Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng lại cố gắng đi thật sớm mặc dù hôm nay không phải ngày trực của cô. Hyomin trong lòng cảm thấy căng thẳng, cô không hiểu nổi mỗi khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của nó tâm sẽ cảm thấy sợ hãi. Hyomin tức giận dậm chân một cái. Là mình có lòng tốt muốn giúp đỡ nó không việc gì phải sợ. Hyomin vừa vào cổng đã đi thẳng ra phía sau, vẫn chỗ cũ đó, vẫn làn khói trắng, cô bất đắc dĩ thở dài
- Park Jiyeon
Jiyeon liếc khóe mắt nhìn cô sau đó cười cười
- Sao? Tối nay phòng 5 dãy A1?
Hyomin cũng thừa biết Luna sẽ nói lại với Park Jiyeon chuyện cô sẽ dạy thêm cho nó.
- À. Ừm. Tôi sẽ dạy cho em bất cứ môn nào tôi có khả năng.
- Ừ.
- Sao?
Hyomin mím môi, cái gì chứ? một chút thiện ý cũng không có. Jiyeon nhìn thái độ của Hyomin mặt không có biểu hiện gì, dập tắt điếu thuốc ánh mắt trực tiếp đối diện hỏi ngược lại
- Sao? Vậy tại sao muốn chỉ dạy cho tôi.
Hyomin trong đầu thầm chửi bản thân tại sao lại hèn mọn như vậy, rõ ràng là cô không có làm gì điều gì xấu xa nhưng tại sao khi thấy ánh mắt của nó lại không thể đối diện, nếu bây giờ nói rằng là đồng cảm với nó hoặc là không muốn uổn phí nhân tài nhưng nói như vậy người kia sẽ như vậy mà tự đắc. Hyomin đưa ánh mắt nhìn nhìn xuống đôi giày cao gót mới mua
- Tôi chỉ là không muốn lớp của tôi dạy.. có học sinh không tốt nghiệp được.
Lời nói có vẻ ngập ngừng, Park Jiyeon nhìn Hyomin cười cười, không khí khiến cô có phần ngượng ngập, người trước mặt vì sao luôn khiến cô căng thẳng, Hyomin không nhìn cũng không chờ đợi từ Jiyeon lời nói cảm kích vội vàng quay lưng bước đi. Bước chân bước đến vách tường từ phía sau lưng chuyền lại một tiếng " Cảm ơn " nhẹ tênh, Park Hyomin khóe miệng nhẹ nhàng cong lên tiếp tục bước đi.
Buổi tối không khí trong lành tất cả các dãy phòng học đều tắt hết điện chỉ riêng một phòng vẫn còn sáng đèn, ở đó Park Hyomin chăm chú chỉ vào những con chữ anh văn trong quyển sách, phát âm chuẩn xác cho người bên cạnh nghe mà nó hiển nhiên không nhìn đến một chữ chăm chú nhìn vào gương mặt Park Hyomin, vẻ mặt có phần đùa giỡn cười cười.
- Này, nhìn cái gì vậy?
Hyomin đọc đến khan cổ nhưng lại không nghe được bên kia lập lại có phần bực bội ngẫng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đùa cợt của nó, cô càng trở nên nóng giận, đã thực nghiêm túc muốn chỉ dạy, bộ mặt này thế nào đây? Jiyeon không những không thay đổi ngược lại còn vươn tay ra chạm vào mặt Hyomin
- Yah, làm gì vậy hả? Nếu em không cố gắng tôi sẽ không dạy em nữa.
Phút nó chạm đến mặt cô, Hyomin lập tức đứng dậy cầm túi xách giận dữ nhìn nó, bộ dạng này càng khiến người như nó muốn khi dễ, vẫn giữ khuôn mặt cười cười đáng ghét đó, nó nhìn cô mở miệng
- Xin lỗi
Không gian ngưng tụ im lặng một khoảng, Hyomin đứng đó suy nghĩ, nếu bây giờ cô vì chuyện nhỏ nhặt này mà rời đi thì còn đâu là một giáo viên chân chính nữa, nhưng mà cảm giác khi ngón tay nó chạm vào mặt cô, lúc ấy tim lại muốn đập nhanh hơn, lắc đầu, thở dài, cô bỏ xuống túi xách nghiêm túc tiếp tục đọc mà nó bên cạnh cũng không nhìn cô cũng không cợt nhã lập lại từng chữ.
Buổi học kết thúc lúc 9h tối, Hyomin đứng trước cổng trường liên tục nhìn đồng hồ. Rõ ràng lúc chiều cô có nhắn tin cho WonBin nói rằng cô có việc bận đến 9h, nhưng giờ này qua 15 phút vẫn chưa thấy đến. Nhẫn nại thêm một chút gọi cho WonBin cũng không thấy bắt máy, đồng hồ đã qua 9 giờ 30 phút, Hyomin nhìn xung quanh không một bóng người tuy vậy đèn đường vẫn còn tốt lắm, cô bước đi, chỉ còn cách đi bộ về nhà, trên đoạn đường Hyomin nghe có tiếng bước chân phía sau, thật ra cô đã nghe từ trước nhưng lại không dám quay đầu lại, không phải chứ? Mới lần đầu tiên mà đã gặp kẻ xấu, không được , không thể kéo dài như thế nào, Hyomin hít một hơi mạnh dạn quay đầu, ánh mắt cô mở to ngạc nhiên nhìn người phía sau
- Là em? Sao còn chưa về nhà?
Tuy rằng ngạc nhiên nhưng trong lòng cô cũng nhẹ nhõm phần nào, là Park Jiyeon, không phải bọn xấu, ơ, mà cũng không chắc là người tốt. Nhìn Hyomin vừa gật đầu sau một giây lại lắc đầu, như vậy lập lại nhiều lần, đến khi mỏi cả cổ mới nhận được câu trả lời của Park Jiyeon
- Tôi đi hóng mát
Thần kinh....
Đó là hai chữ hiện diện trong đầu cô lúc này, có phải hay không chấn động năm đó đã tác động tới não bộ em ấy, còn nữa, cái kiểu văn hóa gì đây? Nói chuyện không tôn trọng người nghe chút nào. Hyomin thầm nghĩ tốt nhất không nên đôi co với loại người không bình thường. Nghĩ là làm cô quay lại tiếp tục hướng phía trước mà đi. Do nhà cô gần trường nên rất nhanh đã tới. Đứng trước cửa nhà chần chừ một chút khi thấy Jiyeon vẫn còn tản bộ cách đó không xa. Hyomin bỏ chìa khóa vào túi có lòng nhìn nó nhắc nhở
- Tối rồi, em về nhà đi. Đi như vậy nguy hiểm lắm.
- Tốt nhất là nên lo cho bản thân đi. Tôi mới là không cần.
Dường như sự nhẫn nại của người giáo viên đã đến đỉnh điểm, cô mím môi, dậm chân mở thật nhanh cánh cửa sau đó đóng lại một cách kiên quyết, dường như suốt cả quá trình cũng không nhìn đến Jiyeon nữa.
- Trẻ con
Đó là những lời Jiyeon phát ra kèm theo nụ cười thỏa mãn. Nó nhìn cánh cửa đã được đóng lại một lúc.Park Jiyeon bước đi về trường vào bãi đổ xe dành cho xe ô tô lái xe trở về nhà. Trên đường đi về nụ cười trên môi vẫn còn nở rộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro