Chap 41: Vị bá tước ác độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Yoongi về đến lâu đài là khoảng một tiếng sau, xách một đống đồ ăn tiến vào lâu đài. Nhưng có gì đó rất lạ, lâu đài dường như không còn sự hiện diện của Ji Yoon. Hắn cảm nhận được có điều gì đó không lành.

Bước vội vào phòng ngủ, Yoongi khẩn trương tìm hình bóng Ji Yoon, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn qua nhìn lạ.

- Ji Yoon!

Không có tiếng cô trả lời, một cơn gió lạnh buốt từ ngoài thổi vào trong thật rợn người. Bất giác Yoongi nhìn về phía cánh cửa đang bị gió làm cho mở to rang, đôi môi mím lại, hắn tiến lại gần.

Rõ ràng trước khi đi hắn đã khoá cửa cẩn thận! Lẽ nào...

- Ji Yoon!!

Hắn lên tiếng gọi cô, bàn chân gấp rút chạy ra ngoài sân. Gió lại bắt đầu nổi lên, những bông tuyết trên những cành cây rơi lả tả. Trong màn tuyết dày đặc, Yoongi vẫn đang chăm chú tìm kiếm bóng hình Ji Yoon, bàn tay nắm chặt lại. Bỗng dưới chân vướng vào một cái gì đó mềm mềm. Khẽ nhíu mày, Yoongi cầm vật dưới chân lên. Đây là... áo choàng của hắn!

Chỉ trong chốc lát đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm lấy áo choàng siết chặt lại.

- Jin!

Đôi môi mỏng phát ra một tiếng nghe rét lạnh đến đáng sợ. Sau đó hắn xoay người biến mất trong làn tuyết trắng xoá.

...

Ji Yoon mơ mơ màng màng tỉnh lại trong một căn phòng bẩn thỉu, xung quanh tối tăm hơi toàn mùi phân chuột. Đầu óc choáng váng lại bị thứ mùi hôi kia sộc thẳng vào mũi khiến cô suýt nôn ra ngoài.

Đưa tay lên xoa huyệt thái dương, bất giác cô dừng lại giữa chừng. Cổ tay và cổ chân cô đang bị xích lại. Nở một nụ cười chế giễu, Ji Yoon nhìn chằm chằm vào cổ ta, cổ chân mình mà thở dài. Cô đã làm gì để mà bị xích như một con vật chứ?

Rốt cuộc hai anh em sinh đôi kia vì sao lại mang cô đến nơi này?

"Kẽo... kẹ..ett" một tiếng động nơi cửa vang lên nghe thật rùng rợn. Theo bản năng Ji Yoon đứng dậy lui về một góc phòng, con ngươi màu tím căng ra hết cỡ nhìn về phía cánh cửa kia.

Cửa bắt đầu mở ra, một hình bóng cao to bước vào nhưng vì người đó đứng ngước với ánh sáng phát ra nên Viola không nhìn rõ mặt.

- Anh là ai?

Ji Yoon không sợ hãi cất tiếng hỏi, bàn tay cầm chắc dây xích trong tay tự vệ.

- Người đẹp, cùng tôi đi gặp một người nào!

Giọng nói này không ai khác chính là Sehan. Hắn ta không cho cô cơ hội lên tiếng đã tiến đến trước mặt cầm lấy tay cô muốn kéo ra ngoài.

- Buông tôi ra!

Ji Yoon phản kháng, bàn chân dơ lên muốn đạp nhưng lại bị vướng dây xích nên không thể làm gì hắn được.

- Các người mang tôi đến đây là có ý gì?

- Lát nữa sẽ biết!

Sehan nhếch một nụ cười thích thú, dùng một mảnh vải trói chặt hai tay cô vào cùng một chỗ sau đó mới yên chí mở xích cho cô. Mặc cho cô tỏ vẻ khó chịu hắn ta cười lớn, đẩy cô đi ra khỏi căn phòng trong tình trạng áp giải tù binh.

...

Dọc đường đi, Ji Yoon âm thầm quan sát. Đây là một tòa lâu đài xa lạ. Nếu như Dark Blood ngập tràn một màu đen cô độc thì ở đây lại ngập tràn một màu vàng chói loá.

Chủ nhân nơi đây thật quá phô trương rồi! Khắp nơi tràn ngập vàng. Từng những khung cửa sổ cho đến những chân đèn đều được dát vàng. Lẽ nào ông ta không biết ở còn rất nhiều người nghèo khổ vô gia cư hay sao?

- Tôi khuyên cô không nên trái lời bá tước nếu không cô sẽ nhận lấy đau đớn mà thôi!

Sehan bất chợt lên tiếng khi hai người đứng trước một cánh cửa to dát vàng. Jin là một người ác độc trong giới không ai là không biết. Cô gái mỏng manh này làm sao có thể hứng chịu cơn thịnh nộ nếu như ông ta chút xuống? Suy cho cùng cô gái này cũng là con người mà thôi.

- Nếu thế hãy thả tôi ra, như thế đều tốt cho cả hai bên.

Ji Yoon nhếch lông mày nhìn Sehan lạnh lùng.

- Rất tiếc! Không có quyền đàm phàn đâu người đẹp.

Hắn ta đẩy cửa túm tay Ji Yoon lôi cô vào trong căn phòng. Ánh sáng chói loá từ căn phòng nhất thời làm Ji Yoon chói mắt, cô quay đầu nghiêng sang một bên nhắm mắt lại. Hơi lạnh từ sàn xâm chiếm cơ thể khiến cô một hồi run rẩy.

- Đây là cô gái mà tên nhãi Min Yoongi để ý đến sao?

Một giọng the thé vang lên thu hút tầm nhìn của Ji Yoon. Quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, cô đứng im không nhúc nhích.

Tầm 6-7m có một người đàn ông đang chễm chệ ngồi trên một chiếc ghế bằng vàng. Thân hình ông ta lùn chủn chân không chạm đất, con mắt bé như một sợi chỉ đang nhìn vào Ji Yoon xem xét. Cái miệng như ẩn như hiện phía sau bộ ria mép vĩ đã đang ngậm ống hút hút máu từ cái ly ông ta cầm. Tổng quan con người ngày vô cùng dị hợm lại nguy hiểm.

- Đúng vậy thưa ngài!

Sehun đứng bên cạnh ông ta nhận định, khuôn mặt lạnh tanh của anh ta nhìn Ji Yoon không biểu cảm.

- Con người, mau lại gần đây!

Jin cao ngạo hếch cái mặt béo ú không thấy cổ về phía Ji Yoon ra lệnh.

- Ông là ai?

Ji Yoon đứng im không nhúc nhích, trong lồng ngực trái tim như muốn nhảy ra ngoài vì khẩn trương. Bản năng cho cô biết ông ta rất nguy hiểm. Nhìn cái tòa lâu đài này mà xem, khắp nơi toàn là vàng, chứng tỏ ông ta là một người có thế lực. Nhưng đối với người sai thuộc hạ bắt mình đến đây không lý do ít nhất cô cũng muốn biết ông ta là ai.

"Choang!" Jin tức giận ném ly máu xuống sàn khiến mảnh thủy tinh văng tung tóe, mùi máu tanh nồng nặc sộc lên.

Ji Yoon vô thức bước lùi lại phía sau, cô biết sắp có chuyện xảy ra. Một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai Ji Yoon khiến lông tơ cô dựng đứng.

Lực từ bàn tay Sehan ấn vai của cô xuống ngăn chặn hành động của cô, chỉ có thể đứng im không nhúc nhích.

- Chỉ là một con người hạ đẳng mà dám hỏi ta là ai sao?

Bá tước Jin rít lên tức giận, ông ta di chuyển đến gần vung tay ráng vào mặt Ji Yoon một cái bạt tai.

"Bốp!" Tiếng lêu chát chúa vang lên chứng tỏ ông ta đã dùng biết bao nhiêu là lực. Ji Yoon bị tát ngã bay ra một đoạn nằm sạt dưới sàn đau đớn.

- Ưm...

Khẽ rên một tiếng từ miệng Ji Yoon trào ra một ngụm máu tươi. Không ngờ ông ta lại đánh mình, quai hàm cô như muốn vỡ vụn. Trên khuôn mặt hiện lên rõ năm dấu ngón tay trông thật chật vật.

Sehan liếc mắt nhìn Ji Yoon đầy thương cảm. Nhưng hắn ta không dám làm gì. Một khi làm trái ý Jin sẽ nhận hậu quả đau đớn. Chỉ trách người đẹp quá xui xẻo đi.

- Cha... Cha đang làm gì vậy?

Từ phía cửa, JuWon hốt hoảng xách váy chạy vào. Nhìn thấy Ji Yoon nằm dưới sàn lại càng giật mình che miệng.

- JuWon, lại đây!

Jin thô lỗ túm tay đẩy JuWon ngã lên người Ji Yoon không thương tiếc. Sehun từ phía sau nắm chặt tay nhìn vị bá tước đầy căm hận.

- Nhìn cho kỹ, đây chính là tình địch của ngươi!

Bối rối thoát khỏi người Ji Yoon, JuWon nhìn Ji Yoon ngây ngốc. Người con gái trước mặt đầu tóc rối bời, trên mặt lại có vết đánh nhưng JuWon có thể thấy đây là một người rất xinh đẹp.

Thì ra người Yoongi để ý lại xinh đẹp như vậy. Một cỗ ghen tị trong lòng dâng lên nhưng giây lát JuWon đè nén xuống. Nhìn vết máu trên khuôn mặt Ji Yoon, JuWon nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn lau khoé miệng của Ji Yoon.

Bị đánh đau nổ đom đóm mắt, lại bị người khác đè lên khiến Ji Yoon khó chịu muốn đưa tay đẩy người đó ra xa nhưng tay lại bị trói. Thật sự rất muốn bốc hoả.

- Cô không sao chứ?

JuWon nhỏ nhẹ ân cần hỏi han.

- Sao? Đến lượt loài người như ngươi nhìn rõ chứ? Con gái ta sẽ là hoàng hậu của Ma cà rồng. Con người hạ đẳng như ngươi sao có cửa!

Jin trào phúng vang lên nhìn Ji Yoon đầy khinh bỉ cùng đắc thắng. Muốn tranh giành vị trí của hoàng hậu của con gái ông sao? Đừng có mơ!

Nhíu mày chịu đau, lời nói của Jin làm Ji Yoon khựng lại. Bây giờ cô mới để ý đến cô gái thanh tú dịu dàng trước mặt. Cô ta là con gái của ông ta sao? Sao lại có thể khác biệt như vậy? Hơn nữa... Cô ta sẽ là hoàng hậu, là vợ của Yoongi sao? Nghĩ đến đây lòng Ji Yoon trùng xuống.

JuWon nhìn vào tay Ji Yoon hoảng hồn, đưa tay muốn cởi trói cho Ji Yoon thì lại bị một lực rất mạnh kéo phắt dậy.

- Cha... Tại sao lại làm thế với cô ấy?

JuWon bất mãn nhìn thẳng vào mắt cha mình lên tiếng.

- Đi về phòng! - Jin như một hung thần trừng mắt nhìn cô.

- Hãy để con cởi trói cho cô ấy.

JuWon tính bỏ qua cơn tức giận của cha mình mà hướng Ji Yoon muốn cởi trói cho cô.

"Chát!" Cái tát giòn giã giáng thẳng vào má trái của JuWon khiến mọi người nhất thời sửng sốt.

- Tiểu thư JuWon! - Sehun vội vàng chạy đến đỡ lấy JuWon lo lắng.

- Cha...

JuWon nhìn cha mình không thể tin nổi. Ông ta lại có thể trước mặt thuộc hạ mà tát chính cô? Thanh danh của mình biết phải làm thế nào? Nước mắt nhất thời rơi xuống như mưa.

- Đồ vô dụng!

Jin coi như không có chuyện gì xảy ra hướng JuWon rít lên một câu khiến cô đau đớn chạy ra khỏi phòng.

- Tiểu thư JuWon!

Liếc nhìn bóng lưng JuWon chạy đi, Jin khẽ hừ một tiếng. Con gái đúng là không làm được tích sự gì.

Ji Yoon ngồi im như hóa đá. Cô không dám tin những gì mình thấy là sự thật. Ông ta lại có thể không chừa mặt mũi cho con gái mà lại ra tay tát chính con ruột trước mặt nhiều người. Cô gái hiền lành dịu dàng đó tại sao lại có một người cha tàn độc như vậy?

- Muốn làm gì cô ta thì làm nhưng sau đó ta muốn nhìn thấy xác của cô ta.

Jin nhàn nhã chắp tay sau lưng kiêu ngạo nhìn Sehan ra chỉ thị sau đó đi thẳng ra ngoài.

- Đã rõ... Thưa ngài.

Sehan thích chú nhìn Ji Yoon bằng ánh mắt dâm tà, bước từng bước lại gần cô hơn.

- Nhớ dọn dẹp sạch sẽ!

Sehun không biểu cảm để lại một câu rồi theo gót Jin bước ra khỏi phòng.

...

Da gà Ji Yoon nổi lên, gắng gượng đứng dậy lui về phía sau giọng nói đe dọa lắp bắp.

- Đừng lại... Không được!! Không được lại gần tôi!

Túm lấy một tay Ji Yoon kéo đến trước mặt John nở một nụ cười dâm tà.

- Buông tôi ra! Buông ra.

Ji Yoon liều mạng phản kháng giãy dụa nhưng căn bản là vô ích. Sehan dùng lực vác Ji Yoon lên vai giọng nói tràn đầy kích thích hào hứng.

- Đã quá muộn rồi người đẹp. Hôm nay cô là của tôi!

Dứt lời hướng đến căn phòng phía xa thẳng tiến.

---------------

End chap 41.

thật xin lỗi các cậu giờ mới đăng ;;-;; hồi chiều tớ việc nên giờ mới có thể ngồi edit được.

đọc truyện vui vẻ nhe~

#Mẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro