CHAP 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột ngột có luồng hơi ấm áp phủ lên bờ vai bé nhỏ cùng nhịp thở đều đều , khe khẽ bên tai làm Linh thảng thốt rồi cựa mình thoát khỏi :
- Anh đang làm cái gì thế ?
- Để yên một lúc thôi rồi em muốn hỏi gì anh cũng được.
Linh do dự một chút rồi dứt khoát gạt anh ra :
- Anh với chị Hari rốt cuộc là như thế nào ạ ?
- Thì chỉ là anh cùng em ấy xem một bộ phim. Đến cảnh cảm động, em ấy không kiềm chế được mà khóc. Chẳng lẽ anh ko được ga lăng mà an ủi hả ?

Ga lăng ? Một cái ôm của anh tại sao không thay thế chỉ bởi động tác vỗ vai thôi ?  Xem cả ngày chưa chán mà à còn xem đến tận khuya? Ban đầu sao không chọn bộ nào hài hước, vui nhộn mà xem ? Anh thật khéo đánh trống lảng nha !
Linh bắt đầu nhăn nhó :
- Cái em muốn hỏi là tại sao hai người có quen biết trước mà anh không nói cho em biết í ?
Anh thoáng đứng hình rồi buông bàn tay đang đặt trên vai Linh xuống. Chuyện này..... anh chưa sẵn sàng đem ra tự sự với người thứ 3. Ánh mắt có chút dao động lung lay nhưng giọng nói đã được anh kiềm chế ở mức hết sức ổn định :
- Có những chuyện không liên quan thì cũng không nhất thiết em phải biết đến.
Từng câu chữ không khác gì một đòn chí mạng vào tâm can Linh. Vậy ra ở đây nó đang bị coi là đứa nhiều chuyện, thích xía vào việc của người khác sao ? Được, anh không muốn nói nhưng tiếc là Hari đã đi trước một bước để tiết lộ cho nó rồi. Chẳng biết cô có chủ ý gì tuy nhiên cũng phải cảm ơn cô đã cho nó biết một phần sự thật chứ không che giấu như anh . Linh bóp chặt bàn tay lại , đến nỗi cảm giác mạch máu sắp ko lưu thông nổi nữa , cổ họng bật ra tiếng phát run lên, kiên nhẫn không phải điều mà nó có :
- Nhưng... em thích anh , đã đủ để liên quan chưa ? Anh... thực sự không coi lời thật lòng "thích anh" của em ra gì sao ?
Nó biết hỏi câu này trong hoàn cảnh này là quá mặt dày đi nhưng nó chấp nhận dù chỉ một lần thôi cũng muốn biết rốt cuộc anh có trân trọng tình cảm của nó không.
Khuân mặt anh vẫn trầm ổn tựa mặt nước trời mùa thu - không chút gợn sóng, thậm chí ánh mắt nâu nhạt nhìn Linh chăm chú không chớp. Sehun khẽ hất chân đứng thẳng lưng, con người cao lớn, thần thái bỗng chốc trở nên lạnh lùng này trước mắt Linh , trong giây lát cảm thấy thật xa lạ .
- Ở với bọn anh từng ấy thời gian chẳng lẽ em còn chưa hiểu thế giới showbiz phức tạp mà bọn anh đang cố gắng tồn tại ? Em nghĩ chỉ cần em thổ lộ thì người ta sẽ lập tức đáp trả sao ? Em còn quá...
- Đủ rồi.em đã hiểu.
Linh đưa tay ra dấu yêu cầu anh dừng lại. Anh có biết anh đang trực tiếp xát muối vào tim nó không ? Có biết đang chà đạp nên tình cảm của nó không ? Thà anh cứ nói một câu : " em không xứng " cho xong ,việc gì phải vòng vo.
Linh xoay người lại, đi ngược hướng với anh . Bóng lưng thật cô đơn đến đáng thương. Ảo tưởng. Mất niềm tin. Đau thật.
Nó ngửa cổ lên nhìn bầu trời. U ám, xám xịt, chẳng có tia nắng chan hòa nào sẵn sàng hong khô những giọt nước mắt nóng hổi . Nhẽ ra ban đầu nó không nên quá tự tin vào cái thứ tình cảm fangirl nhạt nhòa này.
Nó quay lưng là buông tay nhưng không có nghĩa đã hết yêu thương. Chẳng qua loại yêu thương ấy vĩnh viễn chỉ từ một phía , không nhận lại được gì nhưng vẫn ngu ngốc mỉm cười chấp nhận.
Với một số người , định nghĩa niềm vui hạnh phúc của họ là được chứng kiến người họ yêu thương vui cười hạnh phúc chứ không phải chính bản thân họ . Linh cũng không ngoại lệ. Dạng người dễ dàng tác động, dễ dàng lung lay và dễ dàng từ bỏ thì mãi mãi chẳng tìm được hạnh phúc.

Sau khi nhìn bóng dáng lẻ loi ấy với bước đi khó khăn ra khỏi bãi đỗ xe ,Sehun giơ tay đấm liên tiếp vào bức tường trước mặt đến gỉ máu. Anh hận bản thân . Là hèn nhát hay cao thượng đây ? Là không an tâm hay đang vô tình làm tổn thương người con gái ấy đây ? Chẳng lẽ anh lại không đủ khả năng bảo vệ Linh trong cái "thế giới showbiz phức tạp" của anh ? Anh hiểu việc làm người khác đau khổ nhất là để người đó chờ đợi , hy vọng trong khi biết là không thể mà tại sao anh vẫn làm ? Anh để Linh ngóng trông lời hồi đáp tình cảm của anh rồi đột ngột phang thẳng vào đó 1 mũi kim tiêm sắc nhọn, rút cạn niềm tin của nó. Thật nhẫn tâm !
***********************
19h tối, tuyết ngừng rơi, đường phố đã điểm vài chấm con người. Bên trong một quán cà phê , bản nhạc cổ điển được phát đi phát lại , réo rắt gợi tâm trạng hoài niệm, ánh đèn vàng nhạt như ôm trọn trái tim con người mà sưởi ấm. Mấy quầy hàng bánh cá, teokbokki ven đường cuộn hương thơm ngào ngạt , níu chân kẻ đi đường lại...
Dáng người vội vã chạy đến công viên Seoul, trán lấm tấm mồ hôi, thở gấp gáp và đưa mắt nhìn dáo dác. Áp điện thoại vào tai, giọng Linh lo lắng tột độ :
- Rốt cuộc em đang ở đâu hả Min Ji ?
Tiếng trả lời yếu ớt, khàn đặc :
- Chị quay lại đằng sau đi.
Min Ji ngồi trên chiếc xích đu, mắt đỏ hoe nhìn Linh.
Khẽ vén vài sợi tóc mai của cô bé sang bên tai, Linh nhẹ nhàng tì lên những giọt nước mắt lăn trên má và gạt đi.
- Nín đi nào ! Có chuyện gì nói cho chị biết.
Min Ji chần chừ một chút , có lẽ bây giờ ngoài Linh ra chẳng có ai muốn nghe nó tâm sự cả.
- Trong mắt mọi ngừơi,  e...em kém cỏi lắm đúng không chị .... ? Em...
Một cái nấc nghẹn đã làm gián đoạn câu chuyện .Linh nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Min Ji mà gật khẽ đầu ý chỉ em cứ nói đi.
- Các chị ở KTX bí mật biểu quyết cho em rời khỏi nhóm tập... Tất cả đồng ý, duy nhất có chị Young Ah là nhóm trưởng phản đối... Em phải làm sao để đựơc mọi ngừơi chấp nhận đây? Em chưa từng có, thậm chí là trong suy nghĩ sẽ lười biếng mà ...
Min Ji gục hẳn xuống bờ vai Linh mà khóc thổn thức.  Những giọt nước mắt của một cô bé còn hết sức non nớt so với chặng đường nghệ thụât đầy gian nao,  khó khăn mà cô chọn phía trước . Đây mới chỉ là pre-debut thôi đã không dễ dàng gì chứ đừng nói sau debut. Lời Sehun nói cũng chẳng sai : "showbiz phức tạp" ,đấu đá,  cạnh tranh ngầm ngay từ ban đầu. Vậy quãng thời gian thực tập sinh của anh quả không có chỗ cho sự nhàn rỗi .
- Đêm nay em không múôn về KTX, chị ngủ ở bên ngòai cùng em nhé.
Không phải do Min Ji nhờ mà chính Linh cũng chẳng muốn hiện diện ở ngôi nhà ấy vào tối nay.  Nó chưa sẵn sàng và cần chút thời gian sắp xếp lại tình cảm trong lòng. Nó chưa thể quen việc khi đối dịên với anh cùng lúc phải điều khiển cả lí trí lẫn con tim thật tỉnh táo.
- Vậy đợi tẹo.  Chị gọi bạn tới đón chị em mình nhé.
Linh nháy mắt một cái nhí nhảnh rồi rút điện thoại bấm số.
Những lúc muốn tụ tập ăn chơi thì địa điểm lí tưởng luôn là căn biệt thự xinh xắn của gia đình Hee Chil. Nguyên nhân vì bố mẹ cậu ấy chẳng mấy khi về đây mà thừơng bận rộn buôn bán mãi ở Busan.  "Bằng hữu" đi học mụôn,  ăn vụng, quay cóp của Linh là Hee Chil cũng do không có sự giám sát của nhị vị phụ huynh mà ra đó.
Hee Chil vuốt cằm,  gác một chân lên tay vịn ghế sofa , giọng tra khảo :
- Nay cậu đình công đòi tăng lương ,giảm gìơ làm ở KTX không thành hay sao mà đích thân tới đây làm thích khách à nhầm kẻ khách, hả ?
- Tớ tới để chíêm hữu cậu đây.
Nói xong Linh chồm ngừơi dậy,  vật Hee Chil ngã xúông mà ra tay cù nách.  Min Ji ngồi bên cạnh cũng đến bó tay vì hai con dê sồm đội lốt ngừơi này.  Tíêng cừơi giòn tan vang khắp nhà.
- Thôi nào Linh,  địên thọai cậu đổ chuông kìa. 
Ngồi dậy kéo lại qùân áo xộc xệch,  nó ném cho Hee Chil cái lườm :
- Cậu chưa xong đâu.
Nhìn màn hình hiển thị tên người gọi,  nó chột dạ không dám bắt máy. Cứ thế liên tíêp chuông đổ nhìêu lần mà Linh vẫn bần thần,  khó xử . Nghe máy rồi bíêt nói gì đây hay vô tình vô ý thành khỏang trống câm lặng ?
Một tin nhắn nhanh chóng gửi tới : "Em đang thể hịên chống đối đìêu gì ?  Giờ này sao còn chưa về KTX? "
Sau cụôc nói chuỵên hồi sáng mà anh vẫn có thể dùng thái độ này với Linh đựơc.  Đồ mặt "mỏng như bê tông" . Linh thở dài một hơi rồi trả lời : " Cứ kệ em. Mai em sẽ về sớm"
Rốt cụôc anh là đang trách móc Linh không  hiểu chuyện hay đang lo lắng cho nó.
Chợt có tíêng léo nhéo qua lại phía sau Linh.
- Cậu đưa ngay Linh sang nhà tớ. Sao cậu để cậu ấy ngủ ở cái chùông lợn của cậu? 
- Này Joo Ha,  xem ra dạo này cậu thèm ăn đòn da díêt nhỉ? Múôn chết à?  Bảo phòng ai là chuồng lợn ?
- Í , có em xinh gái nào bên cạnh cậu đấy "Chin Su tỏi ớt" ?
- Em nào hỏi làm gì?  Không sợ phu nhân sắp cứơi ghen à? Mà cái lọai lăng nhăng như cậu có đến mùa anh đào năm sau tớ cũng không gíơi thịêu cho đâu.
Trời ơi Hee Chil với Joo Ha lại đấu khấu qua điện thọai.  Nếu không phải Joo Ha đã có hôn ứơc rồi thì Linh sẽ tác thành hai đứa như chó với mèo này với nhau để sau này chúng nó cãi nhau sống qua ngày thay vì phải ăn cơm.
Linh kéo Min Ji lại thì thầm vào tai :
- Mình đi ngủ trứơc . Kệ họ.
Vừa đặt lưng xúông giừơng,  hai mí mắt của nó đã tranh nhau xem thằng nào buông trứơc. Trứơc khi chìm sâu vào gíâc ngủ sau một ngày tâm trí mệt mỏi,  Linh tự lẩm nhẩm như cầu nguyện : mong ngày mai sẽ là một ngày bình yên.
Hết chap 26
P/s : tớ ngâm chap này trong 3 ngày liền >_<,  hồi chìêu vì ngủ quên nên ko up đựơc đến tối lại vì vote MAMA thôi thì đành up lúc đêm mụôn vậy. Mong lựơng thứ. Hehe. Chap up vội nên ko tránh đựơc vịêc mắc nhiều lỗi,  ngày mai tớ sẽ xem xét chau chuốt lại sau nhé. Rds đọc vui vẻ và lại NHỚ vote MAMA chăm chỉ nha. Fighting! 😘😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro