hương bỉ ngạn của lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngọn lửa bập bùng cháy, những gợn khói nhỏ nhắn mơn trớn dòng khoảng cách giữa tôi và em, vẽ nên một đường ngăn trượt dài vào trái tim tôi, nơi ấy đông lại, rỉ máu đỏ sậm một vùng trời.

Máu tươi. Thứ ghê tởm nhầy nhụa tràn qua bả vai và rơi xuống bàn tay cằn cỗi của tôi, tôi gục xuống vì cơn đau quặn từ nơi đang rung động mãnh liệt phía trong khung xương mềm. Gót chân chai sạn cứng đầu bám níu lấy những ngọn cỏ khô, xoè ra một điểm tựa nhỏ. Đứng thẳng.

Tôi vẫn thật mạnh mẽ, trước em.

"Em mệt mỏi với tình yêu của mình quá."

Tiếng răng rắc vụng trộm từ đôi bờ con tim tôi luôn cố gắng tìm lối thoát, khi những âm thanh vụn vỡ khác đè chặt lấy, không gì khác ngoài nỗi lòng của em. Em cuốn mình thật chặt, tôi đã nói rằng, rồi sẽ ổn thôi, em hãy mở lòng với cuộc sống này.

Ngọn lửa tình bập bùng cháy, những gợn khói mặn chát vị nước mắt.

--

Khi em còn thật ngây ngô và hiền dịu, quanh quẩn bên khung giường nâu sẫm vào mỗi độ tối đến, áp hờ đôi tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay tôi, lắng nghe thật lâu những câu truyện cổ Grim.

Em nói rằng tôi rất khác em. Thế rồi, vục đầu và nhắm nghiền đôi mắt nhỏ xíu, bâng quơ những lời nói thoáng khuôn miệng hồng hào, em chìm vào giấc mộng đẹp đẽ ngay khi ngón tay tôi vụng trộm len lỏi vào mái tóc đen mềm thơm hương hoa bỉ ngạn. Mùi của cây rừng, gỗ khô và tình yêu.

"Chờ đợi đến khi em ngủ nhé."

Đúng thế, những vệt sẹo thương tổn phía bên ngực trái, và cánh tay của chúng tôi, thật lệch lạc và xa rời nhau.

Một người là đứa con của vị thần mặt trời, một người là gã nhặt nhạnh của vị thần mặt trăng.

Tôi đã chần chừ trước cánh cửa, để khoác đôi cánh tung bay trên bầu trời đen sạm, sợ hãi thế giới này sẽ bẻ gãy sải cánh rộng rãi của tôi.

Em lại luôn mỉm cười, những chiếc răng nhỏ xíu đều tắp, và đôi mắt nhíu lại, với những chú chim non đậu trên bụi mận gai đầu nhà những sớm tinh mơ.

Tôi chưa từng thú nhận với em, nó đáng yêu biết chừng nào.

Nhưng đó sẽ là bí mật, em nhé. Bởi gã thần mặt trăng sẽ chẳng bao giờ đưa cho em một câu trả lời thích đáng, gã ta luôn kín tiếng lạ thường, và toả ánh sáng nhàn nhạt trên màn trời tối thẳm, cô độc và trọn vẹn.

--

Tôi gục xuống nền gỗ, những giọt máu tứa ra từ hai bả vai ngày một dày.
Độ ba bốn hôm đổ lại, tôi đã cố tập bay lên cao quá lâu, nó đau, những cơn co thắt từ các cơ dọc xương lưng và quai xanh. Em đã chạy lại bên tôi, một cách vồn vã, hôn vào những chiếc lông vũ- một cử chỉ cứu chữa đầy lịch thiệp của cha Trời.

"Xin Người đừng chết, hãy sống cùng em."

Giây phút ấy. Em đã mạnh mẽ biết bao nhiêu, em biết không?

Và em đang xoa dịu trái tim vô dụng yếu ớt của đứa con chiên tội lỗi này.

--

Tôi đã yêu em, ba lần, bốn lần, và năm lần.

Thật sến sẩm và kì dị làm sao khi những giai điệu của trái tim tôi đang rung lên mỗi lúc được gần sát em.

Tôi đã hỏi vị thần mặt trăng, cha của mình, rằng yêu em là một việc không tưởng đến như thế nào.

Người chỉ im lặng, ngắm nhìn tôi thẳng xuống mặt đất, thế rồi, đôi cánh dường như mất cảm giác với những lọn gió luồn vào từng khe lông vũ.

Hãy làm theo những gì con muốn.

Một chút đau đớn, một chút vui thích, một chút sợ hãi khi em đến gần.

---

"Em thích anh, theodore."

Em vẫn cứ bông đùa, tươi tắn và lịch thiệp đến nhường ấy.

--

Tôi luôn tin rằng mình chỉ yêu em một chút.

Đủ để dám chắc rằng em sẽ quay trở lại khi cần đến tôi, và phó mặc cho những vết sẹo trượt dài trên bả vai mỗi lần tôi thầm thì những nỗi niềm cho cha.

--

Tại sao, hrim?

Tại sao.

Tôi nằm trên khung giường gỗ, chờ đợi em tới những chập lạnh lẽo, khi đôi tay, bàn chân dần trở nên run rẩy vì nỗi đau cồn cào quen thuộc, đôi mắt cạn ánh sáng vì nụ cười của em.

Một câu, "em thích anh, theodore", thật lòng của em.

Những làn hương bỉ ngạn đỏ rực từ mái tóc của em dội nhẹ vào lòng bàn tay tôi, cuốn lấy từng đầu ngón tay đầy nghịch ngợm.

--

Em biết không hrim.

Và em đến bên tôi một buổi chiều ngày ấy.

Khi đôi cánh hai ta ướt nhẹp. Màu trắng và màu đen.

Trời mưa dữ dội, thân nhiệt hai ta đang run rẩy vì những thương tổn.

Tôi đã cáu giận ôm em vào lòng, nói rằng tôi thương em, khôn siết.

Em đã gạt tôi ra.

Tôi chỉ thấy bản thân thật nực cười, vì không làm cho em nhoẻn miệng vì tôi thêm bất cứ một lần nào nữa.

---


Và em biết không, mặt trăng sẽ chẳng bao giờ cảm thấy đau đớn vì những chuyện vụn vặt trần gian, những dấu tích tình cảm, những câu nói và ánh mắt thật trọn vẹn, tách rời khỏi nhau, và một lần nữa hợp lại.

Nhưng tôi không giống vị cha già đáng kính ấy.

Tôi đau, hrim, tôi đau.

--

Hàng lan can bệnh viện hoang in đầy những dấu tay nhem nhuốc của tôi, đang cố gắng đứng dựng dậy.

Hrim này, em mệt mỏi vì điều gì trong chuyện tình cảm đơn phương của em?

Tôi tò mò trước lời than thở ấy dưới đầu ngực em đang nép chặt đầu vào đó, tay đan chặt lấy cơ thể gầy gò của tôi.

Tôi không thể hiểu nổi cảm xúc của em. Chật vật học cách lấy những ngụm thở sâu nhất, rồi dìm mình xuống đáy đại dương. Dưới bọt khí nồng mặn của biển cả, chới với trước cơn sợ hãi tột cùng, âm thanh rột roạt của nước úp kín mang tai, và những tiếng thầm thì đưa em về khởi nguồn.

Vì tôi cũng đang yêu thương trong vô vọng mà, em nhớ chứ?

Hrim à, ngọn lửa trong tôi sớm tắt nhẹm như những hy vọng cuối cùng trong đêm lặng.



----

Tôi ước em hãy ôm tôi từ đằng sau, khi hai ta cùng quay đầu về một phía, và em sẽ nhìn thấy tôi, cũng đang rỉ máu.

Rằng tôi, thấu hiểu em nhất trên đời.

Những sự sợ hãi và cô đơn phía đáy mắt mà em luôn phải che dấu.


--

để em biết rằng, đứa con của vị thần tĩnh lặng yêu thương em biết chừng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro