Khi con gái giả trai p9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mắt tôi là.... Wow..... Đẹp trai ghê. Một con khỉ ái quên, một cậu con trai cao ráo, mặt mày sáng sủa, đang cau có nhìn tôi (Chả khác gì khỉ ăn ớt. Sao nhiều người yêu động vật và thích bắt trước chúng thế này)

- Tôi.... Tôi đâu làm gì. - Ấp úng đáp lại, tôi đứng thẳng nhìn cậu ta.

- Không là sao. Tôi thấy rõ ràng cậu đang đánh vào mông nhóc Bin mà. Còn cãi à?

- Này này – Tôi dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào cậu ta – Cậu thì biết cái gì. Tôi làm gì mặc tôi chứ. Tôi đang dậy dỗ nó đấy nhá!

- Dậy dỗ gì chứ. Có mà cậy lớn bắt nạt trẻ con ấy – Cậu ta gạt tay tôi ra, gân cổ lên nói.

Tên này được lắm, bình tĩnh lại nào. Với những loại người này ta phải dùng chiến thuật “đá đểu”.

- Ui. Tớ... tớ xin lỗi- Tôi nhìn hắn. Với ánh mắt chết người này hắn không siêu lòng hơi phí.

- Cậu biết lỗi là (được rồi) 

- Nhưng mà cậu có cần “đàn bà” đến nỗi phải xen vào chuyện của người khác không ? – Chưa chờ hắn nói hết, tôi đổi giọng nhanh, nhảy tót vào tranh lời hắn (Cái này tôi học papa nè). Mặt tôi hất lên. (Sao cái tên này cao thế, 1m84 là ít,mỏi hết cả cổ rồi)

- Cậu... cậu.... – Hắn bắt chiếc dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào mặt tôi. Sướng chưa, ai bảo dám lên giọng với bổn cô nương ta.

Binh!!!!! – Tình cờ thay một quả gì tròn tròn trắng trắng đen đen bay vút đến trúng vào đầu hắn. Khiến hắn loạng choạng đứng không vững túm luôn vào tôi và rồi... hắn ngã, đè ngửa cả tôi ra.

- Chết cha! Hụt rồi. – Nhóc quỷ kia hét lên rồi “bắn mất”

Quay trở lại với tình trạng của tôi và tên kia. Mắt nhắm mắt mở, tôi nhìn thấy “cục thịt” toàn xương ấy đang đè lên người mình. Một tay hắn chống xuống đất. Ế! Thế tay còn lại đâu? Không phải chứ ? Tay... còn.... còn.... lại... hắn.... hắn... đang... để.... trên.... ngực tôi.

- Á....ÁÁÁÁ......ÁÁÁ...........Ấ..............- Tôi hét ầm lên rồi tiện tay đấm nguyên vào cái bản mặt “đáng iu” của hắn . Hất hắn ra xa. Một lần nữa cái vô lum của tôi bật hết công suất. - ĐỒ DÊ XỒMMM..................

Trợn ngược mắt lên nhìn hắn, rời chợt nghĩ ra, “xí hổ” quá tôi bắn nhanh vào nhà, tìm đến cái phòng của mình. Để lại hắn ở lại. Sau câu nói của tôi, nhìn cái bản mặt ngây ngô vẫn còn choang choáng của hắn mà tôi tức chết đi được. Mặt tôi đỏ lừ lên, đừng có mà nghĩ là tôi ngại ấy nhá, tôi đang kìm nén tức giận nên thế thôi.

* * *

Cái gì mà dê xòm chứ, tôi có làm gì cậu ta đâu. Mà cậu ta là ai mà hống thế. Ui cha, cái đầu của tôi, thằng nhóc này chơi ác quá. Tôi loay hoay mãi mà chưa đứng giậy được thì một bàn tay đỡ tôi giậy :

- Này này. Đỗ Phúc. Cậu không sao chứ?

- Ừk. Tớ chỉ hơi choáng một chút thôi. Vy Vy đấy hả. – Tôi hỏi lại cho chắc chắn là ai.

- Tớ đây. Hì. Mà cậu làm gì khiến tiểu thư hét to vậy.

- Cậu ta á. Chả hiểu. Tớ làm gì đâu mà cậu ta nói tớ dê. Hả??????? CÁi gì cơ. Tiểu thư á??????????? Cậu con trai vừa nãy là nhóc Lam???? - Tôi trợn hết mắt mũi lên, không tin vào tai mình

- Ừ. Chủ tịch không nói với cậu là tiểu thư buộc phải giả trai à.

Vèo......èo.............èo................... – Tôi phóng nhanh theo bước Tạ Ngọc Lam. – Nhóc Lam, Nhóc Lam. Chờ tớ với. 

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro