90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Sungie, anh bế con qua cho em xem đi... _Ryeowook nằm trên giường bệnh, khẽ mỉm cười với người chồng thân yêu lúc này đang ngồi kế bên, tay nắm chặt tay mình. Cậu thực sự rất muốn được nhìn thấy đứa con yêu quý của cả hai.

– Nhìn sau đi!!! _Yesung mặt mày u ám, hậm hực nói.

Cậu vì sinh con mà chịu đau đớn vô cùng, lại thêm bé Yewook nằm hơi lệch ổ bụng càng khiến cho Ryeowook mất sức, hôn mê vài ngày giờ mới tỉnh dậy việc đầu tiên nghĩ tới không ngờ chính là nhìn mặt đứa trẻ. Yesung cảm thấy rất tức giận khi mình bị vợ cho ra rìa. Bản thân mình túc trực bên cậu không rời, ném toàn bộ công việc công ty cho Kibum xử lý, lo lắng cực hạn cậu không thèm hỏi lại đi quan tâm đứa bé kia là sao??? Nghĩ tới Yewook làm cho Ryeowook đau tới sống đi chết lại, mặc dù đó là con mình, cũng có tình cảm nhưng Yesung vẫn thấy bực tức khó tả. Ryeowook luôn coi mình là nhất giờ lại đá mình xuống thứ hai sao? Đứa nhỏ con trai của mình sẽ đứng vị trí thứ nhất trong lòng cậu? Cơn giận của Yesung dần mang theo mùi dấm chua loét bốc lên khắp căn phòng.. Nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận của Yesung, Ryeowook giật mình. Thôi chết, cậu đã quên mất Yesung là một người rất hay suy nghĩ nhiều, anh thường có cảm giác không an tâm cho nên mình đối với anh vô cùng chu đào... giờ cậu quên mất anh, vừa tỉnh đã đi hỏi đứa con trước chỉ sợ... có người ghen rồi! Cười hì hì vỗ bàn tay của anh, lại nhìn dung mạo tuấn tú nay có chút tiều tụy, hai má hóp lại, dưới mắt có quầng thâm chứng tỏ vài đêm rồi anh không ngủ ngon... Ryeowook cảm thấy lòng vừa ngọt ngào lại vừa thương xót. Khi cậu sinh, rất đau, cảm giác cả cơ thể giống như bị xé ra từng mảnh một, cậu chỉ biết gào thét. Ngay lúc cảm thấy tuyệt vọng nhất, cậu nghe thấy tiếng cửa đập rầm rầm, tiếng gào của Yesung. Mặc dù lúc đó chỉ mơ hồ nghe câu được câu không nhưng cậu biết anh rất lo lắng cho cậu. Khi sinh Yewook, cậu cảm giác mất hết khí lực, cả người nhũn ra thì một bàn tay ấm áp ôm lấy cậu. Hình ảnh cuối cùng trước khi cậu mất đi ý thức chính là khuôn mặt anh tuấn tèm nhem toàn nước mắt của Yesung. Trong mắt là sự điên cuồng, là sự lo lắng, trên trán anh còn băng một dải băng trắng. Cậu hiểu Yesung, chắc chắn anh đã làm mình bị thương, tiếng đập cửa rầm rầm kia xem ra không phải chỉ đập bằng tay.

– Đồ ngốc... _Đưa tay vuốt ve vầng trán đã tháo xuống dải băng nhưng vẫn lộ rõ vết lõm bị thương, Ryeowook khẽ cười _Anh đáng lẽ không nên làm như vậy...

– Anh rất sợ _Tiếng hét của Ryeowook khi đó tới giờ vẫn như ám ảnh lấy anh, tiếng thét mang theo đau đớn tột cùng. Cơ thể Yesung khẽ run lên, bàn tay nắm tay cậu càng chắc. Cậu hôn mê mất mấy ngày, dù bác sĩ nói đã ổn nhưng anh rất sợ, rất rất sợ. Cho tới ban nãy, khi cậu mở mắt ra, Yesung cảm giác giống như trái tim bị bóp nghẹt bao lâu cuối cùng cũng đã được giải thoát, niềm vui làm anh muốn khóc _Sau này không sinh nữa!

– Phì ~ con cái là phúc, không sinh cái gì ~ _Vỗ má anh, cậu cảm thấy khuôn mặt cùng ngữ khí nghiêm túc của anh khi nói câu: 'Sau này không sinh nữa!' rất buồn cười. Dù sinh con rất đau nhưng cậu rất hạnh phúc, đứa nhỏ đó là con của cậu và anh ~

– Sinh con làm em đau, đứa nhỏ sẽ cướp em khỏi anh _Hóa ra Phó Chủ tịch SJ vẫn mang hận đứa bé vì chuyện Ryeowook vừa mở mắt ra câu đầu tiên không hỏi mình mà là muốn nhìn mặt đứa nhỏ _Em không thèm hỏi anh... _Anh chỉ vào trán, vào quầng mắt của mình _... lại đi hỏi đứa nhỏ! Giờ đã thế, sau này nó lớn thì anh còn địa vị gì trong lòng em?

– Sungie, anh đã 30 _Sao lại đi so sánh kiểu buồn cười như vậy chứ? Ryeowook lắc đầu, ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng bất đắc dĩ _Con nó mới sinh mà... _Cậu mở miệng hỏi đứa nhỏ đó là bản năng người mẹ. Sau khi sinh, người mẹ nào chả muốn nhìn thấy con.

– Em chê anh già? _Khuôn mặt của Yesung dường như dài ra cả thước, hoàn toàn hiểu nhầm ý của cậu. Đôi mắt anh long lanh, môi hơi bĩu ra, thần sắc tràn ngập lo lắng.

– Già, anh rất già _Thở dài, Ryeowook vuốt ve má anh. Anh quả thực già hơn cậu, đây là sự thực. Yesung nghe thấy cậu nói cậu này, trong lòng trầm xuống. Anh luôn tự ti về vấn đề tuổi tác, cậu nhỏ hơn anh 6 tuổi, anh luôn sợ cậu sẽ không chú ý tới anh nữa bởi vì sẽ luôn có những cô gái, chàng trai trẻ đẹp hơn xuất hiện _Nhưng anh là chồng em...

– Hả? _Nghe câu sau, anh không hiểu, ngẩn ra nhìn cậu.

– Anh là chồng em, em và anh kết hôn vì tình yêu... cho nên, cho dù anh có già hơn em 100 tuổi thì em vẫn yêu anh hơn bất cứ người nào, trong mắt em anh cũng đẹp hơn bất cứ người nào _Cậu biết anh sống nghiêng về nội tâm, anh luôn lo lắng, suy nghĩ nhiều. Anh cứ luôn lo được, lo mất, anh luôn sợ cậu rời khỏi anh... Yesung, quả nhiên là đồ ngốc.

– Em không chê anh già? Thật sao? _Đôi mắt anh như tỏa ra hào quang, sung sướng hỏi cậu. Trên khuôn mặt bình thường luôn u ám, lạnh nhạt giờ nở một nụ cười đẹp động lòng người. Ryeowook nhìn anh, cười khổ một tiếng.

– Anh mới có 30, già cái gì, đồ ngốc này! _Cậu mới là người phải lo. Đàn ông 30 tuổi là tuyệt nhất, sung mãn nhất. Yesung đẹp như vậy, giỏi như vậy có biết bao cô gái si mê, yêu thầm. Còn cậu... ngoại trừ khuôn mặt thanh tú như con gái, chẳng có tài cán gì cả.

– Em không biết đâu, em ở công ty vừa thanh tú xinh đẹp, vừa tài giỏi, trình, có biết bao người thích em _Nói tới đây mắt anh hiện lên một tia giận dữ _Thậm chí mấy thằng ranh idol cũng có ý với em. Chúng nó thực giỏi, dám có ý đồ đen tối với cả vợ anh cơ đấy!!! _Phó Chủ tịch Phu nhân là người ai cũng được nghĩ tới chắc?!


Cậu cười cười, đang nghĩ liệu có phải Yesung nghĩ ngợi nhiều quá không. Cậu trông bình thường như vậy, trong giới giải trí có biết bao cô gái, chàng trai xinh đẹp hơn cậu, bọn họ lại tài giỏi như thế sao có thể có ý với cậu. Ryeowook nào biết trong thế giới đầy âm mưu đen tối như giới showbiz, thứ hiếm có mà đám thần tượng khao khát nhất là người trong sáng, thuần khiết lại hiền hậu, dịu dàng, chu đáo, không chút giả tạo như cậu. Mỗi lần cậu chỉ cần nở nụ cười, ân cần quan tâm là hoàn toàn có thể đánh tan sự lạnh lùng, cao ngạo trong trái tim mấy cô cậu thần tượng nổi tiếng. Còn về khuôn mặt, người trong giới giải trí có ai mà không nhúng chàm dao kéo một chút. Kim Junsu có lẽ là idol đặc biệt hiếm có, không chỉ sở hữu tài năng tuyệt vời mà ngay cả phong cách và cả khuôn mặt cũng cực kì hút fan. Junsu là một trong những idol đi lên bằng tài năng của mình mà không hề dựa tới mấy cái thỏa thuận ngầm bẩn thỉu, mặt đen của giới showbiz. Ryeowook đối với mấy việc bẩn thỉu của showbiz không hề biết, cậu chỉ biết mỗi ngày giúp Junsu luyện thanh, rảnh rỗi đi giúp các thần tượng cao cấp cùng công ty thu âm. Cả Yesung và Junsu bao bọc cậu rất kĩ, họ không muốn để cậu biết quá nhiều mặt tối của showbiz. Ryeowook rất nhạy cảm, cậu thường suy nghĩ nhiều, lại hay quá thương người. Với tính cách đó, nếu không bao bọc kĩ, cậu rất dễ dính vào rắc rối. Yesung mỗi lần rảnh rỗi đi xuống tầng tìm vợ yêu cứ nhìn thấy một đám lang sói đang thèm tới rớt rãi vợ yêu của mình, sao có thể chịu được. Ban đầu Ryeowook không muốn mọi người trong công ty có thay đổi hoặc cư xử khác với mình nên cậu nói với Yesung sau khi cưới nếu không quá cần thiết thì đừng công bố. Anh đồng ý, nhưng sau đó chính bởi vì không thể chấp nhận được mỗi ngày cứ phải trơ mắt nhìn cậu hồn nhiên, nhởn nhơ trước đám lang sói kia nên nhất quyết làm một cái thông báo to đúng: "Kim Ryeowook là vợ của Kim Yesung" ngay trước sảnh chính của công ty.

Việc này quả thực khiến cho cả cái Tập đoàn SJ loạn hết cả lên, khiến bao trái tim cô gái và chàng trai tan thành trăm mảnh. Ryeowook ban đầu đối với việc anh không giữ lời cũng tức giận nhưng sau khi anh trưng ra vẻ mặt đáng thương, cậu chỉ đành thở dài cho qua. Hai nhân vật chính mãi mê an ủi, dỗ dành nhau, nào biết Kim Chủ tịch – Kim Kibum đã khổ sở biết bao để có thể làm cho cái tin siêu hot kia lắng xuống. Sau sự kiện đó, đám người dám có ý đồ với Ryeowook mới chịu thôi. Vợ ai còn dám chạm chứ vợ cấp trên, lại còn là Phó Chủ tịch, người thuộc Kim gia của Tứ đại gia tộc thì cho họ ba cái mạng họ cũng không dám. Nhớ tới cái hồi mỗi chiều trước khi Ryeowook tan làm anh phải từ tầng cao nhất lén lén lút lút xuống phòng luyện thanh của đám thần tượng chỉ để tống toàn bộ thư tình gửi cho cậu vào thùng rác trước khi cậu phát hiện. Thậm chí anh còn phải dùng quyền lực của Kim gia gọi cho bên nhà mạng điện thoại, ngoại trừ người trong Tứ đại gia tộc, bạn bè thân thiết của cậu ra thì chặn toàn bộ tin nhắn, cuộc điện thoại từ những kẻ khác. Làm tới không thể nào chặt chẽ hơn, cuối cùng anh mới an tâm thở phào. Nhìn Yesung có vẻ hiền hiền, ít nói, trầm lặng, hơi lạnh nhạt vậy thôi chứ bản tính độc chiếm so với Lee Donghae, so với Jung Yunho và so với cả Jo Kyuhyun chỉ có hơn chứ không có kém. Anh không nghi ngờ tình cảm của cậu dành cho anh, nhưng anh sợ những người khác thu hút ánh nhìn của cậu. Yesung muốn cậu chỉ thương mình anh, nhìn mình anh, quan tâm mình anh. Chỉ cần cậu tốt với người khác hơn anh một chút anh cũng không chịu được, cho dù đó là con anh... Yesung cũng không chấp nhận, cũng vẫn ghen tị!!!

– Sungie, anh đừng có suy nghĩ nhiều quá mà _Thấy Ryeowook hoàn toàn không có một chút hiểu biết về sức hút của mình, Yesung hậm hực hừ một tiếng nhưng cũng không tiếp tục đề cập thêm về vấn đề này nữa _Em chỉ quan tâm mình anh thôi mà, người khác họ để ý gì thì kệ họ đi _Nghe thấy cậu nói chỉ quan tâm mình, mặt Yesung mới dãn ra.

– Ừm... _Gật gật đầu, hai mắt sáng rực, Yesung hôn nhẹ lên môi cậu nhưng trong đầu thầm nghĩ nên giải quyết những kẻ dám để mắt tới cậu như thế nào. Dám có ý đồ với vợ anh, làm gì có chuyện đơn giản mà bỏ qua như vậy. Phải tìm cơ hội xử cả đám mới được.

– Vậy anh bồng con qua cho em coi mặt đi _Chớp chớp mắt, Ryeowook cười nói. Bé Yewook vẫn được đặt bên phòng dành cho trẻ sơ sinh, muốn coi mặt bé chỉ còn cách nhờ Yesung bế qua bên phòng bệnh của cậu thôi. Sắc mặt anh vốn có chút tươi tỉnh nghe thấy cậu lại đề cập tới việc muốn nhìn mặt con, thần sắc lập tức sầm xuống như trời sắp mưa.

– Em...

– Em muốn nhìn mặt con, không được à? Sungie, anh là người em yêu thương nhất nhưng em cũng thương con. Đó là con của chúng ta mà... _May mắn cho Yesung vợ anh là người ôn hòa, dịu dàng. Đối với việc độc chiếm của Yesung, Ryeowook chỉ cười khổ rồi khuyên nhủ chứ anh mà lấy phải Changmin, Sungmin, Eunhyuk hay Jaejoong thì...

... đó lại là vấn đề khác...

– Được rồi... _Yesung thở dài, mặc dù đúng là rất ghen tị với Yewook khi đứa nhỏ được Ryeowook quan tâm nhưng dù sao cũng có con ruột của mình, bảo anh ghét anh cũng không sao ghét cho nổi _Em chờ một chút... _Vuốt tóc cậu, anh đứng dậy, đi ra ngoài.

– Wook ~ _Anh vừa đi không bao lâu, cửa lại mở lần nữa, một giọng nữ quen thuộc vang lên. Victoria bước vào, phía sau là Kibum, cả hai nhìn thấy Ryeowook tỉnh, trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ vui mừng _Cậu thấy thế nào rồi? _Bước tới phía cậu, ngồi xuống mép giường, Victoria thân thiết hỏi, đôi mắt quan sát sắc mặt của cậu.

– Ổn, chỉ hơi thấy mệt mỏi thôi _Nhìn hai người mới tới, cậu đáp.

– Vết thương có đau không? _Kibum xoay người đóng cửa, hắng giọng, có chút xấu hổ hỏi về cái vấn đề tế nhị kia. Thấy Kibum bình thường lạnh băng bày ra bộ dạng xấu hổ, Ryeowook phì cười, lắc lắc đầu.

– Không sao, đau thì có đau nhưng giờ thì đỡ rồi _Vết thương ở nơi kia còn hơi đau nhưng để so với lúc sinh quả thực là một trời một vực.

– Appa và umma em sẽ tới sau... _Kéo ghế ngồi xuống bên giường, Kibum nói. Vốn hắn đang ở công ty, Victoria thì đang diễn tập cho vở kịch mới, nghe được điện thoại của Yesung báo Ryeowook tỉnh liền lập tức tới đây. Từ Tập đoàn SJ với phòng tập của đoàn kịch tới bệnh viện gần hơn so với biệt thự của Kim gia. Có lẽ phải một lúc nữa vợ chồng Heechul và Hankyung mới tới được.

– Ủa, anh hai đâu rồi? _Lúc này Victoria mới phát giác ra ông anh 'trốn việc' của mình hoàn toàn không thấy bóng dáng. Không phải nói là chăm sóc Ryeowook sao, thế nào lại chẳng thấy mặt mũi đâu thế này? Cô có chút bực bội cau mày.

– Vic, đừng trách anh ấy, tớ bảo anh ấy bế Yewookie qua đây thôi mà _Cười cười, cậu giải thích _Sungie đã chăm sóc tớ suốt đấy... _Đúng lúc này, tiếng mở cửa lần nữa cắt ngang lời cậu nói. Yesung khóe miệng mỉm cười, tay ôm bé Yewook bước vào. Xem cách bế của anh có chút vụng về nhưng xem ra đã dần quen với việc bế em bé.

– Sao hai người lại ở đây? _Khuôn mặt vốn đã có chút âm u giờ này sầm lại ngay khi nhìn thấy hai vị khách không mời ngồi trong phòng _Wookie, anh bế con tới này ~

Lúc nhìn hai người bọn họ rõ ràng Yesung lộ hẳn vẻ không chào đón vậy mà khi vừa quay qua Ryeowook, lập tức thay đổi 180 độ, trở nên cực kì dịu dàng, ôn nhu... thậm chí còn có chút nịnh nọt. Kibum và Victoria đúng không hổ anh em họ, vô cùng linh hoạt kết hợp với nhau, đồng loạt hừ một tiếng cực kì khinh thường. Ryeowook thấy tình cảnh trước mắt chỉ có thể cười cười cho qua chuyện, không biết nói gì hơn. Victoria vừa nhìn thấy đứa nhỏ trên tay của Yesung, khuôn mặt vốn tràn ngập khinh bỉ với cá tính thê nô của ông anh trai lập tức trở nên sáng rực. Cô đứng dậy, tung tăng chạy tới đón đứa nhỏ từ tay. Oa ~ bé Yewook đúng là siêu đáng yêu mà, đúng là một tiểu thiên thần anh tuấn, về sau nhất định sẽ khiến người người ngước nhìn, người người ngưỡng mộ. Aiz ~ lúc đó ai muốn làm vợ của Yewook nhất định phải được cô đồng ý. Thực là dễ thương, càng nhìn càng thấy dễ thương. Nhéo cái má phúng phính của Yewook, Victoria cười tới sắp ngoác cả miệng. Đáng yêu như tiểu thiên sứ vậy, hoàn toàn chẳng giống lão cha ngàn năm u ám kia, chỉ nhìn thấy mặt đã thấy chướng mắt. Đưa ngón tay tới kế bên miệng của Yewook, cô chọc chọc, thực là mềm ~ Bé Yewook hai mắt lim dim, chép chép miệng, đáng yêu tới mức Victoria chút nữa hét cả lên vì phấn khích. Tại sao đứa nhỏ đáng yêu như vậy không là con cô mà lại là con của ông anh siêu tự kỉ kia??? Yesung thấy em gái yêu thích con của mình cũng chuyển tay để cô đỡ lấy đứa nhỏ, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện một chút dịu dàng khó tả. Anh mà biết trong đầu Victoria nãy giờ chửi mình 100 lần là đồ tự kỉ thực không biết anh sẽ có phản ứng thế nào. Nhưng chắc chắn cái ánh mắt dịu dàng vừa nãy sẽ biến mất không giấu vết. Kibum đưa mắt nhìn đứa nhỏ tên Yewook, hắn không phải người thích trẻ con nhưng đối với đứa cháu này vừa nhìn cũng đã yêu mến. Nhìn khung ảnh ấm áp trước mắt, Ryeowook khẽ nở một nụ cười. Kim gia dù là danh gia vọng tộc, giàu có lại quyền lực nhưng trước giờ không bao giờ xảy ra những chuyện anh em tranh gia tài hết. Yewook có thể sinh ra trong Kim gia thực sự là niềm hạnh phúc. Chỉ là... cho dù Ryeowook có cố muốn phủ định thế nào thì cậu vẫn không thể không chấp mong sao đứa con nhỏ của cậu sẽ không bị nhiễm một số bệnh 'đặc thù về tính cách' của người trong Tứ đại gia tộc. Bình thường là được rồi... cậu chả mong Yewook trở thành lãnh tụ vĩ đại gì đâu, BÌNH-THƯỜNG, chỉ cần thế thôi.

– Được rồi, đưa cho Wookie đi _Cau cau mày, Yesung nói với Victoria _Không phải em còn buổi diễn tập sao. Mau mau trở về đi, nhanh lên ~

– Anh đang đuổi em đấy hả? _Victoria sao có thể không nghe ra ý tứ bên trong.

– Ừ đấy, đuổi đấy, ở lại làm cái gì hả? Vợ chồng con cái người ta xum họp, em ở đây làm cái gì? _Xùy một tiếng, Yesung đưa tay phẩy phẩy, hoàn toàn không trắng trợn bày tỏ ý đuổi khách của mình của mình chứ không thèm che giấu nữa _Cả em nữa, Bum... công ty không phải rất nhiều việc sao. Tới thăm Wookie vậy là được rồi, hai đứa về đi ~

– Không phải nhiều việc đều là nhờ anh mà ra sao _Mặt Kibum sầm lại, ai mới là người hại hắn phải ôm thêm một núi công việc mà vốn do Phó Chủ tịch phê duyệt hả?! Chẳng lẽ hắn lại bảo người tới đưa ông anh họ đáng ghét này lôi về công ty!!!

– Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau mà _Ryeowook cười cười, đứng ra hòa giải. Chuyện anh em nhà này lâu lâu lại phát hỏa với nhau đã trở thành vấn đề thường xuyên, giống như mỗi ngày chúng ta đều ăn cơm, cậu cũng không quá lo lắng _Vic, đưa Yewookie cho mình đi _Hướng Victoria, Ryeowook nói.

– Được _Hoàn toàn thái độ khác hẳn khi nói chuyện với Yesung, Victoria tươi cười, hòa nhã đi tới đặt bé Yewook xuống giường, kế bên Ryeowook. Quả thực Yewook càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy đáng yêu.

– Yewookie ~ _Nhìn đứa con của mình, trong mắt Ryeowook ánh lên sự yêu thương và chiều chuộng không gì tả được khiến Yesung vốn đã có chút ghen tị nay càng nổi lửa. Mặt mũi của anh sầm hết cả lại, lui qua một bên hậm hực một mình khiến hai người Victoria và Kibum vô cùng vui sướng khi thấy người gặp nạn.

– Xem ra sau này sẽ được xem hài kịch dài dài ha ~ _Kibum nhướng mày nhìn qua cô em họ, nói. Xem Donghae với anh trai hắn mùi mẫn thì quả thực rất chướng mắt nhưng xem bố con nhà này tranh sự quan tâm của Ryeowook thì cực kì đáng để trông mong, chờ đợi.

– Rất thú vị _Victoria cười đến âm hiểm, trên đầu dường như mọc ra đôi sừng quỷ.

Hóa ra nhìn người khác gặp nạn lại thú vị tới thế...

Bảo sao Nhị vị phu nhân thường bày trò hành hạ bọn họ sau đó cười sằng sặc cả ngày...

– Sungie, anh lại... nữa sao... _Phát hiện ra thái độ của ông chồng mình không đúng, cậu nhanh chóng nhận ra anh lại dỗi nữa rồi. Một tay ôm Yewook vào sát lòng mình, cậu cười khổ. Thực sự mới chỉ ôm với gọi tên Yewook đã thế này, Ryeowook thực lo cho tương lai sau này của con mình khi có một ông bố thường xuyên ghen tuông.

– Khụ... được rồi, hai người cứ tiếp tục viễn cảnh gia đình đầm ấm đi, tụi này đi đây _Victoria tủm tỉm cười, trêu chọc Ryeowook khiến hai má câu đỏ bừng.

– Vic, đừng có nghe anh ấy nói bậy, cậu cứ ngồi đây chơi hãng _Ryeowook tưởng là vì Yesung tỏ ý đuổi khách khiến Victoria muốn về sớm nên vội nói nhưng cô lắc đầu. Thực ra cô cũng chỉ tới thăm xem Ryeowook tỉnh dậy thế nào mà thôi chứ đúng như Yesung nói, công việc còn một đống, cô cũng phải trở về đoàn kịch.

– Không phải, gần 1 tuần nữa sẽ công chiếu vở kịch. Tớ diễn vai chính, đâu thể lười biếng được _Cô mà thèm nghe theo ông anh tự kỉ kia, nằm mơ!!! Quay sang Kibum, Victoria cười _Bum cũng về luôn chứ hả?

– Ừ _Công việc của công ty đúng là rất nhiều, hơn nữa hắn cũng không tiện ở lại đây làm kì đà cản mũi hai vợ chồng nhà này _Chị đi taxi tới đúng không? Em đưa chị về luôn, đằng nào cũng đi ngang qua bên đoàn kịch.

– Ok, thank you very much ~ _Mặc dù Kibum khá lạnh lùng nhưng với người trong nhà thì vo cùng quan tâm nên Victoria chẳng hề e dè, vui vẻ khoác bả vai Kibum, cười nói _À khoan, nếu đã tới bệnh viện thì qua thăm Hyuk oppa luôn đi _Chợt nhớ ra, cô cũng vài ngày rồi không tới thăm Eunhyuk.

– Anh hai hả? _Khóe miệng Kibum giật giật _Thôi khỏi đi...

– Ủa, sao lại vậy? _Mọi người nhìn khuôn mặt xám xịt lại của Kibum, cực kì tò mò, không rõ tại sao hắn lại như vậy, đồng thanh lên tiếng hỏi. Eunhyuk sẽ không phải lại xảy ra vấn đề gì đấy chứ hả?!

– Haiz ~ chỉ sợ anh ấy giờ không có thời giờ tiếp khách _Nếu hắn đoán không lầm thì anh trai hắn đang làm gì đó rất khó nói với Lee Donghae. Nhìn đồng hồ trên cổ tay trái, từ lúc Donghae phóng khỏi nhà Kim gia tới giờ cũng đã hơn 2h... nhớ cái dáng vẻ hùng hổ muốn hỏi tội Eunhyuk lúc đó... anh trai hắn CHẮC-CHẮN bị ăn sống nuốt tươi!!!

Mặc dù hắn không ưa Donghae...

... thế nhưng phá vỡ chuyện tốt của người, thực sự là không nên chút nào ~

Anh hai, chúc anh ngày mai có thể xuống giường...

Còn về Lee Donghae, có làm gì thì cũng nương tay một chút là tốt lắm rồi...

.

.

.

Trong căn phòng bệnh thuộc khu VIP, bệnh viện riêng của Jung gia một màn 'cảnh xuân' hiện ra khiến cho người ta đỏ mặt. Donghae tựa lưng vào cánh cửa, cả người hắn ngồi bệt xuống sàn nhà. Phía sau là cánh cửa lạnh băng nhưng trước ngực hắn, cơ thể của cậu nóng bỏng không ngừng va chạm. Hai tay của Eunhyuk run run bám chặt hai vai của hắn, đôi môi đỏ mọng chạm vào môi của hắn. Donghae chỉ cảm nhận được một thứ ươn ướt, nóng bỏng, có chút ram rám men dọc theo bờ môi của hắn, luồn vào trong khoang miệng. Cảm nhận hai dòng nước bọt hòa vào nhau, chiếc lưỡi của Eunhyuk liên tục khuấy đảo trong vòm miệng của hắn. Cậu liếm lên răng, lên nướu, mút những dịch bọt của hắn, điên cuồng dây dưa với đầu lười của Donghae. Hai mắt Donghae chỉ có thể mở trừng trừng nhìn Eunhyuk, hắn chưa bao giờ thấy cậu như bây giờ, đầy mị hoặc, tràn ngập vẻ mê người. Cậu, Kim Eunhyuk, một người bảo thủ giờ đang câu dẫn hắn? Hai mắt cậu khép hờ, hơi thở có chút nặng nhọc, hai má ửng đỏ một màu mang theo sự dẫn dụ mê người. Phòng không bật đèn, ánh chiều màu rám đỏ từ phía cửa sổ hắt vào tôn lên làn da trắng mịn như sữa của Eunhyuk. Cậu ngồi trên đùi của hắn, đôi bàn tay đưa lên, từ từ cởi từng cúc áo ra. Chiếc áo tuột xuống khỏi cơ thể có chút gấy của Eunhyuk, lộ ra làn da trắng. Vẫn không thể tin được những gì Eunhyuk đang làm, Donghae quả thực bị dọa cho ngây người. Lúc này nhìn thấy cơ thể mà mình luôn khát khao, nhìn khuôn mặt mê hồn của Eunhyuk, một luồng khí nóng như dồn hết xuống hạ thân của hắn. Ở đũng của chiếc quần tây đắt tiền nhô lên một túp lên. Vì cậu đang ngồi trên đùi hắn cho nên rất nhanh chóng Eunhyuk cảm nhận được nhiệt khí nóng bỏng từ nơi đó. Có chút ngượng nghịu, cậu cọ cọ mông muốn tránh đi chỗ đó, nào ngờ hành động này trong mắt Donghae hoàn toàn trở thành câu dẫn trắng trợn. Donghae hít một hơi, cố gắng nén lại dục vọng của mình, cảm giác toàn thân hắn toát đầy mồ hôi. Hắn thực sự muốn đè ngửa cậu ra, túm lấy cậu, ra vào trong cậu nhưng lúc này... Donghae muốn thử xem Eunhyuk sẽ tiếp tục câu dẫn mình như thế nào. Hóa ra cậu cũng sẽ có lúc như vậy sao? Cậu sợ hắn sẽ rời bỏ cậu cho nên bỏ qua cả sự cứng rắn, bỏ qua cả ngượng ngùng để chấp nhận 'phục vụ' hắn một lần? Cũng được, trước đây toàn hắn chủ động, hắn cũng muốn xem Eunhyuk sẽ làm thế nào...

– Hah... hah... _Donghae cảm thấy phía dưới của mình chướng tới phát điên, chỉ cần nhìn thấy cậu thôi hắn đã cương hết cả lên huống hồ Eunhyuk lúc này lại làm ra hàng loạt những động tác dụ hoặc như vậy _... Hyu... Hyukie... _Giọng hắn khàn khàn.

– Phía dưới khó chịu sao? _Nhìn phía đũng quần nóng rực của hắn, cậu có chút đỏ mặt và bối rối. Cùng là con trai, cậu biết hắn đang rất rất khó chịu.

– Hah... _Ngửa đầu tựa sát gáy vào cửa, hắn cố sức kìm chế.

– Haenie... Haenie... _Giọng của Eunhyuk tràn ngập mị hoặc, có chút nỉ non. Cậu đang tính trườn xuống khỏi đùi hắn, không ngờ hành động này lại bị Donghae cho là cậu chạy trốn, một tay của hắn túm lấy cánh tay của cậu, kéo giật cậu lại _A ~ Haenie... _Động tác của hắn có chút thô bạo khiến cậu giật mình _... a... ừm... hah...

– Hyukie... khó chịu... Hyukie... _Một tay luồn tay tóc, ấn gáy cậu, buộc cậu phải hôn mình. Đầu lưỡi của hắn điên cuồng hôn, mút. Những tiếng nước bọt, tiếng miệng lưỡi va chạm khiến người khác đỏ mặt tía tai không ngừng vang lên.

– Ừm... _Ngực như bị hắn rút toàn bộ khí, Eunhyuk cảm thấy rất khó thở, nhưng cậu không giãy ra. Cậu đã quyết định ngày hôm nay cậu sẽ làm việc kia với hắn, cậu sẽ không trốn tránh. Môi lưỡi hòa vào nhau, cậu cố mút lấy dịch bọt của hắn, hắn cũng muốn nuốt sạch thứ tinh hoa ngọt ngào trong miệng cậu.

Nụ hôn càng lúc càng trở nên điên cuồng, thứ dịch màu trắng trong suốt tràn qua khóe miệng hai người, chảy xuống dưới. Cả hắn lẫn cậu, hai người dường như phát điên rồi, hôn cho tới khi lồng ngực mất sạch khí, cho tới lúc cảm thấy không thể nào thở được nữa mới luyến tiếc buông nhau ra. Cảm giác được dương vật to lớn của hắn mỗi lúc một chướng mạnh mẽ, Eunhyuk không biết sợ cắn răng đưa tay xuống, xoa xoa nơi đó. Đôi mắt của Donghae trợn trắng, hắn không thể tin được cậu làm như vậy!!! Eunhyuk nhẹ nhàng nhắm mắt, dường như muốn che đi xấu hổ, cậu rướn cổ hôn lên má hắn sau đó bàn tay nhẹ nhàng cải ra chiếc khóa quần của Donghae. Khóa vừa mở ra, Eunhyuk run run tay kéo cả viền chiếc quần lót màu đen đang giam giữ con quái thú đáng sợ kia xuống. Vật cứng rắn, thô dài cứ như vậy nhảy ra trước mắt Eunhyuk. Cậu đã từng thấy thứ này rất nhiều lần, nhưng cậu dám thề... cậu vẫn không thể tin được vì sao hắn có thể có được cái kích thước khủng bố kia. Rõ ràng hồi nhỏ cậu vẫn còn nhớ cậu và hắn cũng chỉ ngang ngang, thế nào mà giờ lại có sự khác biệt thế kia? Nhìn cậu cứ ngốc ngốc chăm chú nhìn dương vật của mình, Donghae khe khẽ bật cười. Hắn vẫn còn bực chuyện cậu uống thuốc nhưng nhìn cậu bây giờ vì mình lại chủ động làm những việc như câu dẫn... Donghae quả thực không biết nên làm sao. Giờ hắn muốn giận không biết vì sao giận cũng không nổi nữa. Ngay lúc này, Eunhyuk lại làm một hành động mà Donghae không nghĩ tới, cậu cúi người xuống, cả người bò bên cơ thể hắn, kéo hai đùi hắn ra sau đó dùng đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kia ngậm thứ dương vật thô to kia. Thứ đó của Donghae quả thực quá to, quá dài, quá kinh khủng khiến cho cậu nuốt vào một nửa đã cảm nhận được đỉnh ngọn đâm sâu vào cổ họng. Thoang thoảng bên mũi là mùi vị nam tính, hăng hắc nhưng cậu không một chút nào cảm thấy ghê tởm. Trong đầu chỉ muốn Donghae được thoải mái, càng cố ngậm sâu hơn. Đám lông quăn đen chọc vào má, vào mặt cậu khiến Eunhyuk cả mặt đỏ hết cả lên, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng ừm ừm.

Ngay lúc cảm nhận được sự ấm nóng, thắt chặt nơi khoang miêng của Eunhyuk, Donghae giống như phát cuồng. Ngửa mạnh đầu ra phía sau, hắn gầm lên một tiếng thỏa mãn, sung sướng và nhiều hơn là cả kích động. Cậu sẽ không biết tư thế này của cậu đã phơi bày ra dáng lưng rắn rỏi, mặc dù vẫn còn mặc quần nhưng khi cậu cong người thì đường nét của bờ mông vẫn như ẩn như hiện. Cái trò khiêu khích nửa ẩn nửa hiện này so với trực tiếp phô bày còn gợi cảm hơn cả trăm lần. Có người con trai nào tận mặt nhìn người yêu đang ngậm dương vật của mình, cố gắng lấy lòng mình cho dù đã nghẹn tới đỏ mặt mà còn có thể giữ được bình tĩnh không? Donghae cảm thấy như phát điên, nơi khoang miệng đó ấm ướt mà ấm nóng làm hắn muốn nữa. Bàn tay hắn run run, túm lấy tóc cậu. Hắn đẩy gầm mạnh một tiếng, đẩy hông lên, một chút còn lại được tống thẳng vào miệng của Eunhyuk. Toàn bộ dương vật của hắn từ đầu tới gốc được nằm trong chiếc miệng nhỏ bé của cậu. Dịch vị theo mép miệng trào ứa ra, bởi vì thư đó quá to khiến miệng của cậu có chút bị nứt ra. Eunhyuk bị nhồi nguyên một cây thịt vào miệng, đâm sâu vào cổ họng chỉ toàn mùi dã nam tính đặc trưng của Donghae khiến cậu không thể hô hấp được nhưng cậu cũng không đẩy ra. Mặc cho Donghae nắm lấy tóc mình, chà sát dương vật của hắn với môi cậu, liên tục rút ra rút vào. Dịch vị theo sự di chuyện của Donghae tráo ra, ướt đẵm cả cây thịt lớn đầy cương cứng, chảy xuống cả đám lông nơi gốc. Hình ảnh quả thực dâm đãng tới cực điểm, trong căn phòng vốn đã ngập tràn mùi vị của tình ái. Tiếng thở dốc liên tục vang lên, hơi thở nặng nề nhưng tràn ngập ham muốn, khuôn mặt đỏ bừng đầy dục vọng của Donghae nói cho Eunhyuk biết... hắn đã động dục, đã muốn phát tiết tất cả. Cảm thấy thứ trong miệng mình càng căng to ra, liên tục co giật. Eunhyuk cảm nhận như miệng mình muốn rách thì đúng lúc này Donghae kéo thứ to lớn kia ra khỏi miệng cậu. Hắn hét lên một tiếng, sau đó toàn bộ thứ tinh dịch nóng bỏng, đặc sệt kia bắn thẳng vào mặt cậu. Vì rút ra không hết nên hơn một nửa tống vào trong khoang miệng của Eunhyuk. Mùi vị mằn mặn, đăng đắng lại có chút tanh nồng khiến Eunhyuk khó chịu nhưng cậu vẫn nuốt xuống. Khuôn mặt trắng noãn thanh tú lúc này lại dâm loạn dính đầy dịch trắng đục. Đầu lưỡi không tự giác vươn ra liếm liếm tinh dịch còn vương bên mép, hình ảnh này của Eunhyuk thực sự là lần nữa khơi nên dục vọng của Donghae. Chỉ biết hắn mới vừa phát tiết, còn đang thở hồng hộc lúc này dương vật lần nữa ngóc đầu thẳng đứng dậy. Không hề thua kém gì so với lần đầu, vẫn to lớn tới đáng sợ.

– Hyukie... nói coi, cậu nên làm thế nào? _Donghae nghiêng đầu, nhìn cậu khẽ nhếch mép cười. Đôi tay hắn vươn ra, lau đó chút tinh dịch của chính mình đang dính trên bờ mi của cậu _Tớ... rất khó chịu đấy... _Lẫn trong tiếng thở nồng đậm là dục vọng độc chiếm.

– Haenie, Haenie... _Eunhyuk lần nữa trèo lên đùi Donghae ngồi, đôi mắt cậu tràn ngập si mê, nhìn thằng vào mắt hắn _Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu... _Cúi người hôn lên môi, chiếc lưỡi liếm liếm trên bờ môi ấm áp đầy ngọt ngào của hắn.

– Hyukie... _Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp. Bàn tay dần tìm tới mông của Eunhyuk, từ từ kéo xuống chiếc quần vải. Quần của bệnh viện là quần chun, chỉ cần kéo một cái, toàn bộ 'cảnh đẹp' không chút che giấu được phơi bày ra. Kéo cả xuống quần lót, Donghae nhếch mép cười. Mới ban nãy hắn còn 'gian dâm' với cái quần lót của cậu ở Kim gia, không ngờ lúc này 'mĩ thực' thật sự lại dâng lên tận miệng.

Quả nhiên... Hyukie của hắn tuyệt hơn trăm nghìn lần...

– Hyukie, tớ rất tức giận... _Một ngón tay của hắn theo rãnh mông luồn xuống, vuốt ve nhẹ nhàng nơi huyệt động, xoa nắn đùa giỡn từng nếp gấp đáng yêu đầy mê người.

– Haenie, xin lỗi, xin lỗi... _Nước mắt cậu trào ra, khi nãy cậu thực sự rất sợ, sợ hắn sẽ thực sự bỏ rơi cậu _Haenie, tớ yêu cậu, rất yêu cậu... tớ, đừng bỏ tớ... đừng bỏ tớ nhé... _Giọng cậu nghèn nghẹn, cơ thể run run không mảnh che áp lên người hắn.

– Cởi cúc áo cho tớ... _Hắn ra lệnh, cậu lập tức theo đó cởi từng cúc áo sơ mi cho hắn. Lồng ngực của Donghae rắn chắc, đàn hồi, nóng rực. Cậu cúi người, hôn lên phần nổi trước ngực hắn. Chiếc lưỡi ram rám đánh vòng, mang theo yêu chiều, mang theo cả si mê. Lưỡi của Eunhyuk như lưỡi mèo nhỏ, liếm liếm khiến Donghae cảm thấy rất buồn.

– Tại sao lại uống thuốc? Cậu không muốn có con với tớ? _Donghae hỏi, đôi mắt thâm thúy nhìn Eunhyuk đang cắn mút, để lại những vết hồng trên làn da màu lúa mạch của hắn. Bàn tay túm lấy cằm của cậu, nâng mặt cậu lên _Hyukie, vì sao?

– Haenie, tớ... _Cậu cụp mắt xuống, trong mắt tràn ngập lệ _... khi đó chúng ta hoàn toàn không hẹn ước, tớ cũng không rõ mối quan hệ của chúng ta là gì. Haenie, tớ yêu cậu, nhưng tớ không biết cậu có yêu tớ hay không, hay tất cả chỉ là vì tớ tự mình ảo...

– Không yêu, vì sao tớ lại làm tình với cậu? Cậu nghĩ tớ thiếu người tới mức đi làm tình với người bạn thanh mai trúc mã của mình? _Giọng hắn có chút tức giận cắt ngang lời của cậu khiến Eunhyuk giật mình.

– Haenie...

– Hyukie, tớ biết ngày xưa là tớ làm tổn thương cậu, là tớ ích kỉ, tớ ngu ngốc... tớ, cho tới khi mất đi rồi mới biết quý trọng. Tớ đã chịu trừng phạt 2 năm, còn chưa đủ sao? _Lắc lắc đầu, trong mắt Donghae ánh lên tia đau đớn, chua xót. Hai năm, hai năm kia tựa như địa ngục của hắn _Hyukie, tớ đã làm mọi thứ vì cậu, cậu chưa bao giờ tin tưởng tớ sao?

Tin tưởng vào tình yêu của hắn, cậu có hay không?

– Không, không, Haenie... không phải không tin tưởng tình yêu của cậu mà là tớ không tin vào bản thân mình _Eunhyuk khóc nức lên, lắc đầu vội nói _Tớ... tớ thực sự không dám tin bản thân mình có thể khiến cậu yêu, tớ sợ một lúc nào đó... một lúc nào đó cậu sẽ không yêu tớ nữa...

– Hyukie... _Nhìn cậu khóc, trong lòng hắn đau đớn vô cùng. Vòng tay ôm chặt cậu, để cậu dựa vào ngực hắn, cảm nhận dòng lệ nóng bỏng rơi trên da của mình, hắn ôn nhu hôn lên môi, lên má, lên mũi, lên mắt của cậu. Như an ủi, như chấn tĩnh...

– Đứa nhỏ, tớ muốn có... nhưng đứa nhỏ không có appa, tớ không muốn... Haenie, cậu hãy tin tưởng tớ, tớ thực sự không cố ý làm tổn thương cậu, không phải không tin tưởng cậu _Hôn vội lên môi của hắn, cậu cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn đang vuốt ve sống lưng của mình. Đôi môi của hắn đang nhấm nháp, nuốt đi lệ của cậu.

– Được, tớ tin tưởng... vậy, Hyukie, chúng ta có con đi, sinh cho tớ một đứa... được không? _Nhẹ nhàng vuốt tóc Eunhyuk, Donghae thở dài. Cho tới cuối cùng bản thân mình vẫn không sao giận được cậu.

– Chỉ cần là con của tớ và Haenie, cho dù bao nhiêu cũng được... _Nghiêng đầu, cậu mỉm cười, hạnh phúc nói _Tớ yêu cậu, Haenie... cậu có yêu tớ không?

– Yêu _Một từ, chắc nịch, đầy khẳng định _Không chỉ yêu mà còn muốn lấy cậu, muốn cậu trở thành vợ của tớ, chỉ thuộc về một mình tớ. Cho dù là con của tớ và cậu cũng không được phép quá gần gũi với cậu _Hắn chợt nhớ tới chuyện Yunho và Kyuhyun mặt mày tái mét đứng trước cửa phòng sinh của Ryeowook...

Sinh con, hắn muốn... nhưng nếu đau như vậy...

... tính sau đi, dù sao hắn đang muốn tận hưởng thế giới hai người...

Đứa con, chỉ cần Eunhyuk đáp ứng, vậy thì khi nào sinh chả được...

Bây giờ giữa cậu và hắn chưa cần thêm người thứ ba...

– Nhưng mà... Hyukie, cậu đã dụ dỗ tớ, vậy hôm nay nên dụ dỗ tới cùng đi chứ _Tuy là vụ kia hắn bỏ qua nhưng cậu đã hại hắn cương tới mức thế này, đâu thể qua loa là xong. Ghé vào tai cậu, hắn thì thầm đầy dụ hoặc _Hyukie ~ nhìn coi, nơi này của tớ chướng đau, khó chịu lắm, tớ muốn đút vào nơi kia của cậu...

– Haenie... _Mặt mũi Eunhyuk đỏ bừng, tròn mắt nhìn vẻ mặt như mèo vớ được cá của hắn. Những lời của hắn nói ra quả thực là quá thẳng thắn và rõ ý...!!!

– Coi này... _Cầm lấy tay của cậu đặt vào dương vật nóng rực của mình, hắn cảm nhận được sự run rẩy của Eunhyuk _... thứ này, muốn tiến vào trong cậu. Tớ sẽ cho cậu đứa con, Hyukie của tớ... _Lộ ra vẻ vô lại và gian tà, ngón tay đặt ở trước u huyệt của cậu khẽ vuốt ve khiến Eunhyuk rùng mình.

Hắn giống như đùa bỡn, chỉ vuốt ve ở ngoài mà không chịu tiến vào bên trong. Cậu cảm giác nơi đó thực sự rất ngứa, rất ham muốn Donghae, mỗi lần ngón tay hắn khẽ vuốt ve nếp khúc thì cậu có thể cảm nhận được một tia điện xẹt qua cơ thể. Cả người cậu nhũn ra, dựa vào lồng ngực Donghae. Hắn gian tà cười, thu lại bàn tay đang đặt phía mông của cậu, lại chạm vào phần nam tính phía trước của Eunhyuk. Thứ đó của Eunhyuk so với Donghae quả thực nhỏ và đáng yêu hơn nhiều. Dương vật của Donghae to lớn, dài thô lúc này vì dục vọng trở nên cứng như đá, trên thân từng sợi gân lớn nổi lên, da thịt tím cả lại... trông thực sự cực kì đáng sợ. Của Eunhyuk dưới sự vuốt ve, yêu chiều của Donghae mà cũng dần ngóc đầu dậy. Từ cổ họng của cậu phát ra những tiếng rên rỉ khát khao lại có phần thỏa mãn. Hai mắt của Eunhyuk khép hờ vào, vẻ mặt đỏ bừng đầy động dục. Động tác của hắn ngày càng nhanh, thích thú nhìn từng biểu hiện xinh đẹp của Eunhyuk cho tới khi tinh hoa của cậu tuôn trào trong lòng bàn tay của hắn, bắn đầy trên bụng của cả hai. Donghae phải thừa nhận bình thường Eunhyuk ôn hòa lại có chút nghiêm túc nhưng khi động tình lại đẹp và dụ hoặc tới kinh người.

– Hyukie, tớ muốn vào... nhưng mà nếu không chuẩn bị nới lỏng nơi đó, cậu sẽ bị thương _Giọng của hắn khản đặc, mồ hôi toát đầy trên trán, dường như đã tới nhẫn nại cuối cùng. Eunhyuk mới qua cơn thăng qua, còn chưa tỉnh táo hắn, chưa hiểu ý hắn thì Donghae lại nói tiếp _Hyukie, cậu tự mình nới lỏng nơi đó đi.

– Nới... nới... nới lỏng... _Cả người như bị sét đánh, Eunhyuk cứng đờ, lắp bắp.

– Đúng, tự cậu làm đi... _Hắn đã nói mà, hắn muốn trừng phạt. Mỉm cười, Donghae vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của Eunhyuk _Vì tớ, tớ muốn xem vẻ dâm đãng mê người nhất của cậu. Hyukie, dạng hai chân ra đi...

– Hae... Haenie... _Eunhyuk hít một hơi, cố lấy lại bình tĩnh. Cậu tưởng hắn đùa nhưng nhìn con ngươi tràn ngập dục vọng của hắn... cậu biết hắn không hề đùa, là nói thật, là muốn cậu tự làm thật. Cúi đầu, cắn cắn môi dưới, Eunhyuk dằng co cuối cùng cũng quyết định làm theo lời của hắn.

– Rất đẹp... _Nhìn Eunhyuk ngồi trên người mình, hai chân cậu dang rộng ra hai bên để lộ nơi u huyệt mê người _Hyukie, liếm đi _Cầm lấy hai ngón tay của cậu, hắn nói. Cậu rụt rè cuối cùng vẫn đưa lưỡi ra, liềm mút chính hai ngón tay của mình. Cho tới khi hai ngón tay dính đầy dịch vị, nước bọt hắn mới để cậu rút hai ngón tay ra _Được rồi, cho vào đi.

Có chút cứng người nhưng Eunhyuk thầm nghĩ... đã tới lúc này rồi còn muốn quay lại sao. Được, cho thì cho... Nhìn vẻ tráng sĩ một đi không trở lại của Eunhyuk, Donghae có chút buồn cười nhưng hắn vẫn không buông tha cho cậu. Hai đầu ngón tay dính toàn dịch bọt của Eunhyuk run rẩy đưa tới u huyệt đang được phô bày toàn bộ trước mặt hắn. Một tay cậu chống xuống, để người hơi ngửa về phía sau làm điểm tựa, hai đầu ngón tay khẽ len vào trong nơi tư mật riêng. Donghae dám thề là hắn muốn phun máu mũi ngay khi nhìn thấy cái cảnh dâm mĩ cùng cực này. Trời đất ạ, Eunhyuk ở trước mặt hắn đang tự mình nới lỏng nơi đó. Máu trong cơ thể của Donghae dường như đang sôi lên, điên cuồng hưng phấn. Nhìn nơi đó của Eunhyuk đang cắn mút hai ngón tay của chính cậu, khung cảnh này đẹp hơn bất kì thứ gì trên đời. Eunhyuk theo lời của Donghae, kìm chế được cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm nhập, dần dần cử động ngón tay. Hai mắt cậu nhắm chặt lại, cảm giác dường như mặt mình sắp xuất huyết rồi. Hắn không kìm được hưng phấn. vươn bàn tay ra chọc thẳng hai đầu ngón tay vào miệng của Eunhyuk. Bị đánh úp bất ngờ, Eunhyuk chỉ có thể trợn mắt cảm nhận từng đầu ngón tay của Donghae đang trêu đùa trong miệng cậu. Dịch vị không kịp nuốt xuống theo đường nét từng ngón tay của hắn chảy nhễu xuống, ướt đẫm cẳng tay của Donghae. Cảm thấy ngón tay đủ ướt át, Donghae rút ra, Eunhyuk còn chưa kịp hiểu hắn muốn làm gì thì ngay lập tức phía u huyệt bị banh rộng ra, hai đầu ngón tay của Donghae thô bạo che vào. Nơi đó vì hai ngón tay của cậu đã cảm giác được chướng đầy, giờ thêm hai ngón tay của Donghae, Eunhyuk đau tới nhăn cả mày vào. Donghae đâu như Eunhyuk, hai ngón tay của hắn liên tục quấy động, cảm nhận từng chút chặt chẽ nơi vách tràng. Thực mê hồn... hạ thân của Donghae lần nữa chướng thêm, gần như muốn nổ tung tới nơi rồi.

– Hyukie, rút ra... _Giọng hắn khàn và trầm không thể hơn, pha lẫn theo là tiếng thở hồng hộc. Eunhyuk nghe theo, rút ngón tay ra, không ngờ câu tiếp theo của Donghae càng làm cậu chao đảo _Cầm lấy dương vật của tớ, ngồi xuống...

– Ngồi... ngồi... _Thật sự phải làm thế sao? Cậu căng thẳng lại có chút bị dọa sững sờ nhìn hắn. Nhìn thấy Donghae dường như đã không thể nào chịu được nữa rồi, nếu cậu từ bỏ hắn thực sự sẽ bị nghẹn chết mất. Eunhyuk lần nữa nuốt nước miếng, cầm lấy dương vật thô to của hắn. To thế này, đâm vào liệu cậu có chết không? Thực sự Eunhyuk khóc không ra nước mắt mà...

– Hyukie, nhanh lên, tớ muốn cậu... _Thấy cậu lưỡng lự, hắn giục vội. Hắn thực sự chịu sắp không nổi rồi, mồ hôi túa ra như mưa, người nóng hầm hập.

– Nhưng... đau lắm... _Cậu mếu méo.

– Cậu từng nói 2 năm chúng ta chưa từng làm, cậu sợ đau. Hyukie, cậu đã quên là khi cậu chưa lấy lại được trí nhớ, chúng ta đã làm một lần rồi. Đừng hòng lấy cớ này thêm một lần _Khi đó hắn không phải quên là bọn họ đã làm khi cậu vẫn mang danh phận của Lee Hyukjae nhưng vì cơ thể cậu chưa khỏe nên hắn đã tha, lần này thì đừng hòng.

Eunhyuk đau khổ, hóa ra cậu bị hắn bóc bài rồi. Cắn chặt môi, Eunhyuk cầm lấy dương vật to lớn của hắn, kéo người nhích lên. Đặt đỉnh dương vật ngay trước u huyệt nhỏ bé của mình, cả người Eunhyuk cũng toát mồ hôi lạnh nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định làm. Dù sao đã xác định tình cảm với Donghae, hôm nay có thể thoát nhưng sao có thể thoát cả đời. Đằng nào cũng chết, chết sớm hay muộn thì có khác gì nhau?! Nhắm chặt hai mắt, Eunhyuk từ từ ngồi xuống. Vật cứng thô to như thanh sắt từ từ đâm vào trong cậu. Mặc dù u huyệt đã được chuẩn bị nhưng Eunhyuk vẫn đau tới lạnh người. Mồ hôi chảy ra như mưa, chầm chậm nhìn xuống cơn đau đớn, cậu kiên nhẫn từ từ ngồi xuống. Donghae cũng biết bản thân mình bắt cậu làm điều này cũng hơi quá cho nên dù hắn sắp phát điên vì dục vọng đi chăng nữa, hắn cũng không giục cậu. Cho tới khi nơi đó nuốt toàn bộ tới gốc dương vật thô to của hắn, cả hai âm thầm thở ra một hơi. Eunhyuk có thể cảm nhận được Donghae đang ở trong mình, nóng tới muốn thiêu đốt toàn bộ những gì thuộc về cậu. Ngay khi cậu còn đang thở phào chỉ thấy Donghae hô lên một tiếng, hai tay túm chặt eo của cậu, không để cậu dần dần thích nghi độ lớn khủng khiếp của hắn đã mạnh mẽ di chuyển. Khoác hai chân qua hai cẳng tay, hắn thẳng lưng dậy, điên cuồng nâng cậu lên thả cậu xuống. Tư thế này khiến cây thịt nóng rực của hắn cắm thật mạnh thật sâu trong cơ thể cậu. Hắn quá quen với cơ thể của cậu rồi, hắn biết mọi điểm nhạy cảm của cậu. Mỗi một lần va chạm là một lần đánh sâu vào trong cậu, Eunhyuk chỉ biết điên cuồng la hét, hai tay cậu bấu chặt vào vai của hắn, để lại những vết móng tay hồng nhạt in trên làn da lúa mạch rắn chắc.

– A... hah... hah... ah... nhẹ... hah... chậm, Hae... Haenie... chậm... _Tốc độ luật động của hắn dường như muốn phá nát cơ thể của cậu ra vậy. Đau đớn và khoái cảm như con sóng ngầm không ngừng đánh úp cậu, khiến cậu trầm mê không thoát nổi ra.

– Hah hah... hah... Hyukie... Hyukie... _Hắn vồn vã cắn mút hai điểm hoa trên ngực cậu vừa điên cuồng ra vào trong cậu. U huyệt nhỏ bé giờ này đang điên cuồng cắn mút dương vật to lớn của hắn. Hắn đâm vào vừa mạnh vừa sâu. Tiếng va chạm của cơ thể và cả tiếng thở dốc, rên rỉ đan vào nhau tràn ngập dâm mĩ

– A... ah... đừng... đánh... ah... hah... chỗ đó... _Đỉnh đầu của hắn liên tục va chạm vào nơi nhạy cảm nhất, dịch dạ dày của cậu liên tục tiết ra. Theo vách tràng co bóp, những nước nhầy nhụa, bóng loáng dính trên thân dương vật được điên cuồng va chạm trong cơ thể cậu chảy ra. Tiếng tí tách khi nước rơi xuống nền nhà khiến cậu nghẹn ứ họng vì ngượng.

– Yêu cậu... hah... hah... yêu cậu, tớ yêu cậu... ah... Hyukie, Hyukie của tớ, vĩnh viễn... vĩnh viện... hah... không được rời xa tớ... không được... _Túm lấy hai cẳng tay của cậu, hắn ôm cậu xít xao, làm cho hai cơ thể không có bất kì một khe hở.

– Haenie, Haenie... cho tớ... ah... đứa con... hah... Haenie... Haenie của tớ....

Cổ ngửa ra phía sau, Eunhyuk lúc này cũng giống như mất trí rồi. Cậu ham muốn hắn, muốn hắn cho cậu nhiều hơn nữa. Tình yêu của hắn, độc chiếm của hắn, bá đạo của hắn, cơ thể hắn, linh hồn của hắn... tất cả, tất cả phải thuộc về cậu. Sự ôn nhu của hắn, chăm sóc của hắn, nụ cười của hắn, sự chiều chuộng, khi hắn khóc, khi hắn động tình... chỉ có cậu mới được nhìn thấy hắn một cách chân thật nhất, chỉ duy nhất có cậu. Ôm chặt lấy cơ thể của người bạn thanh mai trúc mã mình yêu nhất, cậu nức nở khóc... khóc vì hạnh phúc, liên tục nhận sự va chạm, sự khát khao điên cuồng của Donghae. Hai mươi năm, là hai mươi năm, hai mươi năm ngoài hắn cậu chưa từng yêu bất cứ ai. Đã không thể nào buông tay rồi, đã không còn cách nào quay đầu, cũng không còn cách nào hối hận. Kim Eunhyuk cậu yêu Lee Donghae, vĩnh viễn chỉ yêu mình hắn, đời này kiếp này chỉ yêu có mình hắn. Không thể xa nhau nữa, không thể nào mất nhau thêm nữa. Bấu chặt vào vai của Donghae, cậu tiếp nhận nụ hôn của hắn, cuồng loạn mà độc chiếm. Chỉ có cậu mới có thể gần gũi hắn như vậy, chỉ có cậu... Cậu cũng ích kỉ, cũng rất độc chiếm, cũng rất khát khao, càng nhiều hơn cả chính là yêu hắn tới vô pháp dứt ra.

– Haenie, Haenie... chỉ yêu mình tớ, chỉ yêu mình tớ... _Từ trong sâu thẳm trái tim, cậu hét lên, mang theo cả nguyện cầu, cả khát vọng. Đời này cậu chỉ yêu hắn, kiếp này chỉ thuộc về hắn. Cậu muốn có đứa con của hắn, cậu không muốn tiếp tục lo sợ, nhút nhát nữa. Cậu tin tưởng hắn, người con trai có tên Lee Donghae này...

– Yêu mình cậu, vĩnh viễn, vĩnh viễn chỉ yêu mình câu... Hyukie... _Dường như cảm nhận được tâm ý của cậu, hắn ôm chặt cậu, càng tăng thêm sự luật động va chạm. Từng lần ra vào như xoắn sâu vào trong cậu, cảm nhận sự co bóp mê người của cậu.

Chỉ có hắn mới có thể chạm vào cậu, chỉ có hắn mới có thể được cậu quan tâm, lo lắng, chỉ có hắn là đặc biệt với Eunhyuk. Người con trai này là thanh mai trúc mã của hắn, người con trai này yêu hắn hơn 20 năm, chờ hắn biết bao nhiêu lâu. Là hắn làm tổn thương cậu, là hắn có lỗi, hắn nguyện dùng cả đời để yêu cậu, chiều cậu, sủng cậu, thương cậu, đau cậu, chăm cậu, bảo vệ cậu... Nụ hôn đầu của cậu, lần đầu của cậu, mối tình đầu tiên của cậu,... tất cả những gì lần đầu của cậu, đều trao cho hắn. Nụ hôn đầu của hắn, lần đầu của hắn, tình yêu đầu của hắn,... tất cả những gì lần đầu thuộc về hắn cũng trao cho cậu. Bên nhau từ nhỏ, từ khi sinh ra vốn đã là của nhau rồi. Ngay từ lần đầu tiên mở mắt ra khi tới thế gian này, Eunhyuk đã ở bên hắn rồi. Quá khứ qua rồi, mọi đau khổ qua rồi... hắn tuyệt đối không bao giờ cho phép bất kì ai làm tổn thương cậu nữa. Hắn sẽ không mắc sai lầm nữa. Bao nhiêu hiểu lầm, quá đủ để dằn vặt cả hai người họ, mang tới biết bao ám ảnh đau khổ... giờ đây hãy sống vì tương lai đi. Eunhyuk kiên cường, Eunhyuk ôn hòa, Eunhyuk dịu dàng, Eunhyuk tài năng, Eunhyuk hay lo nghĩ, Eunhyuk bướng bỉnh, Eunhyuk giận dữ, Eunhyuk dữ dằn,... tất cả thuộc về cậu hắn đều yêu. Dù cậu là Đại thiếu gia của Kim gia hay là Kiến trúc sư thiên tài EH hay là một Bloody bị người ta gọi là quỷ khát máu... với hắn cậu chỉ là Eunhyuk, Hyukie mà hắn yêu nhất, thanh mai trúc mã cùng lớn lên với hắn. Khát máu thì sao? Đôi tay đầy máu thì sao? Giết người thì sao? Cùng với hắn, cùng với tình yêu của họ có liên quan tới nhau sao? Cho dù trời sập xuống hắn cũng cùng cậu chống đỡ. Hắn có thể không mạnh như Jung Yunho, nhưng bất luận ai trên thế gian này cũng không thể nào có thể yêu thương, che chở cậu như hắn. Mọi tội lỗi của cậu... hãy để hắn gánh lấy toàn bộ. Eunhyuk của hắn, chỉ cần ở bên cạnh hắn, để hắn chăm sóc, chiều chuộng, yêu thuong và bảo vệ cậu là đủ rồi.

– Ah... ah... ah... ah... AH!!!!!!!!!!!!!!!! _Cảm giác vách tràng của mình co rút, cảm nhận được sự luật động của Dongahe mỗi lúc càng trở nên kịch liệt, Eunhyuk ngửa cổ, hét to một tiếng rồi bắn ra toàn bộ tinh hoa của chính mình.

AH!!!!!!!!!!!!! _Donghae mồ hôi mướt mải, gầm lên một tiếng, cả cơ thể dồn sức đâm sâu vào trong cơ thể của cậu. Dương vật co giật mạnh mẽ lúc này phun ra nhiệt lượng tinh dịch đặc sệt, bắn sâu vào trong Eunhyuk. Cậu chỉ cảm thấy cả người mình dường như bị thứ dịch nóng bỏng kia thiêu đốt hết rồi.

– Haenie... Haenie... _Cổ họng cậu khàn đi vì hét quá nhiều, dựa vào người của Donghae, cả hai liên tục thở dốc. Tinh dịch Donghae bắn ra quá nhiều, mặc dù dương vật vẫn trong cậu nhưng men theo nơi cả hai kết hợp vẫn len lỏi ra một chút.

– Hyukie của tớ, Hyukie của tớ... nói đi, nói yêu tớ... _Đôi mắt của Donghae như có lửa, hôn lên môi của cậu, ôm chặt cơ thể cậu như muốn đem cậu hòa vào người mình.

– Haenie, đời này kiếp này... chỉ yêu cậu, vĩnh viễn chỉ yêu cậu...

– Không, là đời đời kiếp kiếp. Kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa,... Hyukie, đừng bao giờ hòng thoát khỏi tay tớ. Cậu, vĩnh viễn thuộc về tớ _Bá đạo đem lời của Eunhyuk sửa đi, Donghae tuyên bố. Eunhyuk nằm trong lòng của hắn, khẽ mỉm cười. Được, đời đời kiếp kiếp, không xa lìa nữa. Cậu tự nguyện thuộc về hắn, vĩnh viễn...

– Ah ~ _Cảm nhận được đột nhiên cơ thể mình nhẹ bẫng đi, hai chân cậu theo phản xạ quắp chặt lấy hông của hắn. Lúc này cậu mới phát hiện mình đang bị hắn bế bổng lên. Nơi đó của hai người vẫn chặt chẽ gắn kết _A ~ Hae... Haenie...

– Xin lỗi, tớ không để ý rồi... _Nhìn vết thương ở tay và hông của Eunhyuk hơi nhiễm màu hồng đỏ, xem ra đã làm nứt vết thương rồi. Hắn bế cậu toan đi về nhà tắm nhưng không ngờ Eunhyuk lại chỉ về phía giường _Sao thế? Đau không? _Lo lắng nhìn vết thương của Eunhyuk, hắn luống cuống đặt cậu xuống giường.

– Không sao _Nhìn người con trai mới trước đó bá đạo độc chiếm cậu, bây giờ lại ôn nhu lo lắng như thế... trong ngực của Eunhyuk giống như có một dòng mật ngọt chảy đầy vào. Rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc kinh khủng ~

– Thực sự không sao? _Nhớ tới vết thương của Eunhyuk trước khi được chữa trị, lông mày của hắn bất giác nhíu chặt vào.

– Thật sự không sao. Vết thương liền rồi, hơi nứt cũng không thấy đau _Cậu là nói thật, cậu thực sự không thấy đau. Hồi trước, khi là Bloody, cậu bị thương còn nhiều hơn thế này nhiều. Nghĩ lại... hai má Eunhyuk ửng đỏ, khi làm tình ngoài Donghae ra, cậu đâu có nghĩ được nhiều thế. Ngoài khoái cảm ra, cậu thực sự không cảm nhận được đau đớn do vết thương bị nứt.

– Chờ chút, tớ băng bó lại cho cậu _Dù sao Donghae vẫn không an tâm lắm. Hắn từ từ rút ra dương vật nãy giờ vẫn nằm trong cậu.

Dương vật của hắn lúc này đã hơi cương cứng. Ban nãy bế cậu, theo động tác đi lại có chút... xóc lên xóc xuống. Thứ đó ma xát với vách tràng ấm nóng mê người của cậu... Donghae cho dù cố nhịn lắm nhưng quả thực vẫn không được. Hắn đâu phải thánh, hắn là người mà, sao có thể chịu được khi thân mật với người yêu. Chỉ là nếu bình thường hắn nhất định sẽ không buông tha nhưng hiện tại vết thương của cậu còn chưa lành, lại vì 'yêu thương' quá mức mà nứt ra, hắn chẳng còn tâm tình nữa. Nén xuống dục vọng, haiz ~ cùng lắm chút vào nhà vệ sinh tự mình giải quyết. Mất đi vật chặn bên trong, tinh dịch trắng đục ồ ạt tuôn ra khỏi cửa u huyệt, mang theo chút tơ máu... xem ra Donghae vẫn là có chút thô bạo. Nhưng mà cả Eunhyuk và Donghae lúc này đều không ai để ý tới chuyện ban nãy thô bạo làm cậu bị thương nặng hay nhẹ, hắn ngẩng người nhìn cảnh tượng trước mắt, tay vội vàng bịt chặt lỗ mũi... cảnh này cũng quá mức dâm mĩ đi. Nhìn tinh dịch chảy ra, thấm ướt cả ga trải giường, phía hai bên đùi trong ẩm ướt cực kì khiến Eunhyuk cực kì thẹn thùng. Donghae hít một hơi cố chấn tĩnh, đáng tiếc trong phòng ngoài mùi hăng hắc của tinh dịch ra chỉ còn mùi của nồng ái còn dư lại, chỉ làm dục hỏa trong người mỗi lúc một dâng cao. Thứ thô to của hắn giống như không biết tiết chế, lần nữa ngẩng đầu lên cương cứng. Không ổn, thực sự là cực kì không ổn... hắn lúng túng quay người đi không dám nhìn Eunhyuk. Cậu còn đang bị thương, cậu còn đang bị thương,... hắn tự nói với chính bản thân mình.

– Tớ... tớ đi tìm băng, sau đó... sau đó tớ sẽ đưa cậu vào nhà tắm rửa sạch... _Hắn đang nói dở chợt cảm nhận bàn tay ấm áp, mềm mại của Eunhyuk nắm lấy tay mình. Donghae than thầm trong lòng, trời ạ... cậu không biết là hắn đang kiềm chế sao _Hyukie, buông...

– Haenie, quay lại nhìn tớ đi, được không? _Giọng Eunhyuk ngọt ngào vang lên, mang theo mị hoặc kinh người. Donghae lý trí nói không được nhưng cuối cùng... vẫn quay lại.

– Hyu... Hyukie???

Đập vào mắt hắn là một cảnh tượng không thể nào tưởng tượng được. Eunhyuk toàn thân lõa thể ngồi trên giường, hai chân cậu dạng ra theo hình chữ M tràn ngập câu dẫn, hai má đỏ bừng, đôi mắt khiêu gợi nhìn hắn. Hai tay cậu run rẩy, chạm vào phía hai đùi non, banh ra càng làm lộ ra u huyệt có chút sưng đỏ. Nơi đó tinh dịch hắn còn lưu lại vẫn đang chảy ra không ngừng, ướt đẫm cả ga giường. Cảnh tượng này càng làm cổ hắn khô khốc, đầu lưỡi bỏng rát. Thực sự mị hoặc, thực sự câu dẫn con người ta đi vào tội lỗi. Donghae liên tục gào thét trong đầu không được, không được,... nhưng đôi chân không kìm chế được bước vào gần cậu. Cảm giác da thịt khi hai bàn tay chạm vào nhau như thiêu đốt hắn. Hắn hiểu Eunhyuk làm như vậy là như thế nào, nhưng mà... cậu đang bị thương, hắn không thể không biết tiết chế. Cắn răng, hắn cố gắng rời đi ánh mắt, không thể tiếp tục nhìn vào cảnh đẹp tuyệt diễm kia được nữa, bằng không mọi cố gắng của hắn đều đi tong.

– Hyukie, không cần làm thế... tớ có thể tự giải quyết, cậu đang bị thương...

– Haenie, tớ muốn cậu... _Âm thanh như mê hoặc kéo lại sự chú ý của Donghae, Eunhyuk càng banh rộng hai chân ra để câu hoặc hắn. Chỉ với Donghae cậu mới làm như vậy, cậu muốn hắn, khao khát hắn _Chúng ta làm nữa đi, Haenie... cho tới khi cậu cảm thấy thỏa mãn.

– Hyukie, cậu đang bị thương _Cảm giác mình sắp không thể nào khống chế được con dã thú rtong bản thân, Donghae nghiến răng nghiến lợi cố kìm xuống dục vọng. Eunhyuk có hiểu là cậu đang đùa với lửa không hả?!

– Không sao, vết thương không đáng kể _Eunhyuk lắc đầu, cậu vòng tay ôm lấy eo hắn, bờ môi không biết vô tình hay cố tình lướt qua đỉnh dương vật cương cứng kia... lần nữa thành công làm bùng lên ngọn lửa dục vọng không sao kiềm chế được trong hắn.

H-Y-U-K-I-E, cậu sẽ hối hận _Gầm lên, Donghae dường như đánh mất toàn bộ ý chí, đè mạnh cậu xuống giường _Cho cậu một cơ hội nữa để thay đổi, Hyukie!!!

– Tớ muốn cậu, muốn con của chúng ta _Đôi mắt của Eunhyuk ánh lên tia cười hạnh phúc. Cậu muốn, đã quyết định và sẽ không thay đổi. Donghae biết Eunhyuk đã quyết rồi, nếu như vậy... được, hắn sẽ không cần tiết tục giả vờ làm chính nhân quân tử nữa.

– Đã thế, như cậu muốn _Hắn sẽ không buông tha, tuyệt đối không buông tha _Hyukie của tớ... cho dù cậu có gào khóc đòi dừng, cũng không được nữa rồi!!!

.

.

.

Kibum nhìn Tứ vị phụ huynh cùng Kyuhyun và Sungmin phía sau mình, trong mắt lộ ra chút khó xử. Hiện tại bảy người bọn họ đang đứng trước cửa phòng bệnh của Eunhyuk. Không ai nói với ai lời nào nhưng ai cũng biết được ngày hôm qua Donghae và Eunhyuk đã làm gì. Tứ vị phụ huynh cùng hai người Sungmin và Kyuhyun chỉ nghe Kibum tóm gọn lại mọi chuyện, chẳng cần Kibum nói thêm gì, tới đoạn Donghae hùng hổ phóng xe từ Kim gia tới bệnh viện... kết cục sau đó người ngu mấy cũng biết. Với cá tính bá đạo của Lee Nhị thiếu gia, khẳng định Eunhyuk thảm rồi. Thực sự là mọi người không hề nghĩ tới Eunhyuk lại sử dụng thuốc tránh thai. Aiz ~ thế mà Donghae không nổi khùng lên mới là lạ đấy. Hankyung và Kangin có chút lo lắng, hai người họ quá biết tính cách của Donghae, cũng hiểu tâm trạng của Donghae, chỉ sợ nhỡ Donghae nổi khủng lên làm Eunhyuk bị thương. Ngược lại, Heechul và Leeteuk thì như hai con kanguro, nhảy tưng tưng vì hưng phấn. Từ tối qua tới giờ, nói cái gì mà hết 'chơi SM' với cái gì mà 'trừng phạt' rồi gì mà 'dây trói, còng xích'... Sungmin chỉ có thể giống Kibum, âm thầm hi vọng Eunhyuk sau 'bão' có thể cử động được thắt lưng. Anh rất là hiểu có dư vị bị một con thú động dục đè thẳng cẳng trên giường phát tiết. Đó là chưa kể em trai anh là một tên hoàn toàn chẳng biết tí ôn nhu nào, khẳng định Eunhyuk sẽ rất đau đi. Nghe nói lần đầu tiên của hai đứa chúng nó sập giường, Sungmin đánh cái rùng mình, rốt cục Donghae làm thế nào mà lay được sập cả giường hả??? Anh thực ngưỡng mộ Eunhyuk, thế nào mà có thể chịu được như thế ngay lần đầu tiên. Sungmin nào biết cậu cũng đâu có muốn bị 'hành hạ' tới sức cùng lực kiệt như thế, chỉ là một chút sức lực cử động còn chả có, chỉ đành để mặc con cá nào đó làm cho sống chết không biết. Hơn nữa Sungmin cũng đã quên bản thân mình trước đây khi Kyuhyun bị trúng thuốc cũng bị đè tới đè lui hơn 50 lần, anh so với cậu sức dẻo dai chịu đựng cũng nào kém. Kyuhyun một bên than thở trong lòng, cái tên bạn thân của nó đúng là ác, vết thương của Eunhyuk nào đã lành hẳn, vậy mà lại nỡ lòng nào mạnh bạo hành xử. Thực chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chi hết ~ Nói chung mỗi người một tâm trạng, có lo, có phấn khích, có than thở,... tuy nhiên mọi người trong lòng lại âm thầm ra quyết định nguyên một chiều, một tối hôm qua không tới bệnh viện thăm Eunhyuk như thường lệ để dành không gian riêng cho đôi trẻ. Nói chung đầu có nghĩ, mồm có nói thế nào mấy người này cũng đã gián tiếp bao che và đồng ý để Donghae 'hành hạ' Eunhyuk.

– Anh hai... _Kibum giơ tay lên, gõ gõ vài cái vào cánh cửa thế nhưng mãi chẳng có ai đáp lại _Hai người đó sẽ không phải đang ngủ đấy chứ? _Hắn gõ rất mạnh, có ngủ cũng nên tỉnh lại rồi chứ?! Mà giờ đã 11h trưa, còn ngủ cái nỗi gì giờ này?!

– Hô hô, không phải hai đứa chúng nó làm từ chiều qua tới rạng sáng nay nên giờ vẫn còn ngủ chứ hả? _Heechul không biết lấy đâu ra cái quạt, cười tới phấn khích.

– Chullie, kiềm chế _Hankyung lau mồ hôi. Trong phòng là con ruột của bọn họ đấy, nếu Donghae làm từ chiều tới rạng sáng thật thì Eunhyuk sẽ biến thành cái dạng gì hả? Khổ thân con của ông, dính phải đứa thừa tinh lực như Donghae. Mà cái thằng Donghae cũng chả hiểu giống ai mà lại... 'khỏe' tới thế hả?!

– A a a... mông của Hyukie, mông của Hyukie... _Mặc dù Sungmin đúng là cùng hội ủng hộ Donghae và Eunhyuk thành đôi nhưng mà nghĩ tới Eunhyuk còn bị thương chưa khỏe lại, lại còn bị em trai anh đè ra từng đó thời gian. Ôi, cái mông của Eunhyuk sẽ ra sao???

– Minnie, Minnie, bình tĩnh lại nào _Cái gì mà mông của Eunhyuk chứ hả? Mọi người từ nhỏ đã quen với Eunhyuk nên không có biểu cảm gì nhưng nó vốn không thân thiết lắm với cậu, nói ra những từ kiểu 'mông' thực sự làm cho Kyuhyun có chút cảm thấy ngại.

– Aiz ~ không thể chờ nữa, Teukie, đưa chìa khóa phụ cho anh _Mỗi phòng ở khu VIP bệnh viện đều có một chìa khóa dự phòng phòng trường hợp khẩn cấp. Chìa khóa lúc này do Leeteuk cầm, Kangin không nhịn được, chìa tay ra nói với vợ mình.

– Được được, vào coi cảnh 'xuân' bên trong _Leeteuk cười tới gian tà, một bên tay đã chuẩn bị đủ các dụng cụ như camera, máy ảnh để chụp lại 'cảnh xuân đáng giá ngàn vàng' của hai đứa con. Eunhyuk và Donghae rất quá đáng, mỗi lần 'làm' đều tìm chỗ ngoài, hoặc không là biệt thự riêng của Donghae. Có mỗi lần đầu thì bà không có nhà...

Thực đáng tiếc ~ cho nên hôm nay nhất định phải chụp được!!!

– Teukie umma / Umma _Kibum và Sungmin dở khóc dở cười với Leeteuk. Kibum đi tới, cầm chìa khóa từ tay Leeteuk, mở cửa ra _Sao lại thế này? Anh hai? _Hắn kêu lên.

Mọi người đi vào phòng, vô cùng ngạc nhiên. Không hề có mấy cái cảnh 'nóng' mà bọn họ nghĩ. Ví dụ như hai người Donghae và Eunhyuk toàn thân không có mảnh vải che thân đang nằm ôm nhau, hay là có thể thấy cảnh 'hoạt động' trực tiếp... Được rồi, mặc dù bọn họ có nói thế nào, có lo lắng ra sao, bản thân tất cả những người có mặt tại đây đều có chút giống Leeteuk và Heechul, mong coi 'cảnh xuân'. Không phải họ biến thái thích xem chuyện giường chiếu của người khác, chỉ là anh em lo lắng cho anh em, cha mẹ lo lắng cho con cái mà thôi. Khụ, đúng thế, chính là anh em lo lắng cho anh em và cha mẹ lo lắng cho con cái, không hơn không kém. Đáng tiếc, không có cảnh mà họ mong đợi. Căn phòng vẫn như cũ, gọn gàng, sạch sẽ và tinh tế. Phía trên giường không có người, chăn mềm đã được gấp gọn gàng, ở nhà tắm cũng không có bất kì ai. Donghae và Eunhyuk đâu rồi? Heechul và Leeteuk đi tới giường, ga giường mới tinh, hoàn toàn không để lộ bất cứ giấu vết nào. Hai vị phu nhân quay sang nhìn nhau một cách oán hận, thế này là sao? Không có 'vết tích' bọn họ muốn tìm. Căn phòng vốn tưởng phải có chút mùi vị của 'cơn mây mưa' ngày hôm qua, ga giường mới còn thoang thoảng mùi xà phòng cao cấp. Sungmin và Kibum thộn mặt, không lẽ họ nghĩ sai, Donghae và Eunhyuk không có làm việc kia?! Bọn họ đầu óc chẳng lẽ lại hiểu sai cho Donghae, lại... đen tối tới mức nghĩ lung tung sao?! Donghae ai mà không hiểu, bỏ qua miếng mồi trước mắt sau bao lâu nhẫn nhịn không phải tính cách của Lee Chủ tịch. Thậm chí kể cả Đại thiếu gia của Kim gia – Kim Eunhyuk, không phải nói oan nhưng Kibum biết ông anh mình cũng chẳng vừa chút nào đâu. Hai người này... có cơ hội mà không vồ vào nhau mới là lạ.

Thế nhưng hai người kia đâu? Sao căn phòng lại trống không thế này?

– Mọi người, lại đây _Chợt tiếng Kangin vang lên. Mọi người còn đang ngó ngang ngó dọc khó hiểu đã thấy không biết từ bao giờ Kangin đã đứng bên cạnh bộ ghế sopha.

– Có chuyện gì vậy? _Heechul, Leeteuk và Sungmin như chuột ngửi được mùi thức ăn, phóng tới phía Kangin. Cái tốc độ của Sungmin quả thực dọa thót tim Kyuhyun, nó luống cuống, chân tay loạn xì ngậu đuổi theo.

– Minnie... em chạy chậm thôi, chạy chậm thôi _Nó thực muốn hét lên: "Lee Sungmin, em đang có thai đó!!!". Tại sao Sungmin có em bé càng ngày lại càng hiểu động thế hả? Suốt ngày chạy nhảy, cứ mỗi lần anh chạy nhảy, trái tim của Kyuhyun cũng 'chạy nhảy' theo. Jo Chủ tịch thực sự từ sau khi Sungmin có em bé cũng bị bệnh tim theo.

– Một lá thư? _Hankyung cùng Kibum cũng đi tới. Cầm lấy lá thư mà Kangin mới lấy lên từ mặt bàn uống nước, Kibum cau mày. Lá thư được gấp rất gọn gàng, giấy có màu xanh nhạt, là Donghae gửi cho bọn họ sao? Kibum nóng ruột mở lá thư ra.

"Gửi appa, umma cùng Hannie appa, Chullie umma..." _Những dòng chữ thẳng tắp, đẹp đẽ hiện lên. Nét chữ cững cáp, mạnh mẽ... là chữ của Donghae. Mọi người đã quá quen với chữ của Donghae, không cần nói cũng biết chắc chắn bức thư này là Donghae viết. Nhìn từ cái màu giấy đã biết đây là thư Lee Chủ tịch để lại. Eunhyuk có viết thư thì cậu cũng sẽ chọn giấy màu vàng mà viết chứ tuyệt đối không viết giấy màu xanh. Hankyung và Heechul gật gù, từ sau khi Eunhyuk trở về Hàn Quốc sau chuyến du học Nhật Bản, Donghae liền gọi hai người họ là 'Hannie appa' cùng 'Chullie umma'. Suốt thời trung học, phổ thông, đại học, đi làm... mười mấy năm trời Donghae đều gọi Hankyung và Heechul là 'bác trai, bác gái', thực xa cách. Cái cách gọi 'Hannie appa' 'Chullie umma' vẫn thuận tai hơn nhiều, lúc nhỏ Donghae cũng thường gọi bọn họ như vậy _"Umma, Chullie umma, hai người đừng hi vọng Lee Donghae này để lại bất cứ một giấu vết nào. Muốn tìm chăn mền còn dấu tích hôm qua hả? Con đã thiêu hủy toàn bộ cái chăn, ga, gối, đệm có dính 'dấu tích' rồi. Con cũng đã dùng bình xịt phòng, khử đi mùi. Hai người cũng đừng có mong có thể như hồi nhỏ rình mò con với Hyukie ôm hôn nhau. Nếu hai người muốn biết hôm qua con với Hyukie làm bao nhiêu lần thì con sẽ trả lời: ít nhất cũng là 10 lần, làm từ chiều hôm qua tới 5h sáng hôm nay. Hyukie không có sao, chỉ là đau thắt lưng mà thôi nhưng con sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt. Con không cho hai người nhìn tận mắt nhưng con lại bằng những lời này tung mồi dử, chắc hẳn hai người đang rất bức bối và khó chịu đúng không, ha ha? Nghĩ tới mặt hai người nhăn nhó khi đọc tới đoạn này, con thực cảm thấy trong lòng rất vui vẻ. Nếu có camera với máy chụp ảnh ở đó, hai người chụp lại mặt hai người bây giờ cho con xem đi, có được không?"...

– Thằng ranh này là con ai vậy? _Leeteuk nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nổi đầy dây chằng màu xanh _Oắt con, dám nhử mồi umma mày hả? Giỏi lắm, LEE-DONG-HAE!!!

– Nó mà trở lại đây... ha ha ha... _Heechul vặn tay, những khớp xương kêu răng rắc khiến Kyuhyun và Sungmin đứng một bên rùng mà mình. Cảm nhận được sự nguy hiểm từ Nhị vị phu nhân, anh và nó vội lùi về sau. Dám trêu chọc hai vị đại nhân này, Donghae không phải chán sống rồi đó chứ hả?!

– Anh ta sướng quá hóa rồ sao? _Kibum cũng cảm thấy người nào đó viết bức thư này cực kì có vấn đề ở não bộ. Chắc hẳn Donghae đã rất thỏa mãn cho nên tâm tình mới tốt tới mức dám trêu chọc hai 'ma đầu' nhà bọn họ. Kibum nào có hiểu được Donghae đã vui vẻ ra sao. Được người yêu mình, đặc biệt là người có chút bảo thủ như Eunhyuk chủ động, đương nhiên hắn vui tới phát điên cũng không có gì là khó hiểu.

– Sao mình không biết Haenie có máu lưu manh thế này nhỉ? _Kangin lắc lắc đầu, thở dài. Dám chọc cả hai người kia, lần này ông cũng không giúp nổi _Thực chẳng biết thằng nhóc kia giống ai nữa...

– Máu lưu manh không phải rất giống cậu sao?! _Hankyung lầm bầm nhìn qua Kangin. Là ai năm xưa dùng mấy thủ đoạn cực kì lưu manh để theo đuổi HộitrưởngPark cao ngạo của Kangnam hả?! Nhà họ Lee kia quả thực: "Con hơn cha là nhà có phúc" mà. Chỉ hi vọng Eunhyuk nhà ông cũng đừng có: "Con hơn mẹ", bởi vì thế chẳng có phúc tẹo nào đâu. Nhớ tới Heechul năm xưa... thực sự là... hết nói nổi...

"Khi mọi người đọc được lá thư này, có lẽ con với Hyukie không còn ở Seoul nữa. Con và cậu ấy đi hưởng tuần trăng mật trước khi cười rồi. Lời con đã nói ra, nhất quyết phải thực hiện được, mọi người thấy có phải không?" _Phải không cái của khỉ!!! Tất cả mọi người thầm mắng trong lòng. Cái gì mà 'lời đã nói ra nhất quyết phải thực hiện'? Sao không nói thẳng là muốn chén sạch sẽ Eunhyuk tới không còn mảnh xương, vì muốn thực hiện những trò 'tinh trùng xông não' của mình cho nên mới bày ra cả trò 'tuần trăng mật trước khi cưới' đi!!! Thực sự là ngụy biện!!! _"Đừng cố tìm, con và Hyukie không mang theo bất cứ thứ gì có thể tìm được trên mày định vị GPRS đâu. Vậy thôi, chúc mọi người ở nhà khỏe mạnh. Nói với Kyuhyun nếu cậu ta dám làm Minnie hyung bị tổn hại dù chỉ một mảnh tóc, kẽ răng con sẽ giết cậu ta. Việc rắc rối giữa con và Hyukie đã giải quyết xong Con sẽ chăm sóc Hyukie thật tốt. Vốn con tính sau kì nghỉ này trở về sẽ cho appa, umma cùng Hannie appa và Chullie umma có cháu bế nhưng con cũng không dám chắc đâu. Nghe nói Ryeowookie sinh rất đau, con không muốn Hyukie chịu cơn đau như vậy. Chuyện sinh con cứ để từ từ tính sau. Nhưng chắc chắn có một việc mà con muốn nhờ mọi người làm đó là sau khi bọn con trở về thì lễ đính hôn của con với Hyukie đã chuẩn bị xong. Vậy nhé, con xin dừng bút tại đây. Yêu mọi người ~ (nhưng không yêu bằng Hyukie của con). Tái bút: Appa, Lee.co giao cho appa. Con cũng không biết bao giờ tuần trăng mật trước khi cưới của bọn con kết thúc. Ừm, chắc là bao giờ chán thì bọn con về ~ Appa à, đừng tức giận, 'hi sinh đời bố, củng cố đời con' mà. Appa nên vì hạnh phúc của con mà hi sinh đôi chút đi. Cố gắng lo công việc công ty thật tốt nhé appa thân yêu". Đọc xong lá thư, mặt mũi mọi người mỗi người một vẻ, đặc sắc nhất vẫn là mặt của Kangin.

– Thằng con khốn nạn, appa nó nghỉ hưu rồi mà nó còn bắt ông già là ta đây lo lắng việc công ty. Mày đi 'tuần trăng mật' thì appa mày không phải đi 'du lịch' sao??? _Thằng con phản phúc, Kangin không muốn bị chôn trong đống tài liệu nữa đâu!!!

– Thực là một người con có phúc _Hankyung cười không nổi.

'Tuần trăng mật trước khi cưới' sao? _Leeteuk cùng Heechul quay sang nhau, cười như điên, hoàn toàn bỏ quên mấy lời trêu chọc ban nãy của Donghae. Tốt lắm, tốt lắm, thằng nhóc Donghae thế mà khá. Thực sự không biết hai đứa kia đi du lịch tuần trăng mật ở đâu. Phải bồi dưỡng tình cảm thật tốt, sau đó đính hôn, kết hôn rồi sinh con.

– Đi kiểu này... Hyukie hyung chết chắc rồi... _Nhìn Tứ vị phụ huynh mỗi người một vẻ, mặt Kibum dài ra, lầm bầm nói với Sungmin và Kyuhyun.

– Donghae thật sự quá bá đạo _Nếu không phải Sungmin đang có em bé, nó khẳng định nó sẽ học tập Donghae. Nghĩ tới đoạn sinh em bé, sắc mặt của Kyuhyun có chút tái xanh, sẽ rất đau... haiz ~ nó thực sự không biết là đau như vậy, bằng không làm sao lại để không cẩn thận để Sungmin 'trúng thăm xổ số' chứ.

Nhưng nó vẫn là con của hai người, Kyuhyun vẫn rất yêu đứa nhỏ...

Chỉ lần này nó để anh chịu khổ, chỉ thêm một lần này nữa thôi...

– Bummie à, chúng ta cá cược đi _Sungmin cười tới là nham hiểm khiến Kibum và Kyuhyun có chút sởn da gà. Không biết cái đầu tinh quái của anh lại nghĩ ra trò gì nữa đây _Sao? Dám cược không? _Thấy vẻ nghi ngờ của Kibum, anh vênh mặt thách thức.

– Được, cá gì? _Kibum hừ một tiếng, hắn mà không dám cược chắc!!!

– Cược thử xem sau khi Haenie với Hyukie trở về... _Ngón trỏ đặt trên môi, khuôn mặt xinh đẹp của Sungmin tràn ngập hứng thú. Đôi mắt anh ánh lên sự hưng phấn khó tả _... chúng ta có thể hay không có một đứa cháu xinh đẹp, đáng yêu ~

Cái này đáng để chờ ha ~

Lee Donghae và Kim Eunhyuk sẽ làm gì trong kì nghỉ 'tuần trăng mật' kia nhỉ?

.

.

.

Tập đoàn Jung.gim _ Phòng Chủ tịch

– Yunho hyung, có người muốn gặp anh _Changmin bước vào trong phòng, xoay người đóng cửa rồi tiến tới phía bàn làm việc to lớn. Yunho ngồi trên chiếc ghế bọc da đắt tiền, bộ vét đen sang trọng càng tăng thêm vài phần khí thể, khuôn mặt điển trai khi này vì hai mắt đang nhắm lại mà trở nên có chút độ ấm.

– Ai? _Âm thanh lạnh băng vang lên nhưng đôi mắt của Yunho vẫn nhắm nghiền, không chút phản ứng nào khác. Một chút tò mò cũng không có, dường như cái chuyện mà Changmin vừa nói hoàn toàn chẳng liên quan tới mình.

– Không phải anh biết rõ sao _Thở dài nhìn thái độ lạnh nhạt của ông anh họ, Changmin nói. Người duy nhất có thể khiến Jung Yunho có phản ứng ngoài Kim Jaejoong ra chắc không có được người thứ hai. Yunho nghe thấy Changmin nói vậy, đôi mắt từ từ mở ra.

– Vậy sao? _Khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng anh tràn ngập mỉa mai _Còn tưởng là phải mất thêm một khoảng thời gian nữa chứ. Là ai thức tỉnh cậu ta vậy đây?

– Thức tỉnh? _Anh nói 'còn tưởng...' sao? Changmin khinh thường hừ một tiếng. Nếu thế thì làm ơn có chút phản ứng đi, xin đừng giữ nguyên cái vẻ mặt 'mọi chuyện luôn trong dự đoán của ta' như thế!!! Nó thực ngạc nhiên khi người kia muốn tìm Yunho, thực không rõ hai người này từ bao giờ lại có quan hệ?! _ Chuyện gì vậy anh?

– Jihyo đã đưa cậu ta tới phòng dành cho khách chưa? _Không vội trả lời câu hỏi của Changmin, Yunho thanh âm lạnh nhạt nói, trong đôi mắt màu cafe ánh lên một tia sắc lạnh nhưng cũng tràn ngập hứng thú.

Kẻ nào có thể thức tỉnh cái đầu điên dồ của cậu ta?

– Rồi ạ _Biết Yunho không muốn nói cho mình, Changmin bất lực thở hắt ra. Nó cảm giác càng ngày những chuyện mình bị giấu càng nhiều. Aiz ~ rốt cục là từ bao giờ Jung gia bọn họ có quan hệ với cái gia tộc kia vậy? Trong lòng Changmin biết nếu anh không muốn nói nữa thì không nên hỏi nhưng vẫn không nhịn được _Anh à, chuyện kia...

– Em muốn hỏi Yuto Nakajima vì sao muốn gặp ta, phải không? _Khóe miệng nhếch lên, thần sắc của Yunho khiến người ta nhìn không ra tâm tư của anh.

– Yunho hyung, không phải anh lại chuẩn bị làm ra cái chuyện gì đó chứ? _Khuôn mặt Changmin méo xệch, Yunho không làm thì thôi nhưng cứ nhúng tay vào thực sự là toàn làm người khác đau tim. Từ vụ Eunhyuk bị mất trí nhớ, rồi vụ bắt cóc mới đây nữa.

– An tâm, không tổn hại gì tới đám người Lee – Kim – Jo đâu... _Dường như nhìn ra lo lắng của Changmin, Yunho tự nhiên mở mồm nói thêm. Nhướng nhướng mày, anh tự hỏi Changmin nhà anh rốt cục từ bao giờ quan tâm tới những người khác như vậy? Xem ra tình cảm của nó với ba gia tộc kia càng lúc càng tốt.

– Thật sao? _Changmin vui mừng, thở phào.

– Thái độ đó là sao chứ? _Nheo mắt nhìn Changmin, cái điệu bộ thở phào đó... bộ anh đáng sợ tới như thế cơ à. Hừ một tiếng, Yunho đứng dậy, hướng phía cửa phòng mà đi.

-Vậy Yuto Nakajima muốn tới gặp anh để làm gì vậy? _Không phải nó không tin Yunho nhưng mà nó thực sự tò mò không biết Yuto tới tìm Yunho làm gì. Nghe nói Yuto vẫn đang bị sốc tâm lý phải ở bệnh viện điều trị, sao đột nhiên trở lại bình thường rồi?!

– Cậu ta tới tìm ta chỉ muốn hỏi một chuyện thôi _Khóe miệng nhếch lên, giọng Yunho có chút thờ ơ, lại có chút mỉa mai _Chuyện về Daiki Arioka...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fic