Chương 1: Tạm biệt cuộc đời nữ sinh T^T

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương này chưa có sự xuất hiện chính thức của ba bảo bối đâu bà con ạ @@

~~~~~~~~~

Xin chào cả nhà, để tôi giới thiệu, tôi là Doãn Linh, nữ sinh sắp lên năm cuối cao trung, hiện đang ở Trùng Khánh Trung Quốc. Tôi là người Việt thuần đấy, sang đây du học thôi. Ngặt nỗi nói ra chả ai tin cả.

Đấy, ngoài chuyện đấy ra thì chả có gì đặc biệt, nhan sắc cũng không nổi bật, tài năng chả có gì đặc sắc. Mấy tháng hè của tôi cứ thế mà trôi đi, chỉ có ăn, ngủ, và idol.

Vâng, idol của tôi, là 3 cậu nhóc. Cũng không hẳn là "nhóc" cho lắm, họ trạc tuổi tôi thôi. Nhóm nhạc nổi nhất đại lục - TFBOYS với 3 thiếu niên Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ. Ôi ôi, tự hào quá.

Xung quanh phòng tôi treo đầy poster của họ. Người nhà tôi thì cứ bảo ai với chả đồ vớ vẩn, mấy cái ảnh linh ta linh tinh mà cũng mua.

(Các thím hãy thừa nhận là thấy mình trong đó đi ._.)

À quên, chưa nói vì sao tôi lại mất thời gian ở đây tám chuyện cuộc đời và thần tượng với các chị em nữa. Vì thực ra tôi đang rất rất rất....rảnh. Thề là cuộc đời tôi chưa bao giờ rảnh tới mức này. Vì sao? Bởi vì tôi chết rồi.

Các chị em, xin hãy hiểu theo nghĩa đen...

.
.

Một ngày trước.

Tôi cũng không biết phải tả hoàn cảnh này như thế nào. Đại loại, cái đồng phục học sinh của tôi từ bao giờ biến thành cái váy trắng muốt. Người trong bệnh viện thì cứ đi qua đi lại trước mặt tôi mà không có ánh mắt nào đặt lên tôi cả.

Quan trọng hơn, bên kia cánh cửa kính, tôi thấy một nữ sinh có vóc người giông giống tôi, nếu không nói là y hệt, đang thoi thóp nằm trên giường bệnh, giật lên từng đợt theo nhịp của máy kích điện. Trên ngực áo của nữ sinh đó, có một bảng tên, đề là.... Doãn Linh.

Thế đấy, tôi biết là từ nhỏ tôi vẫn tin vào tâm linh, cho đến bây giờ vẫn vậy. Nhưng đến khi chuyện đó xảy ra với mình, thì lại đóng băng tại chỗ.

Chưa hết đâu, bên cạnh tôi còn có một người nữa, người duy nhất nhìn thấy tôi ở đây. Người đó, khoác áo choàng đen có mũ, dài chạm đất, với thân hình của một nam nhân vạm vỡ.

Đôi mắt âm u trên gương mặt nhợt nhạt không biểu cảm của hắn, thỉnh thoảng ánh lên màu tím sẫm.

Hic, Thần chết lòng tôi đây mà. Không hiểu thế nào, lúc ấy tôi lại thốt ra câu hỏi ngu đến nỗi không thể ngu hơn:

- "Tôi chết rồi à?"

Không chết thì mày ở đây làm gì? Chẹp chẹp, ngu quá. Nhưng hắn không trả lời câu hỏi của tôi, mà nói:

- "Nên về với thế giới của mình rồi, cô bé."

Cái giọng như ăn cả tảng băng rồi ấy. Tôi nói một cách chắc nịch, mặc dù chân tay đã sợ túa mồ hôi rồi:

- "Không đâu, còn lâu tôi mới tin, đây chỉ là trò đùa thôi"

Chỉ là, khi vừa chấm dứt câu nói ấy, xung quanh đã không còn là bệnh viện nữa, mà nó tối đen như khoảng thời-không tôi hay xem trên phim viễn tưởng. Thôi, tôi tin thật rồi, tôi chết chắc rồi.

Đột nhiên tên Thần chết kia di chuyển, nơi hắn ta hướng đến là một cánh cửa lơ lửng giữa không trung. Tôi cũng an phận mà đi theo.

Điều không ngờ là hắn bước qua cánh cửa ấy và biến mất một cách dễ dàng, còn tôi thì không. Ngay khi vừa chạm chân vào bên kia cánh cửa, tôi bị bật ngửa ra sau, cùng lúc đó là luồng ánh sánh nháy lên như đèn flash.

Đang hoang mang ngơ ngác thì Thần chết đẹp trai lại xuất hiện. Sau cái nhíu mày đầy khó chịu và cái nhếch môi đầy quyến rũ của hắn, thì tôi được biết là do Thiên Duyên của tôi chưa hết, nên không thể xuống âm phủ.

Hắn đưa tôi một hòn đá màu cam, hình tròn, hơi hơi phát sáng, đẹp mắt lắm ý. So với đá quý của thế giới con người thì còn đẹp hơn gấp trăm lần.

- "Có nhớ người đã cố cứu nhóc là ai không?"

Sau câu hỏi bất ngờ của hắn, thì tôi lại bắt đầu hồi tưởng. Nhớ lại trước khi chết.

.
.

Một tiếng trước tai nạn.

- "Tiểu Linh, sao cậu còn ở đây?"

Đó là giọng con bạn thân của tôi. Nó thắc mắc tôi vẫn ở trường khi đã tan học.

- "Không ở đây thì ở đâu?"

- "Mau mau, cậu không biết trên đường K đang có buổi kí tặng của TFBOYS à?"

- "Cái gì? Tin này lòi đâu ra thế."

- "Không biết, nhưng phải đi mới biết đúng hay sai chứ."

Thế là nó dắt tôi theo, đúng là tôi cũng tò mò thật. Đến đường K được một lúc, thì thấy mấy tỷ tỷ cầm banner lục, lam, đỏ các kiểu bu vào một chỗ.

Ôi thế là đúng rồi, với tư cách làm fan anh nhà 3 năm tôi đã không ngần ngại xông vào chen chỗ.

Có điều, chưa vào được tới nơi, tôi thấy một cậu bé vô tình bị fan chen lấn mà bị đẩy là khỏi mặt đường. Trùng hợp thế nào, ngay lúc đó có tiếng bíp còi loạn xạ của ô tô. Bản tính anh hùng trỗi dậy, thế là tôi không chần chừ lao ra kéo cậu bé về.

Là kéo đấy, chứ đâu có ngu như trên phim, đẩy ra rồi dùng mình làm vật thế thân. Tôi đã thông minh như thế rồi, mà ông trời lại không có mắt, phía sau tôi lại có một lực nữa đẩy tôi xuống lòng đường. Lúc hoảng loạn, chỉ kịp đẩy cậu bé lên trên. Còn tôi loạng choạng trên đất như người say rượu...

'Rầm'

-"Á á ...."

-"Có tai nạn"

Tai tôi lùng bùng, trước mắt tối đen. Nhưng lúc sau, bên tai vẫn nghe thấy thanh âm bạc hà rất gần rất gần, kêu mọi người gọi cấp cứu. Thanh âm khác nhẹ nhàng gọi 'Bạn gì ơi!! Có sao không', thanh âm khác nữa trầm lắng bảo mọi người mau tản ra. Tất cả đều vô cùng quen thuộc...

.
.

Quay lại hiện thực.

- "Có chắc chắn không?"

Ý tôi là có chắc chắn là nơi này không ấy, vì....

Sau đó tôi đã kể tất cả những gì tôi nhớ cho Thần chết cưa cưa nghe. Và không biết dựa vào đâu, hắn ta đưa tôi đến ...khụ.... Kí túc xá của TFBOYS. Ôi, cái nơi mà tôi ngày đêm ao ước cũng không được vào.

Trước khi đến đây, hắn nói thứ Thiên Duyên đó của tôi, là vì còn mắc nợ người đã cứu tôi. Buồn cười, đằng nào chả ngoẻo rồi còn đâu mà nợ với không nợ.

Cơ mà, thật sự là người đã cố gắng cứu tôi là họ sao? Hic, nội tâm fan girl đang hạnh phúc - ing. T^T

- "Viên đá đó giống như hợp đồng trả nợ, đưa nó cho họ, bảo vệ họ cho đến khi viên đá hết phát sáng. Lúc ấy, cánh cửa dẫn đến thế giới bên kia sẽ tự khắc xuất hiện trước mặt nhóc thôi. Còn ba người kia, trí nhớ của họ về nhóc đều sẽ bị xoá mất."

...... Thần chết cưa cưa, anh tỉnh quá rồi.

- "Còn nữa, trong thời gian thực hiện hợp đồng, không được rời xa 'chủ nợ' quá 1 km. Nếu không, linh hồn của nhóc sẽ tự động tan biến vô điều kiện."

- "Chủ nợ á?"

Tội lỗi, tội lỗi quá! Tôi đã vay mượn ai bao giờ đâu mà giờ lại phải vất vả đi trả nợ thế này.

- "Có thắc mắc gì sao?"

- "À không, không có gì hết"

Có lẽ chỉ chờ có thế thôi. Thần chết cưa cưa đã biến mất không dấu vết.

-------------------
Các chị em cứ việc ném đá đi ạ T_T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro