Khi con gái giả trai p8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cô tiểu thư cành VÀNG lá CHUỐI kia đi khỏi được một lúc, một người lại trở về việc làm riêng của mình. Vy Vy cũng mang cơm đến cho tôi. Nếu ai có hỏi sao mắt tôi sáng thế thì xin trả lời là tôi đang ngắn sao đấy nhé. Đúng là cháu v.ú Lý, Vy Vy của tôi cũng tâm lí ghê, lấy đầy cả khay thức ăn. Tôi chồm lên với lấy suất cơm của mình. Ăn ngấu nghiến

Con trai là phải thế, phải ăn to nói lớn mới xứng là con trai. Bật mí với các bạn, khi đóng giả làm con trai, tôi khoái mỗi khoản không phải giữ ý giữ tứ thôi. Khà khà. Mà đừng có bảo tôi tham ăn ấy nhá. Tôi chỉ đang đói thôi.

- Ập phù...... No ghê – Tôi thở phào sau khi chiến đấu với suất cơm.

Bao nhiêu ánh mắt trong căng-tin đổ dồn về tôi.  

Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người ta ăn bao giờ à? 

- Họ làm sao ấy hả Tiểu Vy – Tôi nói với Tiểu Vy mà mắt vẫn liếc xung quanh.

- Cậu bị bỏ đói bao nhiêu ngày rồi Thiện Thiện.

- Ờ. Hôm qua bị papa với V.ú Lý hành hạ thành ra bao nhiêu cơm tớ ăn đi đâu hết. Tiểu

Ớ, mà khoan. Giọng ai lạ thế? Không phải Vy Vy. Tôi quay ngoắt lại. Một cô bé dáng nhỏ nhắn. Ôi trời ơi. Suýt nữa thì phun hai từ “tiểu thư”. Nom nhỏ quen quen. Hình như gặp ở đâu rồi thì phải

- Chào cậu. Tớ là Liêu Tịnh. Bạn mới của Vy Vy

Liêu, họ Liêu à? Cái họ này nghe ở đâu rồi thì phải 

- Cậu ấy là em gái của Liêu Y Nhược, người gây sự với tớ sang nay ý!

Xẹt...xẹt..... Đoàng. Cái gì cơ. Em của quỷ sa tăng mà cậu ấy cũng nhận làm bạn được ư? Thảo nào trông quen quen. Chắc họ hàng hang hốc cả nên giông nhau.Cái hàm dưới của tôi những tưởng sẽ không bị u cục khi rơi xuống sàn thêm một lần nào nữa chứ. 

- Cậu yên tâm. Liêu Tịnh tớ đây không coi cô ta là chị đâu. – Vừa nói cô vừa hẩy hẩy tay.

- Thế là sao? – Tôi thắc mắc.

- Cậu ấy gét chị họ của mình lắm. – Vy Vy nhanh nhẩu nhảy vào giật phịch mất cái míc của tôi nói. Từ bao giờ mà cô ấy trở nên nói nhiều vậy. Thấy tôi nhìn cô ấy vội cúi mặt xuống.

- Ừh. Vì nhiều lí do mà. Tớ thấy các cậu là người mới mà dám đối đầu với Black. Lại còn đánh rồi hạ nhục người của họ. Thật đáng nể phục.

Cứ mãi thắc mắc về cái tên Black mãi. Cuối xùng tôi cũng được mở mang kiến thức. Black là hội thao túng tất cả học sinh trong trường này(Trừ bổn cô nương tôi đây và hầu giá của mình nhá), thu hút đông đảo học sinh tham gia. Lý do đơn giản, người đứng đầu cái hội này là con trai tập đoàn HT – Hạ Thất Lăng. Lý do tham gia thì rất đơn giản nhưng tiêu chuẩn để tham gia thì không đơn giản chút nào. Thành viên trong hội ai cũng phải biết đánh nhau, phải khiến cho những học sinh khác sợ mình và điều quan trọng nhất là phải vượt qua được những thử thách nằm gai nếm mật để chính thức trở thành thành viên. Hự hự. Chọc phải tổ ong đất rồi.Ai cứu tôi với.......!!! 

****

À mà quên. Trong khi đang nói chuyện với Tiểu Vy và cô bạn mới của Vy tôi có hóng hớt được một số việc từ mọi người xung quanh, họ đang nói về nhân vật chính thứ 2 (Sau tôi còn gì. Hé hé). Vâng, chính là hắn, không ai khác – Đường Doanh, người đã ngang nhiên dám đụng tới bổn cô nương đây. Sau khi Vua bóng rổ thua tôi, hắn không chịu được cú sốck lớn như vậy nên đã chui vào só xỉnh nào đó trốn rồi.

* * *

Cuối cùng thì cũng qua một ngày vật lộn ở trường. Bác tài đến đưa tôi và Vy Vy về. Trên xe, Tiểu Vy yêu mến cứ ba lăng nhăng từ đầu đến cuối mà tôi chả hiểu gì cả. Nghe rõ được mỗi 2 thông tin : 1 là cô ấy rất vui, Liêu Tịnh là người bạn đầu tiên của cô ấy khi chuyển đến trường; 2 là Tịnh rất gét cô chị họ của mình. Hờ hờ, mấy cái này tôi biết cả rồi mà, cứ tưởng Vy Vy là cô gái thùy mị, ít nói. Ai ngờ những lời nói ngọc ngà của cô ấy lại được phát ra liên tục trong lúc tôi mệt nhất này. Đã thế Được thêm bác tài vui tính cứ khúc khích cười theo. Làm tôi cũng phải cố vặn vẹo te tua ra một vài điệu cười “khả ố”. Đừng thắc mắc sao điệu cười của tôi lại giống con khỉ tóc vàng kia chứ. Hức hức.  

Yeáh...... Cuối cùng cũng về đến nhà rồi. Yêu lắm cơ, thoát khỏi một số phần tử khủng bố tinh thần rồi. Hí hí. Nói thật thì dù là lần thứ 2 được nhìn nhà của mình từ ngoài vào nhưng tôi vẫn thấy nó rất tuyệt. Cảnh cổng được mở, với dàn người hầu kẻ hạ quen thuộc ấy, tôi lại hất mặt oai hong đi vào

Oái oái. Khoan. Thằng tiểu quỷ, quả bóng.... Tôi tia nhanh xung quanh. May quá, không có nó ở đây. Mà từ bao giờ tôi lại cảnh giác với mọi thứ xung quanh thế này. Hức hức. Còn đâu là thanh danh người thừa kế 

Đang sung sướng mở cửa, thì tôi nghe đâu đây tiếng lạch cạch, và rồi ....

BINH.... - Ố là lá, nguyên cái cửa gỗ to đùng in dấu trên mặt tôi, làm tôi loạng choạng lùi lại mấy bước.

Một ngôi sao sáng.... Hai ngôi sáng sao.... Ba ngôi sao sáng quay quay quanh đầu tôi. Đẹp ghê, lãng mạn ghê.

Tên khốn nào dám chọi cửa với đầu bổn cô nương hả. Không đếm sao nữa, tôi dồn hết yêu thương vào ánh mắt nổi lửa :

- THẰNG LÀO...........  - Tôi “nhẹ nhàng” rống lên

Ui chao, một thằng nhóc đáng iu cầm quả bóng trên tay. Ờ hớ, không biết nó có phải “phúc tinh” của tôi không đây. Tôi nhanh tay túm lấy nó. Chết nhé nhóc! Nợ cũ nợ mới ta chả hết cho mi. Giờ thì không ai cứu được mi nữa nhé!

- Cái thằng quỷ này... Quậy đủ chưa.... Chừa chưa? Chừa chưa? – Tôi vừa mắng vừa phát mạnh vào mông nó.

- Dừng lại ngay! – Một giọng nam ra lệnh – Sao cậu lại bắt nạt trẻ con.

Mặt thằng nhóc đang tỉnh bơ thì mếu máo, nó nhẹ nhàng dùng tiếng khóc “The thé” ing tai nhức óc của mình ăn vạ. Nó làm tôi lấm la lấm lét như bị phát hiện đang làm điều bất chính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro