Táo đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Táo đỏ

Tác giả: Ozhi

Thể loại: Shounen-ai

Giới hạn: 12+

Cảnh báo: Những người không thể đọc được thể loại này!

Tình trạng: short fic

Bản quyền: thuộc Ozhi

Tóm tắt: Thật sự ra, táo-một thứ trái cây đỏ như là tình yêu.

A/N: Cũng chỉ là có một cái K thôi chứ không có gì quá đáng lắm! ^^

........................................................................................................................

[Tờ thứ nhất]

Ngoài kia có một cây táo, mà cây táo ấy hình như chưa một lần chín! Vì cứ độ táo mới vừa ra xanh trái là đã bị vặt sạch. Người có sở thích phí phạm đó chỉ có thể là Dave.

Dave, một đứa đẹp trau, có mái tóc đen cháy xém. Lúc trước nó là đứa có mái tóc bồng bềnh đẹp nhất. Nhưng rồi một hôm nào đó, không hiểu sao nó lại đốt mái tóc ấy đi. May là chưa kịp cháy đến chân tóc thì thằng anh phát hiện ra đến dập lửa kịp. Nếu mà không có thằng anh, không biết Dave có sống đến bây giờ không nữa. Như thế nên, hiện tại thì nó sở hữu một mái tóc cháy xém. Nhưng, hình như nó hài lòng với mái tóc ấy lắm. Mấy ngọn tóc cứ quăn queo một cách kì lạ. Lại cái ngắn cái dài không đều nhau, thế mà Dave thích lắm. Lúc nào cũng đưa tay vuốt ve, se se mấy cọng tóc ngắn cũn mà hình như vẫn còn dư vị khen khét. Đó là tưởng tượng ra mà ngửi thấy như vậy thôi!

Mặc dù sở hữu một mái tóc kì lạ vậy nhưng Dave vẫn còn đẹp lắm! Nó vẫn có đôi mắt to tròn, long lanh thẫm ướt, núp dưới hàng mi dài vút lên cao đầy kiêu hãnh. Hay là cái mũi nhỏ xíu, gọn gàng xinh một cách đáng ghét. Và nhìn vào đôi môi đó đi! Đó là một miếng táo chín đỏ, thơm dìu dịu, mọng ngọt. Mềm mại! Đó là cái cảm giác thách thức người đối diện, chỉ muốn cắn cho một cái!

Dave đang ngồi đu đưa trên cây táo.

Lúc này vẫn còn xanh rì, chỉ mới nở li ti vài cái bông trắng rất nhỏ. Nó ngồi, lặng người nhìn ra xa. Bên kia quả đồi nó thấy một cái đầu đỏ rực đang thấp dần xuống. Một cái đầu đỏ rực rỡ, đỏ đến đam mê mà nghẹn ngào vì biết rằng, sẽ chẳng bao giờ nắm giữ được. Trong cái màu đỏ xoáy suốt vào không gian ấy, Dave nhìn thấy một đôi mắt nâu vẹt dài. Đôi mắt một mí, nhỏ xí và đang yêu đến rạo rực ấy lại cháy lên. Nhưng, hình như đó chỉ là kí ức, mà lúc này đây lại cháy bùng lên dữ dội, lại nồng nàn thẫm một màu mắt nâu. Trong không gian đâu đó có mùi hươngh của bơ, nơi cửa tiệm bánh kem.

“Keiki makes keiki”

(keiki: bánh kem theo cách gọi của người nhật! Cái này là từ trong truyện tranh ra. Vẫn phải cám ơn họa sĩ: Kaimu Tachibana *cười*)

Dave đặt mấy ngón tay vào thau bột khô chưa khuấy nước, hất một tí lên không trung kèm theo một nụ cười hết cỡ. Phía bên kia, gần cái lò nướng ở bên kia Keiki đang cặm cụi làm nốt ổ bánh kem. Keiki là một chàng trai người Nhật, nhưng lại có mái tóc màu xanh lá chuối. Một thứ màu nổi cộm, bức bối mà anh chàng chụp lên đầu mình bằng thứ hóa chất gọi là màu nhuộm. Mà cái màu tóc ấy đứng trong không gian tiệm bánh màu xanh này thì không thể nói là bức bối được

“Đừng nghịch nữa! Anh không thể làm việc được khi em ở đây!”

Keiki ngước lên nhìn Dave. Ánh mắt quét ngang qua người nó, không cộc cằn, bực dọc, chỉ là một tí của sự van nài.

Dave thích thú, nó hầu như lần nào cũng rất thích thú với cảm giác được ánh mắt ấy quét ngang qua. Dave giơ bàn tay đầy những bột vẫy vẫy làm những hạt bột trắng li ti bay tứ tung trong cái không gian xanh suốt. Nó xoay người, những hạt bột xoay theo, Keiki đứng nhìn thẫn thờ, ánh mắt lại ngây ngất.

“Cây táo chín rồi!”

“Hở?”

“À…không có gì!”

Keiki lại cuối xuống làm bánh. Trong thoáng chốc anh khẽ lắc đầu. Ở bên kia có một cây táo xanh rì tuyệt đẹp chỉ vừa mới nở những nụ hoa biếc xinh xinh, nhưng ở đây lại có một quả táo chín đỏ mất rồi. Căng trào lên, mọng nước, đó là màu đỏ của sự đam mê.

“Em cứ đến làm phiền anh mãi thế à?”

“Ừ…em thích mà!”

“Đầu hàng em luôn”

Dave nhón người hôn lên môi Keiki.

Anh cảm thấy có một vị ngọt len vào trong miệng khi chiếc lưỡi nhỏ bé cảu Dave khẽ chạm vào chóp lưỡi của anh. Đó là vị gì nhỉ? Ngọt rất nhẹ, hơi nồng và hơi chát. Cái lưỡi của một người thợ làm bánh có thế nhận thức được một mùi vị tinh tế đến như thế nào? Tinh tế đến nhỏ bé nhất

“Táo…”

“….”

“…vẫn còn hơi xanh…”

Lần này là anh đè chiếc lưỡi nhỏ xinh ngọt ngào ấy xuống. Cái nồng của táo, ấm của hơi thở từ Dave chảy tràn vào người anh. Mùi mồ hôi lan tỏa, quyệt vào cái thứ vị lạt thếch của bột sống, quyện hòa, ấm nóng

“…em…không thở được…”

Keiki ghì chặt lấy gáy Dave. Bất giác trong đầu lại có hình ảnh một ổ bánh kem táo vừa nướng chín.

“…a…”

Không kềm được, anh cắn Dave. Trên miếng táo có dấu răng

“Anh sao thế? Tự nhiên cắn em?”

Nó nhìn anh, ánh mắt hờn dỗi.

Định thần lại, Keiki mới hoảng hồn. Ngay chính bản thân mình, anh còn không biết mình đã cắn Dave từ lúc nào.

Trên miếng táo chín mọng nước ấy, một vết máu nhỏ rỉ ra. Keiki hoang mang nhìn đôi môi Dave. Xong anh lại hôn lên đôi môi ấy. Hơi thở anh phà vào trong cổ họng nó, Dave nghe tiếng anh thì thầm:

“Anh xin lỗi!”

[Tờ thứ hai]

Phía trước tiệm bánh kem là một cây táo. Lúc nào cũng xanh rì và chưa bao giờ nở hoa! Kì lạ là vẫn có những trái táo rất xanh treo lủng lẳng trên ấy. Những trái táo bám đầy bụi, không có mùi vị và được làm từ thứ polime chai ngắt. Những quả táo giả màu xanh lá cây!

“Đến khi nào thì cây táo ấy nở hoa anh nhỉ!”

Dave giở mền chui vào lòng Keiki. Thân nhiệt nóng ấm của anh tràn qua người nó. Ấm một cách lạ kì! Có lẽ sự cọ xát giữa hai thân thể trần trụi khiến nó càng có cảm giác ấm áp thêm! (TG: xin hứa là không đầu độc bất cứ ai! _ _”) Cùng trong lúc này, nó nghe thấy được hương vị rất thơm, quen thuộc và rất cuốn hút. Dave choàng tay qua người Keiki, dụi đầu vào người anh. Bộ ngực trần rắn chắc và đẹp nhất từ xưa tới nay. Dave có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự tuyệt vời ấy.

“Em cứ như thế thì làm sao anh dậy mở tiệm được đây?”

Keiki luồn tay qua tóc Dave. Trên mái tóc dài lại tỏa ra cái mùi hương thơm mát. Mùi bạc hà. Có lẽ thế!

“Hay…hôm nay đừng mở tiệm…”

“Không được! Em biết mà!”

“Anh lại vì cô gái đó?”

Nó ngóc đầu lên nhìn Keiki. Sâu trong đôi mắt nâu vẹt dài đặc trưng của người Nhật, nó thấy một thứ gì đó xa xăm. Xa đến nỗi gần như nó chưa bao giờ chạm tới được.

“Em muốn chọc thủng mắt anh quá!”

Trở người ngồi dậy, Dave đang kéo mình ra khỏi cảm giác đê mê. Nó ghét những lúc thế này, nhưng lúc nào nó cũng phải làm như thế! Cảm giác khó chịu khi phải dứt khỏi thứ gì mà mình mong ước, yêu thích đó là cảm giác bực bội nhất! Phải chi tối qua nó đừng ở lại tiệm bánh mì…

“Dave…”

“Em đã dặn anh bao nhiêu lần rồi! Không được gọi tên em như thế mà!”

Một đống quần áo bừa bãi dưới đất, Dave mỏ mẫn lục tìm cái áo của mình! Đâu mất rồi…nhở?

“Cái áo đó đã…rách hôm qua rồi mà…Dave”

“Đừng kêu tên em như thế!”

Nó lấy đại áo của Keiki, hơi rộng nhưng mà thôi cũng được, lúc này chắc trông nó buồn cười lắm! Nhưng mà nó chẳng thể cười nổi, thời gian của nó hết rồi, buổi sáng đến rồi, thời gian của người con gái kia đến rồi, nó không còn giá trị nữa. Trống rỗng, cảm giác trống rỗng đang dần dần xâm chiếm lấy nó. Mũi nó bắt đầu đặc nghẹt lại. Không phải do cảm giác ấm ức đang xộc lên sắp thành nước mắt mà là một thứ hương vị gì đó đang xộc lên vào mũi nó một cách nồng nặc. Cái mùi hôi, khó chịu của Ghen tuông!

Nhưng mà rồi nó cũng phải chấp nhận. Xỏ vội cái quần vào người, Dave chạy vội vào nhà tắm. Cắm đầu vào trong bồn rửa mặt, nó xả nước ào ào lên đầu. Nước mát lắm! Nước có thể gột rửa cảm giác ấm ức đang trào lên như thế này không?

“Em đi về đây! Chiều em lại ghé lấy cái bánh táo!”

Bước ra khỏi nhà tắm là một Dave gọn gàng, chỉ là cái áo hơi quá rộng xíu thôi! Keiki vẫn còn nằm dài trên giường, ánh nắng xuyên qua cửa sổ in trên tóc anh cái màu xanh rực rỡ.

“Sắp trễ giờ mở cửa rồi! Anh không nhanh đi!”

“Dave…”

“Đừng gọi tên em như vậy mà! Em về đây!”

Nó xách cái túi, bước ra khỏi cửa. Bước thêm hai bước nữa, cánh cửa xanh đóng sập sau lưng. Nó vẫn cảm thấy ánh mắt nâu vẹt dài ấy xuyên qua cửa nhìn nó. Màu nắng ánh trên mái óc xanh một cái màu tự hào. Rồi mùi bánh táo nướng ập đến, quấn lấy người nó ngây ngất. Hình như đêm qua anh có chạm vào người nó rất đắm say…

Bất chợt, giọt nước mắt lại lăn dài trên má

“Ngốc thật!”

Nó nói khẽ rồi đưa tay dụi mắt. Vội vã bước ra khỏi lề…cây táo ấy vẫn đâu có ra hoa…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro