Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tiếng súng đầu tiên vang lên ở tầng trên, Aoko đang nhìn chăm chú vào đồng hồ của mình.

Cô ngẩng đầu, lông mày đan chặt vào nhau.

Kaito Kid chưa bao giờ dùng súng thật. Cha cô có súng nhưng ông ấy sẽ không kéo cò trừ khi không còn cách nào khác.

Có tiếng người la hét. Sau đó là cảnh tượng mọi người lao xuống cầu thang, chỉ một giây sau đó, tiếng súng thứ hai và thứ ba lần lượt vang lên. Trái tim cô hẫng đi một nhịp. Trong một khắc cô dường như không thở được. Aoko cố lách qua đám đông để đi đến cầu thang.

Cha của cô ở trên đó.

Cha cô đang ở đó.

Đài quan sát bao trùm bởi bóng tối. Không gian yên lặng đến đáng sợ khiến Aoko gần như không dám thở khi bước lên bậc thang cuối cùng.

Không có dấu hiệu của cha cô hay bất kỳ lực lượng đặc nhiệm nào. Viên ngọc mà đáng lẽ ra bọn họ phải bảo vệ được đặt trong một chiếc hộp kín ở giữa phòng, vẻ đẹp của nó lấp lánh một màu đỏ mờ nhạt dưới ánh trăng. Dù có được bảo vệ hay không thì bây giờ nó vẫn chưa bị lấy mất, vì ở đây cũng không có dấu hiệu của Kid.

Cô liếc nhìn đồng hồ.

8:04. Trễ bốn phút.

Một cánh tay vòng qua eo kéo cô vào bóng tối. Aoko cố hét lên nhưng bị một bàn tay đeo găng trắng chặn lại, âm thanh lập tức bị bóp nghẹt.

"Làm ơn, Nakamori-san. Cô chỉ đang gây nguy hiểm cho bản thân thôi."

Cô dùng khuỷu tay huýt một cái vào cơ thể đang áp sát người mình, quay lại.

Đúng như Aoko nghĩ, chính là anh ta.

Sao có thể là người khác được chứ?

"Bố tôi đâu?"

"An toàn." Chàng trai mà cô ghét nhất trả lời, không hề bị ảnh hưởng bởi sự cứng rắn của cô, thậm chí còn không có tiếng thở dốc. "Tôi có thể hứa với cô rằng những người mà cô quan tâm đều an toàn. Vì vậy, xin vui lòng-" Kaito Kid nở nụ cười nhếch mép đặc trưng của anh, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm trọng và gấp rút. "-quay trở lại tầng dưới."

Cô ghét nó. Màu sắc của bộ vest khiến người khác cảm thấy anh ta như phát sáng dưới ánh trăng. Giọng nói trầm ấm của sự ngụy tạo. Gương mặt hoàn hảo nhưng thờ ơ cùng sự lịch sự đầy giễu cợt. Cô ghét từng đường nét giả tạo của chàng trai đang ở trước mặt này.

"Tại sao tôi phải tin anh?". Cơn giận dữ trong cô trỗi dậy, cô nhỏ giọng hỏi với sự đay nghiến. Anh ta nghĩ cô sẽ để anh ta trốn thoát dễ dàng vậy sao. "Anh thì biết tôi quan tâm cái gì chứ? Anh thì biết gì về tôi? Và anh sẽ không bao giờ biết được bởi vì anh chỉ là một tên trộm đáng ghét xấu xa-"

"Aoko." Anh ngắt lời cô.

Những lời đay nghiến vẫn không ngừng sục sôi trong cô, cô đáng lẽ phải rất tức giận, bởi vì anh ta không biết cô, anh ta không xứng đáng để được biết, bởi vì anh ta là lý do mà cô lớn lên luôn thiếu đi thời gian ở cùng cha, là lý do khiến cô ở đây, bây giờ, và một mình.

Nhưng giọng nói này có gì đó rất quen thuộc, đôi mắt xanh lấp lánh, mặc dù đã được giấu sau chiếc kính một mắt, và cái cách anh gọi tên cô "Aoko" mà không dùng bất kỳ kính ngữ nào.

Đau. Một nỗi đau sâu bên trong mà cô không thể gọi tên. Và nó khiến cô đánh rơi hơi thở của mình.

"Làm ơn."

Cô đã nhận ra sự thật. Đó không phải là sự giễu cợt.

Ánh mắt của Kid lướt qua khoảng không phía sau cô, anh lao về phía trước nắm lấy cổ tay kéo cô về phía mình. Cô nghe tiếng những đầu đạn rơi lạch cạch bên tai, mắt thấy những tia lửa xẹt qua ghim thẳng vào bức tường trước mặt. Aoko đã không hét lên mà chỉ thở gấp.

Đó là một lời cầu xin.

"Chúng tôi đã tìm thấy hắn ta." Một ai đó trong bóng tối bình tĩnh nói vào thiết bị truyền tin. "Có một cô gái - Vâng. Chúng tôi sẽ xử lý chúng."

"Chờ đã." Kid nghiến chặt răng. Một thứ gì đó phát nổ dưới chân và một đám khói trắng bao trùm lấy họ. Trong một khắc, Aoko đưa tay vào làn khói trắng, mù quáng tìm kiếm, và rồi cô chạm được cổ tay anh và siết chặt, chặt hơn bất kỳ chiếc còng tay nào từng có.

Anh kéo cô chạy.

Một viên đạn khác lướt qua má cô, sượt qua tai cô.

Khói tan quá nhanh và người đàn ông mặc đồ đen đang đi theo tiếng bước chân của họ.

Kid thầm chửi rủa, và kéo cô về phía trước. Cô lao theo anh với tiếng thở hổn hển, cả người nép vào sau chiếc áo choàng trắng khi anh vòng tay che chắn cho cô.

Khi phát súng thứ ba được bắn, Aoko dường như đã hét lên.

Anh giật mạnh về phía trước với tiếng càu nhàu trong miệng, gần như ngã sầm vào cô. Trong ánh sáng mờ nhạt, cô có thể thấy anh ta thở những hơi thở run rẩy qua hàm răng nghiến chặt.

Khoảng lặng. Tiếng lạch cạch của vỏ đạn rỗng.

Một hai ba. Bốn năm sáu. Hết. Tất nhiên.

Aoko đứng ngẩn người.

Và sau đó: "Đó là tất cả những gì các người có thể làm à?". Một nụ cười nhếch mép trên môi anh khi anh quay đầu không nhìn cô. Giọng anh lạnh lùng, lạnh lẽo, lạnh hơn những gì cô đã từng nghe trước đây.

Cô siết chặt tay theo phản xạ, và run rẩy.

"Tin tôi đi." Giọng anh nghẹn, hơi thở nóng hổi phà trên má cô.

Mặc dù cô không thật sự thích nó. Nhưng Aoko thật khó để không tin tưởng một chàng trai đã đặt bản thân ở giữa cô và đường đạn.

Anh ta quay lại với vận tốc đáng kinh ngạc chỉ vài giây sau khi bị bắn, và cô hoàn toàn không thể nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sau đó lại vang lên tiếng bắn thẻ bài đặc trưng của Kaito Kid và người đàn ông mặc đồ đen bên kia đánh rơi vũ khí của mình, hắn ta ngã xuống đất và trong miệng là những câu chửi rủa thậm tệ.

Kid ném một quả bom khói khác ngay khi người đàn ông mặc đồ đen kia từ bỏ việc nạp đạn và rút ra một khẩu súng khác.

"Chạy."

Cô chạy.

Kaito bắn thêm vài phát và các quân bài bay khắp nơi trong không trung. Tuy nhiên, khi làn khói tan đi, cả cô gái và Kaito Kid đã biến mất. Vệt máu kết thúc ở nơi bom khói đã phát nổ.

Người đàn ông mặc đồ đen lớn tiếng chửi rủa.

Bên trong túi áo sơ mi của anh ta, bộ đàm rít lên.

"Vâng, sếp. Không, sếp. Bọn nó chỉ ở đâu đó quanh đây. Phải. Tôi sẽ lo liệu bọn chúng." Hắn ta cười nhếch mép, rồi hắn đột ngột quay lại, chuyển kênh bộ đàm, ra lệnh cho những người còn lại phong tỏa tầng trên cùng.

Bước chân càng ngày càng xa. Có thể nghe thấy tiếng ding của thang máy. Tiếng mở cửa. Tiếng đóng lại. Và âm thanh của thang máy khi nó đi xuống.

Trong phòng chứa quần áo, được khóa từ bên trong, Aoko áp sát người vào Kid, cả hai đang kìm nén hơi thở của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro