Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối nguy hiểm trước mắt đã biến mất, Aoko hít một hơi thật sâu.

Bình tĩnh. Cô phải giữ bình tĩnh.

Nếu không còn cách nào khác, cô là con gái của một thanh tra. Cô có thể làm điều này.

Phòng chứa quần áo tương đối nhỏ. Đủ để họ thoải mái, nhưng không đủ để họ có chỗ hành động nếu xảy ra phục kích. Không có cửa sổ, mà ngay cả nếu có, cô cũng không nghĩ trèo ra cửa sổ của một tòa nhà chọc trời là một ý kiến hay.

Tầng trên cùng đã bị kiểm soát. Nếu người đàn ông mặc đồ đen kia đã không ngần ngại giết họ, thì cô cho rằng những kẻ khác cũng có thể sẽ làm thế. Trốn khỏi đây không phải một lựa chọn tốt. Cô với tay vào túi. Chết tiệt. Điện thoại của cô vẫn đang sạc trên bệ bếp. Có lẽ sẽ có thiết bị liên lạc được gắn ở cửa? Và nó chỉ có thể liên lạc với phòng điều khiển. Không. Như vậy quá nguy hiểm. Họ không có cách nào để biết được gã đồ đen kia đã đi đâu. Một cuộc gọi, nếu thực hiện sai thời điểm, vị trí của họ sẽ bị lộ.

Không có cách nào để liên lạc với cảnh sát.

Cố gắng giữ tay mình không run rẩy, Aoko với tay để đảm bảo chắc rằng cửa phòng chứa đồ đã được đóng chặt. Nó đã được khóa. Nhưng cánh cửa này không thể chống đạn. Nếu bị phát hiện, họ đã bị dồn vào đường cùng, không có lối thoát.

Phía sau cô, anh phát ra tiếng rên khẽ.

Cô lập tức xoay người, đặt một ngón tay lên môi.

Họ phải giữ yên lặng, thật yên lặng.

Kid gật đầu yếu ớt, khó khăn nở một nụ cười. Trong thời gian cô loay hoay kiểm tra, anh đã xoay xở để có thể đứng thẳng, tựa lưng vào tường. "Là lỗi của tôi."

Phía sau anh, máu đang chảy dọc xuống theo vách tường.

Ánh mắt cô lần theo vết máu xuống sàn nhà.

Đúng rồi. Anh ta đã bị bắn. Chúa ơi. Anh ta đã bị bắn.

Aoko rủa thầm, tiến về phía anh.

Kid phát ra âm thanh gì đó trong cổ họng và cố gắng tránh xa cô. "-Thực sự không cần-" Anh tự ngắt lời mình bằng một tiếng rít đau đớn khi cô xé toạc chiếc áo choàng đã thủng vài lỗ của anh.

Máu ướt đẫm đầu ngón tay cô.

Được rồi. Aoko. Nghĩ xem. Điều gì sẽ giết anh ta?

Không thấy viên đạn ở miệng vết thương. Chắc nó đã ghim vào trong.

Não bộ liền cung cấp cho cô một câu trả lời hợp lý.

Mất máu.

Kaito cố hết sức vùng vẫy khi Aoko cởi áo vest của anh, anh cuộn người lại, dùng mọi sức để tránh xa cô.

"Anh đừng cử động nữa." Cô thở dài, ngồi xổm trước mặt anh. "Tôi sẽ không cố gắng vạch mặt anh."

Cứ như thể anh không nghe thấy cô.

"Thôi nào... Nếu viên đạn vẫn còn trong đó, cử động chỉ khiến anh chết nhanh hơn. Để tôi giúp anh. Tôi sẽ tránh xa cái mũ và chiếc kính một mắt ngu ngốc đó, tôi hứa."

Kid không có phản ứng rõ ràng, nhưng anh vẫn làm theo, và gật đầu một cách nghiêm túc.

"Còn nữa-" Cô lẩm bẩm "-Sẽ không công bằng nếu tôi vạch trần anh trong lúc này."

Lỗ thủng trên áo sơ mi đẫm máu của anh khiến việc cởi nó ra dễ dàng hơn. Những sợi chỉ bị viên đạn đốt cháy dễ dàng bị Aoko xé rách.

Chỉ đến lúc này, trong sự im lặng hoàn toàn, cô mới nhận ra anh đang thở một cách khó khăn. Vai của anh vươn lên và cụp xuống nhanh chóng. Và hơi thở thì dường như chẳng thể nghe thấy.

Trái tim cô chùng xuống. Là phổi của anh ta. Chúa ơi, viên đạn đã ghim vào nó. Bây giờ cô phải tìm bất cứ thứ gì để có thể ngăn vết thương ngừng chảy máu. Với tốc độ máu chảy hiện tại, anh ta sẽ mất máu mà chết. 

Ánh mắt Aoko chạm đến một cái kệ trong góc. Màng bọc nhựa. Đúng vậy. Cha cô vừa nói về nó vài ngày trước. Nhà Suzuki là những người giàu có một cách ngu ngốc, họ đã mang những nội thất được thiết kế đặc biệt đến buổi triển lãm. Bà Suzuki đã hét vào mặt các công nhân rằng họ không được làm hỏng bất kỳ một chi tiết nào. Vì vậy những thiết kế kia được che chắn cẩn thận trong các màng bọc nhựa, điều đó giúp chúng không thể bám dính một vết bẩn nào, dù chỉ là một hạt bụi.

Cô kéo các màng bọc bị vứt ra khỏi kệ, cũng như cuộn băng keo đặt bên cạnh, và tìm kiếm thứ gì đó có thể giống như gạc y tế để lót vào vết thương. Một vài chiếc khăn tắm trong góc phòng chính là những gì cô có thể nghĩ đến ngay lúc này.

Vượt qua khoảng cách ngắn ngủi giữa họ, cô quỳ xuống phía sau anh.

"Sẽ đau đấy. Nhưng nhớ kỹ, anh không được phát ra tiếng." Aoko thì thầm.

Những ngón tay ẩn dưới đôi găng tay đẫm máu của anh, siết chặt thành nắm đấm.

Sau đó anh buông lỏng. "Làm đi."

Cô ấn chiếc khăn vào miệng vết thương nhẹ nhàng nhất có thể. Mặc dù cô không thật sự thích anh, nhưng hiện tại anh không phải là mối đe dọa, và cô chính là lý do anh bị bắn. Cô cảm thấy không cần thiết phải khiến anh tổn thương thêm nữa. Kid không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng dưới bàn tay cô, anh đang căng thẳng tột độ. Qua vai anh, Aoko có thể thấy tay anh siết chặt đến nỗi chúng trắng bệch. Cô xé một miếng màng nhựa, để nó lên trên chiếc khăn và dán vết thương lại bằng băng keo.

Cơ thể bên dưới tay cô run rẩy. Mắt anh nhắm nghiền và anh hít vào một hơi ngắn, thật nhanh.

Kid cắn môi mạnh đến nỗi môi anh gần như chảy máu.  Aoko vội vàng với tay chạm vào cổ tay anh.

Bên dưới ngón tay cô, mạch của anh đập rất mạnh.

Khi bắt gặp cô nhìn mình, mắt anh mở to, sau đó anh lại tặng cô một nụ cười yếu ớt, và đẫm máu.

Đối diện với nụ cười đó, cô chỉ có thể thốt lên hai chữ "Xin lỗi" một cách cộc cằn. Sau đó cô ngồi xuống và quay đi.

Bây giờ họ phải quay lại với tình hình hiện tại. Làm thế nào để trốn thoát một cách an toàn.

Ở tầng dưới, viên thanh tra đã không nhận ra sự biến mất của con gái ông. Trong cuộc chạm trán với Kid, ông bị ngạt khí và bất tỉnh trong một khoảng thời gian đáng kể, sau đó tỉnh dậy trên sàn nhà cùng những cộng sự khác. Nhưng thanh tra Nakamori quan tâm đến Kaito Kid hơn, ông đã có mặt khi nghe tiếng súng đầu tiên, ngay lập tức, ông thông báo cho Jirokichi Suzuki về tình hình hiện tại và yêu cầu thêm chi viện. Dù vậy, nhưng khi cử người đến thang máy, họ phát hiện chúng bị kẹt, và khi đổi qua lối thoát hiểm thang bộ, họ nhận ra chúng cũng bị khóa.

Hầu như không thể nắm bắt được điều gì về tình hình bên trên khiến thanh tra Nakamori lo lắng.

Lúc này, có những đôi mắt đang quan sát.

Một đứa trẻ đeo kính ở giữa đám đông, nhìn qua vai cô gái trẻ đang bế mình.

Một người ngoại quốc tóc vàng trong bộ đồ màu nâu, đứng ở góc, nhìn chăm chú qua chiếc ly thủy tinh.

Thật không may, cả Conan Edogawa lẫn Saguru Hakuba đều không có cơ hội làm bất cứ điều gì trước khi buổi tiệc chìm vào bóng tối.

"Thưa quý vị" Một giọng nói khác hẳn với giọng điệu du dương của Kaito Kid, vang lên từ hệ thống thông báo, ngay lập tức phá vỡ bầu không khí yên lặng "Chào mừng ... đến với buổi trình diễn ảo thuật tối nay."

Âm thanh vang đi toàn bộ tòa nhà.

Conan Edogawa nói với Ran rằng cậu cần đi vệ sinh và rồi nhanh chóng trốn thoát. Thủ phạm, dù đó là ai (và Conan giờ đây chắc chắn rằng đó không phải là Kid) phải đang ở phòng điều khiển, nhưng đó ở đâu?

Saguru Hakuba đặt đồ uống của mình xuống khay của người phục vụ gần nhất, và lẻn đi bằng một cánh cửa phụ.

" Thủ thuật của buổi diễn hôm nay rất đơn giản...có ai làm tình nguyện viên không? Một màn ảo thuật sẽ không được hoàn chỉnh nếu không có một trợ lý đáng yêu..."

"Là thằng quái nào?" Jirokichi Suzuki giận dữ hỏi.

"Không phải Kid. Chắc chắn như vậy." Thanh tra Nakamori căng thẳng nhìn lên.

"Gửi đến con gái của viên thanh tra ... Cô có một giờ để hoàn thành thủ thuật này...Giao Kaito Kid và cô sẽ sống  ... Nếu không, chúng tôi sẽ tìm và giết cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro