Chương 4 - Anh Chỉ Cần Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi nụ hôn từ Draco Malfoy luôn là một thứ gì đó mới mẻ. Nụ hôn đầu tiên của họ gần như bốc đồng, như thể anh không biết làm gì khác ngoài hôn cô. Lần thứ hai, là một nụ hôn thể hiện sự tin tưởng. Nụ hôn của họ trong hành lang cháy bỏng và cuồng nhiệt, gần như thể họ đã mất kiểm soát.

Tuy nhiên, nụ hôn hiện tại mang một cái gì đó ngọt ngào và rụt rè. Hermione không bao giờ nghĩ điều đó sẽ đến từ anh, rằng bất cứ điều gì về Draco Malfoy có thể được mô tả bằng hai từ rụt rè. Cảm giác như thể anh đang sợ hãi, sợ hãi về lời thú nhận của mình, sợ hãi về phản ứng của cô. Tuy nhiên, thay vì cảm thấy sợ hãi, Hermione cảm thấy hồi hộp. Một niềm phấn khích, vui sướng trào dâng. Xen lẫn là nỗi khao khát và ham muốn.

Đầu cô ngửa ra sau khi anh hôn cô, và cô để anh dẫn dắt, để anh từ từ khám phá. Cô để anh cảm nhận cơ thể mình áp vào anh, cho đến khi anh bắt đầu lùi lại - cô ném tất cả cẩn trọng vào gió và dịch người.

Nhón chân lên, Hermione luồn những ngón tay thon nhỏ vào mái tóc anh, cô giật mạnh chân tóc. Tiếng thở hổn hển từ môi anh thúc đẩy cô, nhưng bất kỳ tiếng động nào khác thoát ra từ anh đều bị nuốt chửng trong bờ môi quyết tâm không lùi bước của cô. Cô không thả tóc anh ra cho đến khi vòng tay anh ôm chặt lấy eo cô, và rồi họ lạc trong khoái cảm. Ma thuật của họ dường như hòa vào nhau, bao quanh lấy họ, cô sợ rằng pháp thuật sẽ khiến mọi thứ đi quá nhanh. Thế nhưng ngược lại, pháp thuật lúc này như một dòng chảy dịu dàng uốn lượn xung quanh họ.

Sau một lát, cô nhận ra mình đang cảm nhận rõ rang niềm vui sướng ấy. Niềm vui khi họ đến được với nhau, niềm vui bởi vì kể từ đây, không có gì có thể ngăn cách họ. Cô thả lòng người, và cảm nhận được Draco cũng thư giãn với cô.

"Về giường?" anh hỏi nhẹ nhàng, và cô có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt anh.

Cô nở một nụ cười, muốn khiến anh cảm thấy thoải mái hơn và cố gắng gật đầu. Cô khẽ cắn môi, ánh mắt anh nhìn thẳng vào đó, hơi thở dồn dập.

"Nhìn em này, chỉ nhìn thôi nhé" cô nói với một nụ cười và lùi lại phía sau anh, hết mức có thể. Tay anh siết chặt lấy cô trong giây lát, như thể anh sợ hãi phải thả cô ra. Thế nhưng khi cô vòng qua anh, bước về phía giường, Draco thả tay cô xuống.

Cô xoay người liếc nhìn qua vai, quan sát đôi mắt của chồng lướt đi trên cơ thể mình, xuống thấp dần cho đến khi chúng... ồ vâng. Chồng cô đang nhìn thẳng vào vòng ba của cô. Cô biết vòng một của mình cũng khá đẹp và vừa tay, thế nhưng vòng ba của cô, cho đến nay vẫn là phần cơ thể cô tự tin nhất, đặc biệt là khi nó đi kèm Garter Belt, ruy băng, tất chân và quần lót ren. Bờ mông tròn trịa lấp ló phía dưới, khi cô đặt một đầu gối lên giường, hàm anh rơi xuống, hơi thở gấp gáp.

"Nhìn thấy thứ gì anh thích chưa?" cô trêu chọc, và trong vài giây anh băng ngang qua căn phòng, dường như quên mất rằng cô đã bảo anh chỉ được nhìn thôi.

Hermione không bận tâm, cô nằm xuống, quan sát chồng mình. Đầu cô chạm vào một chiếc gối, anh leo lên trên, một chân đặt giữa hai chân cô, gần gũi đến mức cô có thể cảm thấy đầu gối của anh ấy áp vào nơi riêng tư nhất của mình. Hơi thở của cô nghẹn lại, và cô đột nhiên tưởng tượng đến cảnh mình đang cưỡi trên người anh, chà, có lẽ một ngày khác vậy.

"Em nghĩ em đã bảo anh chỉ được nhìn thôi," cô thì thầm, cụp mi và từ từ ngước mắt lên nhìn anh.

"Anh cần em," anh thú nhận, cúi xuống hôn lên trán cô, mi mắt, chiếc mũi nhỏ xinh và sau đó là đôi môi cô.

Kể từ giây phút ấy, mọi thứ hoàn toàn là một khoảng không mờ mịt.

Một khoảnh khắc, họ đang hôn nhau, hai cơ thể áp vào nhau, một khoảnh khắc tiếp theo, anh đã kéo cô lên phía trên mình. Cơ thể của họ dường như nghiến chặt vào nhau, và cô tưởng tượng rằng đây hẳn là những gì một cô gái Muggle bình thường sẽ làm với bạn trai của mình, dò dẫm, sờ mó, khám phá một cách mù quáng. Cảm giác thật bình thường, thật đơn giản -

Nhưng pháp thuật lại quay cuồng xung quanh họ, và cô không thể không dịch người xuống thấp hơn, đưa mình về phía anh. Giữa họ vẫn còn hai lớp vải, nhưng cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang phản ứng với cô và phải gom mọi tia lý trí của Hermione để cô không biến mất đồ lót của họ.

"Em muốn-" cô thở hổn hển trên môi anh, rụt người lại, nhưng khi cô ngồi thẳng, cô có thể cảm thấy anh đang căng cứng giữa hai đùi trong của cô, và điều đó khiến cô mất tập trung hơn nữa.

Anh đẩy cô nằm xuống giường, trở lại trên người cô, nắm lấy chân cô và mở rộng chúng ra trước khi lách mình vào giữa.

"Anh biết mà, có anh đây," anh hôn mạnh vào cổ họng cô và dẫu cô không thực sự biết anh có ý gì, cô vẫn tin tưởng anh sẽ cho cô những thứ cô cần, những thứ cô không tài nào nắm bắt được.

Môi anh chạm vào xương quai xanh, cô dịch người, hi vọng có thể chạm vào anh, thế nhưng mọi thứ chạm và cô là không khí lạnh toát, và nó đủ khiến cô ứa nước mắt. Cô muốn anh. Cô cần một thứ gì đó để nép mình vào, một thứ gì đó để sưởi ấm bản thân, thế nhưng anh ép đầu gối vào phía sau chân cô, giữ cô nằm yên.

"Draco-" cô thở hổn hển nhưng nó nghe giống một tiếng rên rỉ hơn, và cô nghĩ rằng mình có thể sắp phải cầu xin anh mất rồi.

"Anh biết, anh đây" Draco nhấn mạnh và anh đặt một nụ hôn giữa hai bầu ngực cô.

"Làm ơn, cho em đi, ôi Merlin, Draco, Chúa ơi-"

"Suỵt, anh biết, anh hứa mà," anh lại thì thầm, và tay anh kéo xuống chiếc áo lót của cô, vừa đủ để một bên ngực cô bật ra. Sự cọ xát của lớp ren với làn da căng mọng khiến cô rên rỉ ra tiếng, rồi miệng anh ngậm lấy đầu nhũ. Lưỡi anh xoáy xung quanh nó, và tiếng cô rên lên-

Âm thanh thoát ra từ môi cô vang khắp căn phòng, cao vút, cô tưởng tượng mình có thể nghe thấy tiếng kính vỡ - không, cô chắc chắn có thể nghe thấy tiếng kính vỡ.

Và rồi bằng cách nào đó, mọi thứ trở nên tuyệt vời hơn. Cô cảm nhận có thứ gì đó giữa hai chân mình.

Ôi dẹp mẹ hết đi, tuyệt vời hơn cả tuyệt vời ấy. Cảm giác còn tuyệt hơn cả đạt điểm tối đa môn Độc dược. Tuyệt hơn nghe ai đó gọi cô là cô Phù thủy sáng giá nhất thế hệ. Tuyệt hơn cả khi nghe Bà Malfoy nói với cô rằng cô là một tài sản quý giá của gia đình. Tuyệt hơn cả mùi của một cuốn sách cũ và cảm giác của một cây bút lông mới chạy trên giấy da.

Lưng cô cong lên, chỉ sau một cái chạm nhẹ, cô cảm thấy lớp ren ẩm ướt của quần lót bị đẩy sang một bên và hai ngón tay anh trượt trên âm vật sưng tấy của cô...

Cô không có từ ngữ nào để miêu tả cảm giác ấy. Cô đã từng tự giải quyết trước đây, tất nhiên rồi, thế nhưng cảm giác này...

Không một từ ngữ nào trong vũ trụ có thể giúp Hermione mô tả cảm giác lần đầu tiên chồng cô chạm vào cô.

"Hãy nói cho anh biết nếu anh làm đau em," anh nói trên ngực cô, và anh cắn vào một đầu nhũ vẫn còn bị lớp ren che chắn, cố gắng mút lấy nó qua lớp vải khêu gợi. "Salazar ơi, em ướt quá rồi-"

Thật tốt khi đầu gối của anh đang giữ chân cô mở ra, bởi vì bản năng đang khiến cô siết chặt mình lại. Trong vài giây, những ngón tay của anh dịch chuyển, hai ngón tay anh tách âm vật của cô ra vừa đủ để trượt vào giữa. Anh dường như không biết phải làm gì khác, theo bản năng xoa lấy thành vách xung quanh, và cô hét lên một tiếng, đầu ngã ra sau.

"Draco, xin anh," cô cầu xin, và cô không thể nói gì khác, chỉ muốn ngày càng nhiều hơn. Anh tiếp tục di chuyển, lên xuống, và cô lắc đầu, không biết phải làm sao với cơn sóng khát khao trong lòng.

Bàn tay anh trượt từ trong cô ra ngoài - khiến cô phát ra một tiếng rên rỉ đáng yêu, và cả hai cùng nhìn xuống, những ngón tay ẩm ướt của anh thấm đẫm mùi vị cơ thể cô.

Cả hai dường như đóng băng, và rồi anh kéo ngón tay lên môi. Miệng anh hé mở, cô trợn tròn mắt khi anh lần lượt nếm mùi vị cô từ hai đầu ngón tay. Đôi mắt anh nhắm nghiền, gần như đang nghiền ngẫm.

"Uhm ... vị của em...thế nào?" cô thì thầm, và đột nhiên cô thấy lo lắng, không biết điều gì sẽ xảy ra.

Hơi thở của anh nặng nề dần, tay anh chống xuống phần giường bên cạnh đầu cô, và anh cúi xuống hôn cô thật dịu dàng. Cô có thể ngửi thấy mùi của chính mình, nhưng không nếm được chút vị nào bởi vì anh lùi lại, không có ý định hôn sâu hơn.

"Anh sẽ phải dành hàng giờ giữa hai chân em," anh nhấn mạnh và nhanh chóng đặt một nụ hôn khác lên môi cô. "Nhưng không phải đêm nay. Đêm nay, em sẽ phải sử dụng tay của anh trước. "

Với một hơi thở run rẩy, cô gật đầu và nhìn xuống giữa cơ thể họ, cảm giác thật trần trụi và cháy bỏng.

"Anh có muốn cởi những thứ này xuống không?" cô hỏi, và cuối cùng tay cô cũng rút khỏi tóc anh, chợt nhận ra cô đã túm lấy nó suốt thời gian anh chạm vào cô. Cô tưởng tượng đến cảnh anh đang giật mái tóc mình như vậy, và nhớ đến một bức vẽ trong cuốn sách cô vô tình tìm thấy trong thư viện ở Thái Ấp Malfoy... - Không phải tối nay.

Ồ, có một lượng lớn kiến ​​thức mà cô muốn cùng anh khám phá, rất nhiều ý tưởng về cách họ có thể chạm vào nhau, thế nhưng không phải đêm nay. Đêm nay, cô muốn thực sự cảm nhận anh. Muốn thực sự thuộc về anh.

"Ừ," anh nói, nuốt một ngụm nước bọt, và anh ngồi dậy, đủ để cô có thể nhìn thấy chỗ đang căng phồng lên trong quần lót của anh. "Ừ, chúng ta có thể ... cởi hết được không?"

Tuy nhiên, mắt anh đang nhìn vào đôi tất chân của cô, và cô nhếch mép một lúc, nghĩ về việc nên để chúng lại.

"Được chứ" cô nói, ngồi dậy và cởi chiếc áo ngực từ phía trước, ném nó xuống giường. Bộ ngực của cô đã lộ ra ngoài, nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn chăm chú vào chúng, ánh mắt anh lướt xuống đến bụng cô khi cô tháo bốn dải ruy băng nối chiếc Garter Belt với tất chân của mình.

Tháo chiếc nơ nhỏ để mở đai tất chân, cô quẳng nó xuống cùng với áo lót của cô trên sàn, Hermione hít một hơi thật sâu, móc ngón tay cái vào cạp quần lót, bàn tay của Draco ngăn cô lại.

"Cho phép anh nhé?" anh hỏi, và cô gật đầu, nằm trở lại giường.

"Anh cũng sẽ cởi hết chứ?" Cô hỏi, mắt cô lướt qua người anh.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, sau đó gật đầu đáp lại trước khi đưa ra câu trả lời. "Được. Nếu em muốn vậy. "

Cô hít một hơi dài khi nhìn anh di chuyển xuống giường, giữa hai chân cô, và cô xoay người để đầu gối lên gối. Cô giơ cánh tay lên, quan sát anh lúng túng dịch người để cởi quần lót. Kỳ thật, nó không duyên dáng như cô vẫn tưởng tượng, nhưng thật đáng yêu khi má anh đỏ hồng lên dưới ánh mắt quan sát của cô, và rồi ánh mắt cô lang thang xuống-

"Không đời nào nó có thể vào bên trong em," cô nói mà không cần suy nghĩ.

Anh bật cười một tiếng, sắc mặt vẫn đỏ bừng nhưng rồi ngón tay anh móc vào cạp quần lót của cô. Đôi mắt anh hướng lên để khóa chặt mắt cô, anh thì thầm, "Anh nghĩ em biết mọi thứ. Em không biết mình có thể co giãn đủ để bao lấy anh hả? Tin anh, anh hoàn toàn có thể trượt vào bên trong... "

Anh kéo quần lót của cô xuống chân trong khi thì thầm, giữ cô không bị phân tâm và ném chúng qua vai, cô trần như nhộng. Đôi mắt anh di chuyển xuống giữa hai chân cô. Ngón tay anh lướt qua cô, khẽ xoa một cái. Hông cô giật lên vì chuyển động đó, và nụ cười toe toét trên môi anh. Điều đó khiến Hermione nghĩ rằng, bất cứ điều gì anh nhìn thấy, ít nhất nó không khiến anh kinh hoàng.

Cả hai dường như lặng lẽ di chuyển cùng nhau, Hermione nằm ngửa ra trong khi Draco lùi lại giữa hai chân cô, chỉ có tiếng thở nặng nhọc và tiếng chăn mền dịch chuyển. Hai chân cô được đặt trên cánh tay anh và trong một giây kinh hoàng, Hermione sợ rằng anh sắp hôn vào nơi riêng tư nhất của cô.

Cô nghĩ về lần cuối cùng cô tắm, nghĩ về những sợi lông mọc ở đó, lo lắng liệu mình có đủ sạch sẽ, và sau đó cô bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh môi anh mút lấy nó, và điều đó... chết tiệt, hơi quá rồi.

Anh dường như cảm nhận được cô đang căng thẳng như thế nào, anh nhướng mày lên nhìn cô.

"Hơi quá hả em?" anh hỏi.

Cô nén lại nỗi sợ hãi của mình, nhưng vẫn gật đầu, "Anh có thể nào ... chỉ cần... chạm vào em thôi?"

Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, nhưng sau đó thả lỏng người- chân cô vẫn được anh giữ nguyên để cô không di chuyển quá nhiều. Tay anh vòng qua chân cô, nắm lấy tay cô, kéo vào giữa hai chân. Cô nhận ra rằng anh muốn xem cô chạm vào mình, và cô lo lắng trượt các ngón tay.

Với ba đầu ngón tay, cô trượt chúng theo chuyển động hình tròn nhỏ. Trong vài giây, cô bắt đầu thư giãn bên dưới anh. Mắt anh khóa chặt ngón tay cô, theo dõi chuyển động khi cô trêu chọc nơi riêng tư của mình, chậm rãi và ổn định. Cô tưởng tượng anh đang dùng ngón tay ấn vào cô, nhưng cô quá lo lắng nên không nói thành lời.

Họ cứ như vậy cho đến khi anh nhìn lên. Môi anh hé mở hút từng hơi thở, và bàn tay anh với lấy bàn tay cô. Những ngón tay của họ đan vào nhau, và cô nắm chặt nó, siết lấy tay anh.

Những ngón tay cô bắt đầu xuống thấp hơn, cho đến khi cô tìm thấy nơi ẩm ướt sưng phồng lên chờ đợi của mình, và cô nhúng ngón tay thon dài vào trong.

Đôi mắt nhắm nghiền, Hermione cố gắng hết sức để đưa tay vào bên trong, nhưng thật khó khi cô đang ở trong tư thế này, với hai chân bị anh giữ trên không. Cô có thể cảm thấy ánh mắt anh dõi theo chuyển động ra vào của cô, và khi cô rên rỉ, tay anh nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô lại.

"Anh nghĩ đã đến lúc rồi," anh thì thầm và kéo tay cô lên môi. Đôi mắt anh nhắm lại tận hưởng khi anh mút những ngón tay của cô, liếm láp và sau đó thả nó ra, tập trung sự chú ý trở lại cơ thể cô.

Anh bắt đầu thật chậm rãi, ba ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, và cô phải thúc giục anh ấn mạnh hơn một chút. Dần dần, anh bắt đầu nắm bắt được nhịp độ. Những ngón tay của cô nắm chặt bàn tay còn lại của anh, và anh bắt đầu cho ba ngón tay vào bên trong cô, cơ thể cô bốc cháy. Lưng cô cong lên chờ đợi, những ngón tay anh dài hơn và to lớn hơn đột ngột chạm sâu vào bên trong cô, thiên đường có lẽ chỉ còn cách mình một tầm tay với.

Ngón tay cái của anh tìm thấy âm vật của cô trong khi các ngón tay khác của anh trêu chọc bên trong cô, Hermione thở hổn hển vì đột ngột cảm nhận một thứ kim loại lạnh lẽo chạm vào nụ hoa nhạy cảm, chiếc Nhẫn Gia Huy Malfoy mà anh đeo trên ngón tay cái tương phản mạnh mẽ với sự động chạm ấm áp của anh.

"Ôi Salazar, Hermione, anh không cố ý-" Anh lùi ra khỏi cơ thể cô, và tay anh giật lấy chiếc nhẫn, "Để anh cởi cái này ra và-"

"Đừng," cô thở hổn hển, vươn tay nắm lấy cổ tay anh. Một ngọn lửa bùng lên trong mắt anh, cơ thể cô khao khát tột độ vì cảm giác thứ kim loại mát lạnh chạm trên làn da nóng bỏng, "Ý em là-"

Đôi mắt anh nhăn lại vì thích thú trước sự khăng khăng đột ngột của cô, và cô cảm thấy khó xử khi anh hơi nghiêng người, nhìn xuống cơ thể đang run rẩy của cô.

"Em thích nó có đúng không? Cảm giác mà chiếc nhẫn của anh tạo ra khi chạm vào cơ thể em? Cô phù thủy nhỏ của anh, em thật hoàn hảo!"

Răng cô cắn xuống môi dưới, bờ môi hồng hơi sưng lên vì nụ hôn của họ, và cô gật đầu, nhìn bàn tay anh chậm rãi quay lại giữa họ. Hai ngón tay lần nữa đâm vào bên trong cô, ngón tay cái của anh tiếp tục xoay tròn âm vật.

"Người vợ hoàn hảo của anh," Draco thì thầm, nhịp độ ra vào nhanh hơn, mạnh hơn, và cô cảm thấy lưng anh cong lên, dường như đã sẵn sàng để rút hết sức mạnh từ cô. "Đúng vậy, ra đi em, ra trên tay anh. "

Cô thở hổn hển trước những lời nói đó. Cơ thể anh nghiêng về phía trước, và cô đột nhiên cảm nhận chiều dài của anh, nóng bỏng, nặng nề áp vào đùi trong của cô. Không cần suy nghĩ, Hermione cúi xuống, vừa kịp lướt qua một bên, rồi những ngón tay vẫn còn ướt đẫm của cô quấn lấy vật cứng rắn của anh.

"Chết tiệt-," Draco rùng mình rên rỉ, và mắt anh lướt xuống cơ thể họ để quan sát họ di chuyển cùng nhau, những ngón tay anh ra vào bên trong cô, bàn tay cô ôm lấy vật đàn ông của anh, ra sức vuốt ve nhau. Họ đã sắp đến giới hạn, anh chỉ cần tiến thêm một chút nữa, anh chỉ cần vào bên trong cô...

Thế nhưng anh không hề di chuyển. Thay vào đó, những ngón tay của anh tiếp tục chăm sóc cô, hông của anh khẽ chuyển động ra vào cùng với vật đàn ông trong tay cô. Và Hermione...

Hermione mỉm cười, bởi vì việc họ đang làm dường như không còn là tình dục, mà đó là sự thân mật và nóng bỏng làm mọi giác quan của cô trở nên sống động. Cô cố gắng sử dụng những từ ngữ xoay vần trong đầu, thế nhưng cô chỉ có thể bật cười khúc khích, gò má cô ửng hồng. Draco đang mỉm cười với cô, nhưng những ngón tay anh uốn cong lại, và cô-

Cô đã đạt đến tận cùng khoái cảm. Cô sẽ ra đầy những ngón tay của anh bất cứ giây phút nào.

"Chết tiệt, anh sẽ không chịu được nữa," Draco rên rỉ, các ngón tay của anh ngừng di chuyển, gần quên mất bàn tay của mình đang khám phá cô. Ngón tay cái của anh cũng dừng lại, thọc sâu vào trong cô, lớp kim loại lạnh lẽo của chiếc nhẫn ấn vào âm vật và cô cố gắng lắc hông để nhắc anh di chuyển. "Anh muốn vào bên trong em, em yêu."

"Chúng ta vẫn còn thời gian," cô nhấn mạnh và cố gắng lắc hông một lần nữa, nhưng anh không hề cử động, chỉ nặng nề thở mạnh, "Draco, làm ơn!"

Cô biết mình đang rên rỉ, nhưng cô cần cơn cực khoái này, cần được giải phóng, cần thứ gì đó, cần-

Chết tiệt, anh. Cô cần anh.

Tay cô lại bắt đầu lên xuống trên vật đàn ông của anh, cố gắng giữ nhịp điệu ổn định. Cô bóp nhẹ, có lẽ do áp lực của cô, anh rên rỉ và lẩm bẩm một câu chửi thề trước khi thúc hông về phía trước.

Trong vài giây, anh rùng mình, và cô nhìn tinh hoa của anh tràn ra trên tay cùng bụng cô. Nó thật lạ lẫm, một mùi hương mới đột ngột tràn ngập căn phòng, cô muốn khám phá nó nhiều hơn. Anh dừng lại và rên rỉ, kéo hông ra khỏi tay cô, ngay sau đó-

Bị phân tâm khi quan sát anh, sự kích thích khi thấy anh đạt cực khoái đã giúp cô thả lỏng cơ thể của chính mình. Ngón tay cái của anh lần nữa xoa lên âm vật của cô, chiếc nhẫn Malfoy thô ráp áp lên nụ hoa nhạy cảm, và khi anh cuộn tròn ba ngón tay vào trong cô lần cuối, cô cảm thấy cơ thể mình căng lên.

Cô thở hổn hển, mắt mở to ra trước khi nhắm chặt lại, những ngón chân co quắp vì sung sướng. Một thứ gì đó sâu trong cô, sâu hơn những gì cô có thể tưởng tượng, đang bị kéo lên bề mặt, và rồi cô bùng nổ. Bộ não logic của cô cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng kiến ​​thức từ những cuốn sách ẩn trong Thư viện Malfoy, nhưng Hermione không còn sức lực để quan tâm đó là loại cực khoái nào.

Đó là niềm vui sướng bất tận khiến cô hét lên, thở hổn hển ngay cả khi Draco nghiêng người áp môi anh vào môi cô, nuốt lấy tất cả mọi âm thanh phát ra khi cô bùng nổ. Giống như thể thế giới xung quanh cô đang phun trào, cửa sổ thủy tinh vỡ tan, thậm chí cả những chiếc gối cũng đồng thời bốc cháy. Thế nhưng thực tế chỉ có họ và phép thuật của họ đồng loạt bùng nổ. Cô có thể cảm nhận được từng sợi chỉ của tấm khăn trải giường bên dưới da mình, có thể cảm nhận từng sợi tóc trên đầu đang đập mạnh sự sống, cuối cùng pháp thuật của họ cũng được giải phóng. Sau đó, một cảm giác im lặng bao trùm thế giới của cô, không một cử động hay một hơi thở nào tồn tại.

Cảm giác yên bình lắng đọng trong cô giây lát, sau đó ngón tay anh lại bắt đầu di chuyển, trượt ra khỏi cô và cọ xát qua lại, gần như anh muốn nhiều hơn nữa từ cô. Chỉ với cái chạm đó, cơ thể cô lại lần nữa căng thẳng, và Hermione nắm lấy bắp tay anh, móng tay cắm sâu vào da anh và cọ sát ngực và cánh tay của anh. Cô không thể làm gì khác, cảm giác như cô đang dập dềnh trong một làn sóng khoái cảm mà chính tâm hồn cô khao khát.

Hơi thở của cô trở nên khó khăn - đó là tất cả những gì cô có thể nghe thấy, suy nghĩ và cảm nhận trong một thời gian dài. Quá trình hít vào thở ra đơn giản, phổi của cô đầy dần cho đến khi cô mở mắt. Draco vẫn đang nằm trên người cô, nửa người của anh như sụp xuống, và cô cảm nhận được mồ hôi bám vào cả hai người. Cô biết rằng cô nên cảm thấy xấu hổ, nhưng cô cảm thấy cơ thể mình dường như được hoàn thiện.

"Draco?" cô thì thầm, và cô không chắc anh thậm chí còn tỉnh, hay có đủ tỉnh táo, hay-

"Ôi mẹ kiếp, vợ ơi" anh thì thầm vào mái tóc cô, và cô hít vào một hơi khác, chờ anh di chuyển. "Em cào rách cả lưng anh rồi. Em có phải là mèo đâu? "

Hermione nằm đó một lúc lâu trước khi bật cười khúc khích. Chồng cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt thích thú. Má anh vẫn đỏ, môi sưng lên, và cô nghĩ có thể cô đã cắn anh, nhưng anh lại nhếch mép nhìn cô một lần nữa, rõ ràng khá hài lòng với bản thân.

"Anh học trò ấy ở đâu thế?" Cô nói với một tiếng cười và có chút nghi ngờ lén lút, thế nhưng cô muốn anh xác nhận trước khi cô tiết lộ một trong những bí mật cô giữ suốt mùa hè.

"Có một vài cuốn sách trong Thư viện Malfoy về chủ đề này. Anh hi vọng mình có thể làm em hài lòng nếu em sẵn sàng. "

"Nếu?" cô nhướng mày hỏi.

Anh không nói gì, chỉ nhún vai, và cô thấy sự xấu hổ của anh thật đáng mến.

"Em có thể cũng đã tìm thấy mấy cuốn sách đó," cô thú nhận, hàm răng cắn lấy môi dưới - anh cúi xuống và mút nó ra khỏi kẽ răng của cô, hôn khẽ trước khi lùi lại.

"Vậy, câu chuyện em tưởng tượng ở thư viện-"

Hermione lại cười khúc khích, nhớ lại lúc nãy mình đã nhắc đến thư viện. "Đối với cái tưởng tượng cụ thể đó, em thực sự muốn nói tới khu sách cấm ở trường-"

Anh rên rỉ, gục xuống trên người cô, mặt anh tỳ lên tóc cô lẩm bẩm gì đó về "cô phù thủy tuyệt nhất."

"-Nhưng nếu anh muốn có em trong Thư viện nhà Malfoy em sẽ không bao giờ nói không đâu."

Anh khẽ vuốt tóc cô, rồi ngã sang một bên, gối đầu lên chiếc gối bên cạnh cô. Cô quay đầu nhìn anh, vẫn đang thở gấp, và cô mỉm cười. Có điều gì đó yên bình thân mật vô cùng trong khoảnh khắc này, khi mọi thứ họ làm chỉ là nhìn nhau. Cô nhìn xuống bàn tay anh, kéo nó qua bụng mình. Ngón tay của họ đan vào nhau, cô nhìn lên anh.

"Draco... vì sao... anh..."

Họ vẫn đang thở dốc, nhưng anh đã hít thở sâu hơn, dịch người để chống một tay dưới đầu, ánh mắt hơi lướt qua cô một lần nữa, "Từng câu lần lượt thôi nào, Hermione."

Cô liếm môi, cố gắng tìm một câu thích hợp, trước khi bắt đầu hỏi cái đơn giản nhất. "Mẹ anh
-"

"Không phải khi chúng ta đang ở trên giường chứ em," anh rên rỉ, nhưng Hermione vẫn tiếp tục.

" Bà đã nói rằng anh nhất định chọn em làm vợ. Tại sao vậy? Tại sao anh chọn em? Anh đã chọn em từ khi nào? "

Anh nhìn cô thật lâu. Cô tự hỏi anh đang nghĩ về điều gì, liệu anh có muốn cho cô biết sự thật hay không, nếu anh thậm chí biết sự thật là gì. Cô tự hỏi liệu mình có đủ dũng cảm để nghe câu trả lời và chấp nhận nó hay không.

"Anh... Không, không phải..."

Anh đấu tranh để tìm từ thích hợp, nhưng Hermione không vội vàng, cô biết dù cô khao khát câu trả lời, cô sẽ không thúc ép anh. Tuy nhiên, bàn tay cô vươn ra, tìm đến gò má anh, và cô lướt những ngón tay trên quai hàm mạnh mẽ. Mắt anh chạm vào mắt cô, anh nuốt nước bọt, quyết tâm nói ra.

"Anh đã luôn được dạy, phải tìm một nữ phù thủy Muggle mạnh mẽ thông minh nhất có thể. Một người có khả năng sinh cho anh một người thừa kế Malfoy thông minh. Cha anh nói - nếu anh phải có những đứa con trai máu lai, thì chúng sẽ phải những Pháp sư quyền năng nhất. "

Cô biết sự thật còn hơn thế nữa, cô biết rằng đó không phải là toàn bộ câu chuyện. Anh có vẻ rất hận cha mình, vì vậy không đời nào anh sẽ cưới cô chỉ vì điều đó. Cách anh nhìn cô... cô không muốn nhận một thông tin sai lệch.

"Anh ghét em. Tuần đầu tiên đến lớp, anh không thể nhìn vào đâu khác. Em là những gì cha anh nói đến. Thông minh, mạnh mẽ. Em có thật nhiều quyền năng khác biệt và anh thấy ghét em vô cùng. Anh ghét cái cách cha anh nói về việc anh sẽ có một đứa con lai như thể đó là một sự ô nhục, và một người vợ Muggle là hình phạt lớn nhất cho những điều mà anh thậm chí chưa từng làm. Anh đã viết thư cho mẹ để kể về em, về việc anh đã khinh thường em như thế nào và anh sẽ không bao giờ kết hôn với em. "

Anh dừng lại và cô buông tay mình ra, chỉ nhìn anh ngoảnh mặt đi như đang sống lại những ký ức đó, vai anh run rẩy.

"Trước năm học thứ tư... Ông ta đã nói Thế giới sẽ thay đổi. Ông ta bảo anh hãy quên những quy tắc cũ đi, rằng nếu anh kết hôn với một Muggle, thì cũng chỉ để tuân theo Luật, anh có thể vứt bỏ người vợ đó khi đến thời điểm. Cha anh lặp đi lặp lại những điều đó hết lần này đến lần khác, đừng lên giường với ai và đừng để bản thân có một đứa con Muggle thấp kém...

Đôi mày anh hiện lên sự tức giận, và những ngón tay cô vuốt lên trán anh, cố gắng xoa dịu nó, nhưng anh giật mình quay đi.

"Anh đã luôn biết, trong suốt những năm đó, rằng em là người vợ mà anh muốn, và cha anh đã lên sẵn sàng một kế hoạch giết em. Cả cuộc đời anh luôn bị ép buộc phải đi theo một con đường nào đó, và cha anh sẽ quyết định mọi thứ thay anh. Anh luôn biết em là nàng phù thủy duy nhất đối với anh. Anh đã tưởng tượng đến cảnh cha anh cố đẩy em vào đường cùng - em, sự thông minh, sức mạnh kiên cường và ngọn lửa của em... "

Những giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống má, anh quay mặt đi, cố gắng thu mình lại, nhưng Hermione từ chối cho phép điều đó, thay vào đó cô ngồi dậy để lướt ngón tay trên má anh, cố gắng hôn ánh. Anh lùi lại, mắt nhìn chằm chằm vào cô trong khi anh nói lời thú nhận cuối cùng của mình.

"Anh biết điều này thật ích kỷ, nhưng ngay khi cha anh tuyên bố rằng anh không thể có em, anh đã đến gặp mẹ và nói với bà rằng anh nhất quyết chỉ cưới em. Anh không nghĩ rằng bà biết về kế hoạch của Cha, và một khi anh nhận ra rằng ông ta hoàn toàn nghiêm túc... thì đã quá muộn. Mẹ anh đã thông báo cho Bộ về hôn ước của chúng ta, và không có gì ngăn cản nổi bánh xe vận mệnh. Là anh đã kéo em vào chuyện này, là anh khiến em đâm đầu vào cạm bẫy. Anh thậm chí chưa bao giờ thực sự nói một lời với em, và anh buộc em phải sống một cuộc sống..."

Anh dường như vỡ òa, và cô quên mất tình trạng khoả thân của họ, quên đi hai cơ thể nhớp nháp mồ hôi, quên sạch mọi thứ khác. Cô len vào vòng tay của chồng mình, quấn chặt lấy anh, ôm siết anh vào lòng và áp môi mình lên trán anh, mũi anh, môi anh-

Anh bám lấy cô, chặt chẽ sâu sắc hơn bất cứ thứ gì trước đây, giống như anh đang cố gắng hít thở hương vị của cô, hấp thụ phép thuật của cô, ràng buộc cô với anh cho đến đời đời kiếp kiếp. Cô hít thở cùng anh, hôn anh mãnh liệt, cho đến khi cơ thể họ theo bản năng hoà vào nhau, trái tim họ đập cùng một nhịp khi cô cố gắng xoa dịu tâm hồn anh. Cô có thể cảm thấy anh đang đè lên bụng cô một lần nữa, cô kéo anh lên, muốn cùng anh hoà làm một.

"Không, đợi đã-" anh yêu cầu, và cô để anh lùi lại trong một giây nhưng vẫn giữ tay cô trên cánh tay trên của anh, nắm chặt, cô sẽ không cho phép anh rời giường khi cô vẫn còn ở đây. Anh đang hít từng hơi thở nặng nề hệt như cô nhưng vẫn cương quyết lắc đầu, như thể anh đang cố gắng lấy lại tỉnh táo.

"Anh có muốn em không?" cô hỏi, vẫn vùi mình vào giường và nhìn anh chăm chú. Cô đã nghe đủ rồi - cô là người anh muốn, ngay cả khi biết cha anh sẽ hại cô và cô không thể ghét anh vì điều đó được.
Rốt cuộc thì, họ đã đi được đến tận đây bởi vì muốn chăm sóc cho nhau, và điều đó chưa đủ hay sao? "Em không quan tâm nó bắt đầu như thế nào nữa, em chỉ cần biết, bây giờ anh có còn muốn em không?"

Quyết tâm của anh chùn bước, anh chống hai tay lơ lửng trên người cô, một chân anh ở giữa chân cô, anh nhìn cô tha thiết.

"Em không hiểu sao, Hermione? Em luôn là một cô gái rất mạnh mẽ, dũng cảm. Em thật dịu dàng và tốt bụng. Em thông minh thấu đáo. Em là tất cả những gì anh khát khao nhưng không xứng đáng được cầu vọng. Em là hình mẫu một phu nhân Malfoy hoàn hảo. Một người vợ luôn biết cách giữ chồng mình đi theo con đường đúng đắn. Anh không bao giờ xứng đáng với em. Nhưng có muốn em hay không ư?
Anh đã muốn có em từ năm thứ tư mà không cần thắc mắc điều đó đến như thế nào, anh nhận ra rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ để cha anh tổn thương em. Anh cần em. Chỉ mình em. Không còn mong muốn gì khác thêm nữa."

Môi cô run lên trước lời tỏ tình của anh, và cô chớp mắt, không biết phải đáp lại như thế nào. Tuy nhiên, anh dường như biết được tâm trạng rối bời của cô, anh cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán, mũi, và sau đó là hai má cô. Anh lùi lại trước khi hít thở thật sâu.

"Hãy hỏi anh tại sao anh muốn lật đổ chính quyền của Bộ, Hermione."

Cô liếm môi, cố hít thở chậm rãi, cố gắng ổn định trái tim mình, sau đó hỏi thật chậm rãi nhưng chắc chắn. "Tại sao anh lại lật đổ chính quyền của Bộ, muốn phá bỏ truyền thống gia tộc, tại sao anh muốn hạ cha anh vì em?"

Mắt anh đảo qua lại, nhìn cô say đắm, và sau đó cô cảm thấy vật cương cứng của anh đang di chuyển, lơ lửng trên người cô. Cô quan sát vật đàn ông của anh áp vào chỗ giao nhau giữa hai đùi cô, rất gần, rất gần để hoàn thành mối liên kết giữa họ, gần đến nổi có thể ngay lập tức lấp đầy cô, kết thúc cuộc sống tách biệt của họ, ràng buộc họ lại với nhau mãi mãi không xa rời.

"Bởi vì, Hermione Granger Malfoy, anh yêu em. Anh đã luôn yêu em, và sẽ mãi yêu em, cô phù thuỷ quý giá nhất đời anh. Vợ của anh."

Môi anh hạ thấp xuống môi cô, cô không còn cách nào đáp lại lời yêu ấy. Quá nhiều thứ để xử lý, quá nhiều thứ để tiếp nhận. Anh yêu cô, đã luôn yêu cô ấy, sẽ mãi-

Bàn tay anh trượt xuống cơ thể mềm mại, chạm đến hông cô, và anh hơi nâng cô lên, vừa đủ để cô có thể cảm thấy anh đang ép mình tiến vào bên trong. Môi anh rời khỏi nụ hôn sau một cái chạm nhẹ, và anh nhìn xuống cô, tìm kiếm trên khuôn mặt cô câu trả lời.

"Vâng," cô thì thầm, hiểu rõ điều anh đang muốn hỏi.

Cô khít khao siết lấy anh, hít thở hòa quyện vào anh, chia sẻ không khí và pháp thuật, anh đang nhấn ngày càng sâu hơn. Không còn chút nào đau đớn, chỉ có một chút khó chịu khi cơ thể cô bắt đầu quen với cảm giác xâm chiếm này, cô ướt rượt như nụ hoa sau mưa, nóng cháy như một ngọn lửa. Tất cả những gì cô còn có thể nếm là nụ hôn của anh, bộ não của cô đã hoàn toàn trống rỗng khi cô dần thả lỏng chính mình.

Anh áp vào cô, môi lưỡi giao hoà, và tất cả những gì cô cảm nhận được trong giây lát là cách anh xâm chiếm khoang miệng, hút ra từng hơi thở nặng nề, thâu tóm linh hồn cô.

"Merlin ơi, anh vào trong rồi, anh thật không thể tin nổi ta thực sự làm điều này," anh lẩm bẩm, và cô không thể không mỉm cười, những lời nói của anh thật đáng yêu. Anh cắt đứt suy nghĩ của cô bằng một nụ hôn đòi hỏi. Và suy nghĩ của cô tan biến.

Cô cảm thấy cơ thể trống rỗng của mình từ từ được lấp đầy. Hông cô lắc lư theo nhịp điệu của riêng họ, không ngừng tìm kiếm sự thỏa mãn nơi anh. Tay cô lần tìm mái tóc anh, những sợi tóc dài mềm mại màu vàng nhạt.

Cô cảm nhận được pháp thuật vây xung quanh họ. Cảm nhận được pháp thuật của anh phủ lên trên da mình qua từng cú thúc nơi hông, giữa những ngón tay mơn trớn trên da thịt. Da thịt cô căng ra và cô cảm thấy anh siết chặt lấy cô, một tay anh đặt lên hông cô, tay kia vuốt tóc cô. Cô ưỡn người ra sau cùng lúc với lực đẩy của anh, cố gắng kéo anh vào sâu hơn, và anh rên rỉ giữa những nụ hôn cháy bỏng.

Vòng tay qua vai anh chặt hơn, Hermione luồn tay vào tóc anh, những ngón tay nắm chặt chân tóc, và cô mở miệng đón nhận nụ hôn của anh. Tay anh ôm chặt hông cô, lao vào cô trước khi đẩy người lên luồn tay vào tóc cô, những sợi tóc xoăn dài rối tung trên ngón tay anh. Cả hai cùng rên rỉ khi anh đâm vào sâu hơn, bụng dưới của cô nhói lên, nhưng cô không còn quan tâm đến nó nữa.

Bởi vì tất cả những gì cô có thể thấy là ánh sáng rực rỡ, ánh sáng rực rỡ quấn lấy họ, pháp thuật khi họ gắn kết cùng nhau. Tất cả những gì cô biết là hương vị của anh, cách anh chạm vào cô, cách anh mở mắt nhìn xuống cô nồng nàn yêu mến, cách chân anh siết chặt dưới bờ mông cô trong khi hông anh mạnh mẽ thúc về phía trước, cách chân cô theo bản năng quấn lấy anh.

Ngay giấy phút ấy, cô biết cảm giác được yêu là như thế nào, cô không cảm thấy gì ngoài tình yêu và sự tin tưởng. Cô biết cảm giác sẽ như thế nào, khi cả thế giới của chồng chỉ còn mình cô, không còn mong muốn gì ngoài cô.

Cô biết rằng, bất kể tình cảm của cô thế nào, anh vẫn sẽ đợi cô. Cô biết rằng, bất kể họ phải đối mặt với khó khăn nào trong tương lai đi chăng nữa, họ vẫn sẽ cùng nhau nhìn về một hướng.

Và cô biết một điều, cô sẽ san bằng Bộ Pháp Thuật nếu Bộ dám khiến họ phải xa nhau.

Anh nuốt chửng những tiếng rên rỉ của cô khi anh tiến sâu hơn vào trong, và cô cảm thấy một tiếng hét khác đang phát ra khi anh dường như chạm vào mọi góc cạnh thô ráp trên cơ thể mình. Móng tay cô cắm sâu vào da đầu anh, và anh kéo môi mình ra khỏi môi cô, thay vào đó anh hôn lên cổ họng cô, mút chặt. Đầu cô ngã ra sau, bàn tay rơi xuống vai anh, trong giây lát, cô có cảm giác như đây là thiên đường, cảm giác trọn vẹn này.

Đó có thể là sự liên kết, có thể là phép thuật, hoặc có thể chỉ đơn giản là bản thân họ. Ngực cô cọ vào ngực anh, và anh cúi xuống vừa đủ để liếm một bên đầu nhũ, sự gần gũi của cơ thể họ khiến anh không thể tiến xa hơn. Cô lại nắm lấy tóc anh, kéo mặt anh lên, và cô nghiêng đầu về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt anh.

"Em muốn anh, em muốn-"

Anh hôn cô để ngăn cô nói thêm bất cứ điều gì, mặc dù cô không biết mình có thể nói gì khác trong thời điểm này. Cô có thể chưa yêu anh, nhưng cô biết mình muốn ở bên anh. Cô sẽ yêu anh, bởi vì cô tin tưởng anh, cần anh, khao khát anh- tình yêu rốt cuộc là gì cơ chứ?
Tình yêu là không thể sống thiếu nhau, có lẽ vậy, hoặc một khái niệm vô lý nào đó thậm chí không có thật, nhưng đối với cô, Hermione Granger Malfoy, kết thúc của tình yêu chính là chồng cô, Draco Lucius Malfoy, và anh, cũng chính là nơi tình yêu bắt đầu.

Đầu cô gục xuống sau nụ hôn mơn man nơi cổ, cô kêu lên, cơn cực khoái ập đến, và cô bật khóc vì nỗi sung sướng tột độ xa lạ. Tiếng hét của cô dường như cũng ảnh hưởng đến anh, bởi vì anh bắt đầu rên rỉ trên cổ họng cô, hông anh tăng tốc độ của mình.

Họ thở dốc nặng nhọc không thể nói thành lời. Cô thậm chí không muốn cố gắng, chỉ để những giọt nước mắt nhẹ nhàng vương lên gò má trong khi anh ôm chặt cô, áp mặt cô vào vai anh.

Những giọt nước mắt cuối cùng cũng nhòa đi, và anh đặt một nụ hôn lên từng mí mắt, rồi đến trán cô. Tuy nhiên, môi anh không rời cô, anh luồn tay vào mái tóc xoăn, dịu dàng an ủi cô.

Cô nghĩ mình đã ngủ thiếp đi, cơ thể cô vẫn còn được bao bọc trong vòng tay anh, và rồi điều tiếp theo cô biết là bản thân chìm trong làn nước nóng của bồn tắm, được chồng ôm sát vào lòng.

"Em mệt quá," cuối cùng cô cũng gom đủ sức lực để thì thầm, và cô nhận ra mình chưa hề ngủ, chỉ đơn giản là đang nghỉ ngơi vì quá kiệt sức.

"Phép thuật của chúng ta đã cạn kiệt," anh thì thầm vào tóc cô, và anh dịch người để ngồi dựa lưng vào thành bồn tắm, cơ thể cô quay lại đầu tựa vào vai anh, chân cô gác lên trên chân anh. "Anh sẽ phải gọi một gia tinh nhà Malfoy đến để dọn dẹp phòng của chúng ta."

Cô muốn phản đối hoặc nói điều gì đó, nhưng cô đã quá mệt để làm vậy.

"Phòng của chúng ta?" cô thì thầm vào vai anh, cố gắng thư giãn, nhưng có điều gì đó trong những lời anh nói... ý tưởng rằng họ nhất định sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.

"Ừm. Anh sẽ chuyển tủ quần áo của em đến chỗ bàn làm việc của anh, và dọn giường trong phòng của em đi. Chúng ta có thể đặt kệ sách và bàn của em trong phòng học. Anh sẽ không bao giờ sống riêng thêm một ngày nào nữa... nếu...em chấp nhận điều đó. "

Anh ngập ngừng nói những lời cuối cùng và cô mỉm cười, đánh giá cao rằng anh nhận ra, mặc dù hơi muộn, rằng cô có thể không chấp thuận kế hoạch của anh.

"Mmm, nghe ổn mà. Em không nghĩ mình sẽ có thể đi nổi sau một đêm thế này với anh. Bên cạnh đó, bàn học và kệ sách nên để trong một phòng. Hợp lý mà anh. "

Anh cười khúc khích, và cô cảm nhận một mảnh vải trượt trên vai mình. Phải mất một chút thời gian để cô nhận ra anh đang làm gì - anh đang tắm cho cô, rửa sạch cơ thể cô và xoa bóp cánh tay cùng bàn tay mỏi nhừ. Cô tựa vào anh sâu hơn một chút, tự nhủ mình sẽ tỉnh táo, ít nhất là vào lúc này.

"Mmmm, và tiếp theo? Chuyện gì xảy ra tiếp theo hả anh?"

Anh không ngừng chuyển động của mình, lướt tấm vải giữa hai bầu ngực cô, rồi xuống đến bụng.

"Uhm, sau chuyện này, anh định sẽ ôm em đi ngủ. Sau đó, anh sẽ chiếm lấy Bộ Pháp Thuật... sau đó, thi lấy chứng chỉ NEWT của em...sau đó nữa, chính là thay đổi thế giới. "

Cô không thể không bật cười trước cách anh nói mọi thứ thật đơn giản, nhưng có một sự tự tin ngạo nghễ vô cùng nơi anh. Có vẻ như, ít nhất là vào lúc này, thăng hoa tình dục đã giúp anh ta tăng cường sự tự tin, một điều tuyệt vời hơn nhiều so với việc trở thành người thừa kế đầy tự hào của gia tộc Malfoy.

"Chỉ vậy thôi ấy hả? Anh sẽ thay đổi thế giới? "

"Chúng ta," anh nói, và anh cúi xuống hôn lên trán cô. Cô dịch người trên đùi anh để có thể ngồi dậy và nhìn anh, anh chuyển sang hôn cổ cô tiếp theo.

"Chúng ta sẽ thay đổi thế giới, vợ bé nhỏ của anh. Em sẽ là người ngồi vào chiếc ghế Malfoy trên- "

"Gì cơ?!" cô thở gấp, đột ngột ngồi dậy. Đầu cô cảm thấy hơi mất phương hướng vì chuyển động, nhưng đôi mắt cô mở to trước lời thú nhận của anh.

Anh chỉ đơn giản mỉm cười, kéo cô dựa lưng vào mình, và di chuyển miếng vải giữa hai chân cô, nhẹ nhàng lướt qua đùi trong của cô.

"Hoặc không. Bất cứ điều gì em muốn, tình yêu của anh, chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện. "

Cô cố gắng xử lý câu nói đó, xử lý cái ý tưởng rằng cô sẽ ngồi vào chiếc ghế hội đồng của gia đình Malfoy, rằng cô sẽ là người kiểm soát, rằng họ sẽ luôn đưa ra mọi quyết định cùng nhau, rằng họ sẽ cũng thay đổi thế giới, rằng anh- rằng anh yêu cô hơn tất thảy mọi thứ quyền lực trên đời.

Cô thả lỏng người tựa vào anh, để đầu ngả qua vai anh, và cô có thể cảm thấy anh hơi căng thẳng chạm vào mông cô nhưng cô không cử động. Hermione thích trêu chọc anh, cô nghĩ mình có thể hơi quá đau để yêu anh lần nữa, ít nhất là đêm nay.

"Điều đầu tiên ... hãy chiếm lấy Bộ Pháp Thuật, sau đó, hãy quay về bên em."

Anh đặt một nụ hôn ngay trên tai cô, và sau đó là quai hàm cô, trước khi di chuyển nụ hôn trở lại cần cổ thanh mảnh. Anh rãi những nụ hôn nồng nàn ở đó, đến cổ họng cô, rồi lại đến vai và xương quai xanh của cô.

"Đó có phải là một mệnh lệnh không, Phu nhân Malfoy?" anh hỏi, và cô có thể nghe thấy giọng điệu trêu chọc trong lời nói của anh.

"Hãy quay về bên em, để em có thể chậm rãi yêu anh," cuối cùng cô nói, câu chữ bật ra lẫn trong hơi thở, gần như gấp gáp. Cô đã nghĩ có lẽ anh không nghe thấy mình, thé nhưng tay anh dừng lại một lúc, và sau đó anh tiếp tục gội đầu cho cô. Căn phòng tắm nhỏ chìm trong yên lặng và cô sợ rằng mình đã làm anh khó chịu, nỗi sợ lấn át cô, khiến cô không dám nhìn anh và trực tiếp hỏi thành lời.

Cuối cùng, khi cô gần như ngủ say trong vòng tay anh và nỗi sợ hãi trong cô đã tạm lắng xuống, anh bế cô để cô có thể ngả người ra sau, xả sạch xà phòng trên tóc. Khi cô ngồi trở lại, bàn tay của anh đặt sau gáy cô, cô nhận ra rằng anh đang chờ đợi giây phút này, anh nhìn thẳng vào mắt cô, sâu hút vào tận linh hồn cô.

''Anh sẽ luôn trở về nhà, dù sao đi nữa anh cũng sẽ luôn về bên em" Draco nói, và nó nghe trang trọng hệt như một lời thề.

Mỉm cười, Hermione gật đầu và nhắm mắt lại, để môi mình áp vào chồng trong một nụ hôn dài ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro