chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin bất lực nhìn nó quay đi, tay càng nắm chặt hai túi đồ phía dưới, tâm trạng cô hiện giờ vô cùng phức tạp không thể hiểu thấu
- Minnie , vào nhà thôi.
Tiếng nói của WonSi mang cô trở về thực tế, Hyomin hướng đến nhà bếp đi tới mang hết đồ ăn bỏ vào tủ lạnh không có ý định nấu nướng sau đó đi thẳng vào phòng tắm, WonSi đi theo phía sau cho rằng vợ mình vì mệt mỏi cả ngày mà trở nên lạnh nhạt, anh không nhanh không chậm xuống bếp nấu một tô cháo nóng. Hyomin tắm xong cũng mất nửa ngày, bước ra phòng tắm liền thấy tô cháo nóng hổi trên bàn mà WonSi giờ phút này ngây người nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng Hyomin lo sợ không thôi vội vàng nói lên hai từ " không đói " liền leo lên giường nằm sát vào gốc giả vờ ngủ. WonSi khi nhìn thấy thân thể Hyomin bước ra phòng tắm cũng không màng đến cô có ăn tô cháo mình nấu hay không chỉ thấy trong người nhiệt độ dâng lên như lửa đốt huống hồ cả tháng nay không có tiếp xúc, việc này đối với người như anh quả là khó khăn a. WonSi nằm sát vào người cô , tay ôm lấy Hyomin lật người cô lại, Hyomin là vì bản năng lập tức đẩy tay anh ta ra.
- Đừng , hôm nay em mệt.
Từng hơi thở ấm nóng của hắn phả vào cổ cô càng khiến cô cảm thấy buồn nôn, bàn tay WonSi không an phận vuốt ve cặp đùi trơn mịn của Hyomin , cô lần nữa bắt lấy cánh tay hắn đẩy ra
- Hôm nay em thực sự mệt mỏi.
- Em không nhớ anh sao baby? Anh trở về khiến em cảm thấy không vui?
- Không có..em..ưm...
Con thú trong người WonSi cắt ngang lời nói của cô muốn phát ra, một tay nắm lấy hai tay Hyomin đặt phía trên đầu, cả thân thể nhanh chóng đè ép người con gái phía dưới, bàn tay còn lại cũng không rãnh rỗi từng chút từng chút cởi đi những thứ đồ trên người cô.
- Đừng...
Hyomin ra sức giãy giụa đến nỗi môi hằn lên vết máu, đến nỗi tay chân tê liệt cũng không lay động được một phần sức lực của người bên trên, trong đầu cô bỗng hiện lên gương mặt của Park Jiyeon, trái tim Hyomin dường như sắp vỡ vụn ra vì đau đớn. Nước mắt thay nhau chảy xuống ngày một nhiều. Hyomin khép chặt hai chân, WonSi nhìn thấy Hyomin kịch liệt phản đối như vậy trong lòng vừa kích thích vừa nóng giận. Một tay đưa xuống phía dưới dùng sức chút ít đã dễ dàng kéo ra chân của Hyomin, đem vật đang nóng bừng của mình ma sát lên đùi cô.
- ĐỪNG, DỪNG LẠI.
- Minnie, làm sao lại như thế này? Tốt nhất không nên khiến anh phải nổi giận.
- Làm ơn.. em không muốn.
Nghe Hyomin đối với mình nói không muốn, WonSi tựa hồ giờ phút này chính là thú dữ, bên dưới hung hăng tiến vào sâu thẳm bên trong cô, tay ra sức siết chặt lấy hai tai của Hyomin.
- A.
Hyomin trong giây phút bị chiếm lấy mạnh mẽ như thế không ngăn được tiếng la trong cổ họng. Mọi kháng cự đều ngưng trệ, cô nằm yên bất động mặc cho hắn ra sức giày vò thân thể. Nước mắt trong vô thức rơi xuống không ngừng mà bên bức tường đối diện cũng có một người ngồi bệt trên nền đất lạnh, hai tay ôm chặt lấy đầu, ngồi co ro ở một gốc, nhìn vào có thể hiểu lầm người này là bị thần kinh phân liệt rồi đi. Tất cả âm thanh từ đầu đến giờ đều vào tai Jiyeon, âm thanh thoải mái của WonSi , âm thanh đau đớn của Hyomin quẩn quanh đầu nó, khiến người Jiyeon không ngừng phát run, nước mắt cũng theo sự run rẩy chảy xuống. Bàn tay Jiyeon vo tròn thành nắm đấm liên tục đánh vào ngực trái. Đúng, nó là kẻ vô dụng , ngay cả người mình yêu thương cũng không bảo vệ được, loại người như nó thật không xứng đáng làm người. Càng nghĩ ngực trái lại càng đau nhói. Ở bên này Hyomin đau đớn cắn chặt môi mặc cho máu chảy xuống tận cằm, hai tay cô cũng ra sức chặn miệng lại tránh những tiếng kêu hoang lạc phản bội phát ra. WonSi nhìn một màn này bừng bừng lửa giận không một chút ôn nhu thúc mạnh vào người cô gằn lên từng chữ
- Em..mau..gọi..tên..tôi.
Hyomin thời khắc liều mạng lắc đầu dưới sự tấn công đến phát ngất đi.
- Làm ơn.. đừng như vậy.
WonSi ra sức lại càng ra sức mà người bên dưới càng hành hạ đôi môi đến đáng thương, máu cơ hồ loang lổ khắp nơi trong khoang miệng, cuối cùng anh ta cũng không khống chế nổi dục vọng , thở dài thoải mái một cái cho ra những dòng tinh dịch gớm ghiếc bên trong cô, sau đó gục xuống một bên chìm vào giấc ngủ. Hyomin kinh hãi thu mình vào một gốc nhanh chóng đến ngăn tủ lấy một viên thuốc uống vào. Cô đứng dậy mặc vội áo choàng tắm chạy lên sân thượng. Hiện tại chỉ muốn rời khỏi con người kinh tởm đó, cũng như muốn chạy trốn bản thân dơ bẩn này , đoạn chạy lên sân thượng đập vào mắt Hyomin chính là gương mặt kia đang nhìn về hướng cô. Người kia so với mình cũng không khá hơn là bao, đôi mắt toàn màu đỏ trên tay còn lây lan vết máu. Hyomin trong vô thức lùi về phía sau, phải, ngay chính người mình yêu thương cũng không đủ can đảm để đối diện.
Park Jiyeon, chị xin lỗi, chị chỉ thể chạy trốn em.
Cả thân hình bị một lực kéo ngã về phía trước, khi chắc chắn Jiyeon sẽ kéo mình ngã một cú thật đau để hạ cơn giận của em ấy thì lại cảm nhận được nơi mình ngã vào chính là bờ vai, hơi ấm của em ấy. Jiyeon ôm chặt lấy Hyomin, ôm thật lâu mới nói ra lời
- Minnie, em xin lỗi... không bảo vệ được chị.
- Jiyeon..
- Chị.. tuyệt đối không được.. không được chạy khỏi em.
Trái tim Hyomin co rút lại khi nghe giọng nói Jiyeon đã run rẩy đến mức độ nào, cơ hồ đến thở cũng vô cùng khó khăn, cô khóc, lần đầu tiên như một đứa trẻ khóc thật lớn trước mặt Jiyeon. Khóc cho đến mệt nhoài, khóc cho đến khí trời ngày càng tối đen mới cố gắng ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt Jiyeon.
- Yeonnie, ngu ngốc, là đồ ngu ngốc.
Hai tay dùng chút sức lực còn lại đánh liên hồi vào tên ngu ngốc trước mặt, Jiyeon nhìn thấy đau lòng lại thêm đau lòng lần nữa ôm lấy Hyomin, tay đầy vết sướt vuốt ve bờ vai giúp cô yên tĩnh
- Phải, Park Jiyeon là đồ ngốc, cho dù thế nào trước mắt cũng chỉ nhìn thấy một mình Park Hyomin, tim cũng vì Park Hyomin mà đập. Vì vậy Park Hyomin không được hành hạ bản thân, em sẽ rất đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro