Chap 42: Sự thức tỉnh của Min YoonWoo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc cho Ji Yoon giãy dụa chống cự, Sehan nhanh chóng cấp tốc vác cô vào một căn phòng không chút thương tiếc, ném cô xuống giường nghe cái "phịch".

Dư âm cái tát lúc nãy của bá tước Jin vẫn khiến đầu cô choáng váng, lại thêm việc bị Sehan ném như một bao cát khiến cô càng đau nhức không kịp phản kháng.

- Tên khốn khiếp! - Ji Yoon tức giận không nhịn được mà chửi nó.

- Cứ chửi đi nhưng nhớ để giọng tí nữa còn rên rỉ... người đẹp!

Sehan không có gì là tức giận mà ngược lại càng phát ra câu nói đê tiện.

Lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo, Ji Yoon loạng choạng cách xa cái giường. Cô không thể để cho tên cầm thú này ô nhục thân thể mình được. Tuyệt đối không!

- Xem ra nếu không trói cô lại thì sẽ mất nhiều thời gian của tôi đấy.

Nó vừa nói vừa tháo thắt lưng da hướng thẳng về phía Ji Yoon, đôi mắt không che dấu ham muốn tột độ.

- Đừng... Không được lại gần đây! Không được lại gần!!...

Ji Yoon hoảng loạn hét to, đôi chân vội vã muốn chạy ra cửa.

- Cứu tôi với! Aaaa...

Hét lên một tiếng, cô bị Sehan bế lên giường, hắn ta túm tay cô chế trụ trên giường nhanh chóng lấy thắt lưng trói chặt tay cô vào thành giường.

- Buông ra... Buông ta ra!!

Ji Yoon phản kháng dữ dội, bàn chân giơ lên muốn đạp vào "thành viên" của hắn.

Dường như biết được cô muốn làm gì, Sehan nhanh nhạy né được cú huých của cô, bàn tay như gọng kìm bắt lấy cổ chân Ji Yoon không cho nhúc nhích.

- Muốn cho tôi "đoạn tử tuyệt tôn" sao? Người đẹp, em thật ác độc. Tôi sẽ cho em nếm thứ cảm giác của thiên đường.

Đôi mắt hắn đã bị tình dục lấn át. Hắn ta nhanh chóng gục đầu vào cổ Ji Yoon hôn hít, gặm nhấm làn da trắng mịn hấp dẫn của cô.

Một sự ghê tởm dâng lên, đôi mắt Ji Yoon ngập tràn hơi nước, cô lắc đầu phản kháng trong tuyệt vọng.

- Cút... Cút ngay! Không được đụng vào ta!!

- Cứ mắng cho thoả thích đi.

Sehan ngồi dậy cởi bỏ áo để thân trần, tiếp tục đè lên người Ji Yoon tận hưởng cỗ xúc cảm mãnh liệt nơi xương quai xanh gợi cảm của cô, để lại bao nhiêu dấu hôn.

Bàn tay Ji Yoon nắm chặt lại, cô bị hắn đè không thể nhúc nhích. Giờ phút này cô hoàn tuyệt vọng... Yoongi không thể đến cứu cô.

Yoongi... Yoongi... Anh đang ở đâu? Nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống như mưa.

"Xoạc" Hắn không kiềm chế được nữa mà xé rách một bên áo của Ji Yoon làm lộ ra nội y màu trắng bao bọc vòng một gợi cảm. Trong phút chốc hắn ta như muốn bốc hoả.

- Không... Tên khốn khiếp! Buông ta ra!! Không được đụng vào ta!

Ji Yoon sợ hãi hét lên đầy tức giận nhưng cũng không thể làm da thịt cô che lại mà ngược lại càng làm hắn thêm hưng phấn.

- Tôi không thể nhịn được nữa...

Sehan cúi đầu hôn vào nửa bầu ngực đang lộ ra của Ji Yoon, bàn tay không nhàn rỗi mà vuốt ve đùi của cô.

- Không...!

"Vút"

Động tác làm càn của hắn bỗng dừng lại, hắn ta khó khăn nhìn về phía sau... Một thoáng đơ người.

- Tiểu thư JuWon?

Ji Yoon cũng sửng sốt ngước đầu lên nhìn, qua làn nước mắt nhưng cô cũng có thể nhận ra... Phía sau hắn tầm 2-3m, JuWon đang ở đó. Cô ấy cầm một sợi dây bằng vàng to bằng ngón út rất dài đang siết chặt cổ hắn bằng vài vòng dây. Ánh mắt JuWon nhìn Sehan đầy ghê tởm.

- Tránh xa cô gái đó! - JuWon ra lệnh.

Cô nàng thật không thể ngờ cha mình lại có thể ra lệnh cho Sehan làm trò bỉ ổi này. Cho dù cô gái kia có là tình địch đi chăng nữa thì việc sai người làm trò hạ lưu này thật không thể chấp nhận.

Trái tim Ji Yoon tràn lên một tia hy vọng. Cô gái lương thiện kia chắc sẽ cứu được cô. Dù sao cô ta cũng là con gái chủ nơi này nên tên khốn khiếp đang ngồi trên người cô sẽ không dám làm gì.

- Làm ơn! - Ji Yoon nhìn về phía JuWon cầu cứu, bộ dạng chật vật.

- Tiểu thư JuWon, đây là mệnh lệnh của bá tước!

Sehan không sợ hãi mà nhìn về phía JuWon lạnh lùng, nhưng vì bị dây siết cổ nên có chút chật vật.

- Ta sẽ chịu trách nhiệm. Mau ra ngoài!

JuWon cũng lạnh lùng lên tiếng, dùng lực xiết chặt sợi dây khiến hắn càng thêm ngạt thở.

- Còn không mau đi?! - Cô quát lên.

"Chết tiệt! Con tiểu thư đáng chết... Dám phá chuyện tốt của ta. Muốn ta buông người đẹp sao? Không bao giờ!"

- Thứ... lỗi! Tôi không thể.

Sau câu nói, hắn dùng lực giật phăng sợi dây vàng đang siết cổ mình ra đôi mắt đỏ ngầu nhìn JuWon thách thức.

- Sehan!

"Vút" Tiếng dây vàng của JuWon xé không khí lao đến chế trụ cổ tay của hắn. Cô chật vật dùng sức chế ngự. Nhưng JuWon cũng chỉ là một cô gái không thể khống chế một tên hung hãn như Sehan. Hắn ta dùng tay kéo sợi dây bằng một lực rất mạnh, hất JuWon ngã ra phía cửa.

- Cẩn thận!! - Ji Yoon hốt hoảng hét lên.

Sợi dây vàng bị đứt, JuWon ngã bay vào tường rơi xuống. Cô cũng không ngờ John lại có thể chống lại mình, lại có thể ra tay với mình.

- Tiểu thư nên quay về phòn... Aaaa... Aaa...!

Đang nói nửa chừng hắn ta bỗng vang lên thất thanh. Chỉ thấy từ ngoài cửa một thân ảnh lao đến với tốc độ xé gió đẩy Sehan ngã vào tường khiến cả căn phòng như rung chuyển, bức tường nứt toác ra vỡ một mảng.

- Sehun? - JuWon ngạc nhiên bịt miệng lên tiếng.

Sehan cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng chưa kịp phản kháng đã bị Sehun giáng những cú đấm vào mặt liên tiếp.

- Ai cho phép ngươi ra tay với tiểu thư? AI CHO PHÉP?!

Sehun tức giận rống lên, mỗi câu "Ai cho phép", anh ta nện những cú đấm không thương tiếc vào mặt cậu em song sinh vì dám ra tay với JuWon.

Muốn lên tiếng ngăn cản nhưng JuWon sực nhớ ra điều gì, lồm cồm đứng dậy, cô nhanh chóng đến bên giường tháo dây thắt lưng cùng mảnh vải đang trói cổ tay của Ji Yoon ra.

- Cảm ơn cô!

Ji Yoon lên tiếng cảm kích, cổ tay bị thâm tím do bị trói đau nhức, đưa tay kéo cổ áo bị tên Sehan xé rách nhanh chóng bước xuống giường.

- Phải nhanh lên! Cha tôi sắp tới rồi!

JuWon túm lấy cánh tay Ji Yoon đi ra phía cửa. Nhưng quá muộn rồi...

Bá tước Jin đã đến đứng ở cửa tự lúc nào... Đang nhìn bằng ánh mắt đầy tức giận.

Việc Sehun đánh Sehan như thế đã làm kinh động đến ông ta. Nhìn mà xem... rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

- DỪNG LẠI CHO TA!

Ông ta gầm lên như muốn vỡ cả cả cửa kính, nước bọt văng ra tứ tung ngoài không khí, bàn tay vung mạnh làm cái đèn treo trên trần rơi xuống vỡ tan tành.

Nhất thời mọi người đứng im như hoá đá. Sehun dừng động tác đang đánh Sehan lại, đến trước mặt Jin quỳ xuống, bàn tay đẫm máu của Sehun đang cầm chặt thanh kiếm.

Nó cũng loạng choạng bò dậy, khuôn mặt đầm đìa máu trông rất ghê rợn cũng đến trước mặt Jin quỳ xuống. Trong lòng như muốn bốc hoả, bàn tay siết chặt lại.

- Cha...

JuWon lo lắng hô lên một tiếng, kéo Ji Yoon đứng ra phía sau mình như muốn bảo vệ. Nhưng hành động đó càng làm cho bá tước nổi dậy, móng tay ông ta dài ra lao đến túm tay JuWon hất mạnh vào tường.

- ĐỒ VÔ DỤNG. NGƯƠI KHÔNG XỨNG LÀM CON TA! - Ông ta rít lên.

- Tiểu thư JuWon!!

Sehun hốt hoảng chạy lại đỡ cô dậy. JuWon đau đớn nằm bệp xuống sàn. Xương sườn đã bị gãy vài cái. Nước mắt đầm đìa rơi xuống.

- Cha... - JuWon thê lương kêu lên một tiếng đau lòng.

Tại sao có thể đối xử với con như vậy? Tại sao? Rất muốn nói với cha mình như vậy nhưng cơn đau như muốn chết đi khiến JuWon không thể mở miệng...

Ji Yoon sửng sốt muốn chạy lại phía JuWon nhưng vừa chạy vài bước cổ cô đã bị bóp chặt. Bá tước Jin hung tợn trừng mắt nhìn Ji Yoon dang giãy dụa trong vô vọng, một nụ cười âm lạnh phát ra.

- Ta nên giết ngươi ngay từ đầu, không nên giao lại cho lũ vô dụng kia.

Câu nói này một quyền đấm thẳng vào lòng tự tôn của Sehan. Hắn ta nghiến răng đầy uất hận nhưng không dám làm gì.

Ji Yoon chới với, ngón tay cố gắng đẩy tay Jin ra nhưng vô ích. Cô có thể cảm nhận được móng tay của ông ta đang dần xuyên vào cổ cô... từng chút một.

Máu tươi tràn ra, bàn tay Ji Yoon buông lỏng, đôi mắt dần khép lại...

Yoongi... Trong đầu cô chỉ nghĩ đến hắn...

"Xoẹt!" Một tiếng cắt ngọt vang lên. Máu tươi bắn lên mặt Ji Yoon xối xả... Một mùi vị tanh nồng.

Những người có mặt trong căn phòng nhất thời sửng sốt há hốc miệng.

Đôi mắt Ji Yoon trợn to lên nhìn cái đầu của bá tước đang bay trên không trung rơi phịch xuống đất. Trên khuôn mặt ông ta đôi mắt mở trừng.

Run rẩy ngã về dưới đất, Ji Yoon bàng hoàng nhìn thân xác bá tước đầu lìa khỏi cổ mà sốc không thể nói được gì.

Từ chỗ cổ ông ta máu tươi phun ra như mưa bắn lên chiếc váy trắng Ji Yoon đang mặc. Mùi tanh nồng bốc lên đầy chết chóc.

Yoongi từ phía sau chậm rãi lạnh lùng như ác ma Atula tiến lại gần. Trên tay không biết từ lúc nào cầm thanh gươm của Sehun vất xuống đất, lại gần bế Ji Yoon lên, giọng nói nhẹ nhàng.

- Ổn rồi.

Nhận ra giọng nói quen thuộc... Ji Yoon ngẩng đầu nhìn Yoongi. Cảm giác an toàn ngự trị, cô vươn tay ôm lấy cổ hắn khóc.

- Đưa tôi ra khỏi đây... Yoongi!

Cô không thể... không thể ở đây thêm một chút nào nữa. Bàn tay túm lấy vạt áo trước ngực Yoongi nắm chặt lấy sợ hãi.

Nhìn biểu hiện của Ji Yoon, lại đến áo váy cô bị rách để lộ cả nội y, cổ tay bầm tím cùng khuôn mặt bị sưng làm hắn tức giận. Liếc nhìn Sehun đang ôm JuWon bị sốc không nói nên lời nhìn thân xác cha mình, ánh mắt Yoongi di chuyển đến Sehan. Ánh mắt âm lạnh khiến hắn nổi da gà, bàn chân bước dật lùi về phía sau.

- Giết.

Từ đôi môi mỏng Yoongi phát ra từ tử thần. Nhanh gọn, Jimin từ một góc dùng con dao bạc tiến đến đâm thẳng vào tim hắn ta.

- Sehan!...

Sehun trợn mắt hét lên... Đứa em sinh đôi đang từ từ bốc cháy... Sau cùng chỉ còn lại tro bụi.

Bước qua hai thân ảnh đang ngồi dưới đất, Yoongi bế Ji Yoon hiện đang ngất đi trong ngực mình tiến ra cửa.

Bước chân vừa bước ra cửa. Bỗng mọi thứ như đảo lộn. Toà lâu đài đang rung chuyển, mọi thứ chấn động rơi xuống vỡ loảng xoảng. Bám chặt vào thành cửa, Yoongi dang rộng đôi cánh che phủ Ji Yoon không để cho mảnh thủy tinh rơi vào cô.

Dưới sàn đất bắt đầu nứt ra, trần nhà bị vỡ bắt đầu rơi xuống.

- Jimin, cẩn thận!

Yoongi bình tĩnh nhắc nhở Jimin khi một mảng trần nhà rơi gần xuống chỗ cậu.

Mà phía bên kia Sehun cũng đang chật vật bế JuWon lên tìm cách ra khỏi nhưng cơn động đất quá mạnh... Có nguy cơ làm sụp cả toà lâu đài.

Rốt cuộc vì sao lại có trận động đất này? E là toàn thành phố cũng đang xáo trộn.

- Vương!

Jimin vất vả túm tay Yoongi kéo ra ngoài, Sehun cũng may mắn bế JuWon ra khỏi căn phòng bất chấp mặt đấy rung chuyển. Anh ta bế JuWon đi về một hướng nào đó.

"Rầm...rầm!" Những trụ đá bắt đầu đổ xuống chắn ngang mọi lối đi đầy nguy hiểm.

- Vương... trận động đất này...

- Đừng nói nữa. Cha ta tỉnh dậy rồi!

---------------

End chap 42.

Min YoonWoo đã tỉnh dậy.

#Mẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro