Chapter 4: Geniuses of Hard Work (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Naruto nhảy trên mái nhà khi bình minh bắt đầu ló dạng phía chân trời đằng đông. Cậu cứ gập vào rồi lại duỗi ra cách tay trái của mình, cố gắng xua đuổi cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Theo lời khuyên của Kurenai-sensei, cậu đã nhặt một chiếc báo thức dã chiến ở một trong những tiệm may quần áo.

Một shinobi đang trong nhiệm vụ có thể mong muốn được đánh thức ở một thời điểm nhất định, hoặc giới hạn thời gian nghỉ ngơi ở mức độ tự cho phép. Tuy nhiên một chiếc đồng hồ báo thức thông thường quá ồn ào khi đang trong một nhiệm vụ cần tàng hình. Có lần, một shinobi làng Mây cực kỳ thông minh đã chế tạo ra một chiếc đồng hồ xách tay được chạy bởi những cục pin nhỏ nhưng mạnh, được nạp bởi một raiton jutsu đơn giản. Thay vì rung chuông báo thức chủ nhân, chiếc đồng-hồ-ninja gửi một xung điện thông qua cặp dây nối liền với cơ thể chủ nhân của nó.

Đêm hôm trước, Naruto trượt những chiếc vòng kim loại vào trong những ngón tay trước khi chìm vào giấc ngủ, tin tưởng chiếc đồng hồ sẽ đánh thức cậu dậy kịp buổi luyện tập. Vấn đề là hôm trước cậu thức khá khuya. Cậu đã rất buồn sau cuộc đối đầu ở quán Ichiraku, và cái suy nghĩ về việc những người đồng đội của cậu nghe Sakura trách móc cậu khiến cho cái bao tử của cậu càng quặn lên tệ hơn.

Cậu thực sự không hiểu tại sao Shino và Hinata sẵn sàng đối xử với cậu khác so với mọi người. Một phần nhỏ trong cậu tự hỏi rằng liệu họ sẽ thình lình 'thức dậy' và nhìn thấy cậu giống như những người khác. Nỗi sợ hãi nhỏ bé đó thậm chí giữ cậu khỏi nghĩ về việc làm theo những lời khuyên của Kurenai. Thà rằng không ai từng biết về tên tù nhân của cậu còn hơn.

Những suy nghĩ đó giữ cho Naruto tỉnh táo lâu đến mức cậu cũng không nhận ra, và cậu rõ ràng đã ngủ qua luôn những xung điện đầu tiên của chiếc đồng hồ báo thức mới của cậu. Dù vậy, bất cứ ai tạo ra cái thứ cầu kỳ này phải có vài kinh nghiệm với những người ngủ nướng. Cái xung điện cuối cùng cũng đánh thức cậu dậy khiến tay cậu tê rần và ngứa ran. Thật quá phức tạp khi cậu phải chạy vòng quanh căn hộ nhỏ của mình, cố gắng chuẩn bị mọi thứ chỉ với một cách tay.

Tuy nhiên, cậu đã hoàn thành vừa kịp lúc, và đến bãi tập đúng lúc chuông đổ sáu giờ. Tất nhiên, những gì cậu thấy ở đó ngay lập tức khiến cậu tự hỏi liệu có phải cậu vẫn còn đang ngủ và đang mơ.

Gai... sensei... thầy là... một người đàn ông cơ bắp, lực lưỡng trong một bộ đồ bó màu xanh lá. Trang phục co dãn trên cơ thể thầy, thứ mà Naruto thấy rất dễ chịu, và thầy khoác ngoài một chiếc áo vest chuunin. Trên tất cả những thứ đó là kiểu đầu gáo dừa xấu nhất mà Naruto từng thấy.

Dù vậy đứa trẻ đứng cạnh thầy đúng là đối thủ của thầy.

Đứng cạnh Gai là một bản sao có kích thước bằng nửa Gai mà Naruto cho rằng đó là Rock Lee. Cậu ta không mặc vest, dù vậy cậu ta đeo chiếc giữ ấm chân màu cam. Sau khi gặp Kurenai-sensei, vì một lý do nào đó mà Naruto bắt đầu không thích màu này.

"Ah, em đến vừa đúng lúc!" Ông thầy hét lớn và dường như chẳng có tí ra dáng một ninja gì cả. "Em phải háo hức để bắt đầu bùng cháy cùng với sức mạnh của tuổi trẻ!"

Naruto không biết ý nghĩa của nó là gì vì vậy cậu sử dụng một trong những câu nói nước đôi trong lời khuyên của Kurenai-sensei. Gai chỉ mỉm cười và gật đầu.

OoOoo

Một vài giờ sau đó, Naruto đã thâm tím, mệt mỏi và đói. Mặc dù bị cản trở bởi ninjutsu, Rock Lee vẫn là một đối thủ đáng gờm. Cậu ta chứng minh điều đó bằng cách đánh Naruto bất tỉnh mỗi lần luyện tập. Có thể điều khó chịu nhất về trải nghiệm này chính là nụ cười kỳ quái của cậu ta trong suốt buổi tập. Naruto đã quen với rất nhiều biểu cảm phong phú từ đối thủ của cậu. Những chiếc mặt nạ chế nhạo và vô cảm cậu đã quen từ Shino và Sasuke. Cau có là tiêu chuẩn của Kiba, và vẻ mặt tính toán chán ngắt hay gặp ở Shikamaru.

Nhưng Rock và đồng đội của cậu ta đã tốt nghiệp từ khóa trước ở Học viện ninja Konoha, vì vậy Naruto chưa bao giờ đối đầu với cậu ta trước đó. Có hơi chút lạ lẫm khi đấu cùng với một tên không ngừng cười toe toét, ngay cả những lúc hiếm hoi khi cậu ta sắp bị hạ bởi một đòn từ Naruto.

Ý tưởng huấn luyện của Gai-sensei bao gồm Naruto và Lee đấu với nhau liên tục suốt gần hai tiếng đồng hồ trong khi ông đứng đấy nhìn và gật đầu một cách trầm tư. Đến cuối, Naruto nhận ra rằng Lee bắt đầu đấu với cậu một cách nhẹ nhàng, điều đó đã chọc vào lòng tự trọng của cậu đôi chút. Và cậu đánh mạnh hơn, nhưng mỗi đòn cậu tung ra chỉ chứng minh thêm rằng Lee đang chặn đứng cậu.

Cuối cùng, cậu bé lớn tuổi hơn tung ra một cú đá xoay trên không. Thay vì né tránh hay chặn đòn, Naruto nhảy vào và chôn chặt nắm đấm tay trái của cậu vào bụng Lee.

Lee ngã xuống, lần đầu tiên trong buổi sáng hôm nay. Khi cậu đứng dậy, cậu vẫn mỉm cười, nhưng cậu gật đầu và Naruto nhận ra rằng cậu đang thở dốc.

"Yosh!" Gai nói, làm hai genin giật mình. "Kurenai đã đúng. Em sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm với Lee của ta."

"Không." Naruto nói, lắc đầu. "Em hầu như chẳng đánh trúng cậu ấy." Cậu không thường để lộ sự thất vọng như thế này bao giờ, nhưng giờ cậu đang mệt, cáu kỉnh, xấu hổ trước sự huấn luyện kỹ lưỡng như thế nào dành cho cậu mỗi buổi sáng.

"Naruto..." Gai nói bằng một giọng thất vọng khiến Naruto muốn rùng mình. Có cái gì đó ở người đàn ông này khiến cậu sởn gai ốc, chỉ một chút thôi. "Đừng để nhiệt huyết của tuổi trẻ lụi tàn sớm như vậy. Ít người ở tuổi em có thể duy trì với Lee lâu như vậy, đặc biệt là trong hai tiếng đồng hồ thì càng không. Ta chưa từng nhìn thấy ai khiến thằng bé kiệt sức như vậy kể từ khi nó trở thành genin."

Lee đột ngột đứng thẳng và cúi đầu. "Naruto-san! Chúng ta phải luyện tập cùng nhau! Chỉ khi đó chúng ta mới trở thành những thiên tài của sự chăm chỉ thực sự!"

Naruto gãi đầu. Những người điên khùng này nói cái quái gì vậy. "Thiên tài của sự chăm chỉ?" Cậu hỏi với giọng hoài nghi.

"Đúng vậy." Gai nghiêm túc nói. "Konoha có rất nhiều thiên tài. Neji – đồng đội của Lee – được coi là thiên tài của tộc Hyuga. Uchiha Sasuke cùng lớp với em cũng được coi là một thiên tài. Nhưng chỉ một thứ sinh ra để làm thiên tài, được ban tặng tài năng như một món quà mà không cần phải tìm kiếm. Nó không có khả năng hay kỹ năng đặc biệt, chỉ có ý chí quyết tâm của nó là tuyệt vời nhất. Ý chí luyện tập để đạt được mục tiêu giá trị hơn bất kỳ một thiên tài thấp kém nào, và nó sẽ đưa thằng bé tiến xa hơn bất cứ ai."

Naruto cau mày khi xem xét câu nói lạ lùng của vị jonin. Nó khiến cậu hài lòng, chỉ một chút thôi, khi nghe Sasuke được miêu tả như một loại thấp kém của thiên tài bởi người khác. Nhưng bên cạnh đó trong câu nói của thầy có chút giống với Kurenai-sensei. Một chút chăm chỉ có thể làm nên rất nhiều điều... Sẽ có ngày mạng sống của Hinata và Shino và cả của ta, phụ thuộc cả vào em. Cậu gật đầu mạnh khi quyết tâm.

"Tốt... Lee!" Gai hét. "Em vẫn cần phải luyện sức bền của mình nếu Naruto có thể khiến em kiệt sức! Tăng gấp đôi trọng lượng và chạy năm vòng quanh Konoha!"

Lee thực sự hoan nghênh thông báo này, thứ càng khiến Naruto tỏ ra lúng túng. Nhưng khi cậu bé kia đeo những chiếc bao tay nặng trịch vào cổ tay và bắt đầu chạy, Gai đưa cậu sang bên cạnh để dạy cậu những tư thế chiến đấu.

Trước kia, Naruto chưa bao giờ được hướng dẫn riêng nhiều như vậy, vậy nên đó là một trải nghiệm mới lạ khi Maito Gai bảo cậu đứng hết tư thế này đến tư thế khác và bắt đầu điều chỉnh tư thế và vị trí chân. Ban đầu, những điều chỉnh nhỏ nhặt trông có vẻ ngớ ngẩn. Thực sự có vấn đề gì không nếu chân trước của cậu hơi xoay ra ngoài thay vì phải xoay vào trong? Nhưng cậu nhớ lại những gì Shino đã nói về tiếng tăm của ông thầy này, vì vậy cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo hướng dẫn. Sau đó, khi Gai bảo cậu chuyển từ tư thế này sang tư thế khác, sử dụng những tư thế đúng, Naruto đã rất ngạc nhiên khi cảm thấy sự khác biệt rõ rệt.

Sự ngạc nhiên của cậu thấy rõ, vì Gai bắt đầu giải thích lý do tại sao lại phải điều chỉnh. Tư thế chân ảnh hưởng đến sự gập đầu gối, cho phép cậu rút lui nhanh chóng hơn nếu phải đối mặt với một cuộc chiến khốc liệt. Đầu gối hơi gập lại cho phép cậu chặn đứng một cú đá bằng chân đó nhanh hơn. Sau mỗi lời giải thích, Gai sẽ hướng dẫn luôn bằng hành động, bắt Naruto lặp lại ít nhất ba lần nên những tư thế đó có thể khắc sâu vào trí nhớ cậu hơn.

Tiếp theo, hai người bắt đầu sửa đến những cú đấm và đòn chặn kết hợp với tư thế đứng đúng. Mọi thứ dường như hòa quyện với nhau tốt hơn Naruto mong đợi. Giọng nói của thầy như thôi miên khi ông giảng cho Naruto về các động tác Taijutsu cơ bản. Ông dường như không bao giờ trở nên mất kiên nhẫn hay phân tâm. Dù vẫn còn hơi chút chán nản nhưng Naruto đã dần bị mê hoặc vì cái cách mà mọi thứ hòa quyện với nhau.

Thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều so với Naruto nhận ra, vì hai thầy trò chỉ vừa mới hoàn thành những thứ cơ bản khi Lee loạng choạng bước vào bãi tập, mặt đỏ bừng và thở dốc. Vì thế, tất nhiên Gai lập tức cho hai đứa luyện tập tiếp.

Lần này nhẹ nhàng hơn nhiều. Lee rõ ràng còn thở nặng nhọc dù cậu đã sớm kiểm soát được nhịp thở của mình. Taijutsu của Naruto đã mượt mà hơn một chút, và cậu thỉnh thoảng ghi được điểm bằng những cú đá sượt qua đối thủ của mình.

Lee đổ mồ hôi rất nhiều, nhưng cậu vẫn mỉm cười khi hai người giao chiến. Naruto lờ mờ nhận ra rằng chiến đấu khi mệt mỏi cũng là một thử thách khác cho cậu bé, một cách khác để bản thân tiến bộ hơn một chút. Naruto tự hỏi liệu có phải cậu bắt đầu lo lắng hay không khi những con người kỳ lạ này bắt đầu có ý nghĩa đối với cậu.

Đã sau chín giờ và cả hai cậu bé còn kiệt sức tệ hơn khi Gai cho ngừng buổi tập. Naruto phẩy bụi đất dính trên tay áo mình. Cậu không có thời gian quay về nhà và giặt giũ chúng trước khi cần phải đi gặp đội của mình. Cả cậu và Lee đều đỏ mặt và đổ mồ hôi. Trang phục của cả hai đều bị dính chút cỏ dại ở nơi mà cả hai ngã xuống, và tay cả hai hơi run rẩy đôi chút khi đứng yên ở vị trí sẵn sàng theo lệnh của Gai.

"Hôm nay như vậy là đủ rồi," Gai nói cùng một cái gật đầu, "Naruto, em nên báo cáo lại với Kurenai. Lee và ta sẽ chạy bộ để hạ nhiệt. Ta rất mong được gặp lại em ở đây vào ngày mai."

Naruto bắt chước Lee cúi đầu trước sensei của cậu ta, và nhìn với một chút thích thú khi Lee cố gắng bắt kịp tốc độ của Gai khi họ chạy ra khỏi bãi tập.

Naruto đi chậm hơn một chút về phía bãi tập số mười chín. Trong khi cậu không có thời gian để làm sạch, cậu thực sự rất đói... đặc biệt là từ lúc cậu thậm chí không có thời gian cho một tô ramen ăn liền sau khi thức dậy vào sáng nay.

Giờ cậu đã thừa nhận nó, cơn đói ngày càng biểu tình khi trên đường đi xuống các con phố. Hầu hết các chủ cừa tiệm chỉ vừa mới mở cửa, còn cậu thì đã dành hơn ba tiếng đồng hồ để luyện tập và giao đấu. Bước đi chệnh choạng và đói gần chết, chẳng có gì ngạc nhiên khi đôi chân của cậu tự động chọn phương hướng, và cậu thấy mình đi qua quán Ichiraku. Thật ngạc nhiên, quán đã mở cửa, phục vụ trà nóng và bánh bao cho dân buôn và người lao động khi họ bắt đầu ngày làm việc của mình.

Người đàn ông già hơi khựng lại một chút khi nhìn thấy Naruto đang tiến tới gần. "Ta xin lỗi, chúng ta thậm chí còn chưa bắt đầu làm nước dùng cho mì nữa."

Naruto cố gắng không để lộ sự thất vọng. "Dù sao thì Kurenai-sensei cũng nói là cháu cần phải ăn những thứ khác bên cạnh ramen." Cậu nói với một cái nhún vai.

"Đừng nói nữa! Cô ấy sẽ khiến ta phá sản mất." Ông cười lớn. "Trông cháu có vẻ như vừa làm việc rất vất vả, ta có một ít trà nóng rất ngon, cháu có muốn ăn cơm nắm và dưa chua cùng với nó không?"

Naruto gật đầu và ngồi xuống quầy. Một cái đĩa vuông đầy thức ăn ngay lập tức được mang tới trước mặt cậu, nhưng cậu không hề phàn nàn. Trà nóng được tưới lên gạo nếp tạo nên một sự tương phản rất tuyệt với hương vị của dưa chua. Sau khi ăn xong, cậu cảm thấy được một luồng năng lượng mới chảy dọc tứ chi và cậu biết rằng cậu không hề sai lầm khi dừng lại ở đây. Sau khi cậu uống xong trà, người đàn ông già thu dọn chiếc đĩa và hơi cúi người về phía cậu một chút.

"Ta rất vui vì được gặp các bạn của cháu tối hôm qua," ông nói, mỉm cười khi Naruto xoa xoa bụng.

"Họ không phải bạn bè, còn hơn thế, họ là..." Naruto nói nhỏ dần. Cậu hoàn toàn không chắc cậu muốn nói gì. Họ là đồng đội, và đúng như vậy.

"Chúng là những đứa trẻ ngoan," Ông Ichiraku nhẹ nhàng sửa cho cậu, ông mỉm cười buồn bã, "Chúng

Naruto không chắc mình nghe có đúng không. "Gì cơ ạ?"

"Ừ." Ông già gật đầu khi thu dọn cốc trà của Naruto. "Họ thực sự không thích cái cách mà những đứa trẻ kia nói về cháu. Ta nghĩ rằng cô bé Hyuga nhỏ nhắn đó đã cho cô bé tóc hồng sợ mất mật."

"Hinata?" Naruto hỏi lại đầy hoài nghi.

"Ừ, đó là tên cô bé đó." Ông mỉm cười. "Cô bé đã làm cái gì đó rất lạ với đôi mắt của mình, ta không thể nhìn rõ con bé làm gì với đôi bàn tay mình nhưng cô bé kia nhảy lùi lại như bị bỏng. Nếu cô bé đó là một Hyuga, ta có thể hiểu được tại sao ai cũng phải nể nang gia tộc của con bé."

Naruto rất bối rối khi cậu cảm ơn ông và trả tiền cho bữa sáng của mình. Khi tiếp tục hành trình đến bãi tập, cậu cố gắng giải đáp hành động của bọn họ. Cậu không biết tại sao họ lại bênh vực cho cậu, đặc biệt là kể từ khi cậu thậm chí còn không ở đó để chứng kiến những việc xảy ra. Nhưng biết được những gì họ đã làm không hiểu sao khiến cậu cảm thấy thật ấm áp.

Càng nghĩ về điều đó, Naruto càng cảm thấy lạ lùng. Cậu biết khi nào đến bãi tập cậu phải làm cái gì đó về chuyện này.

OoOoo

Kurenai hơi tò mò về buổi tập của Naruto với Gai và Lee diễn ra như thế nào. Cô rất muốn xem bọn họ, nhưng Gai là một jonin và các giác quan của anh ta đặc biệt nhạy. Có thể anh ta sẽ cảm thấy bị xúc phạm nếu anh nghĩ rằng cô đang nghi ngờ khả năng của mình, và cô không muốn làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến thỏa thuận của họ. Nó hơi khác thường so với tiêu chuẩn của Konoha, nhưng cô cảm thấy đó là cách tốt nhất để nâng cao trình độ thành thạo của Naruto đến mức cần thiết. Không hiểu sao cô cảm thấy rất áp lực. Có thể đó là nhóm chưa rõ ràng mà Hokage đã đề cập đến, có thể đó là bản năng của cô. Dù là cách nào, cô có cảm giác rằng cậu bé học được cách bảo vệ cho mình và đồng đội càng sớm bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.

Hinata đến đầu tiên, dường như đó là thói quen của con bé. Cô bé đã điềm tĩnh hơn trông thấy so với ngày hôm qua. Kurenai hy vọng câu nói của cô, và sự thành công của nhiệm vụ đầu tiên của mình mang lại cho cô bé một chút bình yên. Cô hy vọng rằng việc gửi những genin của mình những bài tập rõ ràng về sự đoàn kết trong đội sẽ dễ dàng hơn cho chúng vượt qua những căng thẳng sau này. Cô đặc biệt quan tâm đến cô gái Hyuga. Nếu những đánh giá của cô về cha cô bé là đúng, có khả năng con bé cần một nơi trú ẩn an toàn trong đội. Nếu con bé không thích đồng đội của mình, điều này không có khả năng.

Cô bé chào Kurenai theo kểu ngập ngừng như thường lệ, nhưng từ thái độ của con bé, Kurenai có thể đoán rằng có vấn đề gì đó. "Hinata," cô gọi khi sự im lặng khiến cô không thể chịu đựng thêm, "Bữa tối ở quán Ichiraku thế nào?" Một cái gì đó về sự bối rối của cô bé gợi ý rằng nó có liên quan đến cậu bé mà nó vẫn ngưỡng mộ.

Hinata cắn chặt môi, hai ngón trỏ bắt đầu nhấn vào nhau. Dáng người cô bé hơi gập lại như thường lệ, nhưng sự run rẩy trong giọng nói của cô bé là một cái gì đó mới đối với tai của Kurenai. "A-ano... Naruto bắt kịp chúng em ở đoạn đường đó... Chúng em, chúng em hỏi cậu ấy về bài luyện tập thêm, và cậu ấy nói với chúng em là cậu ấy sẽ luyện tập với Gai-sensei khi chúng em đi bộ cùng nhau suốt quãng đường còn lại."

Kurenai cau mày. Cô đã hy vọng rằng thằng bé sẽ ý thức được nhiều hơn là đi khoe khoang như vậy, nhưng cô cho rằng thằng bé vẫn muốn bù đắp lại những tháng ngày còn ở học viện. Tuy nhiên cô sẽ phải nói chuyện với cậu về chuyện này.

Hinata hít một hơi để lấy lại bình tĩnh. "Khi Shino nói cậu ấy đã nghe nói về Gai, Naruto trả lời rằng cô đã bảo taijutsu của cậu ấy quá kém và cô không nghĩ là mình có thể giúp cậu ấy cải thiện nó." Cô dừng lại một lát, nhưng rồi lại vội vàng nói tiếp. "Tại sao cô lại nói những điều như vậy với Naruto? Cậu ấy đã rất cố gắng và chưa có ai từng tin tưởng cậu ấy."

Kurenai bất ngờ trước phản ứng của cô bé, nhưng cố gắng không để điều đó thể hiện trên khuôn mặt. Nó không giống như là cô không tích cực động viên Hinata khẳng định mình khi hai người nói chuyện – nhưng nó có vẻ giống như câu nói của cô chỉ như gió thoảng mây bay vậy. Và bây giờ... cũng cô gái này đang hỏi cô về những phán xét của cô rằng những nơi nào Naruto nhận được sự quan tâm. Như một bước đột phá, đó chỉ là một điều nhỏ nhặt, nhưng Yuuhi Kurenai đã học như một genin để đạt được bất cứ thành công nào mà cô có thể tìm thấy. Làm thế nào để xử lý chuyện này là một điều quan trọng... ít nhất là như vậy nếu cô muốn Hinata to build on this.

"Hyuga Hinata, trước khi ta nói bất cứ điều gì khác, ta muốn em biết rằng ta rất vui khi em đã nghe lời ta khi ta nói rằng ta muốn các em cứ đặt câu hỏi nếu có điều gì không hiểu. Đây không phải là câu hỏi mà ta đã lường trước, nhưng ta rất vui khi em đã tin tưởng ta như vậy để hỏi ta về điều này." Kurenai kết luận với một nụ cười. "Điều đó nói lên rằng, ta sẽ hỏi em liệu Shino có bất kỳ biểu cảm gì trên khuôn mặt khi đề cập đến Gai-sensei không."

Hinata cau mày trong bối rối. "Kurenai-sensei... em không nhận thấy gì cả, nhưng..." Giọng cô nhỏ dần.

"Nhưng em đã tập trung vào Naruto khi cậu ấy nói," Kurenai nói hộ. "Ta hỏi như vậy bởi vì đó không phải chính xác những gì ta giải thích cho Naruto khi ta nói với nó rằng nó sẽ luyện tâp với Gai. Ta nghĩ nó chọn những câu nói khiến em và Shino nghĩ rằng nó đang được thiên vị. Thỏa thuận giữa ta và Gai... là một thỏa thuận ít khi có giữa những jonin-sensei. Khả năng chịu đựng bất thường của Naruto có nghĩa là nó có thể bù đắp lại khoảng thời gian đã mất ở Học viện nhanh hơn bất cứ ai. Thỏa thuận... của chúng ta sẽ tạo điều kiện cho điều này. Chính bởi sức mạnh của Naruto, bao gồm cả ý chí quyết tâm luyện tập chăm chỉ mà thỏa thuận mới được thực hiện."

Hinata nhìn có chút xấu hổ. Cô lại cúi đầu xuống khi lăp bắp. "E-em xin lỗi, Kurenai-sensei."

"Không sao đâu, Hinata," Kurenai nói, "lòng trung thành của em dành cho đồng đội như vậy rất đáng khen, và ta rõ ràng đã hướng dẫn em hỏi ta những câu hỏi như vậy. Một lúc nào đó, em có thể trở thành một cố vấn cho trưởng làng hay cho đội trưởng ANBU. Dưới những vị trí đó, không lên tiếng nghĩa là từ bỏ bổn phận của mình. Ta cũng rất vui khi nghe rằng Naruto đã biết chú ý đến cảm giác của đồng đội khi đưa ra một chủ đề dễ gây khó chịu như vậy."

"Naruto không bao giờ độc ác." Hinata nói nhanh, rồi dừng lại và nuốt khan.

"Đúng vậy," Kurenai đồng ý, "nhưng nó không phải lúc nào cũng nhận ra rằng nó chẳng may làm người khác khó chịu, phải không? Nhưng ý của nó là tốt, và điều đó quan trọng hơn rất nhiều. Tất cả những gì nó cần làm là học cách tự đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, có cái nhìn thật sâu sắc. Em vừa cho ta bằng chứng chứng minh rằng nó đã có tiến bộ và ta cảm ơn em rất nhiều."

Má Hinata ửng hồng và cô bé gật đầu thừa nhận.

Kurenai cau mày với cô bé và quyết định dò hỏi. "Còn chuyện gì nữa xảy ra, đúng không?"

Hinata thở dài và bắt đầu thuật lại cuộc đối đầu với đội 7. Kurenai gật đầu trầm ngâm, mỉm cười khi Hinata nhắc đến lời chào ấm áp mà chủ quán Ichiraku dành cho họ. Khi nào cô phải tìm một cái cơ để nói chuyện với ông ta mới được. Naruto có thể chỉ là một khách quen của ông ấy, nhưng nó sẽ không thể sử dụng để làm giả thiết được. Thi thoảng cô giơ tay hỏi một số câu hỏi. "Em có chắc là đã cảm thấy sát khi tỏa ra từ Sasuke trước khi Naruto quay lại không?"

Hinata nhanh chóng gật đầu.

"Tốt," cô nói với một nụ cười, "Ta rất vui vì cậu ta đã không làm bất cứ điều gì khiêu khích Uchiha. Ta sẽ có vài lời với Kakashi về việc kiểm soát học trò của anh ta nếu có ai cố gắng làm những điều như vậy."

Tuy nhiên, Yuuhi Kurenai rất khó chịu vào cái lúc Hinata kết thúc câu chuyện. "Ta hy vọng chủ sở hữu Ichiraku không sẽ nộp đơn kiện bọn họ vì đã làm phiền khách hàng của mình." cô gầm gừ. Cô cau mày nhìn học trò của mình, "Hinata, em không làm gì tệ hơn là đứng lên vì đồng đội của mình. Kích hoạt Byakugan của em, vô thức hay không, nó không phải là một hành động tấn công. Sakura không giống như đã mong đợi điều đó, đúng không?"

Hianta chậm rãi lắc đầu. "Em không thể hiểu được tại sao cô ấy lại có thể độc ác với Naruto-kun như vậy," Hinata nói, sự kính cẩn gần như thì thầm, nhưng tai của Kurenai rất thính.

Vị jonin hắng giọng. "Ta nghĩ rằng đó là vì cô ấy là một cô gái ngớ ngẩn, nông cạn. Cô ta theo đuổi Sasuke vì cùng một lý do với những kunoichi khác, và cô ấy không thể hiểu rõ những phẩm chất tinh tế của người khác."

"Phẩm chất tinh tế?" học trò của cô hỏi lại.

"Hầu hết mọi người nhìn thấy Naruto và xua đuổi nó như một kẻ quậy phá hoặc tệ hơn," Kurenai nói, gián tiếp ám chỉ đến luật lệ của Hokage, "Chính em đã nói với ta rằng em trân trọng cái bản tính đùa nghịch của nó và cái cách mà cậu ấy luôn nỗ lực vươn lên dù có trở ngại gì đi chăng nữa. Những điều đó thực sự là những phẩm chất tốt cần có của một shinobi, em không phải là người đầu tiên nhận ra điều đó. Ngoài Umino Iruka, ta không dành nhiều sự kính trọng cho giáo viên trong học viện ninja Konoha."

Đôi mắt Hinata mở to khi nghe sự thừa nhận đó của cô. Kurenai biết rằng cô nói hơi quá, nhưng khuynh hướng phán đoán của Hinata đã giữ cô lại. Cảm giác cấp bách mơ hồ đó mà cô cảm thấy khiến cô trở nên bất cẩn hơn khi nói chuyện với cô bé.

"Thành thật mà nói," Kurenai tiếp tục, "Ta nghĩ em thấy Naruto tốt đẹp hơn rất nhiều người, và cậu bé cần những người hiểu cậu ấy nhiều hơn em biết. Giữa ta và em," cô nói, hạ thấp giọng mình một cách bí ẩn, "cậu bé cần bạn bè cũng như cần đồng đội. Em có muốn trở thành người thân thiết hơn cả đồng đội đối với nó không?"

Kurenai diễn đạt câu hỏi cuối cùng của mình đủ ngây thơ, và cô bồi thêm một nụ cười tơ toét khi khuôn mặt của Hinata ngay lập tức trở nên đỏ rực. Nghi ngờ của cô được khẳng định, cô ngước nhìn lên bầu trời buổi sáng trong khi học trò của cô lấy lại bình tĩnh. Hyuga Hiashi sẽ uất ức mà chết nếu như ông ta biết được những gì cô vừa biết, nhưng đó đã là quá tốt cho ông ta rồi. "E-em muốn trở thành bạn cậu ấy." Cuối cùng Hinata nói.

"Tốt lắm. Ta nghĩ em đang có một bước khởi đầu tuyệt vời." Kurenai nói, "Hãy nhớ rằng nó không có nhiều người chở che cho nó trong suốt nhiều năm qua, vì vậy có thể nó sẽ không hiểu những gì em làm." cô không nói thêm rằng trường hợp này thật đáng buồn, cũng buồn như một thực tế là Hinata chưa được từng trải được người khác ủng hộ hay khen ngợi. Đôi khi Kurenai cảm thấy cô như một ninja y thuật trong một căn phòng đầy những cơ thể không lành lặn... chỉ là những gì cô cố gắng hàn gắn ở đây khó khăn hơn là hàn gắn da thịt.

Cô bị kéo ra khỏi dòng suy tưởng khi Shino đến. Cậu bé Aburame này lặng lẽ và vô cảm hơn ai hết, nhưng cô có thể cảm nhận được sự chú ý của cậu ta chuyển qua chuyển lại giữa cô và Hinata.

"Hinata đã thông báo với ta về vụ xô xát tối qua." Cô nói.

Shino có vẻ như hơi thẳng người lên trong chiếc áo khoác của mình, nhưng đó có thể là do cái đầu tinh ý của Kurenai nhận ra thôi. "Hành vi của bọn em nằm trong khuôn khổ nguyên tắc được quy định cho shinobi tại học viện." Cậu nói, hơi chút cứng nhắc.

Kurenai gật đầu. "Và ta đang định khen cả hai em về cách ứng phó của các em trong tình huống đó."

Shino gật đầu trả lời, chấp nhận lời trách móc đầy tinh ý của cô về sự cãi lời của mình. "Có phải chuyện này sẽ để lại hậu quả?" cậu hỏi.

"Chỉ cho họ thôi. Hành động của em không thể chê vào đâu được, tất cả các em, kể cả Naruto. Thằng bé bỏ đi khi bị xúc phạm, nó không trả thù. Điều đó nói lên rằng nó đã trưởng thành, tất cả các em đều đã trưởng thành." Kurenai nói thêm. Sau đó biểu cảm của cô nghiêm nghị trở lại, "Nếu có một cuộc điều tra nào, ta sẽ xử lý, và sẽ khiến bất cứ ai gây ra chuyện này phải xin lỗi vì những gì mình đã làm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro