Chương 4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa ăn, bốn người cùng chào tạm biệt, sau đó lái xe rời đi.

Ngồi trên xe, Park JiYeon vuốt vuốt cái bụng nhỏ căng tròn bởi vì ăn no, than thở nói: "Khi nào thì mày mới có tin tức đây? Aizzz, nếu mày mà là cái điện thoại di động, chắc sẽ là cái điện thoại bắt sóng tệ nhất." Nói xong cô vỗ vỗ cái bụng của mình, yếu ớt thở dài, nhìn về phía Kim MyungSoo, hạ mi mắt hỏi: "Chúng ta phải sống cuộc sống như vậy đến khi nào mới có thể sinh em bé?"

Anh nắm chặt vô lăng, chau mày nói: "Cô đừng có gấp gáp như vậy có được không?"

JiYeon đương nhiên không gấp, cô sinh em bé là để níu kéo Kim MyungSoo, nếu hiện tại chưa có thai sẽ có thể kéo dài thêm thời gian, chỉ là bây giờ không thể ăn đồ ăn vặt khiến cô cảm thấy thật khó chịu, chưa nói tới mấy ngày trước cô còn đến tháng, mỗi lần đến tháng cô sẽ đặc biệt muốn ăn rất nhiều, mà lần này thì cái gì cũng không được ăn, cho nên khó tránh khỏi phiền muộn, hơn nữa lúc nãy còn thấy MyungSoo uống Coca, trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

MyungSoo lái xe, tâm trí cũng nhộn nhạo.

Bọn họ kiêng như vậy cũng đã được một thời gian, không ngờ JiYeon vẫn còn kiên trì được đến hiện tại, bây giờ cô không ăn đồ ăn vặt, quyết tâm của cô làm MyungSoo không vui, giống như cô mới là người yêu cầu ly hôn, thế là nhân cơ hội đi ăn lần này, anh yêu cầu bảo vệ làm một số việc.

Hai người trở về ngôi nhà thủy tinh, một người đi lên phòng làm việc, một người trở về phòng của mình, JiYeon vừa trở về phòng liền nhạy cảm khịt khịt mũi, giống như ngửi thấy được mùi thức ăn.

JiYeon giống như con chó nhỏ đánh hơi khắp phòng, cuối cùng cô mở cánh tủ quần áo ra, đột nhiên con ngươi co rút. . . Khoai tây chiên!

Cô giật mình lùi về phía sau mấy bước giống như đang nhìn thấy quái vật, sau đó lại khịt khịt mũi đi tìm ở những chỗ khác, tìm đến mấy góc phòng lại lôi ra được một đống đồ ăn vặt, JiYeon lục lọi tìm kiếm một hồi, cuối cùng chạy một mạch ra khỏi phòng.

Cô dựa vào cửa thở hồng hộc, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, tại sao trong phòng cô lại có nhiều đồ ăn vặt như vậy? Cô híp híp mắt, chạy lên lầu ba, lại phát hiện cái tủ vốn để đựng rượu hôm nay lại chứa đầy đồ uống có ga.

Cô lui về phía sau mấy bước, bày ra tư thế Teakwondo phòng bị.

Lúc này giọng nói nhẹ nhàng của MyungSoo từ phía sau truyền đến: "Aizzz, thật kỳ lạ, lần này thuê người làm, tại sao lại mang theo cả đồ ăn vặt và đồ uống đến cơ chứ?"

Anh nhìn thấy bóng dáng JiYeon cứng đờ, ánh mắt kiên quyết: "Nhưng mà nếu người ta đã lỡ mang đến rồi, bỏ đi thì cũng phí, hay là. . . . . . . . "

Cô đột nhiên cắt ngang: "Học trưởng!"

Anh ngây người: "Sao vậy?"

Cô dậm chân, xoay người chỉ vào anh: "Đây là anh cố tình gài tôi phải không, học trưởng?"

MyungSoo nghe vậy chau mày, hỏi lại: "Tôi gài cô cái gì? Với lại. . . . . . đừng có lấy tay chỉ vào người tôi."

JiYeon trừng mắt nhìn anh: "Đồ ăn vặt này căn bản là do anh mua về để dụ dỗ tôi, không muốn cho tôi sinh con."

Anh tức giận: "Điên à, tôi làm sao lại không để cho cô sinh con? Cho dù có là vì ly hôn thì tôi cũng nhường cho cô sinh con."

JiYeon lùi ra sau vài bước, giống như cái tủ rượu là quái vật: "Vậy anh mua những thứ này về dụ dỗ tôi làm gì? Tôi sẽ không mất đi lý trí, học trưởng, anh quá coi thường tôi rồi."

MyungSoo thấy cô đang tức giận, cười nói: "Tôi dụ dỗ cô?"

Cô bước ra khỏi phòng, thở dài nói: "Ngày mai cho người đến dọn dẹp đống đồ ăn vặt này đi."

Cô đứng yên tại chỗ nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm: "Hôm nay tôi sẽ ngủ ở phòng ngoài."

MyungSoo không tự chủ nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ xoay người, đấm một đấm lên cánh cửa.

JiYeon nghe tiếng, sợ tới mức xoay người lại, anh cười lạnh: "Dụ dỗ? Dùng đồ ăn vặt cũng gọi là dụ dỗ? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là dụ dỗ."

Nói xong anh liền đi về phía JiYeon, sau đó cúi người ôm cô, mặc kệ ánh mắt đang sửng sốt của cô, anh nói: "Quyết tâm sinh con của cô quả thật làm cho tôi kinh ngạc, đêm nay chúng ta cùng nhau sinh em bé."

JiYeon vung chân đá loạn xạ: "Này, hôm nay không phải chu kỳ rụng trứng của tôi."

Anh bĩu môi: "Không liên quan, tôi sẽ cho cô biết thế nào là dụ dỗ."

Gương mặt JiYeon biến sắc: "Không, không cần, tôi hiểu, tôi hiểu rõ cái gì gọi là dụ dỗ."

MyungSoo vẫn không dừng lại, đi đến phòng sinh em bé: "Không liên quan, không phải cô nói đêm nay muốn ngủ ở đây sao? Học trưởng sẽ ngủ với cô." Nghe anh tự xưng là học trưởng, JiYeon đột nhiên nổi da gà.

MyungSoo không để ý cô đang giãy giụa, nhấc chân đá văng cửa phòng, sau đó anh cởi sạch sẽ quần áo của cô bằng tốc độ nhanh nhất, ném cô lên trên giường, trước khi cô kịp có phản ứng, đã bị anh hôn đến nỗi mất hết khí lực.

Anh đắc ý tìm được điểm mẫn cảm của cô, mà cái miệng nhỏ của JiYeon mới vừa rồi còn lải nhải rốt cuộc cũng không còn phản kháng, chỉ có thể run rẩy nằm ở trong ngực anh.

Bởi vì tức giận, đêm nay Kim MyungSoo hung hăng muốn cô rất nhiều lần, đến khi kến thúc, JiYeon mệt mỏi ngủ thiếp đi.

MyungSoo ôm cả người đã ướt đẫm mồ hôi của cô vào lòng, cảm thấy cô thật mềm mại, giống như một con mèo nhỏ, anh không kìm được lấy tay lau mồ hôi cho cô, đột nhiên trong mắt anh dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.

Cứ nhìn JiYeon như vậy, anh lại cảm thấy không muốn ly hôn.

Trong toilet lầu bốn, JiYeon ngồi trên bồn cầu, căng thẳng nhìn chằm chằm vào que thử thai.

Bọn họ cũng đã làm chuyện đó vài lần, rượu và đồ ăn vặt cũng đã từ bỏ, dựa vào bảng chu kỳ, theo lý thuyết cũng không xê xích gì nhiều chứ?

Thế là Park JiYeon từ võ đường Teakwondo trở về, liền gọi điện thoại cho Kim MyungSoo, hai người chia nhau ra đi mua que thử thai, rồi nhanh chóng chạy về nhà.

Sau khi về đến nhà, JiYeon trực tiếp đi thẳng vào toilet, ba phút sau, nhìn que thử thai chỉ có một vạch, JiYeon chán nản gào thét khiến MyungSoo đứng canh bên ngoài cũng căng thẳng theo.

Anh gõ mạnh lên cửa vài cái: "Làm sao vậy? Có hay không?"

JiYeon bực bội quát: "Không có, không có, không có cái gì hết."

Nói xong cô đem que thử thai ném vào thùng rác.

MyungSoo nghe vậy lại thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người dựa vào cửa, lạnh nhạt nói: "Ai cũng không có vấn đề, chắc là do may rủi rồi."

Nói được phân nửa thì cửa bị kéo ra, MyungSoo lung lay một chút, sau đó anh nhìn thấy JiYeon trầm mặc bước ra ngoài, đi thẳng một mạch xuống lầu không thèm để ý đến anh.

Anh chạy theo sau, nhỏ giọng nói: "Cô mặt nặng mày nhẹ như thế thì làm được gì, cái gì nên làm chúng ta đều đã làm, không có thai cũng không còn cách nào khác."

JiYeon cúi thấp đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

MyungSoo ngược lại lại cảm thấy nhẹ nhõm, khoanh tay nhún vai nói: "Thuận theo tự nhiên thôi."

JiYeon giống như là không nghe thấy anh nói gì, trong lòng buồn bực tiến về phía trước.

Hai người một trước một sau đi vào phòng bếp, MyungSoo mở tủ lạnh lấy một ly nước cam ép, thuận tiện cũng rót một ly cho JiYeon, sau đó đi tới ngồi xuống đối diện cô, đẩy ly nước cam qua.

Cô nắm chặt ly nước cam, cũng không phát hiện cuộc sống như bây giờ đối với bọn họ đã thành thói quen, cô cúi đầu suy nghĩ một lúc, điện thoại trong túi bỗng rung lên, cô ỉu xìu lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.

Anh nhìn cô một cái, tay gõ gõ vào ly thủy tinh, sau đó bắt đầu suy nghĩ miên man, thật ra thì sau khi hai người bọn họ kết hôn chưa được bao lâu liền bắt đầu lập ra cái thỏa thuận, không can thiệp vào cuộc sống riêng của đối phương.

Mới đầu Kim MyungSoo cũng không để ý, dù gì thì cuộc sống riêng tư của anh chính là công việc và xã giao, còn phụ nữ, một mình Park JiYeon cũng khiến anh chịu không nổi rồi, làm sao có thể có thêm người thứ hai? Nhưng bây giờ anh không nhịn được muốn biết bình thường Park JiYeon hay kết giao với loại người như thế nào?

JiYeon cũng không phát hiện ra MyungSoo đang nhìn mình chăm chú, tiếp tục nhắn tin, động tác trên ngón tay nhỏ bé của cô rất nhanh, ngón áp út đeo một chiến nhẫn kim cương sáng rực, gương mặt lúc sáng lúc tối, cuối cùng khóe môi nhếch lên cười rạng rỡ.

Anh trông thấy liền tức giận, cầm lấy ly nước cam ép uống một hơi cạn sạch, sau đó mạnh mẽ đứng bật dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng anh còn chưa đi ra khỏi phòng bếp, đột nhiên nghe thấy tiếng JiYeon ở phía sau vang lên: "Học trưởng, SeolHyun nói cô ấy vừa mới liên lạc với một vị bác sĩ nổi tiếng."

Cô đi đến bên cạnh anh, giơ cái điện thoại màn hình còn đang nhấp nháy, nhỏ giọng nói: "Anh ta mở tiệm thuốc Đông y, nghe nói rất hiệu quả."

Thì ra là cô nhắn tin với Kim SeolHyun, nét mặt anh dịu đi một chút, lúc này mới nói: "Thuốc gì?"

JiYeon chớp chớp mắt, thẹn thùng nói: "Thì. . . . . chính là cái thuốc bổ để sinh em bé."

Anh dở khóc dở cười, nhịn không được đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Park Dino, cô đừng có điên nữa được không? Chúng ta không có vấn đề gì, làm sao có thể uống cái loại thuốc linh tinh đó?"

Từ sau lần cãi nhau vì anh dùng đồ ăn vặt dụ dỗ cô bị thất bại, hai người mới yên ổn được một thời gian, MyungSoo cũng không còn quan tâm phải có con hay không, chủ yếu là bụng của JiYeon vẫn chưa có tin tức gì, cho nên anh cũng bắt đầu cảm thấy, kế hoạch sinh con để ly hôn có lẽ sẽ không thực hiện được, nhưng bây giờ, JiYeon lại nghĩ ra chuyện quan trọng khác rồi.

JiYeon căn bản không để ý đến thái độ của MyungSoo, cô đã cho người vài ngày nữa mang đến mấy thùng thuốc bắc.  

Editor: Sushi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro