Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến được Bangkok thì trời cũng đã tối, mặt trăng cũng trở nên mờ nhạt trước những áng mây, những ngôi sao lấp lánh lén vén tấm màng của đêm thâu. Biển đèn đủ màu chớp tắt tô điểm cho chiếc váy dạ hội đen tuyền của một thủ đô nhộn nhịp, chỉ cần lướt qua cũng đủ khiến một người tò mò như cậu phấn khích. Nhưng vẻ ngoài này của Bangkok, Khaotung tuyệt nhiên lại chưa thể làm quen kịp. Màn đêm ở Lamphun là sự tĩnh lặng, là tiếng kêu của ve sầu hoà âm cùng tiếng gió, là tiếng côn trùng chở ánh trăng trên vai vo ve cùng tiếng lá xào xạc. Nơi đất thủ đô lại là sự nhộn nhịp, là âm thanh của xe cộ ùn ùn trên những nẻo đường to nhỏ, là âm thanh hô hoán của dòng người ngược xuôi. Sự tương phản ấy, vô tình lại như một con rắn khổng lồ quấn chặt lấy thanh quản, từng chút từng chút bóp nghẹt đi hơi thở của cậu thiếu niên bé nhỏ.

Mày đang ở đâu vậy, First?

Khaotung không biết bản thân đang ở nơi nào giữa Bangkok rộng lớn, giống như nai tơ lạc lối, cậu loay hoay hoà mình vào dòng người nô nức, vào những tiếng nói rôm rả của màn đêm. Khaotung không biết bản thân đã đi đến đâu, chỉ biết khi dừng lại, bản thân đã đứng trước một quán bar ồn ào, bên tai vang lên thứ tạp âm trái ngược với những bản tình ca cậu vẫn hay cùng First nghêu ngao. 

Cậu ngập ngừng, vừa muốn bước vào lại vừa muốn rời đi để rồi một tiếng thở dài rời môi, rụt rè trở mình đẩy cửa vào, ngơ ngác muốn tìm người hỏi đường. Không khí trong quán khiến cậu choáng váng, dòng người nô nức hét hò không thôi, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Khaotung phải chen lấn rất lâu mà vẫn không thể thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào, còn phải tránh xa khỏi những cô nàng ăn mặc hở hang đang nhảy múa xung quanh.

Những thứ này, cậu vốn chưa từng một lần trải qua, cũng chẳng hứng thú để tìm hiểu.

Mùi khói thuốc tràn vào lá phổi, Khaotung vì không quen mà ho sặc sụa, đành lách người khỏi đám đông mà đứng thở hổn hển trong một góc tối. Đưa mắt nhìn xung quanh, lạc lõng và bỡ ngỡ trước sự dồn dập của lượng thông tin mới khiến cậu không khỏi cắn môi lo lắng. Ngoài First, cậu không quen ai ở Bangkok cả.

Khaotung ngập ngừng một lúc rồi rút điện thoại ra gọi cho First, cái phao cuối cùng trước khi sự thác loạn của thủ đô có thể nhấn chìm cậu. Tiếng chuông điện thoại đổ, tạo cho cậu chút hy vọng le lói mong manh, nhưng rồi không một ai nhấc máy, lần nữa để cậu bị nhấn chìm trong không gian ồn ào của hộp đêm. Khaotung lại loay hoay, cố gắng gọi lại vài cuộc, nhưng lời hồi đáp chỉ là một tiết 'tút' kéo dài đến chua xót tâm can. Rốt cuộc người duy nhất có thể ôm lấy cậu lúc này đang ở đâu được cơ chứ?

Cậu không giấu được vẻ thất vọng, hàng mi khép lại che đi cả đại dương mênh mông đầy nỗi nhớ nhung anh dành cho anh, dành cho người con trai cậu dùng cả thanh xuân để yêu thương mang tên First.

"First...?" Nhìn về phía xa xăm, Khaotung khẽ lẩm nhẩm một cái tên quen thuộc.

Cậu sững sờ, cố nheo mắt nhìn cho kỹ, cố gắng không cho phép bản thân vì quá nhớ anh mà sinh ra ảo giác rồi bất lực mà gượng gạo nở một nụ cười, một câu an ủi rỗng tuếch che đi hình ảnh mà anh chẳng thể nào xoá nhoà. Người cậu thầm thương trộm nhớ đang ở đó, lẫn trong đám đông bạt ngàn, bên cạnh là một tên đàn ông, ôm lấy eo anh. Hành động quen thuộc của một hộp đêm lớn, đều là mỹ cảnh của những kẻ thích ăn chơi.

Nhưng First của cậu, anh đang làm gì ở một nơi thế này?

Cậu thấy lồng ngực mình như thắt lại, cảm giác đau đớn như bị hàng nghìn lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào nơi nhạy cảm và yếu đuối nhất. Những mũi dao vừa sắc vừa nhọn, không thương tình mà xé toạc con tim đang lành lặn của Khaotung. Gượng gạo định đi đến, rồi lại ngập ngừng đứng đó, trơ mắt nhìn anh bị vây quanh. Một lời an ủi từ sâu trong trái tim, như cố chấp tin vào một giấc mộng hư ảo, gạt đi thực tại đau lòng cậu cũng không thể thốt ra để ôm lấy chính mình.

Từng bước đi đến đều rất khó coi, giống như chỉ cần một ngọn gió thổi đến, Khaotung liền sẽ ngã xuống. Gương mặt tuấn tú phía trước như tạt một gáo nước lạnh lên người cậu, dập tắt đi tia hy vọng cuối cùng, khiến nó như ánh lửa mà lụi tàn, như áng mây mà tan biến. Cậu như ngã xuống vực thẳm không đáy, rời xa ánh sáng của mặt trời, rời xa cảm giác hạnh phúc mà bản thân đang vùng vẫy trong vô thức để bảo vệ. Như rơi vào hố sâu của tuyệt vọng, gục ngã trước khoảng không u tối.

Đau...đau lắm.

"First..."

Cậu yếu ớt gọi tên người ấy, một mực chỉ mong là người giống người.

Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, đáy mắt đối phương có chút dao động, rồi lại như một đợt gió cuốn mây bay, chốc lát lại trở thành một mặt hồ tĩnh mịch. Anh nhẹ nhàng nói gì đó với đám người xung quanh, rồi chầm chậm bước đến chỗ cậu.

Gương mặt ấy, có lẽ Khaotung cả đời cũng không dám quên. À không...là không nỡ quên

"Khaotung, mày làm gì ở đây vậy?"

Đáy mắt như chứa chấp băng tuyết lạnh giá, First nhíu mày, ánh mắt nhìn cậu như một người xa lạ. Khoảnh khắc ấy, trái tim của cậu như bị ngàn vạn dây tơ siết chặt, đau đớn đến rỉ máu, vết thương mới cũ lại chống chất lên nhau mà kết tủa thành một cảm giác mất mát không thể nói thành lời. Dòng người ồn ào như biến mất, khoảng không trước mắt cậu chỉ thấy mỗi anh, như một không gian trống rỗng, như dưới đáy vực u tối.

"Tao mới phải là người hỏi mày câu đó đấy First. Mày làm gì ở cái chỗ này vậy? Mày nhìn lại bộ dạng của mày lúc này xem, như vậy là sao hả? Mày giải thích cho tao nghe đi!"

"Giải thích? Tao phải giải thích gì đây? Mày thấy rồi đấy, tao tìm được người khác rồi. Tao không cần mày nữa. Mày nhìn người tao đang quen xem, Mix Sahaphap đấy."

Khaotung đánh nhẹ ánh mắt sang vị trí ban nãy, ánh mắt và con tim đều vỡ vụn theo sự đè nén của thất vọng. Người trước mặt cậu chả phải là bạn đồng niên cùng công ty với họ sao? Chẳng phải là người đã từng hứa sẽ cùng họ đi lên sao? Thế hà cớ gì lại cho cậu một kịch bản đau đớn và khốn nạn đến vậy.

"Mix? Là Mix được sao First? Ai cũng được, tại sao lại là Mix?"

"Khao, từ giờ tao với mày sẽ chẳng còn liên quan đến nhau nữa. Mày nghĩ tao muốn chôn chấn với một tên đồng nghiệp chả giúp tao mang lại chút tài nguyên nào như mày sao? Thực tế lên chút đi! Tao cần tiền, chỉ có tiền mới có thể bón vào mồm tao bữa ăn thôi, thằng đần!"

Cậu lặng người đi, nước mắt cũng vô thức lăn dài trên gò má vốn đã tóp lại vì suy tư.

"Thế lời hứa của tao và mày thì sao? Còn căn nhà chung hàng rào của tụi mình nữa?...Mày không nhớ gì sao?"

Tim First như thắt lạị, anh nhớ rõ những lời anh từng nói, nhớ rõ từng chút cảm xúc khi anh bật khóc ngay tại buổi phỏng vấn ấy. Tất cả đều là thật, đã từng là sự chân thành từ tận đáy lòng anh. Nhưng nếu không dứt khoát thì làm sao bỏ được cậu đây?

"Mày thật sự tin lời tao nói sao? Mày quên mất nghề nghiệp của tao và mày rồi sao? Tụi mình là diễn viên đấy."

"..."

"Thử nghĩ xem, không sao tác thì tao có sống được đến ngày này không hả Khao? Mày biến đi và đừng tìm tao nữa."

Anh nói rồi quay đi, mặc kệ cho thứ cảm xúc khó chịu ấy bóp nghẹt chính mình. Nước mắt vương lại nơi cổ họng nhưng lại không thể trực trào. Phải, anh là diễn viên kia mà, diễn thêm chút nữa thì có thấm vào đâu đâu. Nở một nụ cười chua xót, anh để thứ âm nhạc xập xình ấy cuốn bản thân mình theo từng nhịp thoát loạn, mặc kệ cho thứ xúc cảm đang dần nhấn chìm anh trong nỗi tuyệt vọng.

Câu nói như nhát búa cuối cùng, đập nát trái tim Khaotung thành từng mảnh vụn vỡ. Cậu sững người đứng đó, mặc cho bóng dáng anh mỗi lúc một khuất xa, hoà vào dòng người tấp nập đang chen lấn ở cái hộp đêm chật chội. Cậu không dám tin, càng không muốn tin rằng cậu đã mất anh.

Nhưng cũng phải thôi...mong chờ gì vào cái nghiệp diễn vô loài này cơ chứ?

First và Khaotung, giờ đây như hai người xa lạ, không ràng buộc càng không níu kéo, không đau thương lại càng không hạnh phúc. Tất cả, chỉ còn là một khoảng lặng của một mảnh dây tơ hồng đã bị cắt đứt, vô tình và tàn ác biết bao.

Cả hai từ nay không thể gọi nhau bằng hai chữ 'bạn diễn', chữ 'đồng nghiệp' cũng trở nên xa xỉ, chữ 'người yêu' lại càng trở nên vô thực.

Khaotung quay đầu chạy đi, chạy thật xa nơi ấy, thật xa nơi mà anh đã nhẫn tâm ném tình yêu của cậu xuống đất rồi chà đạp nó. Cậu muốn quên đi anh, quên đi người con trai mà cậu đã dành cả một phần tuổi xuân để theo đuổi, muốn quên đi nguồn động lực duy nhất khiến cậu đặt chân đến nơi thành thị xa hoa này. Năm năm của cậu và anh, không đổi lấy được chân thành, chi bằng chấm dứt bằng sự lìa xa.

Trời Bangkok đổ một cơn mưa, như khóc than cho cuộc tình dang dở, như muốn giúp cậu gột sạch đi những ký ức đau buồn. Khaotung bật khóc, để nước mắt mặn chát mùi đau thương hòa vào nước mưa lăn dài trên gò má đỏ ửng. Cậu bước đi chậm rãi, để cơn mưa làm cơ thể ướt sũng, mong sao có thể cuốn đi cả nỗi đau trong tim. Giữa những cái ôm ấm áp, giữa những tiếng cười, giữa những hạnh phúc, có một thiếu niên lững thững bước đi, mang theo trái tim đã vỡ vụn. Đôi mắt như những ảo ảnh mờ nhạt, bị che khuất bởi một tầng nước mắt. Cậu cứ bước đi, ôm những ký ức về khoảng thời gian tưởng chừng như kéo dài mãi mãi, tưởng chừng như một mực sẽ tồn tại.

Cơn mưa như tấm rèm trắng xoá, cuốn trôi đi những quá khứ mà người đời cố chấp giữ lấy, để rồi héo mòn, trở về với cát bụi, theo gió bay về phía chân trời xa xăm. Trái tim vẫn một mực nhớ nhung, điên cuồng như tự lừa dối thực tại, gạt phăng đi chút lạnh lùng trong câu nói của người.

Thời gian là thứ xóa nhòa tất cả, nhưng có lẽ con tim có đủ sức để lưu giữ một người, một góc nhỏ trong trái tim đầy rẫy những vết thương.

Trong cái chốn hộp đêm ồn ào, nơi kẻ tung người hứng, ăn chơi vô độ ấy, có một First gượng gạo ôm cậu trai tên Mix vào lòng, hứng chịu những đợt khói thuốc bay đến bên mình từ tứ phía. Căn phòng xa hoa với đủ loại chất cấm và rượu cồn, những gã đạo diễn và biên kịch với những ánh nhìn đầy khốn nạn ném thẳng về phía hai cậu thiếu niên trẻ như những con thú săn mồi đói khát.

"Khi nãy, thằng Khao đến gặp mày vì chuyện gì đấy?"

Mix nốc vờ một hơi rượu rồi nhìn anh, ánh mắt vừa thiết tha vừa tội lỗi. Em vốn không muốn bản thân phải rơi vào tình huống này, càng không muốn mình là người chia rẽ hai đồng niên duy mất mà em biết.

First không trả lời, ánh mắt vô hồn đưa đi nhìn khắp chốn. Vô định. Con người một khi đã bị ép đến độ phải làm điều mình ghét bỏ thì những hạnh phúc của một đời đều tan biến trong nháy mắt.

Một đêm dài trôi qua, kẻ đau khổ, người bứt rứt. Cuối cùng, chẳng ai là trọn vẹn.

First ngồi trên giường, vùi mình vào đống chăn, bên cạnh là cọc tiền của đám đạo diễn vốn đã rời đi từ lâu. Anh gục xuống, tiếng thở đều đặn vẫn vang lên. Đời người đâu chỉ gói gọn trong mấy chữ bình yên, trên những góc khuất của lề phố, vẫn đều đặn có những người bị đẩy đến bước đường cùng, chỉ có thể chấp nhận rẽ sang một con đường mà người người khinh bỉ.

First lặng lẽ khóc, những vết đỏ tím trên người vẫn không mất đi, bệnh tình của anh lại càng nặng hơn. Anh từ bỏ được rồi, anh từ bỏ được cậu rồi. Nhưng sao trái tim lại quặn thắt, sao vốn dĩ cảm giác nhẹ nhõm lại hoá thành khổ đau như thế chứ. Như ai đó bóp nghẹt trái tim không lành lặn gì, tình yêu gấp gọn để vào sâu trong góc tối. Khoảnh khắc anh quay người khi nãy, chẳng ai biết được anh đã đau đớn như thế nào, bứt rứt ra sao. Nhưng dù thế nào thì đâu thể quay đầu được, anh trong mắt Khaotung đã chẳng còn là anh của ngày xưa nữa rồi.

Vì yêu, anh nguyện ôm lấy thứ đau khổ khôn lường ấy, nguyện để cậu một đời bình an. Ái tình, coi như cũng có thể làm một người tuyệt vọng đến phát điên, cũng có thể làm một kẻ vốn sáng rọi như ánh mặt trời, giờ đây chỉ còn lại bất lực nơi vực thẳm u tối.

Khaotung của những tháng ngày sau đó, mọi hy vọng đều vỡ tan thành từng mảnh, vùi đầu vào trau dồi bản thân, chỉ mong bản thân phải đi thật xa. Mà rồi nỗ lực cũng đổi lấy trái ngọt, Khaotung trở thành minh tinh màn ảnh, trở thành đại biểu của lớp trẻ trong công ty. Tài nguyên ập đến như sóng vỗ, từ những nơi xa xỉ đến các phố phường bình thường, từ tàu điện đến tuktuk, đâu đâu rồi cũng bị lấp đầy bởi hình ảnh của cậu. Không ai hiểu được lý do ngày đó cậu và First lại tách hợp tác cũng chẳng mấy ai lại đau lòng như người hâm mộ. Khaotung tạo cho mình một vỏ bọc băng lãnh, bản thân chỉ nở một nụ cười xã giao mỗi lần phóng viên nhắc đến First. Phải, cậu cũng là diễn viên mà, diễn thêm một chút nữa liệu có thấm vào đâu.

First sau đó hợp tác với rất nhiều bạn diễn, vứt nhẹm đi cái tôi và cảm xúc của bản thân vào góc lòng, sao tác đến bản thân chẳng còn đủ kiên nhẫn để hít thở không khí trong lành nữa. Hợp đồng mỗi lần hợp tác đều đem lại rất nhiều tiền đều được đem đổ hết vào trị liệu nhưng rồi cũng như muối bỏ biển sâu, hoàn toàn chẳng khiến thân thể anh khỏe lên. Có lẽ vì lòng nặng nên bệnh không khỏi, có lẽ nỗi nhớ nhung về một người ở sâu trong trái tim vẫn luôn bị anh phủ nhận, dù cho tình yêu này mãi mãi cũng không thể tách rời.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro