The madness of an enchanting obsession

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 4: Try harder

Disclaimer: Naruto's characters belong to Kishimoto Masashi-sensei, the original fic belongs to AnnaDax, I only own the translation.

Hinata rất thích được bay lượn trên bầu trời, song dù sao không phải ngồi miết trên lưng những chú chim trắng vẽ bằng mực tàu kia vẫn thoải mái hơn nhiều. Trời đã tối và cô cũng không đoán định rõ bọn họ đã đi được bao lâu. Vài giờ? Hay đã vài ngày trôi qua? Cả bọn vừa đặt chân xuống vùng đất thuộc lãnh thổ Thổ Quốc, tuy nhiên từ đây đến địa điểm lúc trước Team 8 bắt gặp Uchiha vẫn còn xa lắm. Shikamaru lên tiếng cho rằng nên bắt đầu dò chừng tìm kiếm từ giờ thì hơn.

Cô gái nhìn lướt quanh toàn đội. Mọi người đều nhanh chóng đứng vào vị trí – Naruto và Shikamaru đi đầu, sau đó đến Hinata, và cuối cùng là Kiba, chú chó trung thành của cậu và Sai chốt chặn ở cuối. Cậu chàng Uzumaki quay qua nhìn Hinata chờ đợi, lúc này cô đã kích hoạt Byakugan. Cô cần chút thời gian để xác định phương hướng. Và rồi cả nhóm bắt đầu chạy, băng ngang qua những vách núi cao dựng đứng là biên giới tự nhiên ngăn cách Thổ Quốc và Phong Quốc. Vị trí hiện giờ của nhóm là ở dưới phía Đông Nam của vương quốc, do đó họ bắt đầu hướng lên trên. Tuyệt nhiên không ai mở miệng. Bọn họ đi dọc theo một tiểu lộ nằm giữa những tảng đá to, cố gắng không băng ngang qua làng mạc hay bất cứ nơi đâu mà người dân có thể phát hiện ra bởi đây là một nhiệm vụ bí mật.

Sasuke nhìn lên vầng trăng nhợt nhạt trên đầu mình và tận hưởng không khí giá lạnh từ biển thổi vào. Vị mặn đắng của biển khiến hắn tĩnh tâm lại.

Ngồi trên một mỏm đá lớn, hắn quan sát đống tàn tích còn sót lại sau buổi luyện tập của mình. Tay trái hắn vẫn vô dụng và lủng lẳng như một đống giẻ rách nhưng hắn cóc thèm quan tâm. Hắn có thể đánh nhau và thậm chí chém giết mà không có vấn đề chi, cho dù chỉ sử dụng có một tay. Bằng một động tác dứt khoát, hắn lau sạch máu dính trên thanh kiếm và tra nó lại vào bao. Một nhóm ba người dám xâm nhập khu vực tập luyện bí mật của hắn và hắn đã quyết định thử sử dụng năng lực của mình đối phó với bọn chúng xem sao. Hắn thực sự thất vọng. Bọn chúng chỉ là lũ Ninja mạo danh, trốn chui chốn lủi giữa những vách đá, và thực tế đã chứng minh chúng yếu xìu như lũ thảo dân bình thường. Máu chúng vũng vãi khắp mặt đất và những tảng đá gần đó, thứ chất lỏng tăm tối ấy lóng lánh dưới ánh trăng dìu dịu. Nếu không phải bản thân hắn cũng nằm trong danh sách truy nã, chắc hẳn hắn sẽ đổi đầu của bọn chúng lấy vài đồng bạc lẻ. Giờ thì, ba xác chết nát bấy kia đang nằm trên mặt đất, có nguy cơ để lộ chỗ trú ẩn của hắn. Hắn phải thủ tiêu cái xác ngay. Và rồi những luồng gió mạnh và bụi đất sẽ xóa sạch những dấu vết còn lại.

Nhảy xuống mặt đất, hắn nhấc một phần thịt bầy nhầy không chút sức sống rồi vác qua vai. Nhặt thêm vài phần tay chân chưa chắc đã cùng thuộc một xác người ấy, hắn hướng về phía đại dương. Nơi đây có thừa mứa những sinh vật vui vẻ đón nhận món quà này từ hắn. Hắn nhảy từ mỏm đá này sang mỏm đá khác để rồi cuối cùng dừng lại trên một vách đá cao và nhìn xuống những cuộn sóng. Nước đập vào vách đá gây nên âm thanh đủ lớn để át tiếng rơi của một cái xác người.

Tên con trai tộc Uchiha tiếp tục thực hiện việc thủ tiêu gọn nhẹ này thêm vài lần nữa, cảm thấy vô cùng bực mình. Nếu tay kia hắn hoạt động được, chỉ cần đi hai lần thế này là xong rồi. Nhìn phần thi thể cuối cùng rơi xuống biển, hắn chợt nhớ lại trận chiến vừa rồi. Dĩ nhiên không phải trận chiến hôm nay, mà trước đó kia. Lần cuối cùng hắn thực sự chiến đấu là với con nhỏ tộc Hyuuga ấy. Đáng ra hắn không nên để cô ta chết dần chết mòn với vết thương hắn gây ra như thế. Đáng ra hắn phải tra tấn cô ta vì những gì cô ta đã gây ra cho hắn. Sasuke lắc đầu và day day thái dương. Hắn cũng thấy lạ, chẳng hiểu sao mình lại chưa từng có dịp đánh nhau với một người sử dụng Bạch Nhãn bao giờ trong khi hắn lớn lên trong một ngôi làng nơi những kẻ có tròng mắt trắng tuyết ấy nhan nhản khắp nơi. Một người tộc Hyuuga hẳn sẽ là một thành phần thú vị trong đội của hắn.

Rồi chợt hắn nhận ra một điều. Nếu cô ta đến từ Bổn Gia, cả gia tộc của cô ta chắc sẽ tìm cách trả thù cho cô ta. Chúng sẽ tìm đến hắn, không sớm thì muộn thôi. Hắn quay lại và đi về hướng cái chòi cũ hắn trú ngụ. Hắn sẽ ở đây tiếp đón chúng. Chuyện này thật dễ như trò trẻ con.

Đúng lúc chúng bắt đầu thấy lo lắng khi hoàn toàn để mất dấu thì tên thủ lĩnh chợt đứng khựng lại. Những kẻ khác tự giác biết yên lặng trong những tình huống như thế này.

Thủ lĩnh của chúng là một Ninja có thính giác rất nhạy, có lẽ vào hàng bậc nhất của Otogakure. Gã đàn ông nhắm mắt lắng nghe, cây sáo dài run rẩy giữa những ngón tay lạnh ngắt của hắn. Bọn họ cách chúng không qua một giờ đi đường, và vẫn đang hướng về phía trước. Bọn chúng không thể để phí thêm thời gian nữa, nhưng với tình trạng hiện giờ thì không sao. Gã có thể dễ dàng nhận ra tất cả bọn họ đều bắt đầu thấm mệt. Kiểu gì họ cũng sẽ nghỉ ngơi sớm thôi. Và đó là thời điểm thích hợp để chúng bắt đầu tập kích...

"Arigato, Hinata-chan!"

Naruto mỉm cười nhìn cô gái trước mặt rồi bắt đầu xực luôn tô Ramen ăn liền của mình. Nhóm của cậu không muốn mạo hiểm để tiếp tục đi trong vô định, nên đã dừng lại và dựng lửa trại. May thay, họ có đủ chăn mền và áo khoác để giữ ấm cho tất cả các thành viên trong đội. Thổ Quốc vào đêm phải nói là lạnh thấu xương.

"Tớ không quên phần cậu đâu mà, Akamaru-kun" – Cô gái vỗ nhẹ lên đầu chú chó khổng lồ và đặt trước mặt chú một tô đầy thức ăn cho chó.

Bọn họ cố ăn thật nhanh vì không muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Dù cho họ luôn được chào đón ở mảnh đất này, sự hiện diện bí ẩn của họ sẽ khiến nhiều người thắc mắc cho xem, và mặt trời thì sắp ló rạng rồi.

"Chúng ta còn nửa đường nữa" – chàng trai tộc Nara lên tiếng – " Ta chỉ có thể đi trong đêm, nhằm tránh những cuộc giáp mặt bất ngờ. Kiba, cậu và Akamaru chịu trách nhiệm gác ca đầu nhé. Chúng ta cần nghỉ ngơi để có sức chiến đấu với... kẻ mà ai cũng biết là ai rồi đó."

Tốt hơn hết không nên nói thẳng tên của Sasuke ra khi không chắc rằng liệu có ai đang nghe lén hay không. Đáng ra Shikamaru phải nghĩ đến điều này từ trước, nhưng dù sao thì cũng lỡ rồi. Các thành viên khác đều hiểu ý anh, họ yên lặng gật đầu.

"Sắp tới mùa đông nên ngày sẽ ngắn hơn đêm" – Shikamaru tiếp tục khi anh bắt gặp ánh nhìn háo hức từ Naruto – " Chúng ta sẽ không phải đợi lâu đâu"

Chàng trai tộc Inuzuka ăn xong phần mình và huýt gió gọi chú chó trung thành cùng đi đến cửa một cái hang nhỏ mà bọn họ vừa tìm thấy. Hinata quan sát người đồng đội cũ ngồi trên mặt đất, nhìn về phía bình minh đang lên.

Hinata không ngủ được nhiều. Nhưng không phải vì cô không thể. Cô bừng tỉnh giấc khi nghe tiếng Akamaru. Chẳng biết bắt nguồn từ đâu, chú chó bắt đầu gầm gừ và rên rỉ như gặp phải cơn đau nào đó dữ dội lắm. Cả đội cùng bật dậy cùng chạy ra ngoài và nhìn thấy Kiba đang nằm dưới đất, tay cậu bịt chặt hai tai. Hinata cố đỡ cậu dậy, nhưng cậu lại ngã xoài xuống đất, la hét trong đau đớn.

Không mất quá nhiều thời gian để họ nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Có ai đó đã phát hiện ra họ. Naruto nhanh chóng tạo ra nhiều phân thân, để chúng ở quan bảo vệ chàng trai tộc Inuzuka và chú chó, sau đó chạy ra ngoài. Cả nhóm đều theo bước cậu.

"Tốt, các ngươi đã thức giấc"

Người kế thừa tộc Hyuuga nhìn chằm chằm vào gã đàn ông gầy còm đi ra từ bụi rậm ngay gần chỗ trú ẩn của nhóm. Cô thấy gã ngoắc ngoắc thêm những kẻ khác đằng sau, những kẻ thôi không thổi những vật dụng giống như cái còi bằng gỗ nữa. Ngay tức khắc, tiếng rên la phía sau cô im bặt. Bọn chúng chơi xấu.

"Giờ thì bọn mi đã tập trung rồi" – gã đàn ông tiếp tục, nhìn chằm chằm vào Naruto, người vừa tiến lên phía trước vài bước nữa – "Ta thương lượng nhé!"

"Bọn mi muốn gì?" – Naruto đang rất giận dữ.

"Nói bọn ta nghe thằng Uchiha ở đâu."

Nhóm Ninja Làng Lá chìm trong im lặng. Shikamaru muốn tự vả vào mồm mình hết sức. Chắc bọn chúng đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Anh nhìn thấy chiếc băng đội đầu có kí hiệu Làng Âm Thanh của chúng. Anh đã quá liều lĩnh.

"Ngươi nghĩ bọn ta sẽ làm thế sao?"

"Phải" – gã đàn ông trả lời rồi đưa cây sáo dài lên miệng – "Ngay sau khi ta bắt ép các ngươi phải nói ra."

Mặt trời chỉ vừa lên khoảng vài tiếng đồng hồ và trời vẫn chưa sáng hẳn. Nhưng, thế là đã đủ. Chàng trai tộc Nara quan sát gã cầm sáo kia đứng yên như trời trồng, đôi mắt trợn trừng kinh ngạc khi nhận ra gã không sao thổi sáo nổi.

"Ta cũng có vài lần giáp mặt Ninja làng các ngươi" – anh nói – "Nhưng ta chẳng thể hiểu nổi tại sao cứ khi nào chúng ta đuổi theo Uchiha là các ngươi lại chườn cái mặt ra"

Anh nhìn gã đàn ông trước mặt mình thở hổn hển, nét lo sợ hiển hiện rõ trên mặt. Bất thình lình, Shikamaru khuỵu xuống, bắt đầu la hét. Gã đàn ông đó đã đưa sáo lên gần miệng khi anh sử dụng thuật Ảnh Chân Tự để thao túng hắn, do đó chỉ cần thở nhẹ, hắn đã có thể thổi được cây sáo kia.

Nhẫn thuật nhanh chóng bị phá giải và bọn Ninja làng Âm Thanh đã bao vây nhóm Ninja Làng Lá. Bọn chúng có tổng cộng tám tên, trong khi, vì Kiba và Akamaru đã bất tỉnh đang nằm trong hang, quân số nhóm Làng Lá chỉ bằng một nửa. Tuy nhiên, điều làm cho Hinata ngạc nhiên nhất, đó là Naruto vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Nghe đây" – cô nghe cậu lên tiếng – "Ta sẽ không để bọn mi chắn lối. Liệu hồn mà chuồn ngay trước khi ta đập bay bọn ngươi"

Gã đàn ông sở hữu cây sáo dài, rõ ràng là thủ lĩnh của đám này, cười lớn.

"Ngươi nghĩ mình bá đạo thế à? Hãy nhìn đi, bọn ta đông gấp đôi bọn ngươi. Các ngươi còn lâu mới có cửa."

Bộ bọn họ không hề biết đây là Cửu Vĩ Hồ sao? Là kẻ đã đánh bại cả Obito và Madara đó?

Đến khi gã kia thổi thêm một điệu sáo, Hinata mới hiểu tại sao bọn chúng lại tỏ vẻ chắc thắng đến vậy. Cảm giác cơ thể mình tê dại đi, cô nhìn về phía Naruto và phát hiện cậu bị tê liệt hoàn toàn khi đang thực hiện kết ấn tay giữa chừng. Dường như Nhẫn Thuật này không gây ảnh hưởng đến cô mấy. Nó chỉ có tác dụng mạnh nhất với những người đứng ngay trước mặt kẻ tấn công mà thôi.

Cố gắng hết sức, cô gắng sức cử động và tạo ra một cơn lốc xoáy. Điều này khiến quân địch tập trung sự chú ý vào cô, song tình trạng của Naruto vẫn không hề khá hơn. Ba gã nhảy xổ vào hướng cô, một trong số chúng đánh cô ngã xuống đất. Hắn đá cô một cái vào bụng, nhưng nhờ thế Hinata có thể cử động lại như thường. Cô gái tộc Hyuuga kích hoạt Byakugan và nhận thấy một gã khác bắt đầu thổi một điệu sáo, ngay trước mặt cô.

Đầu cô như muốn nổ tung khi cô cố gắng tránh khỏi tầm ảnh hưởng trực tiếp từ đòn đánh đó. Cô chạy ra phía sau gã và tung một đòn Nhu Chưởng vào gáy gã, khiến gã lăn quay ra bất tỉnh. Sai và Shikamaru đang bận rộn quần nhau với vài tên khác, còn Kiba thì cố bò ra khỏi hang. Đánh gục tên địch thứ ba, Hinata chạy tới chỗ Uzumaki. Tai cậu đang chảy máu. Dùng Nhu Quyền Song Hổ Chưởng, cô đánh văng cây sáo trong tay gã đàn ông rồi nhanh chóng chạy đến chỗ cậu chàng tóc vàng, tuy nhiên lại bị nắm áo và giật ngược lại.

Gã thổi sáo ép cô trong vòng tay gã. Cô có thể cảm nhận hơi thở của gã bên tai mình, và nó khiến cô buồn ói.

"Nói tao nghe thằng khốn Uchiha ở đâu, bằng không tao giết nó" – Hắn đưa cây sáo lên miệng, định thổi ngay vào tai cô. Mọi người đứng sựng lại. Naruto há hốc miệng, đôi mắt cậu đỏ rực đầy hận thù.

Nhưng Hinata không cần giúp đỡ. Từ thuở mới sinh, cô đã được dạy rằng, cô là người kế thừa gia tộc Hyuuga, và cũng ngay từ khi ấy, mạng sống của cô luôn bị đe dọa. Với một động tác xoay trở nhanh nhẹn, cô thoát ra khỏi vòng tay của gã đàn ông và cho hắn một chưởng vào giữa ngực. Mọi người ở đó đều chứng kiến cảnh tên thủ lĩnh nhóm Ninja Làng Âm Thanh ngã ngửa ra đất, đôi mắt gã nhìn lên bầu trời trong xanh trước mặt.

Và gã đã bị giết trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Bước lùi lại một bước, Hinata đỡ Naruto đứng dậy, bàn tay cô đặt lên tai phải của cậu tỏa ra một quầng sáng xanh. Người kế thừa tộc Hyuuga biết thuật trị thương từ hồi Đại Chiến Ninja và từ đó cô vẫn thường chữa trị cho đồng đội mình. Nhóm Ninja Làng Lá nhìn những kẻ tấn công còn lại dần lui bước. Từng tên, từng tên một, nhanh chóng chạy trốn, chẳng mấy chốc đã chẳng còn thấy đâu. Trong nhóm có một tên còn kịp vác theo cái xác gã thủ lĩnh rồi mới yên tâm mất dạng.

"Ê chờ đó!" – Kiba hét lên và chạy theo gã đàn ông, Akamaru bám sát ngay cạnh cậu. Mọi người chỉ còn biết đứng ngó cậu chàng chạy thật lực rồi chẳng còn thấy đâu nữa.

Tất cả sự chú ý sau đó được dồn về Hinata khiến cô ngượng ngùng giấu mặt sau suối tóc đen dài. Cô sẽ không mạo hiểm trong nhiệm vụ này, càng không muốn biến thành con tin. Cô sẽ không để ai có thể sử dụng cô để đặt áp lực lên Naruto.

Shikamaru phủi phủi bụi trên quần mình, lên tiếng – "Chúng ta đã bị phát hiện. Không còn thời gian để lãng phí nữa. Giờ thì ta phải đi luôn vào ban ngày thôi."

"Dừng lại!" – Mọi người đều nhìn về phía Hinata khi cô có vẻ đang chăm chú hướng về thứ gì đó xuyên qua những rặng cây. "Ở đó. Cậu ấy... ở đó."

Bọn họ đang ở khu rừng mà lần trước cô cảm nhận được khí của Uchiha. Hinata quay ngoắt sang một bên và bắt đầu chạy, theo đúng lộ trình mà lần trước cô đã đi. Những thành viên khác chạy theo cô, chẳng còn ai để ý đến đội hình nữa. Giờ thì cô là người lãnh đạo toàn nhóm. Trong khi Shikamaru chật vật để đuổi kịp cô, Naruto lại làm việc đó một cách dễ dàng.

Cô băng ngang qua các vách núi, các mỏm đá. Cô cảm nhận được luồng charka của hắn và cô chắc rằng Uzumaki cũng có thể cảm nhận được.

Hinata có thể thấy hắn ta đã kích hoạt Huyết Kế Giới Hạn. Hắn ngồi trên một mỏm đá, nhìn chằm chằm về hướng họ. Hắn biết họ sẽ tới và đang đợi họ. Cơn gió lạnh thổi tung mớ tóc đen lòa xòa của hắn, cô có thể thấy thanh kiếm Kusanagi phía sau lưng hắn. Tuy vậy, cánh tay hắn nom vẫn có vẻ bị tê liệt. Đây là một lợi thế lớn. Hinata mừng vì cô có thể sống sót sau khi chạm trán hắn. Cô muốn chứng kiến cảnh Naruto tự mình lo liệu với người bạn thân nhất của cậu một lần coi sao.

Bước vào khoảnh đất trống, cô gái tộc Hyuuga ngay lập tức bị Naruto ra hiệu tránh sang một bên. Cậu có vẻ muốn bảo vệ cô thái quá khi đứng ra trước mặt che chắn cho cô.

"Sasuke!"

Hình ảnh người đàn ông trên vách đá chỉ là một cái bóng phản chiếu từ ánh trăng dìu dịu. Hắn nhanh chóng nhảy xuống mặt đất, nhanh nhẹn như một con mèo. Khi cuối cùng cũng có thể quan sát được khuôn mặt hắn, Hinata không biết nên nhìn chằm chằm không dứt hay phải hét lên kinh hãi nữa. Ở hắn vừa có sự quyến rũ vừa ánh lên vẻ thèm muốn giết người.

"Ta thực sự thấy ngạc nhiên khi hai đứa tụi ngươi vẫn còn sống" – hắn nói, giọng nhỏ như gió thoảng – "Ta phải cố gắng hơn nữa rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro