Chương 3 - Chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione ngồi bên cạnh Draco trong khi bạn bè của họ ngày một say hơn. Cô vẫn không chắc ai là người có ý tưởng sử dụng Phòng Yêu Cầu cho một bữa tiệc khổng lồ thế này, nhưng với bao nhiêu rượu xuất hiện một cách bí ẩn khi họ bước vào, nó rõ ràng đã được lên kế hoạch từ trước. Cô lần lượt mỉm cười với từng người, những người đang sống hết mình trong đêm trước trận chiến…

Cô nuốt xuống suy nghĩ đó, bởi vì sự thật đúng là như vậy. Họ đang ở trước một trận chiến mà cô sợ rằng họ không thể, sẽ không thể chiến thắng. Cô sợ hãi vì mỗi một sự thay đổi, mỗi một cuộc cải cách tiến bộ đều phải trả giá. Hoà bình thịnh thế vốn không bao giờ đến chỉ bởi vì bạn cầu xin thánh thần.

Đúng, một vài người trong số họ vốn có quyền ngồi vào những chiếc ghế quyết định vận mệnh thế giới…Ví như Blaise, Neville, người thừa kế gia tộc Selwyn, người thừa kế gia tộc Rowle, thế nhưng một vài người khác sẽ phải ngồi vào những chiếc ghế trống họ chưa từng bao giờ có quyền chạm đến. Sau đó, Draco sẽ giành lấy vị trí của mình, với Theo ngay sau anh.

Một khi những người vốn có quyền kế thừa vị trí tại hội đồng được thông qua, họ sẽ bỏ phiếu để những người có cha hoặc mẹ là Muggle bước vào hội đồng, để giành lấy quyền kiểm soát luật lệ. Và từ đó, họ sẽ lấp đầy từng chỗ ngồi, cho đến khi dần dần, nhưng chắc chắn, chậm rãi xóa sổ một Wizengamot giữ chặt tư tưởng cũ về pháp thuật thuần huyết và quyền lực.

Đây sẽ là một cuộc đảo chính. Một cuộc đảo chính toàn diện.

Hermione sẽ ở lại Hogwarts, an toàn trong các bức tường bảo vệ cô ở nơi đây, chờ nghe chuyện gì đang xảy ra. Dumbledore chắc chắn sẽ đầu quân cho Bộ một khi các nam sinh lên tàu, các giáo viên chắc chắn sẽ đến gặp cô, cô sẽ ở lại trong căn phòng này, cùng với mọi nữ sinh năm bảy và một vài nữ sinh năm sáu.

Họ là những cô gái đã có chồng, có người yêu và có hôn phu bước chân lên tàu tốc hành. Họ sẽ ở trong căn phòng này cho đến khi Draco báo tin…

Hoặc cho đến khi cô cảm thấy lời thề nguyền hôn nhân của họ tan vỡ dần dưới da thịt cô.

Cô cảm thấy rất sợ hãi, cô gần như không thể nuốt nỗi một ngụm nào từ cốc rượu Draco ấn vào tay cô một tiếng trước đó.

Sáng sớm mai khi họ đến London, những người ủng hộ họ sẽ gia nhập vào đoàn quân trẻ tuổi, những người anh em bạn bè mong muốn tiếng nói của họ được lắng nghe. Họ đều đến từ những gia tộc thuần chủng, một số là Slytherin, Ravenclaw, và trong số họ có một Gryffindor đáng chú ý - Bill Weasley. Rõ ràng, anh cả nhà Weasley đã có một cô bạn gái thuần chủng mà anh không thể kết hôn.

Những lời nói từ Phu nhân Malfoy tương lai, từ cô phù thủy sáng giá nhất thế hệ đã nhanh chóng đưa tất cả bọn họ lên con thuyền này.

Đây là tương lai của họ. Họ đang lấy lại nó, nắm giữ nó, nhưng ắt hẳn họ sẽ phải trả giá, và nếu Draco là một trong số những người hi sinh, nếu có ai chết vì những khát vọng của cô…

Thế nhưng nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, sẽ không còn những cuộc hôn nhân ép buộc, không còn những màn đính hôn sắp đặt. Không còn nghĩa vụ nào nữa… Hermione sẽ là người cuối cùng buộc phải từ bỏ tự do để ở lại thế giới này.

Và điều đó cũng khiến cô sợ hãi. Cô sợ rằng, sau khi luật Liên Hôn thay đổi, Draco sẽ hối hận vì quyết định kết hôn với cô quá sớm. Có lẽ họ đã có thể tạm hoãn đám cưới và cùng nhau thay đổi luật lệ. Không có gì phải vội vàng, mặc dù cả hai phải kết hôn sau mười bảy tuổi thì vẫn có thể chấp nhận được, thậm chí trước khi họ hoàn thành việc học…

Cô sợ anh sẽ hối hận vì đã lập lời thề gắn bó suốt đời với cô, và anh sẽ ước có một người vợ khác, một người vợ thuần chủng, như cha anh mong muốn.

Lucius Malfoy chưa bao giờ lên kế hoạch để cô ở lại làm Phu nhân Malfoy. Trong vòng vài năm tới, ông ta sẽ vứt bỏ cô khi bánh xe vận mệnh bắt đầu quay, khi luật pháp tan thành cát bụi. Sau đó, Draco sẽ kết hôn với một cô gái thuần chủng để có những đứa con thuần chủng phù hợp.

Draco đã thú nhận điều đó với cô vào một đêm muộn, khi rượu đế lửa đan xen trong hơi thở và anh bật khóc. Anh đã khóc khi cầm trên tay lá thư từ mẹ mình, một lá thư trả lời cho bức thư Hermione gửi đi vài ngày trước đó, bức thư nói với Narcissa Malfoy, rằng Draco dự định nắm lấy tương lai của mình, không đi theo con đường cha anh sắp đặt.

Câu trả lời từ bà đã làm giảm bớt nỗi sợ hãi lớn nhất của Hermione - Bà Malfoy luôn đứng về phía họ và sẽ luôn hỗ trợ con trai mình trong mọi tình huống. Bà không nói gì thêm, vì tất nhiên, thư từ của họ có thể bị chặn, thế nhưng sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt Draco…

Anh đã khóc và thổ lộ nỗi sợ hãi anh từng có đối với cha mình, anh biết rằng người đàn ông đó chưa bao giờ thực sự thay đổi, biết rằng với tư cách là con trai và người thừa kế của một gia tộc, anh phải hoàn hảo, anh được nuôi dạy để tìm một người vợ Muggle hoàn hảo, và biết rằng điều đó sẽ chỉ kết thúc trong bi kịch. Một kết thúc có hậu cho những người thừa kế Thuần Chủng là điều bất khả thi.

Anh đã ngủ thiếp đi trước khi cô có thể hỏi anh tại sao anh chọn cô, và tại sao anh lại hành động lúc này.

Draco ngồi bên cạnh cô đang vô cùng im lặng, anh chỉ nhìn bữa tiệc diễn ra. Cô không thể nhìn anh. Vẫn còn rất nhiều điều mà họ chưa thảo luận, rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. Mọi thứ cho đến thời điểm này đều xoay quanh hội đồng Wizengamot, về việc nên tin tưởng ai, về những luật nào họ phải đưa ra vào thời điểm đó, về sự khó khăn của cuộc cải cách. Họ vẫn chưa từng thảo luận bất kỳ điều gì về cuộc hôn nhân của mình, mối quan hệ của họ, về sự thật rằng cho dù luật hôn nhân không còn tồn tại, họ vẫn gắn kết cuộc đời với nhau.

Chồng. Anh là chồng của cô, và cô biết rất nhiều thứ về anh bây giờ, chỉ sau vài tháng kết hôn.

Cô đã biết cách anh uống trà. Cô biết rằng anh không thực sự tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ cho đến khi nào anh tắm xong. Cô biết  anh không thích mái tóc của mình quá dài, nó khiến anh nhớ về hình ảnh của cha mình, một hình ảnh mà anh sợ hãi phải nhìn thấy trong gương. Cô biết anh có thể dành hàng giờ để nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi mà không hề di chuyển khi mải suy nghĩ về một vấn đề. Cô biết anh giỏi độc dược nhưng lại thích học Bùa chú. Và cô biết rằng, cho dù anh thích màu xanh lá cây và thường mặc quần áo màu đen bao nhiêu, màu yêu thích của anh là màu xám.

Thế nhưng cô thực sự vốn không biết anh. Không hẳn. Cô không thực sự biết cảm giác được chạm vào anh, hay khi những ngón tay anh chạy dọc theo tấm lưng trần của cô, khi tay cô trượt qua bờ vai mạnh mẽ của anh. Cô thực sự không biết hương vị của anh trên môi cô như thế nào, và cảm giác sẽ ra sao khi bị mùi hương của anh làm cho say đắm. Cô không biết cảm giác sẽ ra sao khi ma thuật của anh hòa làm một với cô, giống như mối quan hệ của họ - cô không biết sẽ như thế nào nếu anh thực sự trở thành một phần của cô, cả thể xác và linh hồn.

Vậy nên cô khao khát nó. Cô thèm được biết từng li từng tí về chồng mình. Ý nghĩ rằng anh có thể ra đi vào ngày mai, không bao giờ quay trở lại, sẽ hy sinh hay liệu sẽ sống sót trở về…

Sự sợ hãi ăn mòn tâm can xương tủy cô.

Với một bàn tay run rẩy, cô nâng cốc lên môi, ép mình nhấp một ngụm. Cô ho gần như ngay lập tức, rùng mình vì mùi vị vừa tràn qua khoang miệng. Sau quãng thời gian dài trở thành một thành viên nhà Malfoy, có vẻ như Hermione không thể nào tiêu hoá nổi một thứ có vị quá… rẻ tiền.

“Nó thực sự kinh khủng,” Draco nói, với tay lấy chiếc cốc từ tay cô. “Đây sẽ là lần cuối cùng anh để tên Irish đó chuẩn bị rượu. Khi tất cả chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa em đến vườn nho của nhà chúng ta ở Pháp. "

Hơi thở của cô nghẹn lại trước những lời anh nói, và trong giây lát, Hermione không thể nào thở được. Đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh đề cập đến tương lai của họ - một tương lai mà anh dự định sẽ đưa cô đến vườn nho, vườn nho của anh, như thể đó là một điều hoàn toàn bình thường, rằng anh vốn nên đưa vợ mình đến đó. Cô cảm thấy tay mình run lên vì suy nghĩ ấy, và cô nhìn anh nhấp một ngụm rượu khác, mũi hơi chun lại vì ghê tởm.

“À, đúng vậy. Sớm thôi. Chẳng bao lâu nữa, tất cả sẽ kết thúc ”.

Môi cô đột nhiên khô khốc trước những lời anh nói, và cô ước gì cốc rượu vẫn còn trong tầm tay cô, để giúp cô giảm cơn buồn nôn váng vất đầu óc. Cô phải hít thở sâu một vài lần trước khi đủ khả năng đáp lời anh.

"Thánh thần ơi, chúng ta cứ như là Vua và Nữ hoàng tháng Năm ấy nhỉ."

Cô có thể thấy một sự vương giả trong ánh mắt anh, một cái gì đó gần như đến từ thế giới khác. Vượt xa mái tóc vàng và những đường nét sắc cạnh. Sự vương giả ấy thể hiện ở cách anh nâng cằm, cách anh nhìn quanh căn phòng, cách anh quan sát và nắm bắt mọi thứ trước khi nói, như thể anh sắp sửa đưa ra phán quyết. Nếu bất cứ ai trong căn phòng này xứng đáng được trao vương miện, nó sẽ được đội ngay trên đầu anh, và sau cuộc cách mạng quyền lực này, Draco Malfoy sẽ có tất cả - sự giàu có, tài hoa, gia tộc danh giá và quyền lực. Chỉ một Bộ trưởng do toàn bộ pháp sư phù thủy bầu ra, mới có thể ngồi ở vị trí cao hơn người khác - và một vị Bộ trưởng lớn tuổi không thể nào kìm chân cả hội đồng Wizengamot ngập tràn những người trẻ tuổi tiến bộ luôn sẵn sàng thực hiện những thay đổi về luật pháp cũng như chính sách.

Tuy nhiên, một nỗi sợ hãi chạy qua người cô, nỗi sợ hãi áp đảo cô vài tuần qua. Họ vẫn có thể thua. Họ có thể đúng, nhưng sự đúng đắn vốn không thể nào đảm bảo chiến thắng.

Điều gì sẽ xảy ra với cô đây, nếu Draco bị giết? Nếu anh bị bắt và bị tống đến Azkaban? Cô sẽ được cùng anh ở đó, hay cô sẽ bị xóa ký ức và trở lại cuộc sống bình thường của một Muggle? Hoặc tệ nhất, sẽ phải sống cuộc sống lưu vong, biết mọi thứ nơi đây nhưng không bao giờ có khả năng trở lại?

“Và rồi mặt trời mọc sẽ tước đi vương miện của chúng ta,” cô nói xong, đôi mắt rời khỏi anh nhìn chăm chú xuống bàn tay, các ngón tay đan vào nhau cố gắng giữ cho tay cô không run lên vì suy nghĩ.

Ngày mai có thể là ngày kết thúc mọi thứ. Kết thúc cuộc đời làm phù thủy của cô. Kết thúc cuộc đời được làm vợ anh.

“Không… không đâu, tình yêu của anh. Chúng ta còn quá nhiều việc phải làm để điều đó có thể xảy ra."

Hơi thở của cô dừng lại trước lời nói của anh - ‘’tình yêu của anh’’.  Trước đây, chưa bao giờ anh gọi cô theo cách yêu thương đến vậy. Thỉnh thoảng anh sẽ gọi cô là vợ anh, nhưng phần lớn thời gian, kể từ sau đám cưới của họ, anh luôn gọi cô là Hermione.…

"Chúng ta ư?" cô yếu ớt hỏi, không biết phải đáp lại cách gọi yêu thương của anh thế nào.

Phải mất một lúc sau, toàn bộ cơ thể anh chậm rãi đổi hướng, anh chuyển chỗ ngồi của mình để mọi sự chú ý của anh đều tập trung về phía cô. Chưa bao giờ Hermione cảm thấy mình là tâm điểm chú ý duy nhất của ai đó - ngay cả trong đám cưới của họ, Draco đã không thể nào nhìn vào cô. Giờ đây, bất chấp căn phòng xung quanh họ đang đang vô cùng hỗn loạn, mọi thứ anh nghe thấy, nhìn thấy, không có gì ngoài cô.

Ánh mắt anh di chuyển từ mắt cô xuống dần, lưu luyến trên cổ cô rồi chuyển sang đôi tay căng thẳng, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Môi anh mím lại, cô biết nó có nghĩa là anh đang cố gắng đưa ra quyết định. Sau đó anh nhìn lại vào mắt cô. Bàn tay anh vươn lên, luồn vào mái tóc xoăn, và những ngón tay anh tìm thấy một lọn tóc rơi ra từ chiếc kẹp trang nhã mà cô đang dùng để kẹp gọn tóc ra sau lưng.

Cô đã để mái tóc thấp xuống kể từ đêm đó tại Quán Ba Cây Chổi, nhưng anh không nói gì về nó. Cô vẫn dùng các bùa chú để những lọn tóc cuộn vào nhau một cách thích hợp, giữ cho độ xoăn không cứng nhắc giống như trước đây, nhưng anh chưa từng nói một lời. Cô đã gần như từ bỏ việc anh sẽ chú ý đến tóc tai của mình, cho đến tối nay. Giờ đây, cô nhìn ngón tay anh lướt qua vài sợi tóc nữa, rồi vuốt qua má cô, ngón tay anh gần như chạm vào da cô.

"Đúng vậy, Chúng ta."

Cách mà từ này phát ra từ bờ môi anh, mang đến cho cô cảm giác mọi thứ đã đến hồi kết. Như thể anh chưa từng có bất kỳ một ngờ vực nào - khi tất cả chuyện này kết thúc, họ sẽ vẫn bên cạnh nhau. Câu hỏi duy nhất còn lại, là liệu cô có đưa tay ra và chọn nắm lấy tay anh hay không.

Anh dường như đã trả lời câu hỏi cho cô, khi tay anh từ mái tóc đi chuyển xuống lòng bàn tay cô. Mắt cô di chuyển từ tay anh, nhìn vào bàn tay của họ giờ phút này, các ngón tay anh lướt qua mặt sau cổ tay đến đầu ngón tay cô, và cô thư giãn vừa đủ để anh có thể tách tay cô ra. Cô để yên, và anh đan những ngón tay họ vào nhau, sau đó anh đưa tay cô lên môi mình. Ánh mắt cô dán chặt vào bàn tay mình, đờ đẫn nhìn anh đặt nụ hôn lên ngón tay và mu bàn tay cô trước khi thả đôi bàn tay đang nắm chặt của họ lên tay ghế.

Tất cả những gì Hermione có thể làm là nhìn chằm chằm vào bàn tay họ, so sánh làn da nhợt nhạt của anh, hằn những vết chai từ chổi bay và bút lông với đôi bàn tay nhỏ nhắn và xinh xắn của cô, mềm mại nhưng bị dính ít mực. Có điều gì đó hơn thế này, điều gì đó sâu sắc hơn khi họ nắm tay nhau, và cô phải mất rất nhiều thời gian để tiêu hóa nó, thậm chí đủ thời gian để Draco nói vài lời với Theo, nhưng anh không bao giờ rút tay ra. Họ chưa bao giờ nắm tay nhau trước đây, và khi cô ngồi đó, cảm nhận cách ngón tay cái của anh khẽ xoa lên mu bàn tay cô, cô nhận ra sự thân mật tràn qua trái tim. Đây là da thịt thân thuộc, là niềm vui giản dị khi họ được kết nối với nhau.

Chồng của cô. Đây là chồng của cô. Draco Malfoy. Tương lai của cô và anh gắn liền với nhau. Anh đã thề nguyền với cô, gọi cô là vợ, là tình yêu của anh. Và đột nhiên cô nhận ra, anh đã mở lòng với cô, giờ đến lượt cô mời anh bước vào thế giới của mình. Giờ đây, cô biết rằng mình phải dũng cảm.

Cô phải trở thành nàng phù thủy  anh đã chọn làm vợ.

Đứng dậy khỏi ghế, cô nhìn xuống mặt đất một lúc, sau đó quay trở lại bàn tay của họ, lúc này đang bị kéo căng ra khi cô rời khỏi anh. Draco lúng túng trong giây lát, gần như định rút tay ra trước khi anh đứng dậy cùng cô, thế nhưng cô không chịu buông ra. Cô ngước lên nhìn anh, siết nhẹ tay anh, gần như khóa chặt anh tại chỗ. Sự bối rối lan trong mắt anh, nhưng cô hít một hơi thật sâu, cô biết mình phải nói ra điều này để bắt đầu mọi thứ.

“Sáng mai anh phải dậy sớm. Về phòng với em đi…"

Anh dường như đột nhiên hiểu được ý cô, và cô có thể thấy sự kinh ngạc tràn ngập trong mắt anh. Cô mỉm cười quay đi, nắm chặt tay anh, kéo anh đến cánh cửa lớn của Phòng Yêu Cầu. Anh chỉ yên lặng đi theo sau cô, nhận ra họ thực sự đang trở về phòng của mình.

Trên quãng đường dài đi bộ xuống, cô thầm cảm ơn trời tối, bởi vì nếu không, anh sẽ thấy má cô ửng đỏ đến thế nào, và thực tế là cô dường như không thể ngăn mình khẽ liếm bờ môi khô khốc.

Họ đến hành lang phòng mình. Những ngọn đuốc bừng lên sự sống khi họ đứng trước cửa với một chút phép thuật không lời đơn giản, nhưng trước khi cô có thể nói ra mật khẩu, cô cảm thấy bàn tay anh đặt trên hông cô, kéo cô vào vòng tay anh. Lưng cô chạm vào ngực anh, môi anh chạm vào tai cô, và cô rùng mình rên rỉ vì sự tiếp xúc giữa họ.

“Hermione… chúng ta không cần phải… em không cần phải làm bất cứ điều gì…”

“Chúng ta đã kết hôn,” cô thở ra, gom hết sức mạnh ý chí để dựa lưng vào anh, không để bản thân đánh mất sự ấm áp. “Chúng ta đã thề nguyền gần nửa năm, và anh vẫn chưa một lần chạm vào em. Mẹ anh đã nói với em rằng anh muốn chọn em ... em muốn biết, anh làm vậy là để làm hài lòng cha mình, hay để làm hài lòng chính mình? "

Draco rên rỉ trong mái tóc cô, cô lo sợ trong giây lát anh có thể rút tay khỏi tay cô, thế nhưng thay vào đó, cánh tay còn lại vòng xuống bụng cô, ôm siết lấy eo cô.

Cô có thể cảm nhận được hơi ấm của bàn tay anh qua từng lớp áo, và cảm giác hưng phấn đột ngột tràn ngập khắp cơ thể. Cao hơn hoặc thấp hơn một vài inch, anh có thể bắt đầu khám phá cơ thể cô đang đau đớn khát khao vì anh chạm vào.

“Anh không muốn thảo luận về chuyện đó bây giờ…”

Cô cố gắng che đi sự thất vọng, muốn hỏi lại, hỏi tại sao anh muốn cô hơn tất cả những người khác, nếu điều đó đã từng là sự thật. Thế nhưng nếu cô nhất quyết hỏi đến, cô có thể sẽ không thích câu trả lời, và cô cần anh, chỉ một lần, chỉ-

“Anh khao khát em, anh muốn em hơn tất cả mọi thứ. Anh sẽ cho em bất cứ điều gì. Đây có phải là câu trả lời em muốn nghe không? Hãy nói với anh rằng em muốn câu trả lời này và anh sẽ mang cả thế giới đến cho em.’’

Cô hít vào một hơi thở run rẩy khi cô áp người vào anh, cảm nhận sự kích thích của anh ở lưng dưới. Anh muốn cô, khao khát cô, và cô-

"Tại sao anh lại muốn cưới em?" Cô thì thầm hỏi. Cô phải biết, phải nghe anh nói, phải nghe anh khẳng định điều mình hy vọng và ước mơ.  Nếu anh khao khát cô, thì chắc chắn ...

Anh xoay người cô lại, ấn lưng cô vào cánh cửa, tay anh di chuyển, một tay quay trở lại hông cô, tay kia ấn vào tường đá lạnh ở ngưỡng cửa. Đôi mắt anh mở to nhìn xuống cô, tìm kiếm một câu hỏi mà cô không biết câu trả lời.

“Để anh đưa em về giường. Hãy để anh cho em thấy lý do tại sao anh muốn kết hôn với em. Em sẽ để anh làm vậy chứ? Em sẽ cho anh biết cảm giác như thế nào khi ở bên em? Biết đâu anh sẽ chết ngày mai-”

Cô đứng dậy, hôn anh và ngăn lại lời anh đang nói. Cô không muốn nói về ngày mai, không muốn nói về những gì sắp xảy ra. Anh muốn cô, và thế là đủ. Anh khao khát cô, khao khát được ở bên cô, thậm chí đã hứa hẹn thế giới với cô.

Anh đã thực hiện một lời thề bất khả bội, sẽ bảo vệ cô, sẽ kết thúc những luật lệ sai trái để cô được tự do, anh đã hứa sẽ theo cô đến bất cứ nơi nào cô dẫn dắt.

Và đêm nay, cô đang dẫn họ đến chiếc giường tân hôn, nơi cô dự định sẽ trao tặng anh mối liên kết kỳ diệu họ đã mang theo trong da thịt chừng ấy thời gian. Thật dễ dàng để bỏ qua sợi dây liên kết của họ khi nó mỏng manh như một sợi chỉ. Thế nhưng giờ đây, những sợi dây trói buộc họ không khác gì những sợi dây thừng dày và nặng, thu lại theo từng ngày.

Draco sững sờ khi cô lùi lại - môi họ không còn ấn vào nhau nữa, nhưng Hermione không có ý định dừng lại. Cô cảm nhận được sự tuyệt vọng của anh khi cô lùi lại khỏi nụ hôn, thế nhưng bất kỳ chút giác quan nào vẫn còn trong cô đều đang kêu gào vì hành lang lạnh và gió lùa. Tuy nhiên, trong mắt anh ngập tràn sợ hãi khi anh nhìn cô và anh tuyệt vọng áp môi mình vào môi cô.

Cô chiều theo ý anh, lưng ưỡn lên ép ngực vào anh, cô quay đầu lại vừa đủ để có thể thì thầm mật khẩu căn phòng. Cả hai đều nghiên ngả vài bước khi cánh cửa mở ra, cô kéo chồng mình theo bằng cách nắm lấy vạt áo choàng của anh.

Sự ấm áp và ánh sáng từ phòng sinh hoạt chung phá vỡ sự nặng nề của nụ hôn gián đoạn trên hành lang, nó giúp đầu óc cô minh mẫn trở lại để hít thở sâu. Draco đóng cửa lại, nhưng trước khi anh có thể tiến về phía cô, cô bước về phía phòng ngủ của họ, ném một nụ cười qua vai. Cô hy vọng có thể mèo vờn chuột với anh một lát, hy vọng rằng vẻ ngoài của cô đủ quyến rũ trong khi thật ra cô cảm thấy ngại ngùng vô cùng, anh đuổi kịp cô chỉ trong vài bước chân, tiến lại phía sau và tóm lấy cô, ngăn cô lại.

Hermione có thể cảm nhận được sức mạnh của anh khi anh vòng tay qua vai cô, kéo cô vào ngực mình, và môi anh lại gần tai cô lần nữa. Cô cảm thấy nhiều hơn là nghe tiếng anh hít thở sâu, có thể là mùi tóc cô, cô nhắm mắt lại, để bản thân chìm vào hơi ấm của anh.

Bàn tay còn lại của anh lần nữa chạm vào một vài lọn tóc đã rơi về phía trước, thậm chí còn kéo nhẹ một cái, mu bàn tay chạm vào ngực cô. Một lời thì thầm thoát ra khỏi môi, cô cố gắng lấy lại hơi thở, sẵn sàng giữ thẳng lưng không cho phép đầu gối của mình khuỵu xuống.

“Anh cần em đồng ý, vợ của anh,” anh thì thầm vào tai cô. “Nói đi em, nói những lời mà anh muốn nghe…”

Một tiếng rên rỉ khác thoát ra từ đôi môi hé mở của cô khi môi anh kéo qua tai cô, xuống đến cổ. Cô cố gắng suy nghĩ rõ ràng, để tưởng tượng chính xác những gì anh muốn nghe - anh mong đợi được nghe gì từ cô?

Răng anh cắn khẽ vào dái tai cô, để cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả vào cần cổ thanh mảnh, nụ hôn càng lúc càng đi xuống khi anh ôm cô vào lòng.

Hai tay cô di chuyển vô định, cố gắng tìm thứ gì đó để nắm lấy, và cô đưa tay ra sau, một tay tìm thấy áo choàng của anh, tay kia chạm vào cổ tay anh, bám chặt để giữ cho mình đứng thẳng. Đây có phải là cảm giác như bị đánh thuốc mê không? Cô cảm thấy như mình mất trí, đầu óc mờ mịt như phủ sương, và cô có thể cảm thấy sợi dây ràng buộc họ đang siết chặt, kéo họ lại với nhau. Cô đã luôn đồng ý điều này trong lòng, và bây giờ, dục vọng bao lâu nay tràn ngập trong cô.

Draco bắt đầu ấn những nụ hôn lên tất cả những vùng da mà anh có thể chạm tới, dùng tay còn lại gạt mái tóc cô ra, cô rùng mình với cảm giác diệu kỳ đang bùng phát, không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô. Nó hoang dã như một con ngựa đứt cương đòi hỏi và cô muốn buông xuống hết mọi trói buộc để được tự do. Cô muốn ngừng kiểm soát bản thân, sống hết mình trong giây phút này với anh, phục tùng những ham muốn đang đè nén linh hồn cô.

Giữa phút giây ấy, nỗi sợ hãi xâm chiếm cô - sợ rằng cô có thể thất bại, rằng cô có thể không đủ tốt, rằng cô có thể không làm anh hài lòng. Nỗi sợ hãi đó đủ để xoa dịu cơn bão ma thuật đang hình thành giữa họ, và cho cô đủ lý trí để đáp lại lời cầu xin của anh.

“Em muốn anh,” cô thở hổn hển, và đó là sự thật, ngay cả khi cô sợ hãi. "Em muốn anh, trở thành chồng của em."

Anh rên rỉ trong mái tóc cô, nắm chặt lấy cô chỉ trong một nhịp thở, và sau đó anh thả cô ra khỏi vòng tay mình, anh lùi lại. Quay cuồng xung quanh, Hermione bắt gặp anh đang chớp mắt điên cuồng, ánh mắt bàng hoàng mờ dần. Cô nghi ngờ ánh mắt ấy giống hệt mình. Nó bắt đầu áp đảo cả hai.

Có vẻ như chồng cô cũng do dự hệt như cô vậy.

Quay về phía phòng ngủ, cô nắm lấy tay anh, đan những ngón tay họ vào nhau. Cô ngước nhìn anh một lúc, nụ cười nở trên môi và cô thả lỏng mình, chỉ cần một cái chạm nhẹ. Cô ngừng nghĩ về những gì sắp xảy ra, thay vào đó, cô chỉ nghĩ đến ý nghĩa của việc này. Cô có thể hòa làm một cùng anh. Cô dẫn anh vào căn phòng lẽ ra nên được họ sử dụng chung, và trước khi cô kịp bước vào, anh đã sử dụng bùa chú biến tấm trải giường màu xám thành màu xanh lục.

Nhướng mày, Hermione ngước nhìn chồng mình, ánh mắt chứa đựng câu hỏi.

“Anh luôn tưởng tượng cảnh em nằm trên những tấm trải giường màu xanh,” anh nói với một nụ cười nhếch mép khiến Hermione trợn mắt nhìn anh.

“Nếu hai chúng ta bắt đầu theo đuổi những thứ mình tưởng tượng, vậy hãy đợi đến khi em nói cho anh nghe về những việc ta nên làm ở thư viện.” Một nụ cười nở rộng trên môi cô và cô cảm thấy bản thân thư giãn trước lời trêu chọc của anh. Tất nhiên, sự thư giãn ấy chỉ kéo dài thêm một giây nữa, cho đến khi cô nhận ra mình không biết phải làm gì tiếp theo.

Cô nghĩ, nếu cô là một phù thủy dũng cảm thực sự, cô có thể chỉ cần… cởi bỏ áo chùng của mình, hoặc có thể sử dụng bùa biến mất. Một cái gì đó, bất cứ điều gì để có tình hình tiến triển theo cách cô mong muốn. Thật bất khả thi để cởi tất và ủng của cô mà không cúi xuống một cách lúng túng, mất thời gian để móc và tháo từng chiếc cúc áo trên váy của cô. Cô đột nhiên rất hiểu tại sao mẹ chồng cô lại sử dụng một gia tinh chuyên giúp bà mặc quần áo mỗi ngày, nhưng không có chuyện Hermione gọi một gia tinh nhà Malfoy vào lúc này đâu. Sống chết cũng không.

Cuối cùng cô cũng rời mắt khỏi anh để xem xét mặt trước của chiếc áo chùng, ngón tay cô di chuyển để kéo bốn chiếc nút ở đó. Chiếc áo chùng dày và ấm áp, một thứ cần thiết vào những đêm lạnh lẽo và gió lùa trong lâu đài, nhưng giờ đây, cô cảm thấy như thể nó đang khiến cô nghẹt thở. Ngón tay của cô xoay qua nút đầu tiên, rồi một chiếc nút khác, bùa biến mất đột nhiên trở thành một ý tưởng tuyệt vời khi cô đấu tranh với hai chiếc nút cuối cùng.

Draco ngay lập tức đến để giải cứu, cô mong anh sẽ sử dụng một chút phép thuật để giúp cô cởi quần áo, thế nhưng anh chậm rãi dành thời gian cho việc đó. Hai tay cô buông xuống hai bên khi anh chăm chú xem xét chiếc áo chùng, sau khi nút thắt được mở, nó dần dần rơi xuống khỏi người cô.

Lớp vải trượt xuống cánh tay, Hermione lơ đãng nhìn nó rơi xuống sàn, để lại cô trong một bộ váy tuyệt đẹp, thành thật mà nói, cô vốn chưa bao giờ có ý định mặc nó ở Hogwarts. Một chiếc váy dày và thiết thực khác sẽ phù hợp hơn trong thời tiết lạnh này, thế nhưng chiếc váy cô đang mặc nói lên địa vị của cô, vợ của người thừa kế một gia tộc Thuần Chủng tiếng tăm quyền lực. Chất liệu vải mềm mịn với đường cắt may vừa vặn ôm lấy thân hình cô, tạo cho cô một dáng người thanh thoát mà cô không chắc mình thực sự sở hữu.

Cô thích thứ sức mạnh mà chiếc váy mang lại cho mình, giống như một loại áo giáp. Thế nhưng phía trước chiếc váy là một hàng nút nhỏ. Cô kéo nó sang một bên, tiết lộ cho chồng mình rằng anh vẫn còn phải đấu tranh vật lộn với một số kẻ thù nữa, cô cứ nghĩ rằng lần này anh sẽ sử dụng phép thuật - thế nhưng, một lần nữa, ngón tay anh lần lượt tháo từng chiếc nút.

“Cho phép anh nhé,” anh nói nhẹ nhàng, vẻ điềm tĩnh của anh làm cô thư giãn, và cô suy ngẫm về những lời anh vừa nói - đó không phải là yêu cầu của một người đàn ông đề nghị hộ tống cô qua đường, cũng không phải đề nghị mang sách cho cô. Không, đó là một lời xin phép để anh được cởi xuống quần áo của cô. Không đời nào cô bắt anh dừng lại.

Draco không dừng lại cho đến khi xuống được nửa đường,chỉ cần Hermione đẩy chiếc váy xuống và bước ra khỏi đó là đủ, nhưng anh có vẻ hài lòng với công việc của mình, từng chiếc nút được giải phóng khỏi sự trói buộc. Ngay khi tay anh thả chiếc váy ra, Hermione lắc nhẹ, để nó rơi khỏi vai, rồi trượt xuống qua hông cô, chạm vào sàn với một tiếng thịch. Cô cố gắng để không run rẩy khi chỉ còn trên người đồ lót, thế nhưng rõ ràng thứ chạy dọc trên da cô không phải vì lạnh.

Không, chúng đến từ cách anh đang nhìn cô, từ trên xuống dưới. Khi ánh mắt anh chạm đến chân cô, anh lùi lại phía sau, đưa tay cho cô, và cô nắm lấy, bước ra khỏi chiếc váy và áo chùng. Với một cái vẫy đũa phép, cả hai món đồ bắt đầu chiếm lấy một vị trí trong tủ quần áo của anh.

Nhìn xuống cơ thể mình, Hermione thấy một sự chiếc váy lót đơn giản, một lớp quần áo Narcissa không cho phép cô bỏ qua. Cô vẫn mặc áo lót muggle, mặc dù bây giờ chúng đã đẹp hơn rất nhiều so với vài năm trước. Tất chân của cô kết hợp cả hai phong cách phù thủy và muggle - cô không sử dụng phép thuật để giữ chúng theo ý muốn. Cô hy vọng điều đó không làm Draco bận tâm.

Anh hạ mình xuống sàn sau một hồi nhìn khắp cơ thể cô, bắt đầu tháo giày. Anh vẫn quỳ một gối trên sàn khi anh cố gắng kéo chúng ra, và Hermione phải với tay giữ chặt cạnh giường để đứng thẳng. Đôi ủng của cô được đặt dưới mép giường, và có điều gì đó thân mật thật sự khi cô nhìn thấy chúng được đặt bên cạnh đôi ủng quidditch của Draco.

Cô mong anh đứng dậy, thế nhưng đôi mắt anh bây giờ đang nhìn vào đôi chân dài bọc bên trong lớp tất của cô, ánh mắt hướng lên dần cho đến khi anh chạm đến đường viền ren trên da cô. Hít vào một hơi, Hermione quan sát anh lê bàn tay nhấc chiếc váy lót của cô lên thật chậm rãi, cho đến khi anh chạm đến phần ren trên cùng của chiếc tất chân. Có hai dải ruy băng ở đó, dẫn lên cao hơn đến chiếc garter belt cô đang mang, anh chợt phát ra một tiếng rên trầm thấp. Ngay sau đó, ngón tay anh lướt qua phần trên của lớp ren, và cô nghe thấy một âm thanh tương tự lướt qua môi mình.

“Đây là… em đang mang một cái garter belt ấy hả?” anh thì thầm, và cô cảm ơn vì mình đã luôn nghe theo lời của vị giáo viên làm đẹp. Cô chợt cảm thấy mình giống hệt một món quà xinh đẹp đang được mở ra và khám phá. Cho đến nay, đó là khoảnh khắc gợi tình nhất trong cuộc đời cô và cô thấy mình khó thở khi chồng cô ngước nhìn lên, đôi mắt họ khóa chặt nhau.

*

"Đây là Garter Belt cho mấy bạn nào ko tưởng tượng được 😂. Tôi ko biết tiếng Việt nó gọi là cái gì 🙉"

*

"Có lẽ anh có thể tự khám phá câu trả lời bằng cách tiếp tục?"

Cô không thể tin những lời thực sự vừa phát ra từ môi mình, và tiếng ồn đó từ môi Draco lại phát ra khi anh quay lại nhìn cô. Cô khẽ cắn môi khi anh bắt đầu lướt lên cao hơn, để lộ dải ruy băng và sau đó là bộ đồ lót ren mềm mại vừa vặn. Rốt cuộc thì, màu đen đi liền với mọi thứ - cô sẽ không bao giờ mắc lỗi với sự lựa chọn này.

Draco lại rên rỉ, tay anh lạnh cóng khi anh nhìn vào nơi giữa hai chân cô, Hermione cảm thấy mình ngại ngùng hơn. Cô có thể cảm nhận được độ ẩm và hơi nóng ở nơi đó, và cô biết chất vải này có thể mang lại cảm giác tuyệt như thế nào, cô dường như có thể ngửi được mùi vị của chính mình, má cô đỏ lên vì ý nghĩ ấy, thế nhưng bây giờ cô cảm thấy đã quá muộn để quay lại.

Với tay xuống, cô nắm lấy chiếc váy lót của mình từ tay anh, sau đó nâng nó lên và kéo qua đầu, để lộ dây nịt và áo ngực. Quăng nó sang một bên, cô đưa tay vén tóc ra sau. Nếu có một khoảnh khắc nào đó để cảm thấy mình xinh đẹp và gợi cảm, cô nghĩ đó chính là giây phút này, lần đầu tiên cô ở bên chồng mình.

Môi cô run lên nhìn xuống anh, và cô có thể thấy rằng anh không còn nhìn cô nữa, thay vào đó anh nhìn xuống sàn nhà. Anh không thích những gì anh nhìn thấy có phải không? Chắc chắn ... chắc chắn là cô không đủ hấp dẫn ...

"Draco?" cô thì thầm gọi anh, và anh mở to mắt nhìn cô.

“Em không bao giờ gọi anh như vậy,” anh đáp và đứng lên trước mặt cô, ánh mắt không bao giờ rời khỏi khuôn mặt cô. "Em luôn gọi anh là Malfoy."

Cô vắt óc suy nghĩ trong giây lát, cố gắng nhớ lại tất cả mọi sự tương tác của họ - nhưng đó có lẽ là sự thật, cô hiếm khi nói chuyện với anh. Những người vợ thuần chủng vốn chỉ để cho người khác nhìn thấy, một vật trang trí xinh đẹp, nhưng không được lên tiếng hay đóng góp ý kiến. Cho đến vài tuần trước đó, cô không hề biết rằng người vợ mà Draco muốn không phải là người mà mẹ anh đã đào tạo bấy lâu nay. Và thậm chí sau đó… Có lẽ cô thực sự chưa bao giờ sử dụng tên anh.

"Anh có muốn em gọi anh là Chồng không?" cô hỏi, nâng cằm nhìn lên anh. Anh ở rất gần, mép áo choàng của anh chạm vào làn da trần của cô, và cô không nhìn đi chỗ khác khi trượt tay anh quanh eo mình lần nữa, kéo cô lại gần. Những vết chai trên tay anh chạm vào lưng cô. Cảm giác hệt như thiên đường và địa ngục, khi ở gần anh nhưng không thể hòa làm một với anh, và cô cảm thấy gần như cạn kiệt ham muốn với chồng mình.

“Anh sẽ để em gọi anh bằng bất cứ cái tên nào em muốn,” anh trả lời, và nghiêng người về phía trước, môi lướt qua trán cô. "Nhưng anh hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ có một cái tên khác từ em, tình yêu của anh."

Đôi mắt cô nhắm lại trước nụ hôn dịu dàng của anh, và da thịt lâng lâng vì cảm giác đó. Cô hít một hơi thật chậm, cố gắng giữ nhịp thở đều đặn, rồi mở ra khi anh lùi lại, đúng lúc nhìn thấy mắt anh cũng mở ra.

“Nhưng không phải bây giờ, khi em chưa sẵn sàng,” anh nói thêm.

Gật đầu, Hermione liếm môi, sau đó nhìn xuống cơ thể anh, vẫn còn mặc chiếc áo choàng ban nãy. Chúng không phải là loại áo cài nút, mà thay vào đó nó sử dụng một khoá treo lỏng lẻo. Bên trong anh mặc một bộ quần áo vừa vặn.

Giống như những gì anh đã làm cho cô, Hermione với tay lên, trượt chiếc áo choàng khỏi vai anh. Cô vẫy cổ tay, cất áo choàng của anh vào tủ, rồi với lấy chiếc áo khoác anh mặc bên trong. Cô tìm thấy một hàng nút áo chạy dọc xuống, và bằng cách nào đó, tay của cô vững vàng hơn rất nhiều, cô lần lượt tháo từng chiếc nút áo, cho đến khi chiếc áo sơ mi bên dưới lộ ra. Anh bất động khi cô trượt chiếc áo khoác khỏi vai anh, nhưng khi cô với tới cổ áo sơ mi, anh ngăn cô lại, thay vào đó, anh đưa cổ tay lên, để lộ chiếc khuy măng sét.

Những chiếc khuy măng sét cô đã tặng anh để đáp lại lời hứa hôn của họ.

Tất nhiên, chúng đã được chọn từ một trong những món trang sức gia truyền của nhà Malfoy, thế nhưng chúng vẫn là do cô chọn, đến từ phía cô. Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn trong khi cẩn thận tháo khuy măng sét, và quay lại đặt chúng trên bàn anh. Nghĩ đi nghĩ lại, cô với tay tháo đồ trang sức của mình, đầu tiên là hoa tai và sau đó là vòng cổ.  Cô nhìn xuống cổ tay của mình,  chiếc vòng tay là thứ duy nhất còn lại, chiếc vòng tay chứng minh cô là nàng phù thủy của anh, vợ anh. Không có chiếc nhẫn nào trên tay cô, một điều mà cô vẫn thấy khá kỳ quặc nếu xét theo di sản muggle của mình, thế nhưng -

"Giữ lại nó nhé em?" anh hỏi, và cô quay lại nhìn chồng, một nụ cười nhẹ nở trên môi.

“Tất nhiên rồi,” cô nói, bước về phía anh để tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Cùng nhau, họ gỡ dần những chiếc cúc áo sơ mi của anh, cho đến khi khuôn ngực trần của anh lộ ra ngoài. Cô tháo chiếc thắt lưng của anh, quỳ xuống để giúp anh cởi bỏ giày và tất.

Cô cố gắng không suy nghĩ nhiều khi ngước lên nhìn anh, chỉ công duy nhất một chiếc quần lót. Thế nhưng trước khi cô có thể suy nghĩ về hành động tiếp theo của mình, anh đã đưa tay ra, nâng cô lên để cô đứng trước anh.

Cả hai đều đang sắp khỏa thân, và cô hơi rùng mình, vì lạnh hơn là căng thẳng.

“Anh có…” cô liếm môi, mắt liếc nhìn chiếc giường, rồi quay lại nhìn anh. "Anh có biết...ta nên làm gì không?"

Chưa bao giờ Hermione thiếu kiến ​​thức, thứ kiến ​​thức chân chính thế này. Cô không có kinh nghiệm trong chuyện này. Đúng vậy, cô chưa bao giờ thực sự học phép thuật cho đến khi vào Hogwarts, thế nhưng cô vẫn biết cảm giác như thế nào khi có Pháp thuật trong tầm tay. Cô chưa bao giờ được nuôi dạy để trở thành một phù thủy thuần chủng, nhưng gia đình của cô vốn là Tầng lớp Thượng lưu, và cô đã tham gia một số lớp học về nghi thức giao tiếp phù hợp. Tuy nhiên, chuyện này - cô chưa từng trải qua bất cứ điều gì trước khi cô đính hôn với Draco, và đây đã là bước tiến xa nhất với những gì họ từng có trước đây.

Anh lắc đầu, mắt anh nhìn vào ngực cô, rồi đến hông cô, hơi thở anh dồn dập. "Cha đã cố gắng đưa anh đến, uhm … chà, anh đã từ chối."

"Từ khi nào?" cô hỏi, và Hermione không thể tin rằng họ đang nói về cha anh trong thời điểm nhạy cảm hết sức thế này, nhưng cô vô cùng muốn biết.

“Giữa năm thứ năm và năm sáu,” anh nói với một cái nhún vai, và anh nhìn lại vào mắt cô. "Và một lần nữa, ngay sau sinh nhật của anh."

Họ đã hứa hôn trong cả hai lần đó, và Draco đã từ chối cha mình. Từ chối một cơ hội để tìm hiểu khoái lạc dục vọng. Trong thế giới muggle, cô không thể tưởng tượng được có chàng trai nào lại từ chối cơ hội có một cuộc chơi với một cô gái, hoặc ít nhất đó là điều cô đã tin tưởng, nhưng Draco…Lúc đó họ hầu như không hề quan tâm đến nhau, thế nhưng anh đã chứng tỏ mình là một người đàn ông đáng tôn trọng. Anh thậm chí không cần phải nói cho cô biết sự thật, nhưng anh lựa chọn trung thành với hôn ước của họ.

"Tại sao không?" cô hỏi, và cô có thể đoán ra câu trả lời, nhưng cô đặc biệt muốn nghe nó. “Em biết theo truyền thống, những nữ phù thủy luôn giữ mình trong trắng trong khi các pháp thích có… các mối quan hệ khác. Tại sao anh lại muốn đi ngược với truyền thống?”

Anh không nói gì trong một lúc lâu, rồi kéo cô lại gần mình, thả tay cô vào giây phút cuối cùng để anh có thể vòng tay qua eo cô, kéo cơ thể cô chạm vào người anh. Bàn tay còn lại của Draco luồn vào tóc cô, và ngón tay cái của anh nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngước nhìn vào mắt anh.

Môi anh lướt qua môi cô một lúc, rồi cuối cùng anh cũng trả lời.

"Bởi vì, tình yêu của anh, họ không phải là em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro