Khi con gái giả trai p7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức “ Vu bóng rổ” bị hạ gục bởi người thừa kế tập đoàn MH nhanh chóng lan ra toàn trường và trở thành đề tài “hot” nhất đang được mọi người bàn tán sôi nổi.

Đi đến đâu tôi cũng nhận được vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ của hội bà tám hám trai trong trường, sự nể phục của một số học sinh còn lại.(Thật ra thì con những ánh mắt trìu mến hình viên đạn của lũ con trai trong hội Black nữa. Nhưng kệ chúng thôi).

Tôi đang ngồi một mình trong căng-tin trường, chờ Vy Vy đi lấy đồ ăn. Đang mải suy về biểu hiện lạ của mình lúc đấu bóng rổ với cái tên khỉ tóc vàng Đường Đường Doanh Doanh gì gì ấy thì.... Vinh dự thay, 3 cái bóng nhỏ nhắn lù lù đến tìm tôi.

Ngạc nhiên chưa, xinh gì mà quái vật thế. Một cô gái tóc xoăn lọn để xõa với cái nơ to tổ bố trên đầu, nhìn cái “mẹt” này thì khỏi lẫn vào đâu được, sau cô còn có 2 ả nữa đi theo chứ, chính là bà cô lúc sáng. Hờ hờ. Lại định dở trò gì tiếp đây.

- Chào Thiện Thiện. Trùng hợp quá, lại gặp anh ở đây. Hồi sáng em quên giới thiệu. Em là Triệu Mẫn. Anh cứ gọi em là Mẫn được rồi. Em học dưới anh 1 lớp.– Vẫn “giả nai” các bạn ạ. Trời ơi là trời, cái điệu cười gây thơ nhất mà tôi từng biết.

- Chào em. Anh là Thiện Thiện. Tạ Thiện Thiện. – Tôi cũng cười lại. Người ta có lòng thì mình cũng phải có dạ chứ

- Em ngồi đây được chứ. – Nói rồi cô ta kéo cái ghế xát lại gần tôi định ngồi xuống.

Bịch.... – Ý. Lại có tiếng mông tiếp đất nè. Há..há.... May ghê. Lần này không phải mông tôi nữa đâu nhá.

Mẫn Mẫn trợn ngược mắt (Èo ơi, toàn lòng trắng) nhìn tôi. Chỗ cái mông vàng ngọc của cô ta đang “An tọa” là chỗ cũ của cái ghế tôi đang cầm trên tay. Làm gì có chuyện tôi để nguyên cho cô ta ngồi cạnh mình. Hix. Bị sàm sỡ tiếp thì con đâu thanh danh để sau này lấy vợ. Ớ mà.... Tôi là con gái mà nhỉ. Quên quên. Lỡ lời. hề hề.

- Không được đâu em – Tôi khẽ nói – Cái ghế này anh dành cho bạn anh rồi.

Tức tối trước bao tiếng cười khúc khích của học sinh trong căng-tin, cô nàng hét lên 

- Cười cái gì mà cười. – Không hổ danh sư tử hồng đa, trong căng-tin im bặt. Tôi cũng hơi giật mình trước tiếng “Rống” của cô nàng.

Hai “mĩ nhân” đi sau nhanh chóng đỡ Mẫn dây. Cô ta lại nhìn tôi :

- Anh.... Anh cứ chờ lấy. – Rồi phụng phịu bước nhanh ra đến cửa

- Khoan... Mẫn Mẫn. – Ôi không, tôi nỡ mồm gọi cô ta lại rồi. Ấp a ấp úng tôi nói đại một câu. – Thật ra anh muốn nói, em cũng rất xinh đấy!

Mẫn quay lại nhìn tôi. Trời ơi, biết ngay mà, lại đôi mắt long lanh trợn ngược

- Anh nói thật hả. – Cô ta hỏi lại như không tin.

- Ừ... ừ.... – Tôi đã nói cái quái gì thế này – Anh không dỗi mà đùa em. – Tôi cau có.

- Sa0 anh không nói sớm – Cô ý reo lên làm tôi bắn cả mình. Tiếng reo ý chả khác gì tiếng còi báo động trong mấy bộ phim tài liêu. Ôi, thương thay cho lỗ tai của tôi.

- Ừ. Trông em rất đẹp. Giống một thứ anh rất yêu thích.

- Cái gì ạ?

- Có cần thiết phải nói ra không?

- Có.... có chứ.... Em rất muốn nghe.

- Ừ... Em giống con cún tên Míc anh nuôi bên Mĩ. Cái tai nó xù xù giống tóc em này này. – Tôi cười rõ tươi. Để lộ cái răng khểnh của mình. Có thể thấy đâu đó một vài nữ sinh ngất lịm đi trước vẻ đẹp của tôi ( Tự sướng tẹo nhá )

Đùng........ – Tôi có thể nhìn thấy nguyên một tảng đá to đùng đập nguyên vào đầu Mẫn. Tôi nói thật lòng mà. Chắc cô ta xúc động quá đây. Hehe

- A CỨ ĐỢI ĐẤY TÔI KHÔNG THA CHO ANH ĐÂU. – Cô ta sụt sịt chạy nhanh cùng 2 cái đuôi.

Tôi đứng im. Mắt vẫn chớp chớp, tỏ vẻ ngay thơ vô(số) tội. Tôi nói sai gì sao?Thật sự rất giống mà. Con Míc cũng xinh lắm chứ bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro