( AllSakura - chủ SuoSaku) Lớp trưởng của lớp 1-1 hôm nay cũng biến thành mèo?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


( AllSakura - chủ SuoSaku) Lớp trưởng mới của Đa Văn Chúng hôm nay cũng biến thành mèo sao?

🌸🌸🌸🌸

Gần đây có một tin đồn âm thầm lan truyền ở cao trung Furin - Sakura Haruka lớp trưởng năm nhất Đa Văn Chúng, thực chất là một con mèo.

"Tớ không có nói nhảm đâu!" Nirei Akihiko cầm quyển sổ của mình nghiêm túc nói.

Lúc này, mọi người trong lớp 1-1 đều ngồi thành vòng tròn, như thể đang có cuộc họp rất quan trọng.

Trên thực tế bọn họ đúng là đang mở họp, gần đây toàn bộ Furin đều nghe được tin đồn vị lớp trưởng năm nhất từ nơi khác tới là một con mèo.

Ngay từ đầu, đây chỉ là trò đùa giữa một vài người khi rảnh rỗi, không biết đã truyền qua bao nhiêu người, từ câu nói lúc đầu "Mọi người không nghĩ nhóc ta rất giống mèo sao?" biến thành " Sakura Haruka của năm nhất Đa Văn Chúng là yêu quái mèo biến thành, nghe nói lúc nửa đêm còn hút năng lượng của con người."

"Chúng ta là đàn em của Sakura-san, tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm tìm ra sự thật." Nirei Akihiko khó được nghiêm túc, giống như đang đối mặt với thử thách sinh tử. "Chúng ta phải cho Sakura-san một lời giải thích."

"Tớ có một câu hỏi." Kỉyuu Mitsuki cất di động đi, cúi xuống che giấu nụ cười "Nếu tin đồn đãi là thật sự thì sao?"

Một nhóm người im lặng trong chốc lát, "Có lẽ...... Không thể nào." Có người do dự nói.

"Đúng vậy, trên thế giới này làm gì có yêu quái, điều đó là không thể."

Suo Hayato vẫn luôn mỉm cười, ở một bên nghe lắng nghe mọi người xung quanh nói chuyện mà không hề xen vào.

Điều đó là không thể sao?...Anh không khỏi nghĩ tới hôm đó ở con hẻm nhỏ có một hình bóng vụt qua. Dù chỉ là một cái liếc mắt nhưng Suo có thể thấy rõ bóng hình quen thuộc cùng đôi tai khẽ run rẩy trên tóc.

Bình thường anh sẽ trực tiếp bỏ qua con hẻm đó nhưng ngày ấy anh nghe thấy một số âm thanh khác thường, tiếng rên rỉ trầm thấp có chút quen thuộc vang bên tai.

Suo men theo thanh âm chậm rãi đi về phía trước, lại bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc - mái tóc hai màu đen trắng, đôi mắt dị sắc xinh đẹp đang nhắm chặt. Người nọ cau mày, nhìn qua có vẻ rất đau đớn.

"Sakura-kun!" Anh bước tới ôm lấy vai thiếu niên, nhiệt độ cơ thể qua lớp vải truyền đến tay, Suo mới phát hiện thân nhiệt của lớp trước không bình thường, nó cao tới mức doạ người "Cậu có khoẻ không?"

Người đang nằm trong lòng không trả lời, đôi mắt nhắm chặt lại, mặt mũi đỏ bừng. Có lẽ do cảm giác có người đến gần nên cậu vô thức dán sát vào vòng tay của người trước mặt "Ừm..." Âm thanh rầm rì ở trong gió có chút không rõ ràng, nhẹ nhàng truyền vào tai Suo.

Giống như bị người trong ngực ảnh hưởng, Suo Hayato cảm thấy thân nhiệt của chính mình cũng trở nên cao hơn nhưng nhiệt độ lúc này cũng không khiến anh chú ý bằng cảm giác kỳ lạ ở chân. Suo cúi đầu nhìn xuống, một cái đuôi đang thân mật chạm vào chân anh, thậm chí còn quấn quanh và không ngừng cọ xát.

Tuy bình tĩnh nhưng giờ phút này Suo vẫn cảm thấy đầu óc muốn ngừng hoạt động, cái đuôi này từ đâu tới?

Lúc đó, Sakura Haruka cả người áp vào anh như muốn tan vào trong vòng tay của Suo. Anh kéo cái đuôi, sau đó nghe thấy người trong ngực nhỏ giọng kêu rên, hơi nóng phả vào cổ, theo đó là cảm giác ngứa ở cằm, hình như có gì đó xù xù cọ vào.

"Sakura-kun, cậu bình tĩnh một chút." Suo Hayato nắm lấy tay Sakura Haruka, người này ngày thường giống như mèo xù lông nhưng hiện tại lại ngoan ngoãn bám lấy anh, lúc này thiếu niên đã mở mắt, cũng không hề giống bộ dáng dính người khi nãy.

Khi Sakura Haruka mở mắt nhìn thấy gương mặt quen thuộc với ánh mắt dò hỏi, kinh ngạc tới mức lỗ tai dựng đứng lên, theo bản năng liền quay người rời đi. Suo Hayato không cho cậu cơ hội đó, nắm chặt cánh tay cậu không buông ra, nụ cười mỉm trên mặt cũng không thay đổi.

"Giải thích một chút đi, Sakura?"

Nghĩ đến tình huống của Sakura Haruka, hai người cuối cùng cũng đến nhà Sakura, nơi mà so với mặt sạch sẽ hơn.

Dù không phải lần đầu tiên tới nhưng Suo Hayato vẫn có chút sợ hãi khi nhìn đến sự hoang tàn của nhà Sakura, trên sàn chỉ có một chiếc chăn bông nằm lẻ loi, không có một chút dấu hiệu nào cho thấy có người sống ở đây hết.

"Vậy, cậu thực sự là một mèo yêu, gần đây không có đủ 'nhân khí' nên mới không chế được chính mình hình dáng?"

Người đối diện hơi buồn bực gật đầu, vốn là vẻ mặt nghiêm túc nhưng đôi tai trên đầu lại bại lộ nội tâm của cậu. Hai người rõ ràng ngồi đối mặt nhau nhưng cái đuôi lại luôn vung vẩy về phía Suo.

Sakura chưa bao giờ quen với việc gần gũi người khác, nếu là tiếp xúc thân thể thì cũng chỉ giới hạn trong lúc đánh nhau sau một trận cãi vã thôi.

Trong khoảng thời gian tới Furin mọi thứ đều khá yên bình, hầu như không có cuộc cãi vã lớn nào ngoài việc thỉnh thoảng chạm tay, trong ấn tượng của Suo, Sakura rất ít khi tiếp xúc với người khác.

Cứ như thể cậu đang trốn tránh vậy.

Suo Hayato mơ hồ đoán được suy nghĩ của thiếu niên - Sakura là trong lòng sợ hãi, sợ thân phận của cậu sẽ bị bại lộ, sợ người khác sẽ nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái.

Sakura Haruka khi vừa tới Furin giống như một con mèo đầy sợ hãi, chỉ cần có người tới gần sẽ theo bản năng vươn móng vuốt ra để tự vệ, vẻ mặt hung dữ nhưng thực ra không muốn tổn thương bất cứ ai.

Nếu lúc đầu cậu không muốn tới gần người khác vì trong lòng không tin tưởng, thì bây giờ Sakura tránh xa mọi người vì cậu ấy bắt đầu tin tưởng.

Đối Sakura Haruka mà nói, tình yêu là một từ vô nghĩa và khó hiểu. Làm sao một đứa trẻ chưa bao giờ đối mặt với tình yêu, có thể biết được tình yêu là gì?

Suo đã từng nghe nói một người hằng năm sống ở vùng đất giá lạnh sẽ cảm thấy đau đầu khi đến nơi ấm áp, người sống ở một thế giới lạnh lẽo gần như không có lòng tốt như Sakura Haruka, có lẽ khi đến Fuurin mới là lần đầu tiên Sakura tiếp xúc với 'lòng tốt'.

Đó có thể là một cảm xúc mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được, trái tim Sakura đập nhanh giống như có luồng điện chạy qua, lặng lẽ ở trong trái tim cậu, lúc Sakura còn không hiểu tình yêu là gì nảy mầm.

Điều này khiến Sakura hụt hẫng, trái tim cậu truyền đến một cảm giác đau đớn không thể chịu nổi. Đó là tình yêu đang lặng lẽ nảy mầm.

Tình yêu quá khó khăn và có lẽ trước khi bạn nhận ra thì bạn đã yêu rồi.

Ở bên trên có quá nhiều thứ, từng tầng từng tầng gói lại bên trong. Người khác không biết, chính bản thân có khi cũng không nhìn thấy, thậm chí không nhận ra nó tồn tại.

Nó ẩn trong những hành động theo bản năng của Sakura Haruka khi cậu đỡ lấy bạn học cùng lớp, khi cậu ngẫu nhiên lên tiếng trong lớp, hay khi Sakura nhận lấy những món quà cảm ơn từ người trong khu phố và ở mỗi lần cậu ấy đối với ý tốt của người khác mà đỏ mặt, giống như đám mây mềm mại nhuốm màu hoàng hôn.

Nhìn thiếu niên biến hoá, Suo có cảm giác mình đang thấy một tảng băng đang tan rã bởi sự ấm áp, trong lòng cũng trở nên mềm mại.

Sau đó hạt giống xuyên qua lớp vỏ bọc và nảy mầm, trong tim Sakura có một mùa xuân mà cậu không hề biết.

"Vậy để tớ giúp cậu nhé." Sakura Haruka nghe thấy người đối diện nói như vậy, nụ cười mỉm vẫn ở trên môi như bao ngày, giọng nói trong trẻo ấm áp như ngọc bội kêu leng keng, đôi khuyên tai màu hung đỏ lay động. Suo cúi người, tua rua cọ qua gương mặt Sakura làm cậu cảm thấy có chút ngứa.

"Tớ sẽ cho cậu 'nhân khí' và giúp cậu giữ bí mật với những người khác."

Chuyện này đối với cậu hình như chỉ có lợi không có hại, Sakura cảm thấy mình không có lý do gì để từ chối.

Suo Hayato càng cười vui vẻ hơn rồi tới gần cậu, chờ đợi Sakura dựa vào, mãi cho đến khi miêu yêu nhỏ dần dần quen với sự tồn tại của anh.

Tưởng tượng đến cậu sẽ không rời xa anh, trong lòng Suo giống như có một dòng suối trong muốn tràn ra.

🌸🌸🌸🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro