Chương 5 - Yêu Dấu Của Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione dựa lưng vào chồng, mỉm cười khi anh vén tóc cô qua một bên vai, để lộ cổ cô trước môi anh. Đôi mắt cô nhắm lại khi nụ hôn của anh rải dần xuống thấp hơn, cho đến khi anh chạm đến mép áo sơ mi của cô, thứ duy nhất cô đang mặc trên người để che đậy chiếc quần lót ren màu xanh lá cây. Chúng là một trong số vài trăm chiếc mà anh đã mua cho cô trong suốt bảy tháng qua, mặc dù một nửa trong số chúng có thể đã bị xé nát tính đến thời điểm hiện tại.

"Mmm, anh đã hứa sẽ chuẩn bị bữa tối. Chúng ta không thể tiếp tục bỏ bữa chỉ vì anh đòi hỏi vô độ" cô thì thầm, thở hổn hển khi tay anh vòng qua bụng cô và luồn xuống mép áo, cố gắng kéo nó lên.

"Trích lời cô phù thủy đã làm gián đoạn hoàn toàn bữa sáng trên giường của anh, chỉ bởi vì cổ đang thèm một loại thịt khác," anh lầm bầm trên làn da của cô nhưng vẫn thả cô ra như cũ, nhấn một nụ hôn cuối cùng lên má cô trước khi anh quay đi khỏi cô để tìm một cái quần dài.

Đó là yêu cầu của cô trong tuần trăng mật này - nếu anh khăng khăng muốn có gia tinh dọn dẹp và nấu ăn cho họ, thì cô nhất quyết rằng họ ít nhất phải mặc quần áo, đề phòng những gia tinh độn thổ bất ngờ.

Tất nhiên, các gia tinh trong nhà dường như nhận thức được rõ thực tế rằng họ sẽ ăn nhau trên bất kỳ mặt phẳng nào có thể nếu đủ thời gian và thật may họ là vẫn chưa làm gián đoạn cả hai. Tuy nhiên, cô vẫn thích cái cách cặp mông của anh trông thật vừa vặn trong chiếc quần đen, sau đó họ có thể cùng nhau cởi đồ lần nữa khi ăn tráng miệng.

"Em mê chồng em quá thì phải làm sao," cô nói với một nụ cười nhếch mép, nhìn qua vai và thấy anh đang bới tủ quần lên áo để tìm một chiếc quần sạch. "Chúng ta chỉ ở đây vài ngày nữa. Hãy để em tận hưởng anh nhiều nhất có thể. "

Anh bật cười xỏ chiếc quần vào, nhìn cô phù thủy của mình khi anh đứng thẳng dậy.

" Ừ rồi, chắc lỗi tại anh mọi đàng. Bộ Pháp Thuật sẽ sụp đổ khi không có gia đình Malfoy phụ trách. Ngay sau khi phiên toà bắt đầu, có khi anh sẽ không thể gặp được em luôn.."

Đôi mắt cô đảo qua, cô bước đến, vươn tay nắm lấy tay anh và kéo anh xuống phòng ăn. "Dù các phiên toà đó kéo dài bao lâu, đừng vội vàng xử lý chúng chỉ vì nhớ em đấy nhé. Mọi Tử thần Thực tử đều phải có một phiên tòa công bằng. Đừng để họ bị kết án bởi thành kiến cá nhân ​​hoặc thiên vị. Hơn nữa, em cũng sẽ rất bận rộn với nghiên cứu của riêng mình."

Cô cảm nhận được cái bĩu môi của anh, và khi Hermione đi đến chân cầu thang, cô quay lại nhìn anh, cằm nhấc lên. Cô biết anh nhận thức được rằng công việc của họ hiện tại rất quan trọng, nhưng điều đáng buồn là họ không thể tận hưởng thời gian bên nhau nhiều hơn trước khi mọi thứ bắt đầu.

"Anh biết em từ chối ở nhà và quản lý gia vụ như mọi phu nhân Malfoy khác, nhưng thực sự thì, sao em phải đến Sở Thần Bí cơ chứ? Em có thể thực hiện nghiên cứu của mình ở nhà, không mặc gì ngoài quần áo của anh, và kết quả hoàn toàn giống y nhau. "

Cô tinh nghịch vỗ vai anh, không muốn nghe thêm gì nữa. Họ đã bất đồng ý kiến về việc này một vài lần, nhưng cô đã giành được vị trí của mình với tư cách là một Đặc Vụ Ẩn Danh. Cô sẽ không từ bỏ công việc đó vì bất cứ điều gì.

"Chúng ta có thể nói về nó sau khi em hoàn thành nghiên cứu của mình. Anh không thể chỉ lật ngược Luật Hôn Nhân nhằm ràng buộc những đứa trẻ Muggle với các Gia đình Phù thủy mà không thực sự cung cấp các giải pháp đi kèm như Bùa nhận con nuôi mà chúng ta đã hứa hẹn với Hội Đồng. "

Anh phát ra một tiếng rì rầm cáu kỉnh khó chịu và cô biết rằng đó là vì yêu cầu của mọi người, không phải vì thực tế là cô nói đúng. Tại sao việc những người không có tổ tiên là Phù thủy bị buộc phải gia nhập các gia tộc lớn lại quan trọng đến vậy, họ không biết, nhưng đó là một yêu cầu - những người được đưa đến Thế giới Phù thủy năm 11 tuổi phải được nhận nuôi thông qua Pháp thuật, và nó phải được thực hiện bằng một phép thuật huyết thống.

Đó cũng là lý do chính khiến Hermione quyết định làm việc tại Sở Thần Bí. Sau tất cả, cô nhận ra rằng nếu cô muốn điều gì đó được thực hiện một cách đúng đắn, tốt nhất là cô nên tự mình làm điều đó.

Draco dẫn cô vào phòng ăn, và duyên dáng cúi thấp người giúp cô kéo ghế ra. Cô đảo mắt ngồi vào chỗ của mình, nhẹ nhàng nâng khăn ăn của mình lên và đặt nó trên đùi, như cô đã từng được dạy. Cô cố gắng phớt lờ cái cách mà chồng đang để mắt đến cô như thể anh đã lên kế hoạch kỹ lưỡng ăn cô thay bữa tối - ít nhất họ phải kéo dài bữa tối đó đến món tráng miệng. Nơi đó của cô cần nghỉ ngơi một chút trước khi họ tiếp tục quá trình trăng mật vô độ này.

Thức ăn xuất hiện trên bàn và họ bắt đầu bữa ăn.

"Ồ, em đã nhận được một bức thư cú từ Pansy khi anh đang-"

"Anh nghĩ chúng ta đã đồng ý, không thư từ gì trong thời gian này!" Draco phàn nàn, thả món đồ bạc xuống đĩa.

"Không, em đã nói không thư từ nào liên quan đến công việc. Đây là chuyện vui mà. Em nhận được một thiệp mời đám cưới".

Điều đó khiến Draco thích thú, một nụ cười nở trên môi. "Vậy là, cuối cùng thằng ngốc ấy đã làm được? Neville đã lấy chiếc nhẫn từ Gringott trước khi chúng ta rời London trở lại vào dịp Giáng sinh ".

Hermione há hốc mồm vì điều đó, và sau đó cô ấy cười. "Em không thể tin được, anh đã biết mà không nói gì với em." Chà, cô ấy rất vui mừng và nói rằng chúng ta chỉ cần tham dự thôi. Họ đang lên kế hoạch cho việc này sau năm mới, chúng ta không cần có ý kiến ​​gì. Em nghĩ em gái của cô ấy sẽ ngồi vào chiếc ghế hội đồng nhà Parkinson sau khi cô ấy tốt nghiệp vào tháng 7 tới. "

Draco gật đầu, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, nghiền ngẫm hương vị. "Nhắc anh gửi cho họ một hộp rượu mừng."

Họ ăn uống trong im lặng, cho đến khi món tráng miệng được bày ra trước mặt và sự xảo quyệt trong ánh mắt anh loé lên, anh nhanh chóng kéo Hermione ngồi vào lòng mình, vắt chân lên ghế trống khi cô chậm rãi đút trái cây cho anh. Chiếc áo sơ mi trắng của anh đã sớm bị bỏ quên trên sàn nhà cạnh bàn, và bộ ngực của cô đã dính đầy nước trái cây, nhưng cô còn hơi sức đâu mà quan tâm đến thế giới nữa, cô yêu cái cách anh chạm vào cô và hôn cô.

Cô yêu điều này, yêu cuộc hôn nhân của họ, yêu cách họ sẵn sàng thay đổi thế giới, yêu sự thật rằng anh đã hành động vì cô, rằng anh đã thay đổi, và đang thay đổi thế giới để nó trở nên tốt đẹp hơn, tất cả là bởi vì tình yêu dành cho cô.

Không có món quà nào cô có thể tặng anh để bày tỏ sự biết ơn vì anh đã chọn cô, vì đã mạo hiểm mọi thứ, nhưng có một điều mà cô đã muốn nói với anh trong một thời gian. Anh đã không đề cập đến nó kể từ lần đầu tiên anh thổ lộ cùng cô, nhưng cô nghĩ rằng bây giờ... bây giờ có thể là lúc.

Anh nâng cô lên đến mép bàn, môi anh hạ xuống, và cô ngăn anh lại bằng một cái chạm nhẹ vào cằm anh, khiến anh ngước mắt lên nhìn cô. Cô hít một hơi thật sâu và mỉm cười khi nơi nào đó của anh đã ngẩng cao đầu chờ đợi, cô chợt nghĩ rằng, có lẽ cô không muốn môi anh, mà thay vào đó là một thứ khác.

Khẽ lắc đầu, cô đơn giản vòng chân qua eo anh, không để anh cởi xuống chiếc áo lót và kéo anh lại gần để cô có thể hôn anh.

Nụ hôn ấy vô cùng mềm mại, cách môi cô chạm vào môi anh và khi họ tách nhau ra, trán của họ áp vào nhau. Hơi thở vấn vít. Cô nhìn về phía bàn tay của họ, những ngón tay đan vào nhau như thể họ đang ở trong một điệu nhảy, và cô mỉm cười trước luồng pháp thuật phát sáng xung quanh họ, một thứ đặc biệt mà chỉ họ mới có thể nhìn thấy.

"Em yêu anh," cô nói, và cô quay lại nhìn anh một lần nữa. "Em yêu anh, Draco Malfoy, chồng em, người yêu dấu của em."

Anh mỉm cười lại với cô, nụ cười trên môi anh hoàn hảo cho đến khi nó cuốn lấy môi cô, một vài cái gật đầu từ anh trước khi anh đột nhiên bật cười.

"Thật hả em?" anh hỏi, và cô không thể không cười khúc khích.

"Thật."

Anh lại cười và nhấc cô lên khỏi bàn, quấn chân cô chặt hơn quanh eo anh trong khi anh xoay tròn họ trong niềm vui sướng. Cô mỉm cười với anh, giữ chặt cho đến khi anh ngừng di chuyển, thay vào đó bước từng bước để ép họ vào tường.

Anh hôn cô thật mạnh, và cô thích thú để anh kiểm soát mọi thứ, ngón tay cô tìm đường trở lại tóc anh. Cô yêu anh, cô yêu mọi thứ giữa họ, cho dù thế nào đi nữa, họ sẽ luôn đối mặt với thế giới cùng nhau.

Cô yêu anh vì anh đã chọn cô, và bất kể điều gì xảy ra đi chăng nữa,

Cô cũng sẽ luôn chọn anh.

***

From Tiara and Melanoradrood with love 💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro