Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi MyungSoo về nhà, nhìn thấy trong phòng khách có mấy cái thùng nằm chồng chất, anh lập tức gọi điện thoại hỏi bảo vệ, bảo vệ nói người giao hàng nói là JiYeon mua, anh cứ nghĩ là chuyển phát bình thường, không ngờ là chuyển phát nhanh.

MyungSoo đi vào tắm rửa, sau đó đi thẳng vào phòng làm việc.

Tới gần chín giờ tối, cửa phòng làm việc bị gõ vang, anh đáp một tiếng, chỉ thấy JiYeon nhảy vào giống như một con thỏ, trên mặt tươi cười: "Học trưởng."

Anh cũng không ngẩng đầu lên: "Làm giật cả mình."

JiYeon bĩu môi: "Cái dáng vẻ này của anh giống như là đang sợ bị ai dọa vậy, haizzz, nhìn thấy đồ tôi vừa mua chưa?"

Anh vẫn như cũ gõ bàn phím laptop, đôi mắt nhìn vào màn hình sáng rực: "Ừ!"

JiYeon quát một tiếng: "Tôi biết là anh chưa xem."

Cô bổ nhào lên bàn làm việc của anh, hưng phấn nói: "Có nhớ lần trước tôi nói với anh là có một vị bác sĩ Đông y rất nổi tiếng hay không? Kia chính là thuốc của anh ta."

MyungSoo ngẩng đầu, chau mày: "Cô mua thật à?"

JiYeon mở to mắt, gật đầu: "Đương nhiên, sáng hôm nay tôi cùng SeolHyun đi gặp anh ta."

Anh chỉ lắc đầu: "Tôi không biết phải nói gì với cô."

Cô hai tay nâng cằm, cười tươi như hoa: "Vậy thì không cần phải nói cái gì nữa, trực tiếp làm luôn đi."

Ánh mắt MyungSoo run lên: "Trực tiếp làm?"

Cô trở nên cởi mở như vậy từ khi nào?

JiYeon nháy nháy mắt mấy cái, cong môi nói: "Nhanh lên."

MyungSoo rời khỏi bàn phím: "Ngay tại đây?"

Cô cũng đứng thẳng dậy: "Dĩ nhiên không phải, xuống dưới lầu."

Anh lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Xuống dưới lầu cũng không phải là không được. . ."

JiYeon khó hiểu nhìn anh một cái, thúc giục nói: "Vậy thì đi nhanh một chút, tôi xuống trước nha."

Anh gật đầu, sau đó vẻ mặt tươi cười nhìn theo JiYeon đang rời đi, nghĩ thầm cô gái này càng ngày càng lắm trò thật.

Anh đóng laptop lại, không tự chủ được huýt sáo, tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt, anh đi xuống toilet dưới lầu, thuận tiện còn xức lên một chút nước hoa.

Đến khi anh lắc lư đi xuống lầu, lại không thấy bờ vai lộ liễu, dáng vẻ õng ẹo của cô vợ nhỏ, chỉ thấy JiYeon đang cầm kéo cắt bao bì của thùng giấy.

Nụ cười trên gương mặt anh cứng đờ: "Park JiYeon, cô đang làm gì vậy?"

Cô vén tóc, ngẩng đầu lên: "Mở thùng, anh còn đứng đó làm gì, lại đây giúp tôi đem thuốc bỏ vào trong tủ lạnh."

Khóe môi MyungSoo run rẩy: "Cô gọi tôi đi xuống đây là để đem thuốc bỏ vào tủ lạnh?"

Vẻ mặt JiYeon khó hiểu nhìn anh: "Đương nhiên, chứ không thì kêu anh xuống làm gì? Thuốc này phải để lạnh mới bảo quản được."

MyungSoo hô to: "Park, Ji, Yeon!!!"

Kim MyungSoo cảm thấy mình bị tra tấn sắp điên rồi.

Giống như là anh bị cô gài bẫy, nhưng không biết là do Park JiYeon hay là do chính bản thân mình, lúc đầu rõ ràng là anh muốn ly hôn, nhưng hiện tại anh càng ngày càng bị động, hơn nữa anh cũng phát hiện bây giờ anh không còn muốn ly hôn như lúc trước.

Hiện tại nhìn JiYeon hăng hái như vậy, anh đã không còn nhắc đến chuyện ly hôn, tránh cho cô cảm thấy mình không muốn ly hôn với cô là vì có ý gì khác, thế là MyungSoo cứ như vậy cố gắng kìm chế, tự đưa mình vào tròng, bây giờ không sinh con cũng không được, một là sợ thua Park JiYeon, hai là . . . . làm chuyện đó với cô, cảm giác rất tuyệt, khiến cho anh luyến tiếc không muốn buông tay.

Nhưng mà con đường mang thai quả thật lắm chông gai, bản lĩnh đàn ông bị nghi ngờ, cho đến sở thích cũng phải từ bỏ, cả một quá trình gian khổ, Kim MyungSoo thật sự sắp phát điên.

Nhưng mà trải qua quá trình như vậy anh cũng cảm nhận được một chút vui vẻ, tuy rằng không được hút thuốc, không được uống rượu rất khổ sở, nhưng mà cái quá trình mang thai này quả thật không tệ, bởi vì đã làm nhiều lần, JiYeon cũng dần dần phối hợp, MyungSoo càng ngày càng thoải mái, chỉ là sung sướng chưa được bao lâu, công ty phải ký một số hợp đồng, anh trở nên vô cùng bận rộn, cả ngày ngâm mình ở trong công ty, ít khi trở về nhà.

Việc này làm JiYeon cũng rất sốt ruột, không trở về nhà làm sao sinh em bé được?

Cô đợi vài ngày, trông ngóng đến thời kỳ rụng trứng của mình, MyungSoo cũng có thể rảnh rỗi, nhưng cô chờ đợi mòn mỏi, thời gian rụng trứng cũng đã qua một ngày, anh vẫn đi sớm về trễ, thế là JiYeon cuối cùng không ngồi yên được nữa, cả đêm MyungSoo không trở về, ngày hôm sau, cô liền chuẩn bị chút thức ăn kèm theo thuốc bổ đem đến công ty anh.

Cô đến công ty cũng đã là buổi trưa, JiYeon xách theo một túi to đi vào trong thang máy, lập tức có người bấm nút dùm cô.

"Kim phu nhân, đã lâu không thấy cô đến công ty."

"Ừ, đúng vậy." JiYeon tươi cười với người nọ.

Cô không biết người này, nhưng đối phương nhất định là biết cô, trước khi hai người kết hôn, JiYeon có theo Kim JaeSuk đến công ty này vài lần, lúc ấy mọi người đều gọi cô là Park tiểu thư, sau khi trải qua cái hôn lễ xa hoa long trọng kia, mọi người đều thay đổi, gọi cô là Kim phu nhân.

Dọc đường đi đều có người nhìn cô chào hỏi, JiYeon đều gật đầu đáp lại, đến khi đi tới được phòng làm việc của anh, đầu cô cũng cứng đờ.

Sau khi nghe thư ký báo cáo xong, MyungSoo cũng thu lại vẻ mặt kinh ngạc, anh giống như sếp lớn ngồi ở trên ghế da, bắt chéo chân nhìn cô: "Park tiểu thư sao lại rảnh rỗi như vậy?"

Cô để túi đồ xuống, trừng mắt khinh thường nhìn anh: "Học trưởng, mọi người trong công ty đều đã thay đổi cách xưng hô, sao anh lại không thay đổi?"

Năm đó cô đổi tên mình mập mờ như vậy, cũng là vì Kim MyungSoo, tuy rằng bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật ngây thơ, nhưng lúc đó cô cũng rất kiên trì, chỉ cần có thể được nghe học trưởng gọi cô một tiếng JiYeon, mặc kệ người khác có cười nhạo tên cô kỳ quái như thế nào cô cũng không quan tâm, nhưng mà Kim MyungSoo lại không chịu gọi cô như vậy, chỉ có những lúc tức giận anh mới gọi cô là Park JiYeon.

Ngón chân của anh giật run lên: "Sao lại đến một mình?"

JiYeoncũng thường đến công ty, nhưng anh vẫn ấn tượng sâu sắc với lần đầu tiên khi cô đến đây, giống như mặt trăng nằm giữa các vì sao, trước sau vây quanh không ít người, có người che dù, có người cầm túi xách, trên tay cô còn ôm một con chó nhỏ.

Lúc đó hai người còn chưa kết hôn, Park JiYeon vẫn còn gọi là Park Dino, đến nỗi cô mặc bộ quần áo nào anh cũng đã quên mất, nhưng ít ra không giống như bây giờ, áo T shirt màu trắng cộng thêm cái quần bó xám tro, thoạt nhìn trẻ tuổi như sinh viên.

Thật ra thì JiYeon quả thật còn rất trẻ, cũng mới hai mươi tuổi mà thôi, cô học đại học ở nước ngoài, vừa mới tốt nghiệp trước khi kết hôn, nhưng mà dù sao cũng đã trưởng thành, so với tính cách công chúa ngang ngược trước kia đúng là một trời một vực.

MyungSoo nhìn cô đang mở cái túi to, vừa lấy ra một hộp cơm tinh xảo, vừa chuẩn bị trả lời câu hỏi của anh: "Tôi tới đưa cơm cho anh."

Vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, MyungSoo nhanh chóng lâm vào kinh ngạc, anh không nghe lầm chứ? Park JiYeon lại có thể đem cơm đến cho anh?

"Cô làm à?"

"Đương nhiên không phải." Cô nhìn anh.

"Tôi chỉ biết làm cơm Tây, nhưng không phải là anh ghét cơm Tây sao?" JiYeon mở nắp hộp cơm, lấy đồ ăn ra, sau đó nhìn anh một cái: "Sao còn chưa tới đây ăn nữa?"

Vẻ mặt của anh khó hiểu nhìn cô, đứng dậy nới lỏng caravat, sau đó đi đến gần: "Đang yên đang lành tự nhiên đưa cơm, không phải cô muốn hạ độc tôi để đỡ phải ly hôn đấy chứ?"

Tuy rằng nói như vậy nhưng MyungSoo vẫn ngồi trên sofa, đưa mắt nhìn đồ ăn một vòng, tiếp tục nói: "Như vậy cô có thể không cần mang thai vẫn có thể ly hôn, lại còn có thể thừa kế tài sản của tôi, thật tốt." Nói xong anh cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, đúng lúc anh cũng đang đói bụng.

JiYeonquỳ trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn, cũng không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại nói: "Học trưởng, lúc đầu tôi cứ nghĩ anh có tính khí lớn, ai ngờ cũng độc miệng như vậy."

Anh giương mắt, liếc cô một cái: "Cô muốn chết à?"

JiYeon cũng không sợ, miệng cười cười: "Ăn cơm thì không được cãi nhau, không tốt cho tiêu hóa."

MyungSoo trừng mắt nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

JiYeon rót một ly nước ép trái cây mang đến cho anh, sau đó ngồi bên cạnh MyungSoo nói: "Học trưởng, tôi có phải rất đảm đang hay không?"

Anh tùy tiện ừ một tiếng, cũng không để ý đến cô, đến khi ăn xong mới thoải mái dựa vào sofa, nghĩ lúc này nếu có thể hút một điếu thuốc thì thật tốt, tiếc rằng chỉ là suy nghĩ mà thôi, anh thở dài, cầm ly nước ép uống một ngụm.

Lúc này, JiYeon lấy mấy món từ trong túi ra.

Sau khi nhìn thấy, MyungSoo biến sắc, nói to: "Cô mang đến đây làm gì?"

"Mỗi ngày anh đều không có ở nhà, đương nhiên tôi phải mang đến đây." Cô xé bao thuốc bắc ra, cầm lấy hai gói hỏi anh: "Lò vi sóng chỗ này ở đâu?"

Anh đương nhiên không đồng ý: "Cô làm như vậy, bị người khác thấy được thì phải nói như thế nào?"

JiYeon cong miệng nói: "Cũng đã đem đến đây rồi, hơn nữa, sau bữa ăn mười phút phải uống ngay mới có hiệu quả tốt nhất."

MyungSoo đứng lên, tức giận nói: "Cô đừng làm tôi phát điên, mau đem về đi."

JiYeon cũng không vui, đem thuốc để lên trên bàn, sau đó lấy tờ chu kỳ thụ thai từ trong túi, mở ra đưa cho MyungSoo: "Anh nhìn xem, hôm nay là ngày thứ hai sau chu kỳ rụng trứng của tôi, tôi biết là anh bộn bề công việc không về nhà được, cho nên mới nghĩ ra cái biện pháp này, dù sao buổi trưa anh cũng nghỉ ngơi, ăn cơm xong thì uống thuốc, uống thuốc xong chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, thật tốt nha."

Cô bĩu môi giải thích một phen, sau khi nói xong, khuôn mặt ửng hồng, kế hoạch thực hiện đã lâu như vậy, bây giờ cô nói ra những điều này cũng rất tự nhiên, chỉ là nói thì nói, sau khi nói xong sẽ đỏ mặt là điều không thể tránh khỏi.

MyungSoo hoài nghi nhìn gương mặt cô, đánh nhanh thắng nhanh là đang nói đến cái chuyện kia phải không? Ngộ nhỡ không phải thì sao? Anh cũng không muốn diễn một màn chạy xuống lầu như lần trước, kết quả là phải gánh lấy thảm kịch chuyển mấy hòm thuốc.

Thế là anh quan sát Park JiYeon, hỏi lại lần nữa: "Đánh nhanh thắng nhanh cái gì?"

Mặt cô càng đỏ hơn, xấu hổ đem tờ chu kỳ bỏ lại vào trong túi: "Quên đi, quên đi, tôi về đây."

Phản ứng này. . .xem ra. . . . . . MyungSoo hắng giọng một cái, kéo caravat tụt xuống, miễn cưỡng nói: "Phòng nghỉ của nhân viên."

JiYeon dừng động tác: "Cái gì?"

Anh quay người cầm ly nước cam, ho nhẹ một tiếng: "Lò vi sóng ở đó."

JiYeon lúc này mới kịp phản ứng, le lưỡi nhìn MyungSoo, sau đó đi đến phòng nghỉ của nhân viên.  

Editor: Sushi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro