Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

First ngồi trên giường, ngả mình về phía sau, đón nhận những tia nắng lách mình mình qua tấm màn bên cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng u tối. Những ngọn gió nhẹ nhàng len lỏi từng ngóc ngách trong phòng, đùa bỡn mái tóc đang che đi một phần của đôi mắt sâu thẳm như hồ nước mênh mông. anh tựa như lông hồng, nhẹ nhàng ẩn mình sau tấm rèm nắng sớm tinh khôi.

Căn phòng chìm trong cái vẻ yên lặng đến cô đơn ấy, ngoài tiếng gió thủ thỉ bên khe cửa khép hờ, ngoài tiếng xe cộ văng vẳng từ phía xa, First chẳng cảm thấy gì nữa, vô vị và nhạt nhẽo. Một mình anh ngồi đấy, không vui cũng không rõ là buồn. Đơn độc. Giống như anh đang chìm trong một không gian tĩnh mịch, và chính anh lại là giọt nước trong suốt, như có như không khiến hồ nước sóng sánh những gợn sóng.

Cơ thể anh đang yếu dần, anh hiểu rõ điều đó, nhưng mặc dù bên ngoài chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào hiện hữu thì những cơn đau đầu tưởng chừng vô hình lúc nào cũng cáu xé bên trong, dày vò anh như một trận tra tấn dài dăng dẳng. Những ngón tay thon dài bấu chặt lấy gấu áo, nhàu nát cả một mảng. Đôi mắt tĩnh mịch như mặt biển, lại như một chiếc gương, một chút giao động cũng không có. Tất cả những dịu dàng, ôn nhu hằng ngày như đã biến mất nơi đáy mắt nhạt nhoà, chừa lại mỗi nỗi chua xót và dư âm cũng sự nhung nhớ.

Những cái nhíu mày trong thầm lặng, những lần nghiến răng nuốt ngược sự mệt mỏi vào trong, những đêm thức trắng, những biểu hiện ban đầu anh cố gắng ngó lơ ấy mỗi ngày dần trở nên đều đặn, dần dà lại biến thành những thứ "thiết yếu" vô bổ trong cuộc sống chính anh. Và có lẽ, đến một ngày nào đó anh sẽ chỉ còn là một con người với tâm hồn trống rỗng, mục rữa dần trên giường bệnh vì làm việc quá sức, một con người ngoài tình yêu dành cho cậu thì không còn gì cả. Với tình trạng này, anh không biết bản thân liệu có thể tiếp tục ôm lấy thứ tình yêu thuần khiết mà anh vẫn luôn giấu kín trong trái tim đầy rẫy những vết thương kia hay không.

First đôi khi muốn bật khóc, nhưng nếu anh khóc bây giờ, thì ai sẽ chăm sóc cậu đây? Nếu anh khóc, vậy ai sẽ lau đi những giọt nước mắt của cậu?

Một chút trong anh cũng muốn bản thân trở nên thật ích kỷ, phần còn lại chỉ mong cố gắng một chút nữa để gượng thêm chút nữa. Hai suy nghĩ đối nghịch, như mặt biển và bầu trời, như hai cá thể đối lập thi nhau cấu xé một mảng tâm trí.

Khaotung, cậu ấy sẽ nghĩ gì khi anh thốt lên lời chia tay?

Cậu sẽ nghĩ gì khi một First Kananphan mà cậu yêu lại bỏ đi với một lời từ biệt thờ ơ như thế?

"Khaotung."

"Gửi cậu, Thanawat của tớ..."

"..."

Vô vàn những lá thư tay, những lời xin lỗi, vô vàn những câu nói anh muốn gửi đến cậu, đong đầy một khát khao muốn được đanh tình yêu của mình vẽ lên trước mắt người đồng niên mỹ cảnh đẹp nhất. Nhưng khi thốt lên cái tên của người anh yêu, khi tên cậu xuất hiện trên nền giấy trắng phau, khi giọt mực đã khô, First lại không có cách nào tiếp tục, anh không thể tiếp tục viết tiếp, cũng không có cách nào nói ra. Tên của cậu như một nhánh hồng, trông thì rất đẹp nhưng khi cầm lấy lại rất đau. First mân mê cái tên ấy trong đầu, nâng niu nó trên từng đầu ngón tay, vô thức bật ra một tiếng cười đầy chua xót.

Chia tay cậu là điều anh không thể làm, khiến cậu đau cũng sẽ là điều cuối cùng anh muốn nghĩ đến.

Anh yêu Khaotung của anh nhiều như vậy, nói buông là buông sao?

Từng ngón tay thon dài che đi đôi mắt đã cuồn cuộn những gợn sóng, căn phòng lại một lần chìm vào im lặng, anh não nề ôm lấy chiếc lớp chăn dày. Nước mắt anh lăn dài từ khóe mắt, lăn trên gò mà tái bệt rồi xuống đến khoé môi, đọng lại cái dư vị mặn chát nơi đầu lưỡi.

Ở Bangkok, có một First Kanaphan đang nhớ da diết một Khaotung Thanawat.

Thủ đô xứ chùa vàng ngập trong những khoảnh khắc hoa lệ, những dòng người đông đúc, những tam âm ồn ào. Ở nơi đô thị xô bồ, người người đang cười nói vui vẻ, người người đang ôm lấy nhau để hoà mình vào thứ tình yêu ngọt lịm, người người vẫn đang vùi mình vào đống công việc bộn bề. Phải chăng cũng có người đang trao nhau những cái hôn nồng cháy, những cái ôm ghì chặt tay, những ánh mắt chan chứa thứ tình cảm mặn nồng. Máy quay đã bấm cũng đã dừng, đèn đã bật rồi lại tắt, nghề nghiệp diễn viên như một lớp phục trang anh mang lên người, âm thầm dùng nó để lén lút rót từng chút ngọt ngào cho cái tình cảm nơi anh.

Ở đâu đó, một góc phố khuất đi những ồn ào của thành đô, ở những con hẻm mà lớp vỏ thường dân không hào nhoáng là vỏ bọc của một nhân dạng, cũng có người đang giống anh, cũng đang vì sự phiền não nào đó mà bật khóc. Hoặc không. Hoặc chỉ một mình anh như vậy, chỉ một mình anh đang rơi lệ vì người trong lòng. Giống như bất lực tột cùng, phải chống chọi với bão giông giữa hàng ngàn người dửng dưng đi lại, anh cô đơn gọi tên cậu, tự đâm lấy một nhát dao vào vết cứa chưa kịp lành.

Anh không trách thế gian đối xử với anh như vậy, chỉ trách bản thân bắt buộc phải buông bỏ tình yêu. Đó là lựa chọn duy nhất, vì nếu anh còn ở bên cậu, có lẽ tương lai của cậu cũng sẽ chẳng thấy được thứ hào quang rực rỡ ấy. Cậu còn cả gia đình, còn bạn bè, và cậu không thể chỉ vì một mình anh mà phải lo lắng.

Buông tay là lựa chọn tốt nhất mà anh có thể dành cho cậu. Cự tuyệt, nhưng lại là tốt nhất.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột, náo động căn phòng vốn tĩnh mịch. First liếc sang, tay quệt vội hàng nước mắt trên má, cái tên quen thuộc mà anh nhung nhớ hiện lên trên màn hình như một tia nắng ấm áp soi sáng cả một vùng đen tối nơi anh.

Cậu là tia nắng đến từ Lamphun, nhẹ nhàng ôm lấy Bangkok cô đơn của anh. Tuy anh chỉ cách cậu vài tiếng đi xe, nhưng chưa một đêm nào anh có thể nhắm mắt mà không nhớ về người đồng niên ấy. Nếu anh là tiểu tiên, cậu sẽ là ánh ban mai, nếu anh là lá cây, cậu sẽ là diệp lục...nếu anh là nắng, cậu sẽ là mặt đất. First Kanaphan, có thể vì chữ "yêu" mà điên cuồng đến vậy.

"Khaotung?"

First đưa tay ra bắt máy, cố gắng ép xuống chút nghẹn ngào từ giọng điệu của anh. Cái tên của cậu giống như một sợi chỉ vướng trên trái tim, mỗi khi anh nghe thấy hay thốt ra, trái tim đều sẽ bị thắt lại rồi rỉ máu, đau thêm một chút.

"Ừ, tao đây, mày gọi có chuyện gì sao?"

"Mày...Giọng mày sao thế? Khó chịu ở đâu sao?"

"A...Không có, không có gì đâu. Mày gọi tao có chuyện gì?"

First đưa mắt xuống, đáy mắt chỉ còn những gợn sóng lăn tăn, lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Những tâm sự đều đã giấu đi hết, trốn khỏi ánh dương của đời anh.

"Ừm...Tao nói cái này, mày nhất định phải bình tĩnh nhé."

"Ừ, mày nói đi."

"Tao sẽ xin công ty chuyển lên Bangkok sống. Tiện cả việc đi làm và quay phim sau này luôn."

Khaotung ở đầu dây bên kia hớn hở, giọng điệu có thể nói là vui sướng, như một chú cún con mong ngóng cái vuốt ve, một cái ôm từ người bạn đời của mình. Quyết định của cậu vốn cũng chẳng dễ dàng, mọi thứ cậu yêu thích đều ở Lamphun, nói cậu gạt bỏ tất cả mà không thấy đau lòng là nói dối. Cậu chỉ đơn thuần muốn được ở cạnh người đồng niên kia, muốn được cùng người ấy trưởng thành trước cái nghịch cảnh đau thương.

"Khụ...Không được đâu Khaotung!"

First vừa nghe đến hai từ 'Bangkok', tâm trạng liền trở nên ủ rũ. Anh không muốn để anh lo lắng, càng không muốn để anh biết được một căn bệnh đang tồn tại trong người mình.

"Mày sao vậy First?"

"Không có gì, mày không nên đến Bangkok, ở đây nguy hiểm với xô bồ lắm. Hơn nữa, công ty ở đây cũng chưa chắc ký liền hợp đồng, mày làm vậy không thấy mạo hiểm sao?"

First chưa bao giờ lớn tiếng với cậu, nay lại vì cậu muốn được ở bên cạnh mình mà nổi giận. Bản thân anh đủ hiểu bản thân mình vô lý, nhưng tâm can lại càng không nỡ để cậu vì mình mà bận lòng.

"Ai'First, tao có phải là trẻ con đâu. Mày nghĩ tao không có gì mà dám chuyển lên Bangkok à?"

Khaotung liền thở dài, đến khi nào anh mới thôi bảo bọc cậu như vậy? Cậu cũng chẳng còn là cậu thiếu niên năm nào chân ướt chân ráo vào nghề kia mà. Hợp đồng đã được công ty đưa ra thảo luận cả rồi, chả nhẽ vì một chút khó khăn mà cậu lại chọn ở lại cái đất Lamphun này sao?

Ước mơ của cậu...nằm ở Bangkok kia mà.

First hiểu rõ hơn ai hết rằng đứa trẻ ấy rồi sẽ lớn, sẽ không còn ngây ngô như cậu bé đến từ tỉnh lẻ ngày đầu anh gặp mặt. Khaotung đủ hiểu cái đất thủ đô này ra sao, cậu thừa sức phát triển một cách vượt bậc tại đây. First hiểu rõ rằng Khaotung vốn chẳng cần đến sự quan tâm từ mình. Nhưng mấy ai lý trí khi yêu, anh cũng đâu thể giang tay che cả bầu trời mãi nhưng lại một mực muốn đanh cậu giấu đi như vậy.

First biết Khaotung muốn học thêm về diễn xuất, biết cậu có rất rất nhiều tài nguyên để khai thác và phát triển. Nhưng dưới danh nghĩa là đồng niên, là người bạn đồng hành cùng cậu suốt thời gian qua bao nhiêu dự án phim ảnh, First có lẽ thấu hơn những cạm bẫy của giới giải trí, anh biết rằng bản thân và cậu phải đánh đổi rất nhiều thứ, biết rằng chẳng ai có thể mãi là trẻ con nữa. Nhưng anh...vốn không nỡ.

Nhưng bảo bọc cậu như thế được sao?

"Khaotung, mày vốn dĩ không hiểu. Bangkok có nhiều nguy hiểm, hơn nữa ở Lamphun cũng có nhiều trường diễn xuất mà. Lên Bangkok có phải là quá tốn kém không?"

"Mày không hiểu sao, First? Ai lại đi học diễn xuất ở chỗ tao? Mày bị dở à?"

Anh nén lại cái tôi, hít một hơi thật sâu, cổ họng như muốn vỡ oà bởi mớ cảm xúc dâng trào mãnh liệt hơn bao giờ, "Không đi đâu hết cũng đừng đến tìm tao. Tao cúp máy đây!"

Có nhiều điều có thể lý giải cho sự cố chấp của First, phần vì anh vốn là một người có chính kiến riêng và luôn kiên định với sự lựa chọn của mình, phần vì anh thật sự rất muốn ở bên cạnh cậu. Sau bảy năm yêu nhau, nói rằng anh không mệt với chuyện đi lại hơn một tiếng đồng hồ để hẹn hò thì là nói dối. Nhưng trên hết, anh sợ rằng...căn bệnh ung thư máu của anh vốn cũng không thể giấu được nữa.

Khaotung muốn nói tiếp, nhưng những gì cậu nghe được từ đầu dây bên kia chỉ là một tiếng 'bíp' kéo dài, để lại cậu cùng mớ hỗn độn của những suy nghĩ vu vơ không lời giải thích. Trước giờ cậu luôn là người dùng dằng trước, nhưng hôm nay, có lẽ đến việc dỗi cũng không nỡ làm.

Khaotung thẫn thờ nhìn ra phía cửa sổ, nơi có những ngọn gió quấn quýt bên những tán lá đang khẽ lay động. Cậu im lặng, trong lòng vẫn không nguôi ngoai, vẫn không khỏi nhớ về những lời nói khi nãy. Chiều muộn, thế giới như lặng lẽ với áng mây chậm rãi trôi, giống như vẻ tĩnh mịch của biển cả, lặng thầm ôm lấy dáng vẻ cô độc của cậu ở một góc phòng. Mặt trời đỏ rực, in dấu trên nền trời xanh thẳm, và ánh trăng dần lên cao, tựa đốm nhỏ như có như không, xen kẽ giữa những những vệt trắng ngà trên bầu trời. Những điều khác lạ ở First khiến cậu lo lắng không thôi. Khaotung muốn đến Bangkok, muốn học diễn xuất ở thành phố hoa lệ ấy, muốn bên cạnh First trong những ngày đông lạnh giá, muốn được dành hết phần đời còn lại để yêu thương anh.

Khaotung là một người tích cực, cậu như dương quang thiếu niên thuộc về thế gian rộng lớn này, vô tư và tự như một viên ngọc sáng chưa được mài giũa.

"Không sao..."

Tự nhủ với bản thân như một câu an ủi rỗng tuếch, Khaotung không biết tại sao First lại cản bước mình, nhưng cậu tin rằng cậu đã có đủ khả năng để đặt chân đến nơi đất khách quê người, đủ sức để tự mình đi đến một thành phố rộng lớn hơn chốn Lamphun bé nhỏ này.

Và với suy nghĩ ấy trong đầu, cậu bước lên chuyến xe hôm đó để đến với thành phố Bangkok xa hoa tráng lệ, đi đến nơi mà cậu tin rằng cậu có thể tìm được lời giải thích cho những biểu hiện vô căn vô cớ của First. Cậu với Bangkok không một chút xa lạ, chỉ mong có thể cùng người cậu yêu biến nơi "không xa lạ" ấy thành "nhà", nơi cậu có thể tựa lưng mỗi tối, nơi cậu có thể an yên tận hưởng những màu sắc đẹp đẽ nhất của tuổi niên thiếu.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro