Chapter 3: First Mission (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau khi kết thúc công việc bên ngoài, Naruto vào trong giúp dọn dẹp ngôi nhà. Hinata im lặng khi cậu đi qua nhà bếp, cực kỳ chăm chú thái nhỏ một số loại rau cỏ mà lang y Yukitaza đã giao cho lúc trước. Sau khi xác định được vị trí những dụng cụ lau chùi, Naruto tạo ra một phân thân và cho nó đi lau chùi nhà cửa. May mắn thay, do đã phải tự dọn dẹp phòng mình hàng ngày nên đây là công việc mà cậu làm khá tốt. Cậu làm xong cùng lúc với Kurenai và Shino trèo xuống từ mái nhà. Naruto cho một phân thân ra cất thang và dụng cụ.

Hinata vẫn còn bận rộn trong nhà bếp nên Shino và Naruto được giao cho nhiệm vụ đi giao hàng cho khách hàng của Yukitaza. Kurenai quyết định đi giúp Hinata. Cô bắn cho Naruto một cái nhìn sắc lẻm khi cô thông báo như vậy, và Naruto cảm thấy gáy mình nóng bừng lên.

Khi đang chạy trên đường với một gói thảo dược, Naruto cố hình dung xem cậu đã làm gì sai. Chắc không phải vì cậu đã bắt tên phân thân ngu ngốc ấy ngậm mồm lại chứ. Có lẽ Hinata nghĩ rằng nó đã nói những gì Naruto nghĩ nên cô ấy mới cảm thấy bị xúc phạm. Có thể lắm chứ. Sakura luôn đánh cậu khi cậu mời cô ấy đi chơi. Naruto nhận ra rằng những nỗ lực thân thiết với cô ấy của cậu đều khiến cô ấy giận dữ. Có thể là do cậu, có thể là do những "tinh hoa" tỏa ra từ con cáo khốn kiếp đó. Có lẽ đó là tác dụng phụ của phong ấn giam giữ kẻ thuê nhà ngoài ý muốn của cậu. Có lẽ cái phong ấn đó đủ mạnh để ngăn cản con quái vật và cũng ngăn cản luôn những cô gái mà cậu muốn nói chuyện cùng.

Naruto gõ cửa ngôi nhà của khách hàng nhận gói thảo dược. Một bà lão ra mở cửa và Naruto đưa cho bà gói thảo dược trước khi bà ta có cơ hội nhận ra cậu. "Lang y Yukitaza gửi đến bà. Ông ấy bị gãy chân nên hôm nay không giao hàng được." Sau đó cậu quay mặt lại và chạy xuống đường trước khi bà ta có cơ hội trả lời cậu.

Naruto nhét tay vào túi áo khoác khi trên đường trở về ngôi nhà sạch sẽ và đã được sửa chữa của lang y Yukitaza. Người ta ghét cậu vì cái việc xảy ra vào cái ngày cậu sinh ra đã đủ tồi tệ lắm rồi, nhưng giờ cậu đang tức giận cả những người khác – ngay cả khi cậu đang cố gắng trở nên tốt bụng.

Khi cậu trở về, Kurenai và Hinata đã hoàn thành công việc. Với việc giao hàng xong xuôi, công việc cuối cùng cho "nhiệm vụ" của họ đã hoàn thành. Vị lang y cám ơn vị sự giúp đỡ của họ, thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt Naruto khiến cậu có hơi chút ấn tượng.

"Chưa đến một tiếng rưỡi." Kurenai nói sau khi họ tạm biệt Yukitaza. "Rất nhanh đó. Sử dụng phân thân rất tốt, Naruto, và phối hợp với Hinata mà không xảy ra vấn đề gì. Ta rất hài lòng với tinh thần đồng đội của hai em."

Naruto cảm thấy nút thắt oán giận của mình nới lỏng ra một chút. Tuy vậy, phản ứng của Hianta đập vào mắt cậu. Cô ấy cúi xuống, nhấn hai ngón trỏ lại với nhau, hai má đỏ ửng lên. Khi nhận ra Naruto đang nhìn mình chằm chằm, cô quay mặt sang hướng khác. Cậu cau mày thở dài. Rõ ràng cô ấy vẫn còn giận cậu hoặc gì đó.

Khi đang trên đường quay về trung tâm làng, Kurenai chăm chú nhìn lên ánh mặt trời chiều tà. "Ta nghĩ chắc lúc này Hokage cũng chẳng còn nhiệm vụ nào để giao cho chúng ta nữa đâu. Ngày mai chúng ta sẽ đến sớm hơn một chút. Nếu tốc độ làm việc nhanh như hôm nay, chúng ta có thể nhận hai nhiệm vụ một ngày. Ta sẽ gặp các em lúc mười giờ tại bãi tập, được không?"

Cả ba gật đầu, sau đó Kurenai rút từ trong túi ra vài mảnh giấy. "Một người bạn của ta cho ta cái này, nhưng tối nay ta có việc cần làm nên ta nghĩ ba em có thể dùng chúng." Cô đưa cho mỗi genin một tờ.

Đó là phiếu giảm giá của quán Ichiraku, một tô lớn sẽ được giảm giá một nửa. Dạ dày của Naruto kêu ầm ầm, nhưng theo cái đà này cậu nghĩ cậu thích ăn một mình hơn.

"Cảm ơn cô, sensei." Naruto nói, dù cậu tưởng tượng giọng mình có một chút thờ ơ. Hai người đồng đội còn lại cũng lặp lại lời cảm ơn của cậu, dù cậu để ý thấy cái cách Shino nhìn cậu có chút kỳ quặc.

Naruto cũng cảm thấy ánh mắt buồn chán của sensei khi nhìn mình. "Được rồi, các em nên đi thôi trước khi bữa tối bắt đầu." cô nói. "Các em không nên ở ngoài quá muộn. Ồ, trước khi đi, Naruto, ta cần nói chuyện với em về việc luyện tập taijutsu của em. Em có thể bắt kịp hai bạn sau."

Naruto buông một tiếng thở dài khi Shino và Hinata bước về phía quán Ichiraku.

"Được rồi, Naruto." Kurenai nói. "Ta cần em thông báo cho Gai vào sáng mai rằng ta sẽ đào tạo cho các em genjutsu trong tuần sau nữa. Thầy ấy có thể gửi Tenten và Lee đến bãi tập số mười chín vào buổi trưa để họ tham gia cùng. Hiểu chưa?"

Naruto gật đầu, lặp lại những chi tiết quan trọng.

"Tốt." Kurenai nói, gật đầu hài lòng. "Bây giờ em có thể giải thích cho ta lý do tại sao em không nhiệt tình chia sẻ bữa ăn với đồng đội mình không?"

Naruto đưa tay gãi gãi sau gáy. "Hôm nay đôi lúc họ làm em thấy khó chịu."

"Shino dường như đối xử không có gì khác lạ với em." Kurenai quan sát.

Naruto im lặng.

"Vậy là Hinata à." Kurenai đoán. "Chuyện xảy ra khi em hỗ trợ con bé hả?"

Miệng Naruto ngậm chặt lại, nhưng cái đầu lại phản bội cậu bằng một cái gật đầu nhanh chóng.

"Ta hiểu rồi." Kurenai nói. Cô nhìn cậu một lúc. "Có lẽ ở cương vị của ta không thể nói được gì," cuối cùng cô lên tiếng, "nhưng ta nhận thấy con bé không phải lúc nào cũng biết phải làm gì khi có ai đó nói tích cực về nó. Ta sẽ không coi đó là một sự xúc phạm đâu, Naruto."

"Tại sao ạ?" Naruto hỏi, thực sự bối rối.

Kurenai lắc đầu. "Sao em không tự hỏi con bé?"

Naruto há miệng định nói nhưng rồi lại ngậm lại. Rõ ràng Kurenai-sensei biết nhiều hơn những gì cô ấy nói nhưng cô muốn cậu tự tìm hiểu lấy. "Tại sao lúc nào cô cũng làm cho mọi thứ trở nên bí ẩn như vậy?"

Cô cúi đầu nhìn cậu và nở một nụ cười nhạt. "Ta biết tính của em có lẽ sẽ thích ta giữ lại điều đó cho bản thân mình. Hãy giúp đồng đội của em lịch sự như em nhé."

Dạ dày của cậu quặn lên khi cậu hiểu ra những gì cô vừa nói. "X-Xin lỗi." Cậu vội vàng nói.

Kurenai thở dài và lắc đầu. "Em không cần phải xin lỗi, Naruto. Em vẫn đang học cách phối hợp với đồng đội và học cách hiểu những gì một người sensei làm cho học trò của họ. Hãy nhớ rằng ta có lẽ sẽ giúp những người khác tương tự như cách ta giúp em." Cô nghiêng đầu, cau mày, ánh nắng chiều phản chiếu lấp lánh trên mái tóc đen của cô. "Naruto, thường thì những đứa trẻ ở tuổi em rất khó để có thể hiểu tường tận, nhưng hãy nhớ rằng không phải tất cả những thứ xảy ra xung quanh em đều đơn giản như những gì em nhìn thấy."

Naruto cau mày gãi gãi sau đầu khi tâm trí đang chạy đua. "Vậy ý cô muốn nói là Hinata không hành động như vậy vì cô ấy giận em."

"Ta đang nói rằng đó cũng có thể là một trường hợp," Kurenai trả lời một cách khó hiểu, "hoặc nhiều khả năng đó là sự kết hợp của nhiều yếu tố, và bản thân em chỉ đóng một vai trò góp phần tạo nên kết quả."

Naruto chậm rãi gật đầu. "Em nghĩ rằng em hiểu một chút. Dù em chẳng hiểu tại sao điều này lại quá phức tạp như vậy."

"Con người đã hỏi câu hỏi đó từ rất lâu rồi." Kurenai trả lời bằng một giọng nghiêm túc.

Naruto thở dài. "Và nó không hề trở nên đơn giản hơn một tý nào, phải không ạ?"

"Có lẽ là không," Kurenai mỉm cười nói, "Nhưng một số thứ quý giá lại rất đơn giản phải không?"

"Em đoán là không. Cảm ơn vì đã giải thích cho em." Naruto nói. Dạ dày của cậu lại kêu ùng ục khiến tâm trạng của cậu tươi tỉnh hẳn lên.

"Đó là một phần nhiệm vụ của ta mà," sensei của cậu nói, nở một nụ cười buồn. "Cuộc sống chính là một cuộc tìm kiếm bất tận. Nhưng... tốt hơn là em nên đi đi trước khi hai đứa ăn hết ramen của em."

Naruto biết cô chỉ đùa cậu nhưng cái ý nghĩ đó vẫn làm tim cậu đập nhanh hơn. Sau một cái cúi chào mau lẹ, cậu hối hả nhảy trên các mái nhà để bắt kịp đồng đội của mình. Cậu nghe thấy tiếng cười lặng lẽ đằng sau mình, nhưng, khi nhận ra giọng cười của cô cậu chỉ cười một mình.

Cậu bắt kịp Hinata và Shino trước khi chúng vừa kịp bước chân vào quán ramen. Cậu nhẹ nhàng đáp xuống vỉa hè phía sau họ nhưng họ vẫn nhận ra và quay lại nhìn cậu. Chúng ta sẽ phải trở thành một đội trinh sát, cậu trầm ngâm. "Tớ, ờ, phải trao đổi với sensei về bài luyện tập phụ." Cậu nói. Theo từng chữ thì là sự thật nhưng ít nhiều vẫn còn lúng túng để thừa nhận.

"Ano, cuộn ấn thư của cậu nói gì?" Hinata hỏi. "Chúng tớ đã so sánh hai cuộn của chúng tớ, và Kurenai-san viết kế hoạch rất chi tiết."

"Tớ không có ấn thư." Naruto mỉm cười nói. "Cô sắp xếp tớ làm việc với một jonin khác vào buổi sáng. Ông thầy gì đó tên là Maito Gai."

Shino nhìn cậu, Naruto thề rằng lớp da đằng sau chiếc kính râm của cậu ta đang nhăn lại, giống như là cậu ta đang cau mày. "Tớ đã từng nghe nói về ông ta. Ông ta là một chuyên gia thể thuật nổi tiếng."

Naruto cắn chặt lưỡi trước khi nó có thể bắt đầu khoe khoang. Nếu Kurenai-sensei đúng, đây không phải là những người cậu cần phải đeo mặt nạ giả tạo. Từ trước đến giờ, trong nháy mắt cậu nhận ra rằng có thể Shino cho rằng việc luyện tập buổi sáng của cậu với một jonin khác là dấu hiệu của sự thiên vị. "Hy vọng là vậy." Cậu nói, giả vờ thở dài não nề. "Cô ấy nói taijutsu của tớ là một mớ hỗn độn và cô ấy không nghĩ là có thể giải quyết được nó mà không cần sự giúp đỡ."

Hinata nhìn Naruto chằm chằm khi cậu nhún vai một cách bẽn lẽn. Lông mày của Shino, tuy nhiên, lại giãn ra và gật đầu trầm tư. "Hai cậu nhìn nhận vấn đề này một cách nghiêm túc là tốt."

Naruto nhún vai. "Nếu không thế thì làm sao tớ đánh bại được cậu?" Cậu ngây thơ hỏi, sau đó bắt đầu huýt sáo với giọng đều đều khi bước vượt lên đồng đội của mình. "Tốt hơn là chúng ta nên đến đó trước khi mì nguội." Cậu nói.

Cậu quay lại nhìn thấy Shino và Hinata trao cho nhau ánh nhìn không thể diễn tả bằng lời trước khi bắt đầu bước theo cậu.

Ông lão chủ quán Ichiraku có vẻ như luôn luôn vui mừng chào đón vị khách hàng thân thiết nhất của mình. "Này Naruto, ai là bạn cháu vậy?" Ông hỏi. Cho đến gần đây, ông và con gái ông là những người duy nhất mà Naruto biết sẽ nhận ra nếu cậu không may đột tử trong căn hộ của mình. Ít nhất là cho đến khi mùi hôi bốc ra làm phiền những người hàng xóm, cậu tự nhủ.

Tuy vậy, nếu có ai đó xứng đáng với một nụ cười, người đàn ông tốt bụng bán mì này chắc chắn là người đó. Hinata và Shino lặng lẽ bước về hai phía hai bên cậu nên cậu đặt tay mình lên vai hai người và trả lời. "Hai người đều là đồng đội của cháu, Ichiraku-san!"

"Ồ, sao trước kia cháu không dẫn họ đến đây?" Ông hỏi.

"Dạ, chúng cháu mới trở thành Đội 8 hôm qua, và chúng cháu đã luyện tập cùng nhau và..." Naruto cứ giải thích cho đến khi cậu nhận thấy ông đang mỉm cười và hươ tay.

"Naruto, ta chỉ đùa thôi mà. Cháu không định giới thiệu bạn của mình sao?"

"Xin lỗi," Naruto vội vang nói, "Đây là Aburame Shino và Hyuga Hinata."

"Rất vui được gặp hai cháu!" Ông trả lời " Ngồi xuống đi, ta sẽ mang thực đơn ra, các cháu cứ chọn bao lâu tùy thích – chúng ta có rất nhiều hương vị để lựa chọn."

Naruto, tất nhiên, đã xác định rõ cậu muốn ăn gì. Cậu dùng phiếu giảm giá của Kurenai để gọi một tô lớn ramen thịt lợn với giá chỉ còn một nửa, sau khi kiểm tra lại ví của mình cậu còn gọi thêm một tô ramen hương miso.

Tất cả im lặng sau khi mì được mang ra. Lao động vất vả mang lại cho chúng cảm giác ngon miệng, vì cái miệng phải bận ăn rồi nên chúng không nói chuyện trong một thời gian khá lâu.

Thật đáng ngạc nhiên, Shino lại là người phá vỡ sự im lặng. "Sensei của chúng ta rất ấn tượng với phân thân của cậu." Cậu nói mà không có mở đầu.

Naruto cau mày. "Ý cậu là gì?"

"Tên phân thân mang những tấm ván lên mái nhà." Anh chàng sử dụng bọ trả lời một cách khó hiểu. "Tớ không nghĩ là cô ấy mong rằng mình có thể nói chuyện với một phân thân."

"Sao lại không?" Cậu hỏi "Nếu nó là một bản sao của tớ, tại sao nó lại không thể nói chuyện."
"Hầu hết các jutsu phân thân đều không hoạt động độc lập." Shino giải thích. "Và trong khi có những phân thân của một số người có thể cầm nắm đồ vật thì chúng tự nhận thức bản thân không được tốt lắm. Ban đầu tớ và sensei cứ tưởng chính cậu đang nói chuyện."

Naruto bĩu môi. "Vậy cậu đang nói là tớ ngốc đến nỗi cậu không thể nhận ra điểm khác nhau giữa tớ và một tên phân thân không có đầu óc." Cậu nghĩ cậu nghe thấy một tiếng hút ramen mạnh từ chiếc ghế phía bên kia của mình, nơi Hinata đang ngồi.

Shino nhìn cậu một lúc lâu. "Nỗ lực tự chê bai mình một cách khôi hài của cậu cũng được đấy, nhưng nó không cần thiết. Ý tớ muốn nói là phân thân của cậu có thể tự nhận thức được mình một cách bất thường, một sự phản ánh của trình độ kỹ năng và năng lượng sử dụng trong những sáng tạo của chúng."

"Ồ." Là tất cả những gì Naruto có thể nói. "Ờ, cảm ơn, Shino."

Cậu bé Aburame gật đầu trang trọng. Naruto kết thúc tô ramen thịt lợn của mình và bắt đầu sang tô ramen hương miso. Cậu thắc mắc tại sao Kurenai-sensei chẳng nói gì với cậu về chuyện phân thân. Cậu kết luận rằng có lẽ cô không muốn cậu trở thảnh một tên tự kiêu và bắt đầu cư xử như Uchiha-teme. Nhưng cậu cũng không thể giải thích được tại sao Shino lại kể với cậu và còn khen cậu. Rồi cậu nhớ lại những lời nhận xét chê bai của cậu ta sau những nỗ lực bất thành của cậu với Kage Bushin no Jutsu. Cậu cho rằng cậu ta cảm thấy cần phải điều chỉnh lại những ý kiến trước kia của mình, thậm chí ngày hôm sau Naruto đã gần như quên mất nó. Trong khi cậu ta rất dè dặt cùng với sự cực kỳ im lặng và thái độ tỉ mỉ có chút khác thường khó có thể hòa hợp, tính tỉ mỉ và ngay thẳng khiến cậu ấy trở thành một người đồng đội rất đáng tin cậy. Lạ lùng thay, Naruto thấy lòng mình ấm lên đôi chút đối với người bạn shinobi im lặng này.

Tất nhiên, tâm trạng nội tâm đó chưa phải đã là kết thúc. Con tàu suy tư của Naruto trật đường ray khi cậu cảm thấy một luồng sát khí xuất hiện ở con phố phía sau cậu. Cậu xoay ghế lại đằng sau để xem chuyện gì đang xảy ra.

Cậu nhìn thấy cái gì đó thâm tím và bụi bặm, Sakura, Kiba, Sasuke đang bước đi trên đường. Sakura đang trò chuyện vui vẻ về bài kiểm tra gì đó liên quan đến những quả chuông và Naruto cảm thấy dạ dày mình run lên vui vẻ trong chốc lát. Sau đó, cậu nhớ lại những lời cô đã nói trong công viên, cảm giác ấm áp đó nguội lạnh dần. Cái nhìn chết chóc đó, tất nhiên, đến từ Sasuke. Naruto thắc mắc liệu có phải thiên tài nổi tiếng Uchiha đã hiểu ra lý do cậu thế chỗ cậu ta. Có lẽ là không, cậu kết luận, đối với một thiên tài, trí tưởng tượng của cậu ta rất hạn hẹp.

Cậu trừng mắt lại với đối thủ của mình và nhe răng. Cậu biết mấy chiếc răng nanh to hơn bình thường một chút của cậu đôi khi khiến người lớn lo lắng một chút, nhưng cho đến vài ngày trước cậu mới hoàn toàn nhận thức được điều đó.

Mọi chuyện đã có thể kết thúc chỉ với một cuộc đấu mắt nếu Kiba không hỏi Sasuke một câu hỏi. Khi không nhận được câu trả lời, cậu bé Inuzuka nhìn qua đồng đội của mình và ngần ngại trước biểu cảm trên mặt cậu ta. Kiba cau mày, đưa mắt tìm kiếm nguyên do giận dữ của Sasuke. Cuối cùng cậu dường như cũng để ý thấy Naruto, ngồi trong quán ramen của Ichiraku, xoay ghế lại để đáp trả cái nhìn của Sasuke.

Kiba nghiến răng và mái tóc bông xù của cậu như phồng to hơn khi cậu hùng hổ tiến về phía Naruto. "Cậu có vấn đề gì với đồng đội của tôi hả?" Cậu hỏi trong một giọng nhỏ hơn cả tiếng gầm gừ.

Naruto không trả lời, thay vào đó ánh mắt vẫn không dời khỏi khuôn mặt Sasuke. Cậu nhận ra rằng tên Uchiha đang bĩu môi, có lẽ là khó chịu vì sự can thiệp của Kiba.

"Cậu có vấn đề gì à?" Kiba hỏi lại, lần này to hơn lần trước đôi chút.

"Đi lo viêc của cậu đi." Naruto nói, trừng mắt với Sasuke. Sakura cũng dừng lại, hết quay trái lại quay phải nhìn hai người.

"Kiba," Shino lên tiếng khi đứng dậy, "Naruto và Sasuke chưa bao giờ hòa thuận với nhau. Chúng ta có lẽ không nên can thiệp vào."

Tên điều khiển chó cau mày với tên điều khiển bọ. "Cậu là ai mà dám khuyên bảo tôi, Aburame? Chúng tôi vừa mới dành cả ngày cho cái bài kiểm tra ngớ ngẩn với mấy quả chuông của Kakashi-sensei, và chúng tôi là đội đầu tiên vượt qua bài kiểm tra của thầy ấy đấy."

Kiba ưỡn ngực ở cuối câu nói, và lông mày của Shino hiện rõ qua chiếc kính của cậu. "Giáo viên của chúng tôi không bắt làm thêm bất kỳ bài kiểm tra nào ngoài mấy bài đánh giá kỹ năng cơ bản, vì cô ấy rất tin vào khả năng của chúng tôi. Thay vào đó, hôm nay chúng tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên."

Kiba khịt mũi. "Vậy sao? Đó chỉ là do các cậu có sensei đơn giản... tôi đã quan sát cô ấy khi cô ấy chọn các cậu. Cô ấy quyết định sẽ không làm khó các cậu."

Shino đông cứng người, Naruto đứng lên từ ghế ngồi của mình. Naruto thề rằng cậu có nghe thấy tiếng vo ve rì rầm từ một nơi nào gần đó. Sau lưng Kiba, Sasuke cau mày lại, nhưng rồi cậu tiến đến quầy ramen cùng với Sakura.

May mắn thay, cô gái Haruno bước lên trước và nắm lấy khuỷu tay Kiba. "Cậu dám xúc phạm giáo viên của họ chỉ vì cô ấy là phụ nữ. Cậu muốn em gái của cậu nghe thấy sao? Hay mẹ cậu?"

Kiba nhăn mặt, trông có vẻ lúng túng, Naruto phải cố nhịn cười. Cậu hơi chút ngạc nhiên khi Hinata cũng lên tiếng.

"A-ano," cô nói, "shinobi không được phép đánh lộn ở nơi công cộng. Tớ, ờ, không muốn ai trong số chúng ta gặp rắc rối khi vừa mới tốt nghiệp."

Shino cau mày, nhưng cậu rồi gật đầu và ngồi lại chỗ.

"Đúng đấy Hinata." Sakura đồng ý với cô gái. "Cứ để đó cho các quý cô," cô cười nhạo Kiba khi cô nhấn mạnh từ quý cô, "để giữ cái đầu của họ trong khủng hoảng." Cô mỉm cười với cô gái tộc Hyuga "Không ai trong chúng ta đáng mắc phải rắc rối cả, chỉ vì Naruto-baka quá ngu ngốc không muốn để yên cho Sasuke."

Câu nói xúc phạm cuối cùng đó, câu nói rất tình cờ, như giọt nước làm tràn ly với Naruto. Sakura đang vào vai một người hòa giải ở đây, nhưng cô vẫn luôn lấy thời gian đó để xúc phạm cậu. Sasuke yêu quý của cô ấy đang lườm cậu, trong khi cậu chỉ đang cố gắng ăn nốt tô ramen.

Được thôi, mặc xác nó, mặc xác bọn họ.

Cậu đột ngột đứng dậy khiến chiếc ghế đổ ra đằng sau. Cậu đẩy Kiba một cách thô lỗ khiến cậu bé cao lớn hơn phải bước lùi lại phía sau. Kiba chìa tay ra định nắm lấy vai Naruto, nhưng cậu bé nhỏ hơn dùng khuỷu tay hất tay của Kiba ra sau. Akamaru gầm gừ trong khi cậu bé tộc Inuzuka tựa lưng vào tường quán ramen.

Hinata há hốc mồm, thấy dạ dày mình quặn lên khi người đồng đội của mình giận dữ bước đi xa. Hinata cảm thấy chóng mặt bởi tất cả những cảm xúc trái ngược cô đã trải qua hôm đó. Đầu tiên là lời nhận xét tình cờ của Naruto khi họ làm việc trong khu vườn đã khiến cô xấu hổ, như thể cậu ấy bảo rằng cô khiến cậu ấy liên tưởng đến một tên con trai.

Khi cậu ấy cố gắng giải thích, mọi chuyện thậm chí còn tồi tệ hơn. Dường như cậu ấy đang nói là cô ấy không dễ thương hay xinh đẹp như hai cô bạn kia trong lớp học... nhưng điều đó không đúng, nếu không cậu ấy sẽ không bối rối như vậy. Rồi cuối cùng cậu ấy nói rằng cậu rất vui khi được cùng nhóm với cô.

Hinata không thể nhớ bất kỳ ai từng tỏ ra hạnh phúc về sự hiện diện của cô, chưa từng ai kể từ khi mẹ cô qua đời. Câu nói đơn giản, chân thành của cậu ấy khiến cô suýt ngất. Và như thường lệ, cô đã phải quay đi vì khuôn mặt cô lúc đó đỏ như quả cà chua. Sau đó cô không biết phải nói chuyện với cậu như thế nào cho đến khi Kurenai-sensei đến giúp cô trong nhà bếp cô mới bắt đầu định hình được những suy nghĩ của mình.

Kurenai là người cực kỳ tinh ý, cô nhanh chóng khiến Hinata giải thích toàn bộ sự tình. Người phụ nữ lớn tuổi hơn cố nén cười khi cô bé genin lặp lại lời của Naruto. Cô khuyên Hinata bằng một giọng nghiêm túc rằng sau này bất kỳ lời khen nào cô nhận được từ cậu bé Uzumaki sẽ đều là những lời chân thành và không mạch lạc. Cái cách sensei của cô chắc chắn điều đó sẽ xảy ra thật buồn cười, nhưng Hinata biết rõ hơn.

Cô thực sự không muốn bất kì ai vướng vào những rắc rối vì đánh lộn, đặc biệt là Naruto. Cô nghi ngờ rằng cậu sẽ phải nhận nhiều lời trách mắng hơn mong đợi nếu ẩu đả xảy ra. Hinata không bỏ lỡ những cái nhìn của dân làng dành cho cậu khi họ đi cùng nhau. Hinata biết Naruto thường bị bạn bè cười nhạo ở học viện ninja Konoha. Nhưng cô đã không nhận ra cái cách người dân trên đường phản ứng với cậu. Theo một cách nào đó, nó dường như, rất quen thuộc. Phải mất một lúc Hinata mới nhận ra rằng cô đã nhìn thấy sự chán ghét đó trước kia – trên khuôn mặt của những trưởng bối Hyuga khi họ nói về những thất bại của cô.

Tuy nhiên, Naruto phớt lờ nó mà không có một ý kiến nào, chỉ đáp lại bằng một cái nhìn nguy hiểm hơn. Hinata không biết có nên bị ấn tượng bởi sự ngoan cường của cậu khi phải đối mặt với những sự khinh ghét như vậy hay phải đau lòng khi thấy cậu dường như không coi điều đó như một điều bất thường. Tuy nhiên, cô sợ rằng một cuộc ẩu đả sẽ khiến cho mọi người càng ghét cậu hơn, đặc biệt là kể từ khi nó có liên quan đến những genin của một vài gia tộc danh giá.

Giữa cô và Sakura, hai người sẽ nhắc nhở những người khác về luật lệ, và ít nhất là xoa dịu một phần những căng thẳng giữa hai đội. Cô rất biết ơn nàng kunoichi tóc hồng và bắt đầu ngượng ngùng đáp lại nụ cười của cô gái khi Sakura quyết định xúc phạm Naruto và đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu cậu.

Hinata không còn lạ gì với thái độ của Sakura đối với Naruto, nhưng cô gái bạch nhãn rất ngạc nhiên khi thấy cô ấy vẫn đả kích cậu trong khi đang ở trong vai trò người hòa giải. Hành động đạo đức giả đó không phải không có tác dụng với Naruto, vì cậu rõ ràng lưỡng lự rồi đứng bật dậy khỏi chiếc ghế xoay nhanh đến nỗi khiến cô sợ rằng cậu đang định tấn công ai đó. Nhưng thay vào đó cậu chỉ lướt qua Kiba, người đang đứng gần hơn là cái người vô cùng lịch sự kia.

Sakura đảo mắt và thở dài: "Cậu ta lúc nào cũng trẻ con như thế," cô càu nhàu. Kiba cau mày, lắc lắc cánh tay mà Naruto hất ra.

Hinata, người đang nhìn chằm chằm vào đồng đội của mình, quay lại nhìn cô gái. Những cảm xúc mới cô bắt đầu cảm thấy thay cho cậu đang nung nấu trong cô. Byakugan của cô tự động kích hoạt, và mong muốn điểm tất cả các huyệt Tenketsu của cô gái kia đột ngột ập đến khiến Hinata ngạc nhiên vô cùng.

Nhìn gần hơn, các mạch máu phình to và đồng tử nở rộng đặc trưng cho huyết thống cao quý của gia tộc trông hơi đáng sợ. Trước đây, Hinata luôn cảm thấy xấu hổ về điều này, nhưng giờ đây, cô thầm hài lòng khi thấy cô gái Haruno đột ngột lùi lại "Có chuyện gì vậy?" Cô ta hỏi.

"Cậu không nên nói như vậy với Naruto!" Hinata nói với một giọng chẳng to hơn thì thầm là bao.

Sakura há hốc miệng nhìn cô một lúc, nhưng sau đó đôi mắt cô mở lớn khôn ngoan. "Tớ hiểu rồi," Cô nói "Nhưng bởi vì cậu thích cậu ta không có nghĩa là cậu ta không -".

"Tớ nghĩ cậu không hiểu," Shino ngắt lời, "Naruto hoàn toàn tập trung vào đồ ăn của cậu ấy cho đến khi Sasuke thu hút sự chú ý của mọi người – tất cả chúng tớ đều dễ dàng nhận ra sát khí của cậu ta. Những lời chỉ trích của cậu với Naruto là vô lý. Tớ nghĩ cậu cũng không nhận thức được rằng cảm thấy lòng trung thành đối với đồng đội của mình mà không có tình cảm lãng mạn kèm theo là hoàn toàn có thể." Cậu bé điều khiển bọ nhìn Sasuke rồi quay sang Kiba, phớt lờ sự im lặng vì sốc bởi sự đột ngột lên tiếng của cậu. "Tôi rất thông cảm với cậu." Cậu nói với cậu bé điều khiển chó bằng một giọng dửng dưng.

Sasuke thở dài "hmpm", nhưng không kháng cự lại bất cứ điều gì Shino vừa nói.

Hinata vân vê viền áo, "A-ano, Shino-san, tớ nghĩ tớ đã ăn no ramen rồi."

Shino nhìn cô một lúc trước khi gật đầu. Cậu nhìn lại bát ramen thịt bò đã nguội của mình. "Cậu nói đúng, ăn nóng ngon hơn, và bữa ăn của chúng ta đã bị xen ngang." Cậu quay sang người đàn ông lớn tuổi và cúi đầu, Hinata nhanh chóng làm theo. Hai người để tiền bên cạnh tiền của Naruto và rồi Shino dẫn đường khi hai người rời khỏi quán.

Khi Hinata và Shino đi cạnh nhau trên đường, cô có thể nghe thấy giọng của người đàn ông vang vọng trong không khí của buổi chiều muộn "Tôi sẽ đánh giá cao nó nếu thằng nhóc thô lỗ này không bỏ chạy khỏi khách hàng của tôi."

Phải mất vài phút Hinata mới tìm lại được giọng nói của mình. "C-cảm ơn, Shino-san."

Shino quay đầu về phía cô, ngay cả khi cậu vẫn đang bước về phía trước. "Những quan sát của tớ chính xác và phù hợp. Cậu không cần phải cảm ơn."

Hinata tiêu hóa nó cẩn thận khi họ tiếp tục bước đi trên đường. "Xin lỗi," cuối cùng cô lên tiếng, "nhưng hình như cậu đã thay đổi quan điểm của mình về Naruto-kun?"

Shino im lặng một lúc lâu, và Hinata lo sợ rằng câu hỏi của cô đã xúc phạm cậu. "Tớ... đánh giá lại những nhận định của mình," Cuối cùng cậu nói, "Kurenai-sensei dường như đã làm nổi bật lên những phẩm chất mà rõ ràng trong thời gian ở học viện cậu ta không bộc lộ. Một người quan sát tài giỏi luôn sẵn sàng thách thức những định kiến của mình nếu những thông tin mới mâu thuẫn với thông tin cũ."

Cuối cùng họ cũng tới ngã tư rẽ vào khu dinh thự Hyuga. "Mai gặp lại nhé." Cô nói bằng một giọng nhỏ nhẹ.

"Mười giờ." Shino đồng tình.

Hinata gật đầu và quay về phía nhà mình. Cô nhận thấy trời bắt đầu tối dần ở phía Đông khi buổi tối ấm áp của mùa hè chạm tới Konoha. Có quá nhiều sự việc xảy ra trong vài tiếng đồng hồ qua, và cô tự hỏi liệu có phải cuộc sống sẽ luôn luôn như vậy xung quanh những người bạn mới của cô.

Suy nghĩ đó khiến cô kiên cường hơn theo mỗi bước chân, chuẩn bị tinh thần cho những câu hỏi không thể tránh của cha cô.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro