CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian quay ngược về trước đó.

Ngày Tiểu Vũ tới thăm ban, vừa lúc quay xong đoạn Chu Tử Thư chịu khổ hình trong ngục tối, cảnh tượng được bố trí mờ ảo, Trương Triết Hạn ngơ ngác cô đơn ngồi một chỗ, không nhúc nhích, mặc kệ nhân viên bận rộn qua lại, dỡ bỏ đạo cụ móc câu đặc biệt xiên qua xương bả vai.

Tứ Quý Sơn Trang bị thiêu rụi, chốn về cuối cùng đã biến mất, quân chủ trung thành nhiều năm bây giờ trở thành một tiểu nhân gian trá bất trung.

Đúng là cuộc sống này đối xử với Chu Tử Thư như một trò đùa vậy.

Anh cúi đầu, vẻ mặt tịch mịch xen lẫn chút mệt mỏi, đôi mắt nhàn nhạt giờ tràn ngập màu sắc như mặt trời lặn, như có một tầng ánh sáng trong trẻo phủ lên trong đồng tử, ôn nhu lại mê ly, có loại cảm giác trong suốt kỳ lạ, loại cảm giác này như lửa rực rỡ khuếch tán, lan ra đôi môi màu nhạt của anh, dọc theo cằm đổ mồ hôi, rồi dừng trên đầu gối.

Bốn phía diễn viên và nhân viên đều đang tán gẫu cười đùa, Trương Triết Hạn cô đơn ngồi ở đó, ngay cả Chu Tử Thư trong lòng anh, cũng mông lung sắp biến mất.

Cung Tuấn biết được anh hiện tại có chút không đúng lắm, bỏ qua chuyện chờ đợi cảnh phim của mình, sau khi trang điểm xong, liền xách lên hồng y nặng nề, chạy về phía anh.

Nếu bạn đang ở trên một ngọn đồi, cứ nhìn mãi vào một cành cây lúc chạng vạng, và cho đến khi bạn hòa nhập với nó trong bóng tối và trở thành một phần của màn đêm, lúc đó bạn muốn từ bỏ cũng bỏ không được nữa rồi.

Việc trở về thực tại cũng sẽ trở nên khó khăn, khi đó lại cần phải xóa bỏ màn đêm đó và tiếp tục cố gắng trong công việc của mình.

Trương Triết Hạn cầm kịch bản, nhủ rằng từ lúc anh nhập vai, cũng là loại cảm giác này, đóng vai A Nhứ, trở thành A Nhứ, yêu tất cả những gì người đó yêu.

Lúc anh nói lời này, vẻ mặt nghiêm túc lại bướng bỉnh, ánh mắt như vì sao sáng ngời kinh người, hình như thật sự trở thành thiên nhai lãng khách, như một bông hoa bừng tỉnh giữa vườn hoa đã héo úa, dùng hết sinh lực, hoa nở rộ, thống khoái nở rộ, mỗi một cánh hoa đều bung ra dưới ánh mắt chăm chú của người yêu.

Cung Tuấn biết trước khi hóa thân thành vai diễn nào đó, Trương Triết Hạn đều phân tích chi tiết, tìm cách khắc họa nhân vật sao cho thật rõ nét, vì mỗi một nhân vật đều trở thành một phần linh hồn, mà khi nói lời tạm biệt với nhân vật, một phần linh hồn cũng vì thế mà biến mất.

Hắn chạy nhanh hơn, trong lòng đều muốn tiến gần trao cho anh một cái ôm thật chặt, để người ấy không tiêu tán trong không khí lạnh giá.

Trong kịch bản Ôn Khách Hành không thể ôm Chu Tử Thư, vuốt ve xương bướm đã bị đâm thủng, mà chỉ hỏi một câu, A Nhứ ngươi có đau hay không.

Mà Cung Tuấn cảm thấy hắn phải ôm lấy Trương Triết Hạn.

"Sao thế người anh em, ngồi ngốc nghếch ở đây làm gì đấy?" Một người đàn ông xa lạ đội mũ đi đến bên cạnh Trương Triết Hạn, vui vẻ chào hỏi anh.

Bước chân Cung Tuấn dừng lại.

"Tôi..." Trương Triết Hạn lấy lại tinh thần, thấy người ấy ngồi xổm trước mặt mình, Tiểu Vũ trong khoảng thời gian này đều bận rộn hợp tác kinh doanh của phòng làm việc và đại diện phát ngôn của anh, trong nháy mắt thấy gầy đi, lại lái xe đến đoàn làm phim thăm anh trong thời tiết nóng như vậy.

Trương Triết Hạn trong lòng cảm động, trộn lẫn với cảm xúc đang ngổn ngang, không chút suy nghĩ nhào tới, ôm chặt cánh tay người đó, bĩu môi, đôi mắt nổi lên một tầng nước, vừa ủy khuất vừa đáng thương.

Tiểu Vũ bị anh nhào đến suýt nữa ngồi trên mặt đất, cũng may kịp thời ổn định thân hình, thấy anh khóc lóc như muốn chùi nước mắt vào quần áo mình, cũng không quên trêu chọc anh: "Công chúa đừng khóc, vương miện của cậu sẽ rơi đó, đừng giận dỗi nữa. Tôi nói thật, bộ dáng của cậu hiện tại rất được, khóc nhè sẽ khiến cậu xấu đi đó, Disney rộng lớn như vậy, vẻ đẹp của cậu chắc chắn đánh bại được mấy cô công chúa khác!"

Trương Triết Hạn trong miệng mắng mẹ nhà cậu, dụi tay lau mặt, vừa đặt đầu lên vai Tiểu Vũ, nhìn thấy bằng hữu đã lâu không gặp mặt, tâm tình cậu rõ ràng tốt hơn nhiều, trong miệng có một câu không một câu hừ huynh đệ ôm một chút, Tiểu Vũ nghiêng đầu lắng nghe anh báo cáo cuộc sống gần đây.

Cung Tuấn đứng tại chỗ, đi cũng không được mà lui cũng không xong, trước đây chưa từng cảm thấy mình là người ngoài cuộc.

Sắc mặt hắn trở nên khó coi, lạnh lùng nhìn hai người họ, tức đến mức đỉnh đầu bốc đầy khói, gân xanh trên trán nổi từng đường.

"Cung lão sư? Có chuyện gì muốn nói sao?" Trương Triết Hạn nhìn thấy hắn, đầu vẫn dựa lên vai Tiểu Vũ, anh lười biếng như mèo con dựa vào người kia.

Đây dường như là một sự khiêu khích vô hình.

Quay đầu lại nhìn hai người, Cung Tuấn nghiến răng, con người Tứ Xuyên này thay đổi biểu tình đáng thương hề hề nói: "Thầy Trương... Không có ai đánh mắt giúp em, em tự mình không làm được..."

Trương Triết Hạn đứng lên, thuận tay kéo Tiểu Vũ, dặn dò anh phải rời đi một chút, bảo người đó đến phòng nghỉ chờ anh, nói xong liền đi lấy phấn mắt.

Tiểu Vũ gật đầu đáp ứng, Trương Triết Hạn quay đi, bộ dáng nghe lời ngoan ngoãn trước mắt của người đàn ông anh tuấn này đã biến mất, sắc mặt hắn lạnh lùng, mím môi, đề phòng nhìn hắn, lúc không mở miệng nói, trên người liền tỏa ra một bầu không khí không ai dám lại gần.

Cung Tuấn vươn tay, lãnh đạm tự giới thiệu, xin chào, tôi là bạn diễn cùng với Trương lão sư trong bộ phim này, Cung Tuấn.

Cảm giác áp bách đến từ bốn phía, không khí xung quanh như được hạ thấp vài độ.

Tiểu Vũ lễ phép bắt tay anh, trong lòng ngạc nhiên, đây là đồng nghiệp mà Trương Triết Hạn nói khi gọi điện thoại, là người có tính tình buồn cười rất tốt bụng mỗi ngày đều muốn đùa giỡn với anh sao?

Người đó giơ tay hô lên với Trương Triết Hạn, Triết Hạn tôi đi trước, rồi vội vàng chạy trốn, để lại Cung Tuấn một mình đứng một chỗ.

Nhưng như vậy càng làm Cung Tuấn buồn bực hơn, người đó có thể kêu Triết Hạn thật thân mật, còn hắn phải thành thành thật thật gọi Trương lão sư, hắn muốn nói hai người bọn họ là một cặp, còn phải thêm hai chữ 'trong phim'.

Cảm xúc đan xen sự cô đơn, hoang vắng, lại cảm thấy một chút gì đó đau đớn. Khuôn mặt tuấn tú của cún ngốc suy sụp triệt để, cô đơn ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn, Trương Triết Hạn, anh đúng là không có lương tâm!

"Cung Tuấn! Làm sao đấy? Mau lại đây, anh đánh phấn mắt cho cậu!"

"Ahh!! Em đến đây hí hí hí~~~"

Da mặt Cung Tuấn đàn hồi rất tốt, cho dù ở khoảng cách gần như vậy, cũng không nhìn thấy khuyết điểm gì, lông mi rũ xuống giống như gió xuân lướt qua biển hoa, nhưng hình như tâm trạng hắn đang không tốt cho lắm. Trương Triết Hạn cố ý trêu chọc hắn, hướng về phía trán không biết khi nào đã xuất hiện một cục mụn trứng cá, ánh mắt xấu xa, đưa tay ấn lên, như mong muốn đổi lấy một tiếng hít vào.

"Đau đau đau đau..."

"Mọc khi nào đấy, sáng nay anh có thấy đâu."

Cung Tuấn nhe răng đáp: "Vừa nãy."

"Do trời nóng quá đó, thời tiết đều bắt anh chờ ở trong phòng nghỉ có máy lạnh, anh không đi ra—" Trương Triết Hạn nhẹ nhàng dùng cọ phủ một lớp phấn đỏ lướt qua mí mắt hắn, bộ dáng dịu dàng nhưng chuyên chú của anh phản chiếu toàn bộ trong mắt Cung Tuấn, đôi mắt ôn hòa, mũi cao thẳng thanh tú, cùng đôi môi hắn đã từng hôn lấy.

Đôi môi của anh khô và ít màu sắc, nhưng Cung Tuấn nghĩ khi ngậm cánh môi đó trong miệng của mình sẽ rất mềm mại, ngọt ngào, giống như hai miếng thạch vị cam.

"Ai! Em mau nhắm mắt lại đi! Lỡ phấn mắt bay vào gây kích ứng thì phải làm sao chứ?" Trương Triết Hạn tức giận lấy bông trang điểm lau cho hắn, còn đến gần bĩu môi thổi vào mắt hắn.

Cổ họng Cung Tuấn khô khan, lông mi khẽ động, lẳng lặng nhìn anh, yết hầu chuyển động, chậm rãi đáp: "Em muốn nhìn anh, từ đó giờ ánh mắt em vẫn luôn dõi theo anh.”

Bàn tay to của hắn không biết từ khi nào đã nắm lấy eo anh, ôn nhu vuốt ve.

Nhưng như thế này là quá nhiều, đã vượt xa mối quan hệ hiện tại của họ.

Trương Triết Hạn ra vẻ kinh ngạc nâng mặt hắn lên, khoa trương đánh giá một lần, khen ngợi: "Oa lão Ôn, em thích hợp với bóng mắt đỏ quá chừng, nhìn rất khí phách! Nhưng còn phải dựa vào tay nghề của anh, chậc, rất xảo huyệt, gian manh! Đánh xong rồi đó, lần này đánh cho em miễn phí, lần sau anh lấy tiền đấy."

Anh vốn tưởng rằng Cung Tuấn cái tên yêu tiền tài như mạng này nghe xong sẽ nhảy dựng lên đánh nhau với anh một phen, nhưng hắn chỉ ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, trong mắt như giấu một đầm suối sâu yên tĩnh.

‘Em mới không muốn’, Cung Tuấn âm thầm nói. Một lúc lâu sau, hắn buông tay ôm eo anh xuống.

Hắn lại nhớ tới cái gì đó, vội vàng ngẩng đầu lên, một tay cầm cổ tay Trương Triết Hạn, ngập ngừng nửa ngày mới ủ rũ nói: "Anh có thể đừng đến gần người kia nữa không?”

"Người nào?" Trương Triết Hạn gãi đầu.

Cung Tuấn nghiến răng nghiến lợi: "Chính là Tiểu Vũ nào đó."

Trương Triết Hạn ngờ vực: "Vậy chính là Tiểu Vũ thật rồi."

"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, đây chính là Tuấn Tuấn nè!" Anh hô lên làm Cung Tuấn ấm ức: "Trương Triết Hạn, anh có còn là người không..."

Đàn ông hơn nhau thắng thua là chuyện thường tình, cũng không thể trách họ được. Trương Triết Hạn nghiêng đầu, miệng nhanh hơn não nói: "Tiểu Vũ là bạn tốt của anh, em..."

Nói đến đây anh cứng miệng.

Sau đêm mưa lố bịch đó, bọn họ không thể xác định mối quan hệ rõ ràng của hiện tại.

Sự tình đã sớm không nằm trong tầm kiểm soát của anh, vừa rảnh rỗi, hai người liền gắt gao dính chặt vào nhau, Cung Tuấn rõ ràng chỉ nhỏ hơn anh một tuổi, hai người đều vận động quanh năm, Cung Tuấn lại tràn đầy năng lượng đến khó có thể tưởng tượng được. Tay hắn yêu thích cặp mông trắng nõn tròn trịa của anh vân vê mãi không buông, hạ thân thúc nhanh hơn một chút, cũng dùng sức một chút, không ngừng tạo ra mấy tiếng dâm đãng.

Khuôn mặt Trương Triết Hạn vùi trong vòng tay, thân hình run rẩy, một tiếng cũng không kêu lên được, sảng khoái tới độ chỉ biết hừ hừ rên rỉ, mặt đầy nước mắt.

Khi gặp nhau như hoa nở mùa xuân, sau khi tách ra lại như dính vào men say, rơi vào nỗi nhớ.

Hai người ăn ý không bao giờ đề cập về ranh giới mà bọn họ đã vượt qua. Trương Triết Hạn không muốn nói, Cung Tuấn càng không dám nói.

Trương Triết Hạn rất nhanh tìm lại suy nghĩ, có lý do thu dọn cọ trang điểm và phấn mắt, nâng mặt, mày cong cong hướng phía Cung Tuấn cười:

"Chúng ta là bạn tốt, nếu nói một cách khó nghe hơn, chính là..."

Trương Triết Hạn hít sâu, phun ra hai chữ: "Bạn tình."

Anh cố gắng tìm kiếm những từ mà bản thân cho là cặn bã, vô tình, lừa mình dối người trở thành một chuyên gia trong tình trường: "Tất cả chúng ta đều là người lớn, chỉ nói chuyện tình dục không nói chuyện tình yêu, giải quyết thuần túy là nhu cầu sinh lý, không phải tốt hơn sao?"

Anh nhìn khuôn mặt dần trở nên âm trầm của Cung Tuấn: "Nếu em muốn dừng lại, có thể nói với anh bất cứ lúc nào, chúng ta liền chấm dứt—"

Anh nói không nổi nữa, trơ mắt nhìn hốc mắt Cung Tuấn càng ngày càng đỏ, lông mi run lên như cánh bướm mỏng ướt sũng nước mưa, nét đượm buồn ở khóe mắt xinh đẹp hiện ra.

Trương Triết Hạn nóng nảy: "Này, không phải chứ, tại sao lại khóc—"

Một giây sau hắn bị Cung Tuấn dùng sức nắm chặt bả vai, mặt hắn phóng đại dí sát vào mặt anh, khóe mắt hắn đều đỏ lên, thập phần đáng thương: "Chúng ta hiện tại không tốt sao?"

"Bây giờ anh còn nói với em chúng ta chỉ là bạn tình? Anh từng thấy bạn tình nào ở trên giường nghe lời anh như vậy chưa? Miệng không cho dùng sức sẽ không dùng sức, cổ không cho gặm thì sẽ không gặm, nghe anh nói không thoải mái em đều sẽ lập tức dừng lại, sợ anh bị đau liền phải nhẫn nhịn, khi anh ngất xỉu, đều là em ôm anh vào phòng tắm. Xong chuyện, em buông anh xuống anh còn không chịu, nhất định bắt em phải ôm anh vào trong ngực, hôn dỗ dành, tắm rửa cho anh, dọn dẹp cho anh, ngủ trên giường cũng ôm lấy em không chịu buông tay, không quấn người không được, nhất định phải gối lên cánh tay em, báo hại em ngày hôm sau cả người đều tê cứng..."

Bình thường đều là Trương Triết Hạn bắt nạt hắn, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, hôm nay hắn bị bức đến mức vội vã, ấm ức xông lên não, miệng nả đạn không ngớt.

Trương Triết Hạn tự nhận mình da mặt đủ dày, không nghĩ rằng lại có người da mặt dày hơn cả mình, Cung Tuấn nói một tràng khiến anh xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, che mặt khoát tay cầu xin: "Đừng nói nữa, cậu đừng nói nữa..."

"Còn không cho em nói, Trương Triết Hạn ngươi dám làm nhưng không dám nhận!" Cung Tuấn càng thêm ủy khuất, miệng rống lên:

"Trương lão sư, có phải anh ỷ việc em thích anh hay không, lừa em lên giường, đem em làm dụng cụ phát tiết, dùng sức khi dễ em đúng chứ!"

Thanh âm quả thật có chút lớn, có mấy nhân viên tò mò nhìn sang đây, Trương Triết Hạn bịt miệng hắn, kéo hắn sang một bên. Trong đầu lại có như không vang vọng lại những lời vừa rồi.

Cung Tuấn giãy dụa hết tay anh ra, tức giận: "Anh đừng kéo em. ”

"Được rồi, được rồi, tôi không kéo cậu, cậu thích đi đâu liền đi đi, đi nơi nào mát mẻ chút!" Trương Triết Hạn vờ như không quen hắn, xoay người rời đi.

Anh ấy thực sự không quan tâm đến việc hắn rơi nước mắt.

Trương Triết Hạn chân bước không ngừng: "Tối nay đừng đến tìm tôi, tôi muốn cùng Tiểu Vũ bọn họ ra ngoài ăn cơm. ”

Anh đi rất nhanh, âm thầm nghĩ xem khuôn mặt đỏ bừng này có bị Cung Tuấn nhìn ra hay không.

.

Màn đêm che khuất ánh trăng, vạn vật chìm trong tối tăm nồng đậm, đã qua nửa đêm, chỉ có ánh đèn đường tản ra ánh sáng vàng trắng yếu ớt, miễn cưỡng chiếu soi đường đi.

Bạn bè đã lâu không gặp, đương nhiên là muốn uống thêm vài ly, Trương Triết Hạn bị anh em chuốc khá nhiều, đầu đau như bị xe tải lớn cán qua lại ba lần, khuôn mặt cún ngốc ủy khuất của Cung Tuấn vẫn luôn lắc lư trước mắt, khiến anh phiền lòng nảy sinh nóng nảy.

Ký ức như từng đốm trắng vặn vẹo khuếch đại, xoay chuyển, lấp đầy tất cả những suy nghĩ, còn anh giống như bị ai kéo vào, trôi nổi trong đống hỗn loạn ấy, nắm chặt chút tỉnh táo trong chốc lát, lại bình tĩnh nhìn, đầu có chút quay cuồng.

Đúng là cuộc sống, một người ngu ngốc đuổi theo một vọng tưởng hão huyền, còn tình yêu chính là thứ có tận hai người ngu ngốc đuổi theo.

Anh không muốn trở thành kẻ ngốc, nhưng dường như cuộc đời đẩy đưa anh phải trở thành một kẻ ngốc.

Bước chân anh dừng lại, ngây người đứng ở giữa đường, trừng mắt nghĩ, chỉ cần anh không muốn mở chân ra, không ai có thể ép buộc anh, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện một lần nữa cùng Cung Tuấn lăn giường, bĩu môi nằm bên cạnh, chung quy cũng không thể là chỉ vì Cung Tuấn đẹp trai và tiền đồ xán lạn đi.

Cung Tuấn thương anh, biết đầu gối anh trải qua tổn tích, mua từng bữa ăn có đầy đủ thứ cho anh, ngày mưa tự mình xoa bóp cho anh, có khi hơn nửa đêm, anh còn gặp phải mấy lần Cung Tuấn lén lút học kỹ thuật xoa bóp chân trong video.

Điều kiện của đoàn làm phim có chút khắc nghiệt, hơn nữa anh phải giảm cân, khẩu vị không tốt, một bữa cơm cũng không ăn được bao nhiêu thứ, Cung Tuấn trở nên nóng nảy muốn chết, nhờ trợ lý ra khỏi Hoành Điếm mua sắm, lại về khách sạn, làm đầu bếp mở bếp nhỏ cho anh.

Thì ra Cung Tuấn không để ý tới mọi thứ khác mà cẩn thận săn sóc anh tất cả, anh an tâm tiếp nhận ý tốt của hắn như vậy, lại chưa từng nghĩ tới việc yêu hắn.

Nếu chấp nhận ngủ với một người đàn ông khác, nhưng không thể chấp nhận việc rơi vào tình yêu với người đó thì chắc là bản thân mắc chứng sợ yêu rồi.

Trương Triết Hạn lần đầu tiên đối mặt với sự đê tiện và ác liệt của mình trong mối quan hệ này, chuyện trước mặt dần trở nên càng ngày càng mờ mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro