Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc tám giờ rưỡi, mọi dây thần kinh của Draco đã căng như dây đàn. Anh không tìm thấy nổi một giây phút nào để quay lại thư viện đọc nốt cuốn sách màu hồng nhạt nhẽo vãi mèo về cơ thể phụ nữ đó, và anh cũng hoàn toàn mù tịt liệu Granger có lên kế hoạch gì cho đêm nay không. Liệu cô có giao một nhiệm vụ khác cho anh, hay liệu mọi thứ có thể diễn ra theo chiều hướng tương tự như lần cuối cùng anh có mặt trong căn phòng ấy.

Tim anh gần như sắp bay ra khỏi lồng ngực và anh ngạc nhiên là Blaise với Theo hoàn toàn không nghe thấy gì. Như thường lệ, hai thằng đang đắm chìm vào một trận cờ.

Draco ấn đôi bàn tay ướt mồ hôi của mình lên chiếc quần jean, anh đã thay một bộ đồ thường sau khi trở về ký túc xá.

Anh không thấy Granger đâu kể từ bữa tối, lúc ấy cô còn đang tập trung trò chuyện với mấy người bạn cùng nhà.

Draco lén lút nhìn đồng hồ và đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi, giả vờ như thể vội vàng quay lại lấy thứ gì đó từ phòng mình, mặc dù anh vốn không có ý định quay trở lại.

Anh thở ra một hơi dài, chỉnh lại mái tóc của mình trong gương. Anh đã chọn một chiếc áo phông đơn giản để mặc với chiếc quần jean Muggle của mình, như một sự bổ sung can đảm vào phút giây cuối cùng, anh xịt thêm tý nước hoa và nốc một ít rượu đế lửa.

Anh đã đặt tay trên khoá cửa, nhưng rồi anh quay lại, với lấy chai rượu và hai chiếc cốc. Ngay sau đó, anh đi xuống hành lang đến phòng Granger, ngó trước ngó sau rồi gõ nhẹ vào cửa phòng cô.

"Mời vào!" Giọng cô nhỏ nhẹ vang ra từ bên trong và anh đi thẳng vào.

Draco cau mày khi nhìn thấy Granger, đang chuyển vài cuốn sách trên kệ của cô.

Cô quay lại cho anh một nụ cười bất đắc dĩ.

"Em không sao chứ?" anh hỏi, đặt rượu whisky xuống chiếc kệ của cô.

"Tôi ổn." Đôi mắt cô lấp lánh khi cô quay lại nhìn anh. Cô bật ra một tiếng cười nhỏ tự ti. "Tôi nghĩ anh có thể muốn chơi một trò chơi."

Draco nhìn cô, lông mày nhíu lại. "Một trò chơi."

"Đúng vậy." Cô nhìn lại anh một lúc. "Tôi muốn chơi cờ."

Anh gãi sau gáy. Granger đã mặc gì đó như kiểu quấn bốn (hoặc năm) cái áo, lớp này lớp nọ chồng lên nhau. Cô đội một vài chiếc mũ trên đầu, và cô trông như thể cô đang mặc một chiếc quần tây bên dưới chiếc quần dài để ngủ. Bàn chân cô cồng kềnh kỳ cục với tận mấy đôi tất.

Draco không chắc mình đã bỏ lỡ điều gì.

"Và tôi nghĩ," cô tiếp tục, xua tay, "vì Nott và Zabini chơi cờ suốt nên chắc anh cũng phải biết cách chơi."

"Tôi biết cách chơi," Draco đáp lại chật vật. Lo lắng cắn vào phần da bên trong má "Granger, đây là một trò đùa mới hả?"

Môi cô nhếch lên thành một nụ cười trêu chọc. "Tất nhiên là không. Chúng ta sẽ chơi cờ vua thoát y."

Trái tim anh như đang nhảy vọt ra khỏi cổ họng. "Cờ vua thoát y." Ánh mắt anh nhìn xuống bộ trang phục sơ sài của chính mình và lắc đầu, cảm thấy sự hài hước hiếm hoi vừa kéo khóe môi anh thành một nụ cười. "Thật không công bằng, Granger, tôi không hề được báo trước để chuẩn bị."

Với một cái nhún vai nhàn nhạt, cô bước đến bên chiếc kệ, rót hai cốc rượu từ chai whisky của anh và nhấp một ngụm. "Vậy thì anh sẽ phải tìm cách giành chiến thắng thôi. Và công bằng mà nói ở đây ấy - Tôi chơi cờ tệ lắm."

Miệng anh khô khốc, anh uống một ngụm whisky trong khi sắp xếp lại mọi thứ trong đầu. Anh vẫy tay trước bộ quần áo lố bịch của cô. "Vậy thì, em sẽ ... hmmm, cởi một món nào đó mỗi khi tôi hạ một quân của em hả?"

"Đúng vậy." Granger mỉm cười, bước lại gần. "Anh cũng vậy."

Draco kiểm kê nhanh chóng, ánh mắt nhìn xuống quần áo của mình. "Tôi đang mặc ... bảy món quần áo. Nếu em đếm tất cả tất và giày riêng."

Giọng cô nhẹ nhàng. "Vậy thì anh buộc phải thắng rồi."

Anh mỉm cười, lưỡi lướt qua răng rồi nhìn cô chăm chú. Giọng anh trầm xuống đáp lời, "Tôi chấp nhận thách đấu của em, Granger."

Đè xuống căng thẳng bằng một ngụm whisky, anh rót thêm một ly khác trong khi cô biến chiếc bàn học thành bàn cờ vua và Draco vẫy đũa để chiếc ghế của cô phân thân thành hai cái. Anh kéo một chiếc ghế về phía mình trong khi cô trượt sang ghế bên kia.

Có điều gì đó thật đáng yêu khi anh nhìn cô ăn bận lôi thôi kỳ cục trước mặt mình.

Không một món đồ nào của cô trông có vẻ phối hợp được với nhau, và anh nóng lòng muốn nhìn thấy cô cởi xuống tất cả.

Anh vẫy tay về phía cô khi những quân cờ xuất hiện trên bàn. "Tôi sẽ nhường em chơi quân trắng."

"Cảm ơn anh," cô đáp lại, sau đó nhấp một ngụm whisky và nở nụ cười kín đáo. Cô trượt một con tốt về phía trước hai ô.

Trái tim Draco loạn nhịp và đập điên cuồng trong lồng ngực khi anh cũng nhấc một quân cờ tiến về phía trước. Anh không chơi cờ thường xuyên như Theo và Blaise, nhưng anh biết đủ rõ các chiến lược và lý thuyết để có thể biến nó thành sân chơi của riêng mình.

Chỉ cầu mong cái tiêu chuẩn ''tệ lắm'' của Granger giống với cái tiêu chuẩn tệ của anh.

Vài phút sau đó, anh hạ được quân đầu tiên - một con tốt trắng - và Granger lột một chiếc mũ bóng chày Muggle khỏi đỉnh đầu, để lộ ra một cái mũ len mùa đông. Cô ném chiếc mũ vào góc phòng với vẻ bực tức rồi nhấp một ngụm rượu từ cốc của mình.

Draco khúc khích. Trò này hay ho hơn sắp xếp sách cho cô nhiều.

"Granger," anh lẩm bẩm và lắc đầu, "công nhận đây là ý tưởng hay ho nhất của em đó."

ʕ·ᴥ·ʔ ʕ·ᴥ·ʔ ʕ·ᴥ·ʔ

Sau đó hai mươi phút, Draco vẫn chỉ mới cởi đôi giày của mình và đặt nó cẩn thận bên cạnh cửa. Granger đã bỏ xuống một vài chiếc mũ, một vài đôi tất và hai cái áo khoác ngoài. Trông tinh thần cô vẫn hăng hái lắm, cho dù cô rõ ràng đang thua.

Anh cười toe toét khi hạ được một quân tượng của cô bằng quân xe, thích thú nhìn quân cờ vỡ nát văng từng mảnh ra bàn. "Granger, trông em ấm áp quá há," anh nhận xét, làm cô bật cười toe toét.

Cô cởi chiếc mũ cuối cùng ra, sửa lại mớ tóc xoăn rối bù bên dưới. Draco có thể cảm nhận được hơi rượu trong người và biết chắc rằng chất cồn cũng đang tạo nên ánh hào quang lấp lánh cho đôi mắt của cô. Nhưng anh chắc chắn không muốn họ say, lúc tỉnh táo anh còn không biết phải làm gì cho cô nữa, đừng nói là xỉn!

Anh đặt chiếc cốc của mình sang một bên. "Tôi tò mò một chút - Sẽ thế nào nếu tôi chiếu tướng em?"

Đôi mắt cô nheo lại suy nghĩ. "Tôi sẽ cởi hai món."

"Ba món," anh thách thức.

Cô do dự một lúc. "Hai thôi. Bởi vì sau đó chúng ta có thể chơi thêm ván nữa. Tôi phải chơi nhiều chút thì mới lên tay chớ, anh coi đi."

Anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. "Hai món," anh chấp nhận, "và một nụ hôn."

Draco nhìn cô cắn lấy môi dưới trong khi đắn đo suy nghĩ. "Đồng ý."

Mất tập trung, anh bỏ lỡ nước đi kế tiếp của cô cho đến khi anh mất một quân Kỵ Sĩ, cô nở nụ cười tự mãn khi anh cởi một chiếc tất và ném nó về phía đôi giày của mình bên cửa.

Ngay sau đó, anh trả thù bằng cách hạ một quân Kỵ Sĩ của cô. Cô cởi chiếc quần thể thao của mình quăng vào đống quần áo, để lộ chiếc quần thể thao co giãn ôm sát lấy chân và đùi, Draco không thể dời mắt khỏi mông cô cho đến khi cô hắng giọng ngồi xuống.

Ba lượt sau đó nữa, Draco chỉ còn mặc áo sơ mi, quần jean và quần đùi trong. Nhưng anh nhếch mép, đẩy quân Hậu của mình vào vị trí. "Chiếu tướng, Granger."

Mũi cô nhăn lại nhìn bàn cờ chăm chú, rồi cô phát ra một tiếng kêu cáu kỉnh. "Tốt thôi. Tôi cho rằng anh đã đúng."

Anh cười khúc khích khi cô ném ra một đôi tất, mắt cô trợn lên tức giận. "Còn em không nói dối - em chơi cờ tệ hết sức."

"Tôi không tệ đến thế." Cô đảo mắt. "Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ hứng thú lắm với trò này. Harry và Ron luôn chơi mà không có tôi. Vậy nên tôi quyết định mình sẽ cải thiện khả năng này từ bây giờ."

Draco ngập ngừng khi cô nhắc đến hai người bạn thân một cách thản nhiên. Đôi khi, thật quá dễ dàng để quên đi sự khác biệt rõ ràng giữa họ. Quên việc họ từng đứng ở hai đầu chiến tuyến khác nhau, và thực tế đớn đau rằng cô hiện giờ là nữ anh hùng của thế giới phù thủy.

Mọi thứ sẽ thật dễ dàng làm sao, ngay giờ phút này đây khi cửa chốt then cài, chỉ hai người họ vai kề vai, và trước mặt anh chỉ là một cô gái giản đơn tên Hermione Granger.

Một nếp nhăn xuất hiện trên trán khi cô nhìn chằm chằm vào anh, có lẽ cô cũng đã nhận ra sự chia cách quá lớn giữa họ.

Rất rõ ràng, giữa họ chỉ có tình dục. Dẫu cho họ có tô vẽ nó bằng cách nào đi chăng nữa, đây cũng chỉ là một sự hấp dẫn thân xác phàm tục cả hai chấp nhận đổi trao.

Nếu khoảng cách quá khứ ấy khiến cô thấy phiền, cô có thể tự do quay lưng bước đi.

Nhưng rồi anh nhớ lại cuộc trò chuyện mà họ đã nói mấy ngày trước trong phòng sinh hoạt chung, và những lời nói câu từ của cô lần nữa vang lên trong tâm trí anh.

Draco lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ rối rắm quay lại nhìn cô, Granger vẫn nhìn chằm chằm vào anh như thể cô không chắc chắn bất kì điều gì.

"Ừ, đúng," anh nói, nhận ra mình đã không trả lời cô. "Em nói có lý."

Cô thở dài, tựa vào bàn cờ đang nằm giữa họ. "Coi nào, Malfoy, nếu anh không muốn tiếp tục chuyện này -"

"Tôi muốn," anh nói, khẽ lắc đầu. "Tôi chỉ vừa...phân tâm."

Cô im lặng một lúc lâu, lo lắng cắn môi. "Tôi đã cố gắng giữ cho mọi thứ giữa chúng ta vui vẻ và dễ dàng, bởi vì đó là lý do chúng ta ở đây, đúng không? Nhưng rồi tôi nhận ra rằng có những khác biệt nhất định ở đây mà chúng ta chưa thực sự giải quyết."

Nở một nụ cười nửa miệng, Draco dịch chuyển trên chỗ ngồi. "Ý em phải là vực sâu rộng lớn giữa chúng ta, mới đúng."

Granger tặc lưỡi, ngả người ra sau một lần nữa và khoanh hai tay trước ngực. Cô chuyển hướng nhìn xuống các mảnh ghép của quân cờ đang liền lại với nhau trên bàn. "Đây là cách tôi nhìn nhận vấn đề, Malfoy. Anh tiếp cận tôi vì tình dục, dựa trên một tin đồn mà tôi chỉ có thể tưởng tượng anh đã nghe qua tam sao thất bản. Tôi đồng ý với anh, vì tôi muốn thực sự tận hưởng một năm học thoải mái cuối cùng ở Hogwarts, thực sự một lần sống đúng với lứa tuổi của mình mà không phải lo sống nay chết mai."

Đôi mắt cô vụt sáng nhìn anh, và cô tiếp tục, "Nếu anh do dự, chúng ta tuyệt đối không cần tiếp tục."

"Tôi muốn tiếp tục," Draco khó khăn nói. "Tôi chỉ nghĩ... có rất nhiều người khác muốn vị trí của tôi lúc này đây, nếu em chỉ muốn vui vẻ một chút, em biết đấy."

Môi cô cong lên với một chút thích thú. "Tôi biết. Nhưng đề nghị của anh...hmmm...khá đáng yêu. Và có lẽ ... tôi muốn cho anh một cơ hội khác. Để chứng minh rằng anh đã thay đổi. Để chứng minh rằng có lẽ ... chiến tranh cũng đã có những ảnh hưởng nhất định đến nhân sinh quan của anh."

Anh có thể cảm nhận được sự dịu dàng của cô, từ trong xương tủy.

"Nó dĩ nhiên cũng đã ảnh hưởng đến tôi chứ." Miệng anh khô khốc.

Cô thì thầm, "Đó là những gì tôi nghĩ."

Có một sự căng thẳng tột độ lơ lửng trong không khí giữa họ và Draco bị giằng xé giữa việc ước gì họ không đào sâu chủ đề này, hay xé toạc linh hồn anh ra cho cô soi xét hòng kiếm tìm sự thanh thản.

Nhưng rồi thay vì lựa chọn, anh chăm chú nhìn cô. "Tôi thích điều này. Những điều ta đang làm cùng nhau."

Draco hít một hơi dài, sự căng thẳng rút dần khỏi người anh. Anh không biết liệu Granger có quay lưng bỏ đi không nếu cô biết anh thực ra là một thằng đần không biết cả những điều cơ bản. "Tôi không mong đợi bất cứ điều gì quá phiêu lưu cũng như không muốn làm gì khiến em khó xử."

Sự im lặng căng thẳng kéo dài trong phòng khi cô xếp lại các quân cờ. "Vậy thì chúng ta nên tiếp tục."

"Được thôi. Uhm..ván thứ hai." Anh gật đầu, nhẹ nhõm vì cuộc trò chuyện đã chuyển hướng. Giờ đây, anh mắc kẹt với suy nghĩ dai dẳng rằng anh nên thành thật với cô, về trải nghiệm mà cô có thể đang mong đợi từ anh - nhưng có một cảm giác lo sợ khiến sự thật cứ vậy hèn nhát quẩn quanh trên đầu lưỡi. Anh không muốn cô quay lưng bỏ đi.

Trước khi anh có thể nghĩ thêm về nó, Granger đã nghiêng người về phía trước, đứng lên từ chỗ ngồi của cô. Đầu ngón tay cô áp lên má anh, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô và cô áp đôi môi mềm mại vào môi anh, một nụ hôn ngắn ngủi.

Draco gần như đã quên mất điều kiện đi kèm với lượt chiếu tướng của mình. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại khi anh đáp trả nụ hôn sáng trong mềm mại ẩn chứa một sự khát khao không lời.

Cô không lùi lại ngay lập tức, anh trượt một bàn tay dọc theo quai hàm của cô, luồn vào mái tóc cô.

Khi cô khẽ lùi lại, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô trên môi, ánh mắt lưu luyến nồng nàn khi cô ngồi về lại chỗ, cũng như nụ cười yêu kiều thoáng qua trên khuôn mặt cô.

Có một tia sáng lấp lánh trong đôi mắt nâu mà anh không phải lúc nào cũng được chứng kiến. Rồi Draco chợt thấy tình huống này mới buồn cười làm sao. Granger đã cởi xuống mấy lớp quần áo so với ban đầu nhưng trang phục của cô vẫn trông thật hỗn độn, những lọn tóc của cô hoang dại xoăn tít mù, và đôi má cô ửng hồng vì rượu whisky.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, cảm thấy nụ cười đang lan ra trên môi mình khi anh cố tưởng tượng bất kỳ một cô gái nào khác trông lôi thôi hỗn độn như cô lúc này. Mọi người khác có lẽ sẽ chế nhạo cô vô ý và sự thật rằng cô đã hy vọng anh sẽ cùng cô chơi trò trẻ con này.

Granger chưa bao giờ thực sự quan tâm đến những gì người khác nghĩ - đó là một trong những điều về cô mà Draco đã chế giễu khi còn nhỏ.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc này đây, có gì đó vô cùng khác lạ. Anh trân trọng việc Granger không giống những cô gái khác cái cách cô không ngại ngùng khi ở bên anh, mặc dù họ mới chỉ mới qua lại với nhau một vài tuần.

"Sao thế?" cô thì thầm, khiến Draco giật mình, anh chớp mắt khi nhận ra mình vẫn đang nhìn cô chăm chú.

Với một tiếng cười khẽ, anh quay đi chỗ khác. "Em không giống bất kỳ cô gái nào khác ở Hogwarts, phải không?"

"Không." Câu trả lời của cô táo bạo và thách thức, nhưng cũng lại rất nhẹ nhàng, như thể cô không chắc anh sẽ trả lời cô như thế nào. "Tôi vẫn nghĩ anh đã nhận ra điều đó từ lâu."

Những ngón tay của anh lần theo một quân Tốt màu trắng giờ đã đổi sang phía bàn cờ của anh, sẵn sàn đấu ván thứ hai. Anh trượt một quân về phía trước hai ô trước khi quay lại nhìn cô. "Có lẽ bây giờ tôi mới nhận ra." Anh do dự, rót ít rượu whisky vào chiếc ly rỗng của mình và uống một ngụm, bỏ qua việc anh đã có thể cảm nhận được chất cồn dập dềnh trong cơ thể. "Có lẽ tôi chưa bao giờ đủ gần em để nhận ra em đặc biệt thế nào."

"Merlin ơi," cô thở ra, những ngón tay của cô lơ lửng trên bàn cờ. "Anh không phải đang diễn nữa chớ?"

Draco lắc đầu. "Không." Anh dịch chuyển ghế ngồi, cảm thấy không thoải mái với cuộc trò chuyện. "Không nằm ngoài những gì chúng ta đã thảo luận."

"Tất nhiên," cô quay lại, vẻ mặt trở nên bình tĩnh. "Chúng ta vẫn đang thảo luận về chuyện làm tình."

"Đúng vậy." Từng từ ngữ trên môi anh chợt ngập tràn vị sai trái.

Granger di chuyển con tốt đầu tiên của cô về phía trước, và cô lặp lại, "Đúng vậy."

Họ rơi vào sự im lặng căng thẳng khi ván cờ bắt đầu, sự vui tươi đã biến mất khỏi nụ cười cũng như mọi hành động của cô khi anh hạ gục hết quân cờ này đến quân cờ khác. Draco tự hỏi liệu anh có nói sai hay làm sai điều gì không, nhưng đâu đó, có một sự ngập ngừng trong ánh mắt cô, khi cô cởi bỏ chiếc áo ngủ và quần đùi. Anh cũng đã cởi xuống quần tây và áo sơ mi, trên người chỉ còn mỗi chiếc quần đùi ngủ.

Cô cười khúc khích khi anh kéo áo qua đầu, ẩn ý nhìn cô.

"Tốt hơn hết là anh không nên thua mất quân nào nữa," cô nói, giọng trầm lắng và trêu chọc.

"Tôi sẽ không," Draco đảm bảo với cô, nhìn vào những món đồ còn lại cô mặc. Anh nhấc quân Hậu của mình vào vị trí. "Chiếu Tướng."

Đôi mắt cô nheo lại nhìn vào vị trí của những quân cờ, rồi cô thở dài một hơi và đứng dậy. Miệng anh khô khốc khi cô cởi bỏ áo ngủ và quần đùi, để lộ ra áo ngực cùng quần lót.

Draco rất biết ơn khi nhận thấy sự căng thẳng giữa họ đã tan biến và anh nốc cạn ly rượu của mình. Anh đứng dậy, vẫy đũa để hai chiếc ghế nhập lại thành một.
Lần cuối cùng họ gặp nhau, mọi thứ đã quá nóng nảy và nhanh chóng khiến anh không thực sự có đủ dành thời gian để quan sát dáng người cô. Anh chỉ nhận ra mình đang nhìn cô chằm chằm khi cô tiến lại về phía anh một bước, đôi mắt cô nhắm nghiền để anh quan sát cô.

Chiếc quần đùi của anh bỗng trở nên gò bó một cách khó chịu và anh cảm thấy hơi ngượng, nhận thức rõ rằng cô có thể nhìn thấy bằng chứng về sự cứng rắn của anh nếu cô nhìn xuống.

Cô khoanh tay trước ngực, nụ cười nở trên môi. "Chà, vậy đó, tôi đã nói với anh tôi chơi cờ tệ lắm mà."

Draco nuốt nước bọt. "Chúng ta sẽ từ từ cải thiện nó, tôi đoán vậy."

Granger bật ra một tiếng cười rạng rỡ và chân thật, trước khi cố gắng đưa tay che di một cái ngáp. Hành động đó kéo theo phản xạ của anh và anh cũng ngáp dài, nhận ra rằng đã trễ lắm rồi và rượu whisky đang khiến suy nghĩ của anh mờ mịt.

Cô tiến thêm một bước nữa, cô bắt lấy những ngón tay của anh và họ đan tay vào nhau. Cô lẩm bẩm, "Chúng ta sẽ cải thiện nó sau vậy."

Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, đâu đó trong anh nhận thức rõ ràng rằng anh không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo giữa họ. Có lẽ cô mong anh sẽ hành động trước, nhưng anh không biết cô đã uống bao nhiêu whisky và anh cảm thấy không ổn khi thúc ép cô hay bất cứ điều gì giữa họ -

Đôi môi ấm áp của cô chạm vào môi anh, phá vỡ dòng suy nghĩ đang lan tràn trong đầu anh. Lưỡi cô trêu chọc khám phá, và bàn tay anh tìm thấy gáy cô, luồn vào bên dưới những lọn tóc xoăn để kéo cô vào lòng mình. Draco có thể cảm nhận lớp lụa của chiếc áo ngực cô đang mặc áp vào lồng ngực anh, sực nhớ ra họ đã gần như cởi xuống mọi thứ khi cô áp sát vào người mình, cảm nhận được sự cương cứng chắn ngang giữa họ.

Với một cái mút thật mạnh vào môi dưới của cô, Draco lùi lại, bắt gặp ánh mắt mơ màng.

Cô thì thầm: "Nụ hôn chiến thắng của anh."

Draco khó khăn đáp, "chà, đúng rồi." Anh cảm thấy như thể sự do dự của mình là một manh mối rõ ràng do thiếu kinh nghiệm. Anh ước gì mình có thể tự tin hơn vào lúc này.

Nhưng Granger đã lùi lại một bước, ngón tay cô kéo theo cánh tay anh, cúi đầu để che một cái ngáp khác. Cô nhìn lại anh, mỉm cười. "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Anh lần nữa lặng lẽ đan những ngón tay họ lại cùng nhau, chợt nhận ra, anh thích cái cách bàn tay nhỏ nhắn này vừa vặn đan cài với bàn tay của chính mình. "Em có vẻ mệt."

"Một chút," cô thừa nhận, nhún vai với anh. "Nhưng đừng bận tâm điều đó. Chúng ta có thể ở trong phòng, ngủ nướng cả ngày mai nếu ta muốn mà."

Có điều gì đó trong cái cách cô kết luận cô sẽ làm mọi chuyện cùng anh, nói điều đó ra thật thường tình và đơn giản khiến lồng ngực anh cồn cào.

Draco thừa nhận, "Tôi cũng hơi mệt rồi. Chúng ta không cần phải làm bất cứ điều gì tối nay nếu em muốn nghỉ ngơi."

Lông mày cô nhíu lại và cô khẽ cắn môi. "Anh chắc chứ?"

"Chắc mà," Draco đáp lại, cảm thấy nội tâm giằng xé. Anh vô cùng muốn làm chuyện đó với cô, nhưng anh không muốn làm cô thất vọng, và anh không biết cô sẽ phản ứng thế nào nếu anh nói ra sự thật lúc này. "Chúng ta có thể đi ngủ. Ngày mai tính sau vậy."

"Được, ngày mai nhé." Cô khẽ siết tay anh trước khi quay người vào nhà vệ sinh bên cạnh. Cô mặc lại quần áo ngủ và Draco gần như tự nguyền rủa bản thân cho đến khi cô kéo anh vào giường với một nụ cười lơ đãng.

Anh nằm xuống giường của cô và Granger cuộn mình vào ngực anh. Vén tóc cô ra, Draco kéo cô lại gần, tay anh sượt qua hai bên hông cô. Cô đã cởi bỏ áo ngực, anh bắt lấy một bên ngực cô qua lớp vải mỏng, trêu chọc đầu nhũ, bỏ qua thằng bé cương cứng tội nghiệp của mình co giật trong đũng quần vì tiếng rên khe khẽ của cô.

Draco cảm thấy hơi buồn ngủ, anh thích thú nhìn đôi mắt lim dim của cô gái đối diện. Anh không kìm nổi lòng mình mà cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lưu luyến vào sau tai cô, khẽ cắn mút. Với đôi môi hé mở, Granger rùng mình áp sát mông vào anh, chậm rãi và khao khát.

Luồn một tay xuống bên dưới áo cô, Draco chợt cảm thấy cơn hoảng sợ nhất thời của anh khi làm tình với cô đã giảm bớt. Anh kéo dây áo ngủ của cô xuống khỏi vai, nắm lấy bầu ngực mềm mại trong tay và cúi người để anh có thể liếm nó bằng lưỡi của mình.

Những tiếng rên khẽ cô tạo ra quẩn quanh trong tai anh như âm nhạc, bờ mông tròn không ngừng cạ lên chiều dài cương cứng của anh.

Những ngón tay cô vươn ra sau để trêu chọc mái tóc anh và cô quay mặt lại hôn anh. Rất nhẹ nhàng khêu gợi, lưỡi cô trêu chọc đầu lưỡi anh, hoà với nhịp điệu chậm rãi của mông cô dịch chuyển lên xuống.

Anh dùng một tay nhào nặn ngực cô, hôn cô sâu hơn, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô đòi hỏi, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực và máu chảy ầm ầm bên tai anh trước cảm giác cơ thể cô vây xung quanh anh. Phải gom hết khả năng tự chủ bao năm của mình Draco mới có thể dứt ra khỏi cô với một hơi thở gấp gáp, Granger chớp mắt nhìn anh, ngực cô phập phồng lên xuống trong khi anh vuốt lại chiếc áo cô.

Thằng nhỏ của anh vẫn cứng rắn và nóng rẫy khó chịu trong chiếc quần đùi ngủ.

Khuôn mặt của Granger đỏ bừng và cô gật đầu lắp bắp thì thầm, "Ngày mai nhé."

Draco muốn chửi thề, chết tiệt, mẹ kiếp, cứ làm tới đi - dẫu kinh nghiệm của anh không phải quá lý tưởng nhưng có lẽ cô sẽ hiểu và vẫn muốn tiếp tục với anh thì sao, biết đâu được cơ chứ - Nhưng rồi khi anh nhìn vào đôi mắt nhập nhèm của cô, anh lẩm bẩm, "Khi nào chúng ta không uống rượu ấy."

Một thoáng ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt cô. "Đúng rồi. uhm... Nên như vậy. Suy nghĩ của anh thật đáng trân trọng đấy."

Ổn định trở lại bên cạnh cô, anh hơi nhích người để cặp mông căng tròn ấy không còn cạ vào chiều dài cương cứng của anh, và anh chế giễu. "Nó chỉ thích hợp trong tình huống của chúng ta thôi."

Cảm giác có cô trong vòng tay anh - đó mới chính là điều anh chưa từng ngờ tới.

Giọng cô nhẹ nhàng và ngái ngủ. "Tất nhiên rồi. Ngủ ngon, Malfoy."

Draco cảm thấy mi mắt mình cũng chùng xuống. "Ngủ ngon, Granger."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro