏi. Để biết Draco đang cố gắng làm gì.

Anh quay lại, trong căn phòng không còn chiếc ghế nào khác ngoài chiếc ghế anh dìu cô ngồi lên. Hermione biết rằng, mình ở đây không phải để lên tiếng. Ít nhất là chưa.

“Cái gì vậy, Malfoy? Mày triệu tập bọn tao đến đây, nói rằng đây là chuyện sống chết, bọn tao xuất hiện, và giờ mày yên lặng? Bọn Slytherin, luôn luôn- ”

"Những Gia tộc thuần chủng đang cố gắng hồi sinh Kẻ-mà-ai-cũng-biết hoặc ít nhất là linh hồn của hắn."  Blaise thẳng thừng cắt lời Ronald Weasley, một nam sinh nhà Gryffindor, “Và bọn tao muốn ngăn chặn kế hoạch này. Tống lũ ngu xuẩn đó đến Azkaban. "

Sự im lặng lan ra trong nửa giây, và sau đó tiếng la hét vang lên khắp căn phòng. Có người hỏi điều đó có nghĩa là gì, có người hỏi liệu ai đó có phải là tử thần thực tử hay không, và nhiều hơn một Muggle hỏi liệu kế hoạch đó có khả thi không. Draco lùi lại một bước về phía cô, thở dài rồi lắc đầu.

“Không như những gì anh nghĩ,” anh lầm bầm với cô, và cô mỉm cười khe khẽ - bất chấp cơn sốc chạy dọc qua người.

Voldemort. Chúa tể Hắc ám, kẻ đã để lại một vết sẹo trên trán của Harry Potter, kẻ đã hủy diệt cả một thế hệ, người đã gây ra Đại chiến thế giới Phù thủy khiến nó trở nên lung lay… Chính vì hắn, và những tử thần thực tử như cha của Draco, mà Luật Liên Hôn đã được đưa ra.

Tất cả các bánh xe bắt đầu quay. Nếu những kẻ thuần chủng muốn hồi sinh Voldemort, điều đó có nghĩa là họ sẽ lật ngược Luật Liên Hôn. Nếu Lucius là một phần của kế hoạch đó và Draco định nổi loạn chống lại ông ta…

“Draco, chúng ta đã thề nguyền sẽ gắn kết trọn đời...” Hermione thì thầm, và nỗi sợ hãi chạy qua người cô khi cô vươn tay, nắm lấy tay Draco. Anh đang giữ đũa phép của mình, chắc hẳn sắp thi triển một bùa im lặng, nhưng anh dừng lại, từ từ quay người nhìn cô. Cô có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh - điều cô sợ hãi là sự thật.

“Chúng ta đã thề sẽ gắn bó với nhau suốt đời… cho đến khi một trong hai ta chết."

Phải mất một lúc để thông tin ấy được ghi nhận, Hermione ngồi đó, sốc không nói thành lời. Cô luôn sợ sẽ không bao giờ tìm được ai đó để kết hôn, lo sợ cô sẽ bị biến mất khỏi Thế giới Phù thủy. Chỉ có một cách để kết thúc lời thề của họ, đó là thông qua cái chết. Và Lucius Malfoy, nếu ông ta thành công…

Mọi thứ quay cuồng xung quanh cô, đầu tiên là sự im lặng, sau đó là tiếng nói, và mọi thứ dần hoá thành những tiếng xì xào xung quanh cô. Cô biết rằng Lucius không thích cô, nhưng ông ta là người đứng ra hứa hôn. Nếu ông ta muốn Draco không bị ràng buộc cho đến sau khi Chúa tể Hắc ám trở lại, thì tại sao ông ta lại thực hiện hứa hôn? Draco không cần phải kết hôn ngay khi còn theo học Hogwarts, anh có thể đợi vài năm….

“Sự liều lĩnh của mày sẽ khiến tất cả bọn tao bị giết,” Terry Boot, một phù thủy lai nhà Ravenclaw nói khi cô bắt đầu đuổi kịp thông tin. “Họ không thể đưa ông ta từ cõi chết trở về. Luật Liên Hôn vẫn còn đó. Trong một vài thế hệ nữa, tất cả con cái của chúng ta đều sẽ mang nửa dòng máu, và sẽ không còn 28 Gia Tộc Linh Thiêng nữa, sẽ không còn tranh chấp chính trị giữa các dòng máu nữa. "

“Không đơn giản vậy đâu,” Theo cáu kỉnh, phong thái lạnh lùng của anh biến mất. Cô không chắc chuyện gì đã xảy ra nhưng cặp kính cận của anh ấy đang lệch một nửa và tóc anh ấy xõa xuống mắt. “Tao biết tụi mày không ưa gì Draco vì Lucius, nhưng Draco đã kết hôn - kết hôn với một Muggle? "

"Nhưng chúng ta đang hòa bình!"  Harry Potter cáu kỉnh. “Tao đã mất cha mẹ mình vì Chiến tranh, và tao không có ý định mất thêm bất kỳ ai khác. Chúng ta có hòa bình. Tại sao bây giờ chúng ta phải chiến đấu? Họ không thể hồi sinh hắn trở lại. Mày không thể khiến người chết sống lại được."

“Chỉ vì hắn đã chết, không có nghĩa là niềm tin hắn nhồi nhét không còn nữa,” Greg Goyle, một Slytherin trầm tính nói. “Một thỏa thuận đã được ký kết vào cuối cuộc chiến - Liên Hôn sẽ kết thúc sự thuần khiết của các dòng máu phù thủy. Sự thỏa hiệp ấy mang lại hòa bình. Và bây giờ ... khi hậu quả chiến tranh đã bị lãng quên, với mong muốn duy trì dòng máu phù thủy thuần chủng, bọn tử thần thực tử sẽ quay lại. Và họ sẽ không thất bại lần nữa. "

“Cha bọn tao luôn mặc định rằng họ sẽ đưa ra quyết định cho con cái. Họ đem hôn nhân của bọn tao, thế hệ sau này, để mặc cả lấy tự do. Họ chấp nhận dừng cuộc chiến làm sạch dòng máu, chấp nhận nghị định hoà bình, chấp nhận để con cái 28 gia tộc thuần huyết Liên Hôn để đổi lấy tự do. Thứ tự do mà lẽ ra họ không bao giờ nên có được." Draco nói, và tay anh rời khỏi tay cô.

“Họ đã mặc cả với nghị định hoà bình để bảo toàn tính mạng, nhưng họ vốn không có ý định dừng lại. Cha tao đã nói rằng tao phải hành động. Rằng đã đến lúc trở thành một Malfoy, đã đến lúc cứu lấy 28 gia tộc thuần chủng thiêng liêng. Thế nhưng tao đã liên hôn. Thề nguyền và kết hôn với người vợ Muggle của tao. Bọn mày nghĩ điều đó có nghĩa là gì? ”

Một khoảng lặng lan ra khi mọi người cố xử lý thông tin đó, trước khi Cormac McLaggen cuối cùng cũng bước về phía trước.

"Chuyện đó liên quan gì đến chúng tao, Malfoy? Ý tao là, không có ý xúc phạm nhé, Hermione, nhưng bọn tao có quan trọng gì nếu cha mày muốn vợ mày chết? ”

Đũa phép ngay lập tức được giương lên - Draco chĩa đũa phép về phía McLaggen, sau đó Weasley chĩa đũa về phía Draco, rồi Theo đưa đũa phép về phía Weasley. Căn phòng đột nhiên chọn một trong ba phe - đũa phép chĩa về phía Slytherin, Gryffindor, hoặc lùi lại trong sự hỗn loạn.

Và Neville Longbottom, một trong số ít phù thủy thuần chủng không thuộc nhà Slytherin, đã phá vỡ cục diện. Neville, người luôn trầm lặng, không hề rút đũa phép, người đã quan sát Draco và Hermione suốt thời gian qua. Neville, người đã lên tiếng lật ngược tình thế.

“Tao chưa bao giờ làm gì sai. Bố mẹ tao, họ đã chiến đấu vì Ánh sáng, nhưng tao vẫn phải chấp nhận luật Liên Hôn. Tao không thể kết hôn với một cô gái thuần chủng. Tất nhiên, dòng máu vốn không thành vấn đề gì với tao. Tao chưa bao giờ nghĩ nhiều về nó. Tao biết rằng nhiệm vụ của tao là phải cưới một Muggle, để giữ họ ở lại thế giới này.  Tao đã luôn nghĩ rằng đó sẽ là Hermione, cho đến khi Bà của tao cho tao biết gia đình Malfoy đã ký xong thoả thuận liên hôn của cô ấy. Thế rồi, tao được ghép cặp với Pansy trong môn Thảo Dược Học. ”

Căn phòng im lặng đến chết người - Neville không bao giờ lên tiếng, và giờ đây khi nghe cậu ấy không chỉ muốn đồng ý với Draco, mà còn đề cập đến Pansy Parkinson…

Hermione dìm xuống ý nghĩ Neville muốn kết hôn với cô.

“Tao đã hôn cô ấy. Tao biết rõ điều đó sẽ làm hỏng danh tiếng của cổ, tao phải thừa nhận điều đó, nhưng nếu không có cái luật Liên Hôn chết tiệt đó, thì chiếc vòng hứa hôn của tao đã ở trên cổ tay cô ấy. Tao không bao giờ làm điều gì sai trái, và tao sẽ nuôi dạy những đứa con của mình không bao giờ phân biệt dòng máu. Thế nhưng tao phải trả giá? Trả giá để Lucius Malfoy có thể thoát khỏi Azkaban? Để Hermione bị giết? Thật là lố bịch."

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài khác, trước khi Justin Finch-Fletchy, một Muggle nhà Hufflepuff lên tiếng.

“Sarah Tanner. Cô ấy là một Muggle năm thứ sáu. Tao sẽ kết hôn với cô ấy ngày ngày hôm nay, nếu cô ấy đủ tuổi… nhưng rồi sau đó, cả hai đứa tao đều sẽ bị xoá khá ức. Tao có thể sống mà không có phép thuật, nhưng làm thế nào tao có thể tìm lại cô ấy một lần nữa nếu chúng tao bị xoá ký ức đây? Thật không công bằng khi chúng ta buộc phải kết hôn với một người mang dòng máu khác biệt. Mẹ kiếp, tao là một pháp sư. Tao có thể sử dụng pháp thuật. Quá đủ rồi. ”

Sự im lặng trong phòng dường như trở nên hữu hình. Đũa phép đã dần được hạ xuống, cuối cùng, Harry Potter, một trong số ít những pháp sư trong căn phòng mà Hermione biết có một hôn ước hạnh phúc lên tiếng.

“Được rồi, tốt thôi, đã đến lúc thay đổi. Tao đã rất may mắn, tao biết điều đó. Một trong số ít những thằng may mắn. Tao có thể kết hôn với bất cứ ai. Nhưng vấn đề chính là tao không còn chỗ đứng trong xã hội Phù thủy. Vị trí của gia đình Potter hiện đang bỏ trống ... và trừ khi cha tao đội mồ sống lại, nó vẫn sẽ luôn bị bỏ trống. Hội đồng Wizengamot sẽ không cho phép phù thuỷ hay pháp sư máu lai tham gia biểu quyết, nhưng họ lại muốn chấm dứt dòng máu thuần chủng… ”

“Đó là bởi vì họ không có kế hoạch từ bỏ quyền lực,” Blaise nói. Anh là một trong số ít người có thể ngồi vào những chiếc ghế ở Hội Đồng sau khi tốt nghiệp, anh sẽ được kế thừa nó sau khi cha mình chết. "Đã đến lúc thay đổi xã hội thối nát này."

"Và chúng ta cần phải làm gì?" Neville Longbottom hỏi. "Chúng ta không thể… chỉ thay đổi luật. Chúng ta thậm chí vẫn chưa tốt nghiệp. Họ chỉ coi chúng ta như một lũ trẻ ranh. Ta không có bất kỳ quyền lực nào. "

“Quyền lực, chính là quyền đưa ra quyết định. Chính là không cho phép bản thân chúng ta bị nhấn chìm trong dòng chảy lịch sử. Thay vào đó, chúng ta chọn một chiếc thuyền cho mình, lên tàu và giương buồm ra khơi. "  Draco lại lên tiếng, và Hermione nhìn chằm chằm vào anh, nghe những lời cô nói tuôn ra từ miệng anh. "Vì vậy, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau leo ​​lên con thuyền đó. Tất cả chúng ta. Nếu chúng ta chọn làm điều này, tất cả quyền lực phải được thâu tóm cùng một lúc."

Có thể thấy sự im lặng trong phòng nặng nề thế nào, trước khi Justin lên tiếng.

“Chỉ một ngày sau khi tốt nghiệp. Bộ sẽ tìm đến chúng ta. Chọn kết hôn với một người có dòng máu thuần chủng, hoặc họ sẽ xóa trí nhớ của chúng ta. Vì vậy, nếu bắt đầu…chúng ta không còn nhiều thời gian. ”

Chỉ mất nửa giây và sau đó Ernie MacMillan, một trong những nam sinh thuần huyết trầm lặng hơn, bước lên vỗ vai Justin. Zacharias Smith tham gia cùng anh, họ gật đầu về phía Draco.

Xung quanh căn phòng, Hermione có thể cảm thấy sự thay đổi. Nó giống như thực tế được đặt ra - tương lai của họ đã được quyết định gần hai mươi năm trước bởi hành động của cha mẹ. Đã đến lúc họ phải kiểm soát vận mệnh của chính mình. Đã đến lúc họ phải hành động.

Các Hufflepuff đã tập trung xung quanh Justin, một dấu hiệu rõ ràng rằng họ sẽ không để bạn cùng nhà của mình bị xoá ký ức. Các Ravenclaw đều ra vẻ lạnh lùng thờ ơ, nhưng Hermione thấy họ liếc nhìn nhau, mỗi người đều gật đầu. Chỉ còn nhà Gryffindor, rõ ràng là Neville đã có lập trường của mình. Mặc dù vậy, dường như đã có một cuộc tranh cãi giữa họ, một cuộc tranh cãi im lặng, trước khi McLaggen buông ra một tiếng càu nhàu, và Weasley đá vào giày của Potter, sau đó nhún vai.

“Chúng ta sẽ cùng làm việc này, Malfoy,” Terry Boot nói, phát biểu cho các nam sinh nhà Ravenclaw.

"Đúng, bọn tao cũng vậy." Zacharias Smith phát biểu cho những Hufflepuff.  “Không thể để họ xoá ký ức của bạn bè chúng ta. Thật sai lầm. Đã đến lúc phải thay đổi. "

“Chà, tao nghĩ rõ ràng là bọn tao sẽ theo mày,” Theo nói, đảo mắt với Draco trước khi quay sang liếc nhìn những Slytherin khác. “Rốt cuộc thì, chính mấy ông bố khốn nạn của chúng ta sẽ bị tống vô Azkaban nếu chúng ta thắng.  Định mệnh, chừng đó thôi, nghĩ đến là thấy sướng rồi”.

Mọi người đều hướng mắt về nhóm Gryffindor, nơi McLaggen vẫn đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, và lần này khi Weasley đá vào chân một người, nó đang hướng về phía anh ta.

“Chết tiệt, bọn mày dũng cảm vậy từ hồi nào vậy,” Weasley cáu kỉnh. “Tất nhiên là bọn tao cũng tham gia. Không thể có một bầy Rắn và Puff dũng cảm hơn nhà Sư tử được. Sai trái vãi đái. Không có trước sau."

Malfoy gật đầu với tất cả bọn họ, sau đó từ từ nhìn về phía Hermione. Có cảm giác như thể có hàng nghìn từ ngữ được truyền qua giữa họ, nhưng Hermione không chắc mình đã nghe thấy bất kỳ lời nào trong số đó. Tuy nhiên, cô biết cái nhìn trong mắt anh muốn nói rằng, hãy cho anh thời gian.

“Chà, các chàng trai, để trống lịch trình vào ngày sau khi Tốt nghiệp đi nhé,” Theo nói, hơi vênh váo khi anh đến gần quầy bar. Anh dựa vào nó, hai tay khoanh trước ngực và nhìn xung quanh.  “Có vẻ như chúng ta sắp phải tiếp quản Bộ Pháp Thuật l…”

"Không."

Draco nhìn cô khi anh nói từ đó, rồi quay lại với căn phòng.

“Lễ giáng sinh. Tất cả chúng ta sẽ lên tàu, đến London và chiếm lấy Bộ Pháp Thuật. Đây là lúc những cuộc biểu quyết cuối cùng của Hội Đồng Wizengamot được diễn ra. Sẽ không có thêm một phiên họp nào nữa cho đến mùa Hè. Chúng ta sẽ có mặt ở đó. Lấp đầy toàn bộ vị trí trống của hội đồng, hoặc thay thế toàn bộ thành viên hội đồng. ”

“Khoan đã, nếu chúng ta không muốn vị trí đó thì sao?” Terry hỏi. “Tao có một người anh trai… Anh ấy có một người bạn Muggle rất tốt phải kết hôn với một phù thủy thuần chủng. Anh ấy sẽ theo phe tao, nếu tao yêu cầu."

“Tao cũng vậy,” một giọng nói cất lên, rồi một giọng nói khác.

“Còn những người năm trước thì sao? Chúng ta không thể là những người duy nhất. "

“Đúng vậy, Malfoy. Có rất nhiều người ghét luật này. "

Hermione tính toán nhanh chóng trong đầu. Có tổng cộng Năm mươi ghế trong hội đồng Wizengamot, mỗi chiếc ghế thuộc về người đứng đầu một gia đình Thuần chủng. Hơn một nửa trong số đó bỏ trống, cho dù đơn giản là vì họ đã chết, giống như gia tộc Gaunts, hay vì người thừa kế của họ là một phù thủy lai như gia tộc Potters. Wizengamot được thành lập vào năm 1707, không một chiếc ghế nào được bổ sung kể từ đó. Có một số gia đình sống ở Anh, được coi là thuần chủng, nhưng họ thậm chí không có chỗ ngồi vì gia đình họ đã đến Anh sau khi hội đồng thành lập. Đó thực sự là một trò hề.

“Được rồi, chúng ta phải có kế hoạch cụ thể, nhưng nếu biết bất kỳ ai khác có khả năng…”

“Có rất nhiều thứ cần thảo luận ở đây, rất nhiều điều để lên kế hoạch,” Theo nói, ngắt lời Draco một chút. “Chúng ta biết đó không phải là một quá trình được hình thành hoàn chỉnh, nhưng thực tế là chúng ta không thể chờ đợi. Nếu chúng ta muốn tạo ra sự thay đổi, chúng ta phải hành động ngay bây giờ.  Tuổi trung bình của thành viên hội đồng Wizengamot là bảy mươi, nhưng- ”

“Tám mươi,” Hermione nói, cắt ngang Theo. Đó là lần đầu tiên cô nói cả buổi tối, và đột nhiên mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. "Chính xác là tám mươi bảy."

Sự im lặng vẫn lan dần ra và Draco lùi lại, đưa tay về phía cô. Cô nắm lấy tay anh, để anh kéo cô đứng dậy, sau đó cô nhận ra rằng anh đang mời cô lên tiếng, anh đang mời cô tham gia vào vòng tròn của anh, kế hoạch của anh.

Vậy thì, cô sẽ giúp anh.

“Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách lấp đầy các ghế hội đồng còn bỏ trống. Những phù thủy không thuần chủng cũng sẽ không còn bị loại khỏi Wizengamot nữa. Chúng ta cần viết thư cho những người có khả năng sẽ đồng ý giúp đỡ, những người mong muốn có một chỗ ngồi trong hội đồng. Và sau đó, chúng ta sẽ kiểm soát được số phiếu. Phiên họp mùa đông sẽ là phiên tòa biểu quyết tạm dừng Luật Hôn nhân. Với số lượng ghế trống hơn một nửa hiện tại, nếu chúng ta kiểm soát được toàn bộ số ghế đó- ”

“Chúng ta sẽ thắng,” Draco nói, kết thúc thay cô.

Cô mỉm cười với anh, sau đó liếc nhìn những người còn lại trong phòng.

“Từ đó, chúng ta có thể loại bỏ những thành viên không đồng ý. Chúng ta sẽ lấp đầy các ghế trống bằng những người thừa kế của họ. Không bao lâu nữa, thế hệ đi trước sẽ không còn có thể quyết định thay chúng ta bất cứ điều gì nữa. Họ đã hủy hoại thế giới này ... chúng ta sẽ sửa chữa nó.

Sau cuộc cách mạng này, chúng ta có thể thêm chỗ ngồi vào hội đồng Wizengamot, kể cả những pháp sư và phù thủy Muggle, đảm bảo rằng tất cả mọi thành phần xã hội phù thủy đều có người đại diện. Những phù thủy pháp sư Muggle sẽ không cần phải có một người Giám Hộ Pháp Thuật có quyền quyết định thay họ bất cứ điều gì. Thay vì kết hôn trong một gia đình Pháp thuật, chúng ta có thể ban luật nhận nuôi các trẻ em Muggle, truyền thụ lại những pháp thuật theo dòng máu để tránh thất truyền. Sẽ không một ai bị tẩy xóa ký ức hay bị tước đi pháp thuật. Và sau đó- "

Và sau đó, chúng ta thay đổi thế giới pháp thuật,” Draco nói.

Một ngọn sóng dấy lên trong căn phòng, và cô có thể cảm thấy rằng tất cả mọi người đang cùng họ thở một nhịp quyết tâm.

Họ đã bắt đầu rồi. Họ đang thực sự bắt đầu thay đổi vận mệnh của bản thân.

“Khi chúng ta gặp nhau lần tới, ta sẽ cần một danh sách tất cả các ghế trống ở hội đồng và những ai có thể ngồi vào vị trí đó,” Theo nói, nhìn quanh phòng. “Hãy tìm hiểu từ anh em bạn bè của mọi người. Nếu mọi người không muốn vị trí đó tại hội đồng, hãy tìm một người nào đó. Chúng ta không thể để trống bất kỳ chiếc ghế nào khi chúng ta đến phiên họp vào tháng 12."

Một vài tiếng xì xào vang lên, và sau đó, những ly Rượu Đế Lửa bắt đầu rời khỏi quầy bar. Hermione quay lại, mày nhướng lên khi cô nhìn Blaise hướng những ly rượu vào tay mọi nam sinh trong phòng. "Chà, chúng ta hãy uống mừng vì điều này nào.’’

“Không, chúng ta phải lập một lời thề bất khả bội,” Longbottom nói. “Giống như bố mẹ ta đã làm. Khi họ tham gia vào Hội Phượng hoàng… họ đã lập một lời thề, cùng nhau chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai. Vì vậy, chúng ta cũng nên làm vậy. Chúng ta phải thề sát cánh bên nhau.”

Hermione nuốt nước bọt, rồi từ từ rút đũa phép.

“Tôi có thể làm chứng,” cô nói, nhìn xung quanh. "Nhưng ai lập lời thề với ai mới được?"

Nhìn lướt qua khắp mọi người, Theo di chuyển, nắm lấy tay Draco. “Chúng ta sẽ cùng thề với Draco. Cậu ấy là người chống lại cha mình. Cậu ấy là người có thể phản bội tất cả chúng ta, phản bội em. Và nếu phản bội ... cậu ấy là người mất nhiều nhất. Chúng ta sẽ thực hiện lời thề với Draco.”

Cô có thể nhìn thấy chồng mình nuốt nước bọt, sau đó anh gật đầu.

"Cậu có thề sẽ cùng chúng tôi chống lại cha và gia tộc của chúng ta không?"

"Cậu có thề sẽ chấm dứt Luật Hôn Nhân không?"

"Cậu có thề sẽ giữ bí mật về cuộc họp này và tất cả các cuộc họp trong tương lai, cho đến khi kế hoạch của chúng ta hoàn thành không?"

Theo, sau đó là Blaise, rồi tất cả các Slytherin khác, tiếp theo là các Ravenclaw, Hufflepuff và Gryffindor… tất cả đều đã thề một Lời thề bất khả bội với chồng cô, rằng họ sẽ chiến đấu cùng anh, rằng họ sẽ thay đổi bộ luật này, thay đổi sự sai lầm của thế hệ cũ.

Tuy nhiên, cô không còn nhìn thấy chồng mình nữa. Thay vào đó, cô nhìn thấy người đàn ông nắm giữ tương lai của gia tộc Malfoy. Cô nhìn thấy một người đàn ông được bao người thề nguyền trung thành. Cô nhìn thấy một người đàn ông với tất cả mọi quyền uy trên thế giới, sử dụng nó để biến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn.

Cô biết, trong khoảnh khắc đó, cô có thể và sẽ yêu anh đến hết cuộc đời.

Khi mỗi người hoàn thành lời thề của mình, họ rời quán rượu với một ly Rượu uống cạn, cho đến khi chỉ còn Hermione, Theo, Draco và Neville. Chàng trai Gryffindor thực hiện Lời thề của mình, và sau đó, anh cúi đầu về phía Hermione.

"Phu nhân Malfoy."

Neville định rời đi, nhưng Draco đưa tay ra ngăn cậu bạn lại. Sau đó, anh quay về phía Hermione, đưa tay về phía cô, và cô nhận ra - ồ. Tất nhiên rồi. Cô cũng sẽ phải thề sẽ giữ im lặng. Cô liếm môi định đọc lời tuyên thệ, nhưng rồi cảm nhận được bàn tay của Draco siết chặt lấy tay cô.

"Hermione, vợ của anh..."

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô, và Hermione từ từ ngước lên nhìn anh, đôi mắt mở to khi nhận ra rằng anh đang lập một lời thề với cô.

Hơi thở của cô dồn vào phổi khi anh nói lời tuyên thệ của mình, chậm rãi và chắc chắn. Theo đứng sau lưng anh, mở to mắt kinh ngạc, và Neville trở thành người thực hiện bùa chú, thế nhưng người duy nhất cô nhìn thấy và nghe thấy là anh, chồng cô.

“Anh xin thề sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để giữ em an toàn. Anh nguyện hiến dâng mạng sống của mình cho em, không để em chịu một thương tổn nào. Anh thề với em sẽ không để cha mình thành công. Anh thề sẽ luôn ở bên em, theo em đến bất cứ bước ngoặt nào em dẫn dắt.”

Sợi dây phép thuật quấn lấy tay họ, và cảm giác ấy giống hệt như khi họ ràng buộc cuộc đời mình với nhau, nhưng bằng cách nào đó, lời thề này còn nghiêm túc trang trọng hơn. Đây là lời thề chính anh đã thề với cô, anh cho đi mọi thứ mà không cần cô đáp lại.

Tất cả những điều này, tất cả những gì xảy ra đêm nay, anh đã làm vì cô. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, và cô nhìn Draco thả tay ra, bước đến để bắt tay Neville một lần nữa, theo sau đó là Theo. Hai chàng trai cùng nhau rời đi, chỉ còn lại cô với chồng mình.

Anh đang nhìn chằm chằm vào cô, cách đó vài bước, và sau đó anh lại gần, nắm lấy tay cô lần nữa. Anh dẫn cô trở lại chiếc ghế mà cô đã ngồi ban đầu, đỡ cô ngồi vào đó, nâng cô lên vài inch. Anh dựa vào quầy bar một lúc, trước khi lên tiếng.

“Chúng ta phải cẩn thận trong những tháng tới. Bây giờ chúng ta có kẻ thù ở tất cả các bên - cả phe Ánh sáng và Bóng tối đều sẽ không hài lòng với chuyện chúng ta đứng lên chống lại họ. "

Hermione nuốt nước bọt, rồi liếm môi, cố gắng cưỡng lại ý muốn xoắn xít lấy bàn tay mình. Đó là một thói quen cô đã bị buộc phải từ bỏ sau cuộc huấn luyện đặc biệt tại thái ấp, rằng một Quý cô thuần chủng luôn ngồi thẳng lưng, đặt tay trong lòng, chín chắn nhẹ nhàng và ít nói.

“Anh xin lỗi… về cha anh. Và vì đã đưa em vào vòng tranh đấu này. Đáng ra em có thể kết hôn với Longbottom và sẽ luôn được an toàn. "

Anh trông có vẻ xấu hổ, và cô biết anh đang nghĩ về những gì Neville đã nói, rằng cậu bạn muốn đưa một hợp đồng cho cô. Thế nhưng cô đã là vợ anh. Cô muốn hỏi anh, rốt cuộc anh đã dành tình cảm cho cô từ bao giờ. Thế nhưng bây giờ không phải lúc, cũng không phải là nơi để cô tìm hiểu điều này.

“Em hiểu mà. Anh vốn không kiểm soát được cha mình. Thế nhưng, em sẽ không muốn kết hôn với Neville. Em sẽ không chọn cậu ấy.''

Một khoảng im lặng kéo dài, rồi cô ngôi thẳng dậy, hít một hơi dài  cố gắng khôi phục tinh thần mình.

“Và em biết nhiệm vụ của em. Em biết vị trí của mình. Em xin lỗi vì đã lên tiếng- ”

"Đừng bao giờ xin lỗi vì điều đó."

Anh ngắt lời cô, một bàn tay vươn ra, chạm vào má cô. Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da ấm áp, nhưng cô dựa vào đó, cho phép anh vuốt ve cô. Thời gian như biến mất một lúc lâu, ngón tay anh vuốt ve gò má cô, xuống cổ cô, cô tiến lại gần.

Cô chưa bao giờ chủ động, không hẳn vậy, nhưng bây giờ, bàn tay cô trượt quanh thắt lưng anh, kéo anh lại gần hơn. Mất một giây dài, mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh, và rồi ngực cô chạm vào người anh. Cô cảm thấy bàn tay anh luồn vào tóc mình, những bùa chú cô dùng trên tóc chợt biến mất. Cô cảm thấy mái tóc hoang dại của mình đang rơi xuống, chảy qua vai, và cô thở phào nhẹ nhõm khi anh vuốt mái tóc cô, những ngón tay ôm lấy má cô.

“Anh hiểu cô Phù thủy mà anh đã kết hôn,” Draco nói nhẹ nhàng. "Và anh muốn thấy cô ấy luôn là chính mình."

Đôi mắt cô cụp xuống trong một giây ngắn ngủi, rồi lại sáng lên, và cô nghĩ trong khoảnh khắc đó anh có thể hôn cô một lần nữa. Cô đã mơ về nó, khao khát nó…

Anh nghiêng người về phía trước, mắt nhắm nghiền, và rồi cô cảm thấy trán anh chạm vào trán cô. Trong khoảnh khắc ấy, sự tồn tại của họ trở nên thật giản đơn nguyên bản, một người vợ và chồng mình. Cô có thể cảm nhận được điều đó, cảm nhận được sự động chạm của anh, tình yêu và sự tôn thờ của anh. Cô không biết làm thế nào để cảm nhận nó, bất cứ cảm xúc nào mà anh đang dành cho cô, nhưng thời gian sẽ trôi qua… với thời gian và sự kiên nhẫn, cô có thể trả lời mọi câu hỏi mà cô chưa có câu trả lời.

Nhưng không phải đêm nay. Đêm nay, cả hai người họ đều kiệt sức rồi. Vì vậy, cô để anh ôm lấy cô, kéo cô về phía lâu đài. Cô quấn tay quanh người anh, trở thành sức mạnh của anh.

Ngày mai rồi sẽ khác, ngày mai sẽ là ngày bắt đầu tương lai của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro