9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy, Taehyung như đã hẹn về chung một nhà với Seokjin...theo nghĩa đen.

Cậu mở cửa nhà cho anh vào, vì biết sẽ phải dọn đi, cộng thêm mấy ngày này cậu được nghỉ nên đã tranh thủ đem đồ đạc xếp vào hai vali và một cái thùng to.

"Chỉ có nhiêu đây?" Seokjin hỏi, hơi bất ngờ. Còn nhớ lúc anh chuyển đi đã phải thuê hẳn một chiếc xe tải nhỏ thì mới chở hết đồ.

Taehyung gật đầu, cậu là chiến sĩ đơn thân cộng thêm nhà là chính phủ cấp nên đã có sẵn nội thất cơ bản, phần của cậu chỉ có vật dụng cá nhân và quần áo mà thôi.

Seokjin nhìn quanh, cảm giác thiếu thiếu gì đó. "Tanie đâu?" Anh hỏi, từ khi bước vào đến giờ anh chả thấy chú cún ấy.

"Thằng nhóc đó rất nghịch nên em đã nhờ Hoseok hyung trông hộ rồi. Thu dọn xong em sẽ đến đón nó về."

"À." Seokjin gật đầu, còn tưởng sẽ được nựng ké một lát. "Mấy cái vali này đầy hết rồi đúng không?" Anh hất cằm về phía hai cái vali cạnh tường. "Đầy rồi thì anh mang xuống trước."

Mỉm cười, Taehyung chỉ cái thùng carton. "Anh giúp em bê cái này xuống là được."

Seokjin nhìn theo tay Taehyung, cúi đầu nghiên cứu, cái thùng này có kích thước bằng hai cái vali cộng lại. Tuy nhiên anh chẳng để tâm, trong lòng chỉ nghĩ đến việc em người yêu còn chưa hoàn toàn hồi phục, không nên làm việc nặng nhọc.

"Đi thôi." Taehyung lên tiếng, cầm lấy vali.

Gật đầu, Seokjin khom người và hít sâu một hơi, hai ba bê cái thùng lên nhưng mà...cái thùng này nặng còn không đến 10kg.

"Kim Taehyung! Em là đồ lừa đảo." Anh hét lên, người đã chạy tới cửa.

Ngồi vào xe rồi mà Seokjin vẫn xị mặt, anh đang rất không vui. Hai người đều là đàn ông như nhau thì tại sao cậu cứ luôn nhường nhịn anh như vậy chứ? Bình thường thì không nói, anh có thể xem như cậu ga lăng nhưng mà đằng này cậu bị thương còn chưa lành hẳn.

"Em như vậy là chê anh yếu đuối đúng không?" Anh bắt bẻ.

Taehyung liếc qua anh, hỏi ngược lại: "Sao anh nghĩ vậy?"

"Thì chuyện gì nặng em cũng giành làm hết. Kim Taehyung, nếu em quên thì anh nhắc cho em nhớ, bạn trai của em là đàn ông không phải phụ nữ chân yếu tay mềm."

Thở dài, Taehyung tranh thủ lúc dừng đèn đỏ nắm lấy tay Seokjin. Bàn tay quanh năm suốt tháng đeo găng tay và tiếp xúc với dung dịch sát khuẩn, có chút khô nhưng lại rất mềm. "Giới tính không phải là vấn đề." Cậu thì thầm. "Em đơn giản nghĩ anh là người em thích nên em không muốn anh mệt mỏi, chỉ vậy thôi."

Đèn xanh bật lên, xe cũng bắt đầu lăn bánh.

Đôi mắt Seokjin hướng ra ngoài cửa sổ, gò má ửng hồng.

Hai mươi phút sau, chiếc xe vững vàng dừng lại trong tầng hầm khu chung cư, anh đã giúp cậu đăng ký vé tháng nên hiện tại có thể tự do ra vào.

Seokjin vẫn bưng cái thùng giấy như cũ, ánh mắt không tự chủ rơi vào người Taehyung. Hôm nay cậu mặc một cái áo phông đen và quần jean, vì phải mang xách vật nặng nên cơ bắp trên cánh tay căng lên, bước chân vững vàng. Ban nãy anh đã nâng thử hai cái vali, cân nặng cũng gần bằng anh đi...

Tự nghĩ lung tung rồi tự mình ngại, Seokjin vội vã tăng tốc, bước nhanh lên đằng trước mở cửa nhà.

"Em để đồ ở đâu đây?" Taehyung hỏi, đặt vali xuống sàn, một lớp mồ hôi mỏng bám trên trán.

"Trong phòng." Anh đơn giản đáp, cơ bản thì chỗ anh là căn hộ một phòng ngủ, cậu cũng chẳng ở đâu khác được.

Taehyung ngẩn ra vài giây rồi mới hiểu rằng cậu sẽ chung phòng với anh, nhưng ngẫm lại họ đều là người trưởng thành, lại là tình nhân, chả có lý do gì nên ngủ riêng cả.

Đây là lần đầu tiên Taehyung bước vào phòng Seokjin, mặc dù đã đến nhà anh nhiều lần nhưng chỗ ngủ là không gian riêng tư, cậu không dám tùy tiện xâm phạm. Căn phòng rất rộng rãi, ở giữa có một chiếc giường lớn, tủ quần áo âm tường, tủ đầu giường, cạnh cửa sổ là kệ sách và bàn làm việc.

Taehyung bước đến mở tủ quần áo ra, một nửa đã bị chiếm dụng, nửa còn lại để trống, nhìn qua là biết anh cố tình chừa cho cậu. Chẳng những vậy, lúc cậu vào nhà vệ sinh thì phát hiện thêm các loại đồ dùng như cốc, bàn chải, khăn cũng đã nhân đôi số lượng. Tất cả chúng nói lên rằng, anh rất chào đón cậu bước vào cuộc sống của mình.

Trở ra ngoài, Taehyung bắt gặp Seokjin đang nhìn chằm chằm vào cái thùng giấy mà anh đã bê lên. Hóa ra, trong đó chỉ đựng đệm nằm, đồ chơi và đồ ăn của Yeontan, hèn gì lại nhẹ như vậy.

Hai người dọn dẹp xong thì đã giữa trưa, biết Seokjin loay hoay từ sớm đã mệt nên Taehyung đề nghị gọi đồ ăn ngoài. Anh cũng không ý kiến gì, chỉ lấy điện thoại ra tìm nhà hàng, đặt hai phần miến trộn và gà sốt chua ngọt.

"Tối nay mọi người trong đội tụ tập để mừng em và Jungkook tai qua nạn khỏi, muốn em dẫn anh theo, anh thấy sao?" Taehyung hỏi khi đã vào bàn ăn.

Seokjin dừng đũa lại, ngước nhìn cậu. "Anh không quen ai hết nên đi không phiền em chứ?"

"Ai nói không quen?" Cậu chỉ vào chính mình. "Anh đang quen em còn gì."

Anh lắc đầu mỉm cười, anh chính là thích cái tính láo cá này của cậu. "Được rồi, nếu em không ngại thì anh sẽ tham gia."

Seokjin vốn không phải kiểu người thích tiệc tùng náo nhiệt, cộng thêm tính chất công việc bận rộn nên hoạt động giải trí của anh chủ yếu là ở nhà, xem phim, chơi game hoặc lười biếng ngủ cả ngày. Tuy nhiên anh muốn nhìn thấy cuộc sống của Taehyung, muốn biết nhiều khía cạnh của cậu hơn nữa.

Về phần Taehyung, cậu thuộc tuýp hoạt bát nên kết bạn với rất nhiều người, trong số đó thân nhất là Jungkook, Hoseok và bạn trai của anh ấy, Yoongi – cũng là nhóm người sẽ họp mặt tối nay. Lúc Hoseok ngỏ ý mời Seokjin, cậu rất bất ngờ bởi nhìn bọn họ lúc làm nhiệm vụ âm trầm nghiêm túc vậy thôi chứ bình thường vô cùng ồn ào, đôi khi còn tăng động quá mức.

Taehyung thì không sao, cộng tác nhiều năm nên cậu sớm quen rồi, thậm chí còn bị 'lây bệnh', chỉ sợ Seokjin không hòa hợp được. Nói gì đi nữa thì người ta cũng là bác sĩ dịu dàng thanh lịch, không phải đám người vai u thịt bắp ăn to nói lớn như họ.

Chẳng mấy chốc trời đã ngả về Tây, vì là lần đầu tiên 'ra mắt' bạn bè của người yêu nên Seokjin quyết định ăn diện một chút. Anh lựa trái lựa phải, vất vả lắm mới chọn được một bộ vừa ý – áo dài tay cổ V màu đen phối cùng quần jean bó. Vậy mà vừa bước ra ngoài, cái người nào đó nhìn thấy tức khắc nhíu mày, bắt anh phải thay lại đồ khác.

Kết quả là anh bước vào quán bar với bộ trang phục không thể nào công sở hơn – sơ mi xanh mực và quần Âu, đóng thùng, nút áo cài đến tận cổ.

Vừa mở cửa phòng bao ra, chào đón cặp đôi là một loạt tiếng huýt gió ầm ỹ, âm thanh nổ bôm bốp và một thứ gì đó dính dính phả vào mặt. Seokjin cũng bị dọa đến nhảy dựng cả lên.

Lắc đầu cười khổ, Taehyung phủi bọt tuyết dính trên tóc anh rồi dẫn anh ngồi xuống chỗ trống trên sofa. "Hyung này là Jung Hoseok, bên cạnh là bạn trai anh ấy, Min Yoongi." Cậu giới thiệu hai người ngồi ở ghế đối diện trước khi chỉ sang bên cạnh. "Thằng nhóc này chắc anh đã biết rồi, Jeon Jungkook aka Thỏ Cơ Bắp."

Seokjin lịch sự cúi đầu chào từng người một. "Chào các cậu, tôi là Kim Seokjin. Rất hân hạnh được làm quen với các cậu."

Ngoài dự đoán của Taehyung, Seokjin đặc biệt hòa hợp với nhóm người bọn họ. Chẳng bao lâu đã nói cười rôm rả, còn chọc cho cục đá ngàn năm Min Yoongi mỉm cười.

Giống như ba người kia đã lên kế hoạch từ trước, tối đó Seokjin bị chuốc hết chai này đến chai khác, Taehyung muốn uống thay anh nhưng bị mọi người lấy lý do là vừa mới khỏi bệnh không cho uống.

Jeon Jungkook ngồi ở một góc, lẳng lặng giấu ly của mình ra sau lưng.

Biết sẽ phải uống rượu nên Seokjin và Taehyung đã đi taxi đến, ngồi ở trên xe lắc lư khiến đầu óc anh vốn đã choáng váng càng thêm quay cuồng, cảm giác như anh bị bỏ vào một cái túi đầy nước rồi lắc mạnh.

Thấy anh đưa tay day trán liên tục, cậu nhẹ nhàng đỡ đầu anh dựa vào vai mình. "Như vầy sẽ thoải mái hơn."

Hai người cao xêm xêm nhau nên tư thế này đặc biệt vừa vặn, anh ậm ừ rồi vùi mặt vào cổ cậu, hít hà hương thơm tươi mát độc đáo. Anh cảm giác lần này mình say thật rồi.

Hơi thở mang theo mùi rượu phả hết lên cần cổ Taehyung, lúc anh mấp máy, môi mềm như có như không chạm vào da thịt cậu. Môi anh tựa đầu diêm được tẩm lưu quỳnh, còn da cậu là bao diêm bôi phốt pho, quẹt vào nhau, đốt cháy tâm hồn cậu.

Vì diện tích trên xe có hạn nên suốt đường về Seokjin chỉ yên lặng tựa vào vai Taehyung, khi đến nhà thì lại là một câu chuyện khác. Suýt chút cậu đã quên mất cái người này lúc say nháo đến mức nào.

Anh ôm lấy eo cậu, môi ở cần cổ không ngừng gặm cắn. Cả người Taehyung như có dòng điện chạy qua, tay siết chặt áo anh nhăn nhúm.

Cảm thấy chán, anh trượt dần lên tai cậu, giọng nói vì men rượu mà ngọt đến tận xương. "Taehyungie~ có thích anh không?"

"Th-thích." Taehyung lắp bắp đáp.

"Thích cỡ nào?" Anh vừa hỏi vừa luồn tay vào áo cậu mò mẫm. "Nói đi~." Anh nhéo nhéo cơ bụng của cậu, giọng điệu dỗ dành.

"Rất thích." Người hỏi say rượu bông đùa nhưng người đáp là thật lòng.

"Vậy có biết anh muốn làm gì không?" Seokjin tiếp tục đưa ra câu hỏi, cơ thể dựa sát vào Taehyung, nhiệt độ giữa hai người nóng đến mức có thể thiêu đốt quần áo họ đang mặc.

"Biết." Cậu trả lời, đôi mắt sâu tối lại.

"Có muốn không?"

Lúc trước đối với cậu anh chỉ là một người xa lạ, vì thất tình mà xem cậu như kẻ thay thế, trút bầu tâm sự. Nhưng hiện tại anh là người yêu của cậu, là người mà cậu muốn nắm tay đi hết một đời. Thế nên nghe được câu hỏi có muốn không này, cậu lập tức nắm lấy tay anh đặt lên nơi đã sớm cứng rắn.

"Anh nói xem như vầy là có muốn hay không?" Taehyung thì thầm, chất giọng trầm thấp nhấn Seokjin chìm sâu vào đại dương khao khát.

Anh vùi mặt vào cổ cậu cười khe khẽ, âm thanh như rót mật vào tai. Mấy giây sau, anh ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi đồng tử lấp lánh chứa đựng cả dải ngân hà, anh nói: "Taehyung, yêu anh đi."

*Nhà của anh Jin sẽ trông như thế này.

*Outfit ban đầu của ảnh

*Sau khi thay lại. Cam nà Cam chỉ muốn lấy anh Jin hoy nhưng mà cái bạn đứng chung đẹp đôi quá nên lấy cả hai luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro