Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Vệ sĩ

Ly rượu từ trong tay Mẫn Phương rơi xuống, vỡ tan

Nàng ngẩn người im lặng. Thanh Tỷ thấy vậy cũng không dám nói gì. Chỉ liếc mắt Nguyên Khả, giận dỗi lách khỏi cánh tay của nàng đang ôm chặt lấy mình. Nguyên Khả chu mỏ ủy khuất

Nàng biết thế nào cũng vậy mà. Năm năm rồi, cho dù Đinh Mẫn Phương đã hoàn toàn thay đổi, trở thành một băng sơn nữ nhân thập toàn thập mỹ. Nhưng người này, Hạo Vi, luôn luôn là điểm yếu của nàng. Chỉ cần nhắc tới, Mẫn Phương sẽ ngay lập tức nổi lên một hồi máu lửa

Không phải Nguyên Khả muốn vậy, nhưng thật sự điều nàng nói là sự thật. Hôm qua nàng đã đua thua người đó, năm năm, và vẫn tiếp tục thua

Nguyên Khả nghiến răng trèo trẹo tức giận nghĩ lại

Hôm qua theo đúng luật thì mỗi tháng ở đường 1A, đoạn đường xa lộ rộng lớn gấp khúc và như được xây nên để dành cho đua xe, Nguyên Khả hẹn với đám bạn tới đua. Đoàn đua gồm nhiều người, có quen thuộc, cũng có lạ lẫm, nàng cũng không quan tâm nhiều chỉ biết tập trung vào trò chơi của mình.

Ngồi trong xe là một chiếc Ferrari F12 Berlinetta đã được độ lên đầy đủ. Nàng vẫn như thường, bình tĩnh nhìn xung quanh. Cuộc đua lần này gồm năm chiếc xe, cả năm đứa này, nàng đều biết. Bọn chúng chỉ là mấy thằng công tử bột chẳng biết gì, chỉ biết ham hố đua đòi

Nhìn trên đường, một nữ tữ nóng bỏng mặc đồ bó sát đang giơ tay lên chuẩn bị làm động tác cho các xe xuất phát. Đôi mắt màu xanh lá của Nguyên Khả như phát xạ, không khí nóng bỏng, nàng rồ máy xe. Xung quanh cũng đều vang dội những tiếng xe gầm rú

Nữ tử kia phất tay, chỉ trong giây lát tất cả mọi người lao xe về phía trước. Khóe miệng Nguyên Khả cong lên, rồ ga lao nhanh.

Đoạn đường 1A này là đoạn xa lộ của quốc gia. Tuyến đường đi ngang qua thành phố, xuyên qua bên dưới một con sông, cùng những khúc cua gấp ở phiá đầu bên kia thành phố. Để có thể quen thuộc con đường này và trở thành nữ vương xa lô, Nguyên Khả đã tốn gần hai năm trời luyện tập đua xe

Đi qua đoạn đường bằng phẳng nhất. Nguyên Khả vẫn như cũ đứng hàng thứ hai, nguyên tắc của nàng là không cần tranh giành, tới cuối cùng nàng tự nhiên có cách lao lên dẫn đầu. Nhìn đoạn đường xa lộ tám làn xe rộng lớn đông đúc, Nguyên Khả càng tăng tốc, lạn lách qua các chiếc xe khác

Tốc độ đã là 110 km\h, nàng vẫn không có ý định chậm lại. Nhìn mấy chiếc xe kia bị nàng bỏ rơi đằng sau, nàng không khõi mỉm cười lắc đầu. Càng ngày, vô địch càng tịch mịch a

Gần tới đoạn đường hầm xuyên sông nàng thả ga chuẩn bị đi chậm lại vào hầm. Bỗng nhiên nhìn qua kính chiếu hậu nàng ngẩn người. Đằng sau, đồng dạng là Ferrari, nhưng chiếc này là Ferrari 458 Spider màu trắng đang lao tới. với một tốc độ mà Nguyên Khả không thể tin được, đây là đường hầm đó nha! Chạy nhanh vậy muốn chết à

Tính thách thức được tạo ra, Nguyên Khả theo sở thích vội mang một cái mắt kính Rayban màu đen vào, mỉm cười

" Đua thôi!!"

Lẩm bẩm nàng đạp ga lao tới. Trong đường hầm xe cộ qua lại nhiều chiếc đều phải né ra. Mặc cho hai chiếc Ferrari một trắng một đỏ lao đuổi nhau.

Chủ nhân của xe kia cũng dường như đã nhìn thấy nàng và cùng chấp nhận cuộc đua. Hai cái đèn hiệu nháy lên, nguyên tắc chính xác khi chấp nhận đua xe. Chiếc màu trắng đó lao tới. Nguyên Khả cũng nhanh chóng buông thắng, đạp số lao tới

Hai chiếc xe như tranh chấp từng đoạn đường, cứ thay phiên nhau dẫn đầu. Nguyên Khả máu nóng sôi trào, nghe tiếng gió bên tai vun vút thổi. Nhìn kim đồng hồ đã là gần 160 km\h, Nguyên Khả có cảm giác khó tin. Chiếc xe kia vẫn chưa có xu hướng dừng lại, mà vẫn đang tiếp tục tăng tốc

Khẽ nhíu mày, chẵng lẽ ngươi không biết ở đằng trước là đoạn đường vách núi hết sức khó đi sao?! Với tốc độ này thì không thể vượt núi được, chỉ có nước lao xuống vực mà thôi!

Vượt qua mấy khúc cua đầu tiên, Nguyên Khả vẫn bám theo sát sao. Tranh chấp từng cơ hội để vượt lên, nhưng vẫn như cũ không thể nào làm được. Nhìn đoạn đường phía trước, Nguyên Khả hơi mỉm cười. Đây đã là khúc cua cuối cùng. Ở khúc cua này nếu tốc độ vượt qua 150 km\h thì chắc chắn sẽ rơi xuống vực, gần sáu năm trời đua xe cho nàng biết, người này nhất định phải giảm tốc độ

Nhưng không, nhìn đồng hồ đã là 180, Nguyên Khả có chút há mồm bất khả tư nghị. Nàng khẽ dậm ga chạy chậm lại, nàng vẫn không muốn chết nha. Nhưng nhìn chiếc xe kia, nàng trợn tròn mắt

" Tăng ga... Ngươi còn dám tăng ga?! Muốn chết..."

Nhìn chiếc xe kia vượt qua mình, tộc độ gần 180. Nguyên Khả lấy mắt kính xuống, lắc đầu:

 " Ngu ngốc!"

Nhưng trong bất kỳ việc gì cũng có nghịch thiên, và kẻ này chắc chắn là một kẻ yêu nghiệt như vậy. Ở giây phút xe đến gần khúc cua và đạt tốc độ hơn 180, người đó bẻ tay lái. Nhưng không phải là bẻ tay lái lao vào đường mà là bẻ tay lái lao xuống vực. Rồi khi chỉ còn một khắc nữa nàng liền bẻ tay lái ngược trở lại, đạp thắng. Điều này làm cho chiếc xe , bây giờ chỉ còn là một bóng trắng, theo quán tính tuyệt diệu lao ngược lại trong lề đường. An toàn vượt qua khúc cua, mà chì vô tình đụng sát dãy phân cách với vách núi trong chút xíu

Nguyên Khả há hốc mồm không thể tin được. Phong thái này, cách lái xe bán mạng như vậy. Từ xưa đến nay nàng chỉ mới gặp có một lần duy nhất và người này là người thứ hai...

Hay nói đúng hơn, hai người có thể là một..

"... Nhưng khi ta đến cuối con đường, thì đã không còn bóng dáng của chiếc xe đó nữa!" Nguyên Khả lắc đầu bất lực kết thúc câu chuyện. Tay vươn ra lần nữa ôm lấy Thanh Tỷ, khiến nàng chu mỏ khinh thường

" ....vậy ngươi... vẫn không thấy... được người đó?" run run, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, Mẫn Phương nói

Không mấy ngạc nhiên, Nguyên Khả lắc đầu: " Ta biết ngươi rất muốn tìm người đó, nên đã phái người điều tra về chiếc xe kia...." Nói rồi nàng đưa ra một tập hồ sơ "... Nhưng không có gì cả, người đó không phải là chủ nhân của chiếc xe đó. Về vị chủ nhân đó, ta cũng đã điều tra. Nhưng hồ sơ của nàng ta là thuộc thông tin mật của quốc gia, người như vậy không động được!"

Đinh Mẫn Phương im lặng không nói gì, nhìn về những bức hình trong hồ sơ. Đây là những bức hình của camera giao thông đã chụp lại chiếc xe, chỉ thấy được bóng mờ mờ của nữ nhân ngồi trong xe

Nàng cầm lấy sấp hồ sơ, đứng dậy lảo đảo rời đi. Ánh mắt thất thần vô hồn, trong miệng lẩm bẩm "chính là chị ấy...chính là chị ấy!"

Lý Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng run rẩy của nàng, muốn đứng dậy theo an ủi. Nhưng lại bị Nguyên Khả nắm tay kéo lại. Thấy nàng cũng bộ dạng lắc đầu bất lực, Thanh Tỷ cũng im lặng

" Nếu có thể, cho nàng ấy một lần rồi quên luôn đi!!"

Không còn mang bộ dạng đại tiểu thư, cũng không còn khí thế của một băng sơn nữ vương. Đinh Mẫn Phương lúc này đã ra khỏi câu lạc bộ. Nàng đang run run đi ra xe của mình, dựa vào cửa xe. Cánh tay đưa lên ôm lấy đầu, nàng dần tuột xuống ngồi bệt dưới đất.

Đã nữa đêm, trong khu đổ xe đã không còn lại ai. Xa xa chỉ thấy được vài người qua lại. Bỗng nhiên vài tiếng cười nói vang lên, đến gần. Nhìn xa xa là vài thằng thiếu gia mặc những bộ quần áo đắt tiền cùng ôm trong lòng là những nữ nhân thân hình nóng bỏng đang uốn éo. Bọn họ tới gần, rồi một tên trong số đó nhìn thấy Đinh Mẫn Phương. Ánh mắt háo sắc nhá lên, hắn chuyển hướng tiến tới gần nàng. Bộ dạng không sợ chết nói lên những lời chăm chọc:

" Cô bé, sao vậy?! có cần bổn thiếu gia đưa nàng về nhà không?!"

Vài tên xung quanh nghe hắn nói vậy liền cười hùa theo. Âm điệu cùng giọng nói là ở vùng khác. Mẫn Phương mắt nhá lên hàn quang cười lạnh, lũ ngốc này không hề biết nàng nên mới thấy chết không sờn như vậy

Cũng không thèm đáp lại hay nhúc nhích gì, Mẫn Phương thu lại bộ mặt nhu nhược của mình. Ngẩn đầu lên, mắt phát hàn quang nhìn bọn chúng lần lượt từng người một.

Không khí lạnh thêm vài phần, những tên đó thấy vậy cũng hết dám tiếp tục cười. Khó hiểu nhìn nàng, khí thế như vậy, người thường cũng khó mà có được

 Chắc do ngông cuồng ở địa bàn của mình quen thói, tên nam nhân kia cũng không có ý gì buông tha cho nàng. Mẫn Phương, trong lòng cười lạnh, nàng lầm bầm

" Lũ ngu ngốc!!"

Nhất định là quá ngu ngốc. Nếu có mắt sao không nhìn cho rõ, chiếc xe của nàng. Loại xe này, giá rẻ cũng gần 2,2 triệu đôla mỹ. Người thường không thể nào có được, những nhân vật như vậy đụng vào chỉ có chết

Nghe được lời Mẫn Phương chửi mình ngu ngốc, tên kia liền nổi điên lên

" Cái con đ* này! Mày nghĩ mày là ai hả?!" hắn vung tay định nắm lấy tóc nàng. Mẫn Phương vẫn như cũ bình tĩnh nhìn hắn

Nhưng chỉ một cử chỉ một hành động duy nhất, hắn đã đi quá giới hạn. Một bóng đen lao nhanh ra ngăn chặn. Chỉ trong nháy mắt, một cú đá vung lên. Tên công tử lao ra xa, nằm bệt xuống đất ôm lấy bụng rên rỉ. Mấy tên còn lại cũng hết hồn nhìn những gì đang xảy ra

Nhìn lên người mới xuất hiện, cả đám cũng im lặng không biết nói gì.

Người này.... Người này cũng quá trâu bò đi. Nhìn trang phục đồ đen mặc bên ngoài thì có thể là bảo vệ, nhưng nhìn toàn thể, ai cũng cảm thấy khó hiểu. Tên thiếu gia kia cao gần 1,87m, thân hình như gấu. Vậy mà tên bảo vệ này, nam nhân gì mà cũng quá thanh tú đi. Khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ mang theo một cái mắc kính trên mắt giống trai bao không nói, thân hình cũng khá mảnh khảnh, chiều cao cũng chỉ 1,75m. Vậy mà sức lực thì đúng là khỏi chê

Nhìn bạn mình như trâu vậy mà cũng bị hạ chỉ trong một cước. Cả đám còn lại hơi khó xử, lên hay không lên

Nhưng không cần tụi nó phải suy nghĩ nhiều, liền tiếp theo đã có một đám người mặt áo đen lao ra, bao vây tất cả. Cả đám liền xanh mặt, nhìn liếc qua nữ nhân kia. Người này rút cục là ai... một đám vệ sĩ thế này thì đúng là...

Mẫn Phương nhìn cũng không nhìn, chỉ uể oải đứng dậy. Nàng vẫy vẫy tay, cả đám người đáng ghét đó đều bị vệ sĩ hộ tống ra ngoài xử lý

Sân đổ xe không còn lại ai, chỉ còn lại nàng và tên bảo vệ mặt trắng kia. Nhìn hắn đang cung kính cuối mình, Mẫn Phương chợt nhớ ra đây chắc là người mới tuyển vào

Nhìn khuôn mặt đẹp trai trắng nõn, thân hình mảnh khảnh, tay chân cũng khá thon nhỏ. Người này, nếu theo đam mỹ hệ, chắc nàng cũng không lấy làm khó hiểu

" Ngươi tên gì?!" không đậm không nhạt Mẫn Phương nói

Không hiểu sao, người này lại bỗng hơi đỏ mặt, quẩn bách. Mẫn Phương thấy vậy khó hiểu nhướng mày

Sau một lúc mới thấy người đó cố gắng mở miệng, trong thật cực khổ nói

" Mẫn ...Mẫn Mẫn...."

"Ba...!!"

Chưa kịp nói hết, đã một tiếng ba vang lên. Cả khuôn mặt hắn vì ăn một cái tát của Mẫn Phương mà đỏ cả lên. Không hiểu gì hết hắn ngẩn mặt nhìn nàng

" Ngươi là cái gì mà dám gọi ta là Mẫn Mẫn?!" nàng không chút hình tượng tức giận hét

" Mẫn...Mẫn Mẫn...."

Mẫn Phương muốn giơ tay lên tát tiếp, nhưng hắn liền nhanh chóng đưa tay ra chặn lấy. Nắm chặt tay nàng, hắn cố gắng nói hết câu

" Mẫn... Mẫn Phương... Tiểu thư, tôi... tôi tên Hạo... Hạo Thiên!!"

Mẫn Phương khó hiểu nhíu mày, người này bị cà lăm ư?. Nhưng chợt nhớ tới điều, nàng ngẩn người, lầm bầm

" Ngươi tên Hạo Thiên ư?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro